Duyên Phận Trời Định

Chương 39: 39: Có Qua Có Lại Mới Toại Lòng Nhau




Khúc Nhạc như cảm giác được nên xoay người, thấy Triệu Hàm Như ngồi trên giường ngẩn người nhìn anh.

Bởi vì ngược sáng nên Triệu Hàm Như không thấy rõ vẻ mặt của Khúc Nhạc, chỉ thấy anh từng bước đi lại gần cô. Đến khi ngồi bên cạnh cô, anh đã khôi phục lại vẻ ung dung săn sóc.

“Dậy khi nào thế?” Khúc Nhạc đưa ly nước1ấm cho Triệu Hàm Như, ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên môi cô, kéo dài xuống dưới, chạm nhẹ lên vết bầm, “Anh đi mua thuốc mỡ cho em bôi nhé?”

“Không cần, nhìn thì đáng sợ chứ không hề đau. Là do em chạy bộ 3km nên bắp thịt đau nhức, không cần bôi thuốc mỡ, qua vài ngày là hết rồi.” Cổ họng của8Triệu Hàm Như hơi đau, cô cầm ly nước uống sạch.

“Xin lỗi.” Ngoại trừ đau lòng và áy náy, ánh mắt của anh vẫn trong suốt như ngày thường.

Triệu Hàm Như nheo mắt lại nhìn Khúc Nhạc với vẻ dò xét, “Vì sao xin lỗi? Có phải anh ở trong nước làm chuyện gì có lỗi với em không?”

Lúc nãy Khúc Nhạc quá kỳ lạ, phải nói là2trong khoảng thời gian này anh luôn có gì đó khác thường, thậm chí cách màn hình, cô cũng có thể cảm giác được anh không yên lòng.

Hô hấp Khúc Nhạc chậm lại, nhưng lập tức khôi phục bình thường, lắc đầu, “Sao có thể chứ?”

Lại nữa rồi! Phản ứng giống hệt như lúc gọi video! Trong lòng Triệu Hàm Như căng thẳng, lần này không buông tha4anh một cách đơn giản nữa, “Khúc Nhạc, chúng ta nói chuyện đi.”

Cơ thể Khúc Nhạc cứng đờ, vẻ mặt vẫn dịu dàng, dùng vẻ ngoài bình thản che giấu sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, “Em muốn nói chuyện gì?”

“Nói vì sao gần đây anh lại khác thường như vậy?” Triệu Hàm Như nghiêm túc nói, môi mím lại, hiển nhiên là muốn hỏi tới cùng, mấy lần trước đều bị Khúc Nhạc tránh nặng tìm nhẹ che giấu, lần này cô tuyệt đối sẽ không để anh tùy ý bỏ qua nữa.

Khúc Nhạc im lặng không nói, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ có chút lạnh.

“Anh thích cô gái khác rồi?” Phản ứng của Khúc Nhạc khiến Triệu Hàm Như lên giọng.

Khúc Nhạc ngạc nhiên quay đầu, hoàn toàn không ngờ Triệu Hàm Như sẽ có suy đoán này, “Sao có thể thế được?”

“Hay là lỡ lên giường người phụ nữ nào đó, cô ta muốn anh chịu trách nhiệm?” Phản ứng của Khúc Nhạc không giống nói dối, chẳng lẽ anh giữ được tâm, nhưng không giữ được cơ thể?

“Rốt cuộc em suy nghĩ lung tung cái gì vậy?” Khúc Nhạc dở khóc dở cười nhìn Triệu Hàm Như. Sức tưởng tượng của phụ nữ đều phong phú như vậy à? Buồn bã trong lòng bị những suy đoán của cô làm giảm đi rất nhiều.

“Vậy anh làm gì có lỗi với em?” Triệu Hàm Như thở phào, lòng vẫn còn nghi ngờ. Xem ra lối suy nghĩ giữa nam và nữ hoàn toàn khác nhau. Trong suy nghĩ của cô, phản bội đơn giản là ngủ với người khác, trừ vấn đề mang tính nguyên tắc này, hình như không có gì không thể tha thứ.

Khúc Nhạc không trả lời, chỉ ôm chặt cô, như đang xin cô đừng hỏi nữa, lại như đang làm nũng, “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh luôn yêu em, em đừng rời bỏ anh…”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Triệu Hàm Như nhịn cơn đau trên cánh tay, buồn bực đẩy anh ra. Cô sắp bị thái độ này của anh chọc điên rồi.

Khúc Nhạc im lặng vài giây, “Anh sẽ rời khỏi tập đoàn Hồng Hải.”

“Cái gì?” Triệu Hàm Như mở to hai mắt, nhìn Khúc Nhạc với ánh mắt không thể tin nổi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy quá mệt mỏi. Anh không chịu nổi ở xa em nữa, anh muốn kết hôn với em, vĩnh viễn ở bên cạnh em.” Khúc Nhạc dịu dàng nhìn Triệu Hàm Như.

Cô bị tin tức giật gân này dọa, còn chưa tỉnh hồn lại, nhưng vẫn nhạy bén cảm giác được sự chán nản trong giọng điệu của anh, “Hồng Hải có chuyện gì? Bọn họ làm khó dễ anh?”

“Ngày nào cũng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, chưa nói tới làm khó dễ hay không làm khó dễ.” Khúc Nhạc cười cười, vẻ mặt từ từ trở nên thoải mái. Nếu đã quyết tâm thì không sợ hãi, bởi vì không có gì quan trọng hơn cô cả.

Triệu Hàm Như đau lòng vòng tay ôm Khúc Nhạc. Lãnh đạo tập đoàn Hồng Hải không giống như bọn họ chơi đầu tư tài chính ở nước ngoài. Ở đây, bọn họ tự do tự tại, hoàn toàn kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình. Còn ở Hồng Hải, chắc chắn là anh phải đối mặt với mạng lưới quan hệ vô cùng rắc rối, loay hoay giữa một đám thế lực. Anh cải cách Hồng Hải, động tới lợi ích của rất nhiều người. Những người đó giống như sói đói, chực chờ nhào tới cắn đứt cổ của anh.

Trong khoảng thời gian này, anh khác thường là do áp lực quá lớn. Cuối cùng tảng đá trong lòng cô cũng để xuống, cố gắng bỏ qua chút nghi ngờ ở tận đáy lòng kia.

“Đi thì đi! Chúng ta lại giống như trước đây, mở công ty gia đình, mạnh hơn anh ở trong nước nhiều.” Giọng của Triệu Hàm Như trở nên nhẹ nhàng, không hề che giấu sự vui vẻ của mình. Anh là người cô tin tưởng nhất, cũng là đồng bọn ăn ý nhất của cô. Khoảng thời gian hai người sớm chiều ở chung đồng cam cộng khổ là một trong những đoạn ký ức ấm áp nhất của cô.

“Công ty gia đình? Em đồng ý kết hôn với anh?” Khúc Nhạc hôn lên gò má Triệu