Duyên Phận Trời Định

Chương 9: 9: Vinh Hạnh Của Tôi




“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm thôi. Triệu Cương nó là loại ăn chơi, mấy chuyện ăn chơi đàng điếm bên ngoài đúng là thường xảy ra, nhưng tuyệt đối không có can đảm giết người, huống chi là nhằm vào Khúc tổng? Nó tuyệt đối không dám đâu!” Triệu Minh Vĩ sứt đầu mẻ trán giải thích. Ngay cả Triệu Tuyết Như mới vừa rồi còn đang diễn vai tiểu thư1khuê tú cũng câm như hến. Bọn họ vốn định lôi kéo làm quen để giải quyết riêng, nào ngờ Khúc Nhạc lại không xuất bài theo lẽ thường.

Bầu không khí đông cứng lại, gần như chẳng có ai tin tưởng lời giải thích của Triệu Minh Vĩ. Dù sao với thân phận của Khúc Nhạc, anh hoàn toàn không cần vu oan hãm hại con trai của ông ta.

“Tôi không biết có8phải là Triệu Cương làm hay không. Tôi đã báo cảnh sát, đây là từ tin tức có được từ cảnh sát. Nếu như ông cảm thấy là hiểu lầm thì có thể đi giải thích với cảnh sát. Tôi chỉ tin tưởng đáp án mà cảnh sát đưa ra.” Khóe miệng Khúc Nhạc nở nụ cười hờ hững lạnh lùng.

Ánh mắt mọi người nhìn Triệu Minh Vĩ càng thêm khác thường. Thương2trường như chiến trường, tầng tầng lớp lớp đủ loại thủ đoạn, nhưng chuyện thuê kẻ giết người thực sự quá đơn giản thô bạo. Phần lớn mọi người đều khinh thường làm chuyện đó. Mặc dù không biết Triệu Cương và Khúc Nhạc có khúc mắc gì nghiêm trọng đến mức này, nhưng nếu Triệu Cương có thể làm ra loại chuyện này thì chuyện trước đây Triệu Minh Vĩ thuê người4mưu sát vợ chồng Triệu Minh Hoành chưa chắc đã là chuyện bịa đặt.

“Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.” Khúc Tòng Giản mặc dù tức giận, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì phong độ, chỉ khẽ thở dài: “Triệu tổng kêu oan cho con trai, tôi cũng đau lòng cho con trai. Chuyện này thị phi đúng sai thế nào, cảnh sát sẽ có đáp án công bằng. Triệu tổng, mời ông đi cho, nơi này không chào đón ông.”

Mặt Triệu Minh Vĩ biến sắc. Khúc Tòng Giản tính tình nhu nhược, trước mặt nhiều người như vậy mà dám hạ lệnh đuổi khách, có thể thấy được ông đã phẫn nộ tới cực điểm.

“Lý đổng, không… không phải. Bà Khúc… chuyện… chuyện này quả thật là cái hiểu lầm thôi...” Triệu Minh Vĩ nhìn Lý Tịnh, lắp bắp cầu khẩn. Ngay trước mặt Khúc Nhạc, lão ta không dám gọi bà ta là “Lý đổng” như lúc trước được.

Sắc mặt Lý Tịnh rất khó coi, khóe môi nhếch lên, cũng không nhìn lão ta. Bà ta coi như đã nhìn thấu Triệu Minh Vĩ rồi, ngu xuẩn đến mức không chỉ phá hỏng một thế bài tốt, mà còn muốn kéo bà ta xuống nước. Đúng là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

“Bà Khúc, bà hãy nói đi!” Triệu Minh Vĩ nóng nảy. Lão ta nắm điểm yếu của Lý Tịnh, nếu bà không giúp lão ta, lão ta sẽ dứt khoát làm liều, cá chết lưới rách!

Hiện giờ rõ ràng là Khúc Nhạc muốn trở mặt với bọn họ, vừa tính kế đẩy Triệu Cương vào tù, vừa khiến Triệu Hàm Như quay lại tiếp quản tập đoàn Triệu thị, chuyện gì cũng nhắm vào bọn họ.

