Duyên Phận

Chương 25: Ngoại truyện 1




Hồ Cách Lực Mộc giống như một tấm khảm xanh trong suốt cực lớn ở phía tây đại thảo nguyên phương bắc, ánh sáng và sức hấp dẫn của của nó khiến cho vô số man tộc khát vọng tìm đến.

Màu trời xanh thẳm chiết xạ vào mặt hồ mênh mông vô biên, lẳng lặng nằm ở cực bắc của chiến thần sơn mạch, cửa quay về hướng Bắc nương theo khe sâu của Hồng Hà, những chỗ thấp cỏ mọc um tùm ven bờ hồ, từ xa có thể thấy trâu, ngựa, thả rong và những đàn cò đang kiếm ăn dưới mặt nước, gió thổi qua thảo nguyên, những cây cỏ nhỏ bên hồ khẽ nương theo phát ra âm thanh xào xạc, một phong cảnh vô cùng mỹ lệ.

Dọc theo hai bên bờ hồ là nơi sinh sống của bộ lạc, liên tiếp liều bạc, nhà tranh, chòi lán, từ hai bên bờ hồ kéo dài cho đến chân núi, cùng tạo thành một khu vực lớn nhất phía tây đế quốc Thái Thản.

Một con đường từ Yếu Tắc kéo dài xa xa, thương lữ lui tới không dứt, chốc chốc có võ sĩ vũ trang đi qua, bụi bay mịt trời, súc vật như bò dê ngựa reo hí không ngừng, một cảnh tượng vừa náo nhiệt và hỗn loạn.

Trong không trung, mấy con hắc ưng không ngừng lượn vòng tuần tra, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chiếc áo giáp của những phi công đó được chiết xa ra ánh sáng lấp lóe.

Cuối cùng cũng tới rồi, Hàn Phi thu ánh mắt từ không trung lại, tuy đường đi liên tục bị đứt đoạn nhưng hắn vẫn đến Hồng Hà Yếu Tắc thành công, nhiệm vụ ẩn núp lần này xem như bắt đầu rất tốt.

- A Đức Tư, chúng tôi trước tiên cần phải đi đến bộ lạc Cuồng Hùng sắp xếp một chút, sau đó tôi dẫn ngài đi Yếu Tắc, ngài thấy thế nào? Vu sư Cổ Lực hỏi.

- Không thành vấn đề, trước cần sắp xếp cho tộc người của ngài trước, ta không vội, Hàn Phi cười cười nói.

Từ lúc gặp được đoàn xe của bộ lạc Hỏa Thảo tới bây giờ đã được hai ngày rồi, do liên quan nhiều nên tốc độ đoàn xe quá chậm, nhưng thế này cũng là một cơ hội tốt để Hàn Phi hiểu rõ về người của man tộc, mà vu sư Cổ Lực cũng nói với hắn rất nhiều chuyện liên quan đến Yếu Tắc, đa phần tư liệu quân đội không có ghi chép.

Theo cách nói của vu sư Cổ Lực, trong Yếu Tắc đồn trú ước chừng trên năm trăm vạn đại đội người man tộc và khoảng mười vạn cư dân, mà số người của mỗi bộ lạc càng ngày càng nhiều, dựa theo sự khác nhau về thực lực địa bàn chiếm hữu cũng không giống nhau, bộ lạc có thực lực mạnh có thể chiếm chỗ tốt nhất lấn biển khẩn hoang chăn thả, kẻ yếu hơn chỉ có thể ở vùng ven mà cầu sinh.

Nhưng cái gì có thể ở hồ Cách Lực Mộc, nhất là gần Cuồng Lan Yếu Tắc bộ lạc có đất đai đều không phải bình thường, cho dù thực lực của bộ lạc Hỏa Thảo kém như thế này cũng là đối tượng được ngưỡng mộ.

Vu sư Cổ Lực và tộc nhân của lão đều đầu nhập vào bộ lạc Cuồng Hùng thực lực trung đẳng thiên hạ, bao gồm năm ngàn nhân khẩu của trên một ngàn chiến sĩ nội tại, vị trí cách xa Cuồng Lan Yếu Tắc, nhưng lại chiếm một lãnh địa khá màu mỡ, cho nên có thể thu nạp nhiều bộ lạc nhỏ.

Nhưng trải qua chặn đường xa xôi gian nan vất vả, bộ lạc Hỏa Thảo lại tới bộ lạ Cuồng Hùng, rất nhiều người tràn đây hi vọng nhìn lên lá cờ bộ tộc đang tung bay trên đỉnh cột cờ, đây sẽ là gia viên mới của bọn họ

Ở doanh trại có rào chắn phía trước hai chiến sĩ của bộ lạc Cuồng Hùng đang đứng chắn ở trước đội xe, sau khi bọn họ biết được ý đồ của bộ lạc Hỏa Thảo, một chiến sĩ nhanh chóng quay về doanh trại báo cáo, một lúc sau chạy ra, hơn mười mấy tên kỵ sĩ hùng hổ giục ngựa từ bên trong chạy ra.