Nếu quả thật để Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như thực hiện được ý đồ, vậy thì lão ta sẽ không còn gì cả, đến lúc vua cũng thua thằng liều rồi.

Ánh mắt Triệu Minh Vĩ lộ vẻ ác độc. Cho dù là người nhu nhược như Khúc Tòng Giản cũng cảm nhận được. Ông ta hoài nghi liếc nhìn Lý Tịnh, không cách nào đè nén nổi nghi ngờ.

Bình tĩnh mà xem xét thì Triệu Minh Vĩ thực sự rất đẹp mã. Mặc dù đến tuổi trung niên nên đã mập ra khiến ngũ quan có hơi thay đổi, nhưng thông qua các nét rõ ràng trên gương mặt và sống mũi cao, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra trước đây lão ta anh tuấn cỡ nào. Huống chi so với Khúc Tòng Giản, tuổi của lão ta cũng không lớn hơn Lý Tịnh là bao...

Từ khi Lý Tịnh bị trục xuất khỏi Hội đồng quản trị Tập đoàn Hồng Hải, bọn họ liền chính thức ở riêng. Mặc dù ông ta cũng không yêu cầu Lý Tịnh nhất định phải chung thủy với hôn nhân, nhưng cũng biết bà ta mặc dù ham mê quyền thế, cũng không mặn mà với đàn ông. Trong khoảng thời gian qua, bà ta ngoại trừ việc tiêu tiền như nước để trả thù ra thì cũng là cân nhắc làm sao có thể trở lại Tập đoàn Hồng Hải, chưa bao giờ có tiếng đồn xấu gì với người đàn ông nào.

Khúc Tòng Giản chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bà ta lại cắm sừng mình. Ấy thế mà bây giờ ông ta lại cảm thấy đỉnh đầu mình hình như cũng có gì đó hơi cứng rồi.

Ánh mắt Khúc Tòng Giản khiến Lý Tịnh thầm hốt hoảng, không chắc chắn liệu có phải ông ta thật sự đã biết thứ gì không. Mặc dù bọn họ đã trở mặt, nhưng bà ta vẫn là có sự e ngại tự nhiên với ông ta.

Đồng thời, bà ta cũng hận Triệu Minh Vĩ ngu xuẩn đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là tình hình bây giờ khiến bà ta buộc phải khống chế cơn giận muốn mắng lão ta một trận, bình tĩnh nhã nhặn cười với lão ta: “Mời Triệu tổng về trước đi thôi, chồng tôi nói rất đúng. Cậu nhà có oan uổng hay không cũng đều sẽ có phán xét, ông ở đây lo lắng suông cũng vô dụng.”

Ý cảnh cáo trong mắt Lý Tịnh khiến Triệu Minh Vĩ tỉnh ngộ. Cho dù lão ta có sốt ruột cũng không thể ép Lý Tịnh đến đường cùng. Mặc dù đã rời khỏi Tập Đoàn Hồng Hải, nhưng uy danh của bà ta vẫn còn, có thể chen miệng vào rất nhiều chuyện. Triệu Minh Vĩ co rúm lại, chuyện nhiều năm trước khiến lòng lão ta đến giờ vẫn hơi sợ hãi. Lý Tịnh tuyệt đối là một nhân vật hung ác không thể trêu chọc, không thể uy hiếp.

“Ông bà Khúc nói đúng lắm.” Triệu Minh Vĩ luôn mồm xưng vâng, thái độ trở nên mềm mỏng với tốc độ chóng mặt: “Hôm nay tôi dẫn theo con gái tới đây, chủ yếu là để xin lỗi thay cho khuyển tử. Thằng con không biết trời cao đất rộng của tôi đụng độ với Khúc tổng, tôi áy náy đến mấy đêm rồi ngủ không ngon, muốn thành tâm thật lòng tới xin lỗi.”

Những lời này Triệu Minh Vĩ vốn tính nói lúc gặp Khúc Nhạc, để dùng thái độ khiêm nhường thu hoạch sự thông cảm của Khúc Nhạc. Nhưng ai mà ngờ tới Khúc Nhạc vừa gặp lão ta đã liên tục khiêu khích, Lão ta bị anh chọc giận đến mất đi lý trí, cũng mất cơ hội. Giờ lão mới nói những lời này, cho dù là ai cũng đều cảm thấy giả mù sa mưa.

Nhưng dù có là vậy thì vẫn là phải nói.

Triệu Minh Vĩ liếc Lý Tịnh, mặc dù không biết đến nước này rồi bà ta có còn cách biện hộ giúp mình hay không, nhưng cũng biết lão ta không thể tiếp tục uy hiếp bà ta được nữa. Năng lực làm việc của người phụ nữ này mặc dù không mạnh, nhưng âm mưu quỷ kế lại không ai địch nổi. Mặc dù lão ta yêu thương Triệu Cương, nhưng không thể mất đi vốn liếng là tập đoàn Triệu thị vào thời điểm này được.

Lão ta hạ quyết tâm, kéo Triệu Tuyết Như rời đi, nhưng cô ả lại không cam lòng. Tối nay cô ả đã kiềm chế tính tình, giả vờ thục nữ cả buổi, kết quả lại chẳng nói được với Khúc Nhạc mấy câu, cứ công thành lui thân như vậy khiến cô ả không thể nào nuốt trôi cục tức này?

Cô ả bị Triệu Minh Vĩ lôi ra khỏi cửa, bèn dùng sức hất mạnh lão ta ra: “Bố, bố làm cái gì vậy?”

“Bố mới phải hỏi con làm cái gì đấy. Tình hình vừa rồi như vậy mà con còn muốn ở lại hả? Con còn biết xấu hổ không?” Triệu Minh Vĩ không kềm được cơn giận. Lão ta bị Khúc Tòng Giản đuổi đã rất mất mặt rồi, kết quả Triệu Tuyết Như còn lề mà lề mề không chịu đi, làm lão ta tức đến nỗi hận không thể cho cô ả một cái bạt tai ngay lúc ấy.

“Chẳng phải chính bố muốn con đi quyến rũ Khúc Nhạc sao? Kết quả bố bị đuổi ra ngoài, còn kéo theo con, làm con phí cả đêm trắng tay ra về!” Triệu Tuyết Như kéo mạnh cửa xe ra: “Con đã cẩn thận từng li từng tí nịnh nọt cả tối rồi, kết quả lại bị bố làm hỏng hết! Lãng phí thời gian cả buổi tối! Rốt cuộc bố có còn muốn cứu Triệu Cương, cứu Triệu thị nữa hay không?”

Triệu Minh Vĩ bị cô ả làm tức giận đến mức huyệt Thái Dương muốn nổ tung. Cũng may bây giờ đang ở trong xe, dù cô ả không biết kín mồm kín miệng cũng không bị người khác nghe được: “Con cho rằng con ở lại thì có thể cứu được Triệu Cương, cứu được Triệu thị ư? Con nghĩ con là ai chứ? Tình huống như vừa rồi không đi thì có thể làm gì? Bố đi rồi thì con lấy cớ gì ở lại? Bố cho con biết, con chẳng hiểu đàn ông gì hết! Dù con có mặt dày ở lại thì Khúc Nhạc cũng sẽ không thèm nhìn con thêm một cái nào!”

“Vì sao?” Triệu Tuyết Như không phục hỏi. Cô ta tự thấy dung mạo của mình không hề thua kém Triệu Hàm Như, dáng người cũng đẹp hơn cô rất nhiều. Khúc Nhạc không có lý do gì chỉ vừa mắt Triệu Hàm Như mà chướng mắt cô ta: “Ý này rõ ràng chính là do bố đưa ra!”

“Bởi vì con tự cam chịu thấp hèn! Loại người như Khúc Nhạc thanh cao tự phụ, nếu không phải thứ nó thích thì cho dù có cũng bám dai như đỉa cũng vô dụng. Con từ bỏ ý định này đi.” Triệu Minh Vĩ trước đó chưa từng gặp Khúc Nhạc, vốn tưởng rằng đàn ông trẻ tuổi sẽ ham mê nữ sắc, chỉ cần để cho đứa con gái xinh đẹp của mình ra mặt, phí chút công sức là có thể đối phó được với anh.

Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy anh, lão ta lập tức nhìn ra tính cách người này rất mạnh mẽ, rất có chủ kiến, tuyệt đối không phải người bướm ong dập dờn. Anh có thể vì người anh thích mà móc tim móc phổi. Nhưng đối với người anh không thích, thì có dùng sức ấn đầu trâu xuống cũng tuyệt đối không uống một ngụm nước.

Người như thế, lão ta không thể quen thuộc hơn được nữa, bởi vì người em Triệu Minh Hoành của lão ta chính là người như vậy.

Triệu Minh Hoành trông có vẻ là người cởi mở nghĩa khí, cũng săn sóc người anh trai là lão ta. Nhưng làm anh em nhiều năm như vậy, lão ta hiểu rất rõ, người Triệu Minh Hoành thực sự để tâm chỉ có Tống Du và Triệu Hàm Như. Vì hai người phụ nữ này, ông có thể không để ý đến suy nghĩ và lợi ích của tất cả mọi người khác.

Triệu thị đích thực là do hai người Triệu Minh Hoành và Tống Du sáng lập, nhưng người nhà họ Triệu cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức trong quá trình sáng lập Triệu thị. Tập đoàn Triệu thị mang họ Triệu, lẽ ra người thừa kế phải mang họ Triệu. Nhưng Triệu Minh Hoành lại nghe lời Tống Du, gây cản trở đủ đường với những người họ Triệu.

Trước khi Tống Du sinh Triệu Hàm Như, bà ta đã bị sảy mất mấy đứa, bị phán là khó có thể có con. Khi đó cha mẹ hết sức bất mãn với người con dâu này, ngày nào cũng lẩm bẩm đòi Triệu Minh Hoành ly hôn. Nhưng Triệu Minh Hoành lúc nào cũng giả bộ như không nghe thấy, thậm chí ngay cả nhà cũng rất ít khi trở về.

Sau khi Tống Du sinh Triệu Hàm Như thì không thể sinh con tiếp được nữa. Cha mẹ liền khuyên bọn họ nhận Triệu Cương làm con nuôi trên danh nghĩa của Triệu Minh Hoành, như thế sau này Triệu thị cũng coi như là có người thừa kế.

Triệu Minh Hoành khi đó mặt thì cười, nhưng mồm miệng lại kiên quyết từ chối. Ông thà giao gia nghiệp to lớn như vậy cho người ngoài chứ không chịu giao cho anh trai, cháu trai mình.

Về sau cha mẹ ôm hận chết. Nhìn cha mẹ chết không nhắm mắt, kể từ lúc đó, Triệu Minh Vĩ đã hạ quyết tâm nhất định phải chiếm được tập đoàn Triệu thị. Triệu Minh Hoành không chịu cho, lão ta sẽ cướp!

“Chẳng lẽ anh ta thật sự thích con ngu Triệu Hàm Như đó?” Mặt Triệu Tuyết Như méo mó, kéo Triệu Minh Vĩ ra khỏi chuyện cũ.

“Con đừng tưởng là bố không biết con đang nghĩ gì, đến lúc này rồi mà con còn muốn lấy phân cao thấp với nó sao? Rốt cuộc con có biết cái gì gọi là đại cục hay không?” Triệu Minh Vĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, con gái quả nhiên là bát nước hất đi, trong đầu toàn là đàn ông với đàn ông: “Nói một cách công bằng, mặt mũi của Triệu Hàm Như quả thực xinh hơn con. Đám đàn ông đó bị nó mê đến thất điên bát đảo không phải là chuyện rất bình thường sao? Con suốt ngày khó chịu trong lòng thì có ý nghĩa gì à?”

“Bố! Bố mà cũng cho rằng như vậy sao!” Triệu Tuyết Như tức đến nỗi đập cả điện thoại.

“Con nổi giận cái gì? Đã nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ con vẫn không tự biết mình chút nào sao? Nếu con cảm thấy con đẹp hơn nó thì mấy năm nay cứ phải sửa theo mặt của nó làm cái gì?” Triệu Minh Vĩ tức giận không thèm nể mặt con gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.