Bọn họ trên cao nhìn xuống tộc người Hỏa Thảo có chút nơm nớp lo sợ, một tên kỹ sĩ thủ lĩnh trong đó hét lớn hỏi:

- Bọn ngươi chính là bộ lạc Hỏa Thảo à?, có bao nhiêu chiến sĩ? Mang bao nhiêu của cải?, Cuồng Hùng chúng tôi không cần phế vật bất tài!

Tên kỵ sĩ này vóc người cực kỳ khôi ngô, trong võ sĩ man tộc cũng hiếm thấy, y uy phong lẫm liệt vừa cường tráng vừa hùng sư, đôi mắt rất lớn luôn chớp động, trên mặt còn tỏ ra nụ cười mệt thị.

Y không có chút khách khí vấn hỏi, vu sư Cổ Lực lại không dám có chút chậm trể, lập trước tiến lên trước hành lễ nói:

- Kỵ sĩ đại nhân, chúng tôi vội vàng đến, trên đường gặp mã tặc tổn thất không ít, hiện giờ chỉ có hai trăm hai mươi hai tộc người, chiến sĩ có bốn mươi sáu người, về phần của cải quả thật không có bao nhiêu, chỉ có hơn năm mươi con bò dê và ba mươi một con chiến mã.

Ít thế này... Kỵ sĩ chau mày lại, không nhịn được nói:

- Chiến sĩ dê bò chiến mã có thể để lại, người còn lại chúng tôi chỉ có thể nhận một nữa.

Vu sư Cổ Lực nhất thời lấy làm kinh hãi, bọn tộc nhân của Hỏa Thảo đều nhìn nhau, tỏ ra kinh hoảng, nếu bị bộ tộc vứt bỏ như vậy sống ở đây rất khổ sở, còn các chiến sĩ của bộ tộc tỏ ra phẫn nộ, trợn mắt nhìn bộ lạc Cuồng Hùng.

Kỵ sĩ cười lạnh nói:

- Không phục sao? Không phục thì các ngươi đừng tới, muốn dựa dẫm vào bộ lạc Cuồng Hùng, ngươi cho rằng chúng tôi sẽ thích lắm sao?

Rõ ràng là có ý làm khó dễ! vu sư Cổ Lực hiểu qua, lão biết mục đích của đối phương chắc chắn là phải hối lộ, chuyện như thế này không hiếm lạ, nhưng bộ lạc Hỏa Thảo bây giờ lấy đâu ra của cải đưa cho đối phương, tất cả bò dê ngựa của cải sinh tồn đều đã đưa cho đối phương rồi.

Hít lấy một hơi thật sâu, vu sư Cổ Lực nhất tâm tiến lên nói:

- Kỵ sĩ đại nhân, vu sư Lạc Khắc đã nhận lời thu nhận tất cả tộc người của chúng tôi, xin hỏi bây giờ đang ở đâu?

Vu sư là địa vị cao thượng trong bộ lạc man tộc, một bộ lạc lớn luôn có nhiều vu sư, trong đó địa vị vu sư thủ tịch không khác gì tộc trưởng, đứng đầu của cả bộ tộc, vu sư Lạc Khắc mà vu sư Cổ Lực nói là bạn tốt của lão, địa vị trong bộ lạc Cuồng Hùng tuy không phải là cao nhất nhưng có tư cách nhận lời chuyện này.

- Ngươi không cần lấy vu sư Lạc Khắc ra mà áp chế ta, kỵ sĩ ngạo ngễ nói:

- Ta là Thú La phó đội trưởng đội kỵ sĩ Cuồng Hùng, dũng sĩ cách nhã của bộ lạc, ta có quyền quyết định số phận của các ngươi!

- Nếu như không bằng lòng, các ngươi có thể đi đầu nhập bộ lạc khác.

Vu sư Cổ Lực nhất thời trằm ngâm, thân phận của La Thú tối thiểu ngang bằng vu sư Lạc Khắc, thật muốn làm khó dễ mình cũng không khó gì, về chuyện đầu nhập bộ lạc khác lão hoàn toàn không nghĩ tới, nếu không có vu sư Lạc Khắc người bạn như vậy che chở, chắc cũng bị người khác ức hiếp.

Mà bây giờ không có thứ quý giá cho đối phương, cho dù từ bỏ một số tộc người gia nhập vào, e rằng ngày tháng sau này chưa chắc tốt đẹp, điều này là co vu sư lưỡng lự khó quyết định.

Thấy tinh thần của vu sư Cổ Lực, Thú La càng thêm đắc ý, y liếm liếm môi nói:

- Muốn toàn bộ gia nhập vào cũng không phải là không có thể, chiến mã ta lấy hết, bò dê cho các ngươi mười con....

- Nhã cách của Cuồng Hùng, tài giỏi lắm sao?, Hàn Phi đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

- Ngay cả quy định của tộc cũng không tuân theo à?

Bá đạo tham lam của Thú La làm cho Hàn Phi có chút khó nhìn không thuận mắt, tuy đây có thể là chuyện sinh tồn của bộ lạc, nhưng đối phương lại chẳng xem ra gì.

Thú La đang nói bị cắt ngang giận tím mặt, đôi mắt tức tối thù hằn nhìn vào Hàn Phi

- Ngươi là ai?

Vị này chính là A Đức Tư khách quý của bộ tộc chúng tôi, cậu ta là Gia Đỗ Lỗ trông lòng chút tôi, vu sư Cổ Lỗ giới thiệu.

- Gia Đỗ Lỗ, Thú La ngây ra một hồi, dường như nghe thấy chuyện gì đó không thê tin được, lập tức cười lớn.

- Tức cười quá, hắn như vậy cũng gọi là Gia Cỗ Lỗ? ha ha ha.

Đám kỵ sĩ hai bên Thú La cũng cười ầm theo, ánh mắt nhìn Hàn Phi nữa phần là khinh miệt chê cười, cười Hàn Phi không biết lượng sức mình.

Các chiến sĩ của bộ lạc Hỏa Thảo càng tỏ ra giận dữ, thậm chí có người rút vũ khí ra, nếu không có Hàn Phi, bọn họ e rằng sớm đã bị chết trong tay bọn mã tặc, mọi người đều kính ngưỡng Hàn Phi, quả thật không thê tha thứ cách cười nhạo của đối phương.

Hàn Phi cười một tiếng, trên người bỗng nhiên lộ ra ánh sáng màu máu.

Man tộc càng tôn thêm sức mạnh, ở chỗ này nói chuyện chỉ có thể để bọn chúng cười nhạo, chỉ khi cho bọn họ nhìn thấy, mới làm cho bọn chúng tôn trọng.

Cho nên, Hàn Phi vừa ra tay phát động lĩnh vực uy áp, hơn nữa vận dụng man đấu khí thôi phát!

Ánh sáng màu máu trướng rộng ra khắp nơi, trong nháy mắt bao trùm mười mấy tên kỵ sĩ Thú La, tất cả bọn kỵ sỹ Cuồng Hùng bị bao trùm bên trong.

Thú La thất kinh, y không ngờ rằng mình đang đối diện với người có lực lượng lĩnh vực như vậy, bất ngờ không đề phòng, áp lực cực lớn vô hình phủ cả người y, làm cho y không thể nào thở nổi.

Nhưng Thú La trở thành dũng sĩ của bộ lạc Cuồng Hùng cũng không phải là tự đắc, y bỗng nhiên thôi phát đấu khí ra tránh đỡ, thoát khỏi ràng buộc của lĩnh vực, đấu giáp màu đỏ chợt hiện lên người của y.

Ngược lại với biểu hiện của Thú La, bọn kỵ sĩ bên cạnh Thú La lại không chịu nổi, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí vang lên không dứt, các chiến mã bị công kích trong uy áp của lĩnh vực đều ngã xuống đất, hơn mười tên kỹ sĩ bất ngờ không đề phòng cũng ngã xuống theo.

Chiến sủng của Thú La cưỡi mặc dù không ngã xuống, nhưng đầu gối hơi rung rung, đều này làm cho Thú La giận dữ, tay cầm chiến đao cũng không dám công kích Hàn Phi, bởi vì y hoàn toàn hiểu được lĩnh vực vốn có của mình không là gì cả, cho dù mười người như y cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Bọn chúng vạn lần không ngờ, tron bộ lạc Hỏa Thảo nhỏ bé nghèo túng lại có một võ sĩ cường đại như vậy, lần này rõ là cưỡi lên lưng cọp rồi

- Dừng tay, xin dừng tay!, một giọng nói lo lắng đột nhiên từ hai bên truyền ra.

Hàn Phi quay đầu nhìn, chỉ thấy một vu sư mình mặt áo bào dẫn theo mấy tên tùy tùng vội vàng đi tới, vu sư Cổ Lực lại cười hoan hỉ

- Vu sư Lạc Khắc...

Chính chủ tới!, Hàn Phi tâm niệm vừa chuyển, lực lượng lĩnh vực thu trở lại.

Thú La cuối cùng cũng thở nhẹ nhàng, tuy trong lòng xấu hổ, và vô cùng giận dữ, nhưng y không có cử động châm chích, chống chế xoay người bỏ đi, ở lại cũng chỉ mang nhục.

Bọn kỵ sĩ khác ngồi dậy không nói tiếng nào kéo chiến mã của mình bỏ đi.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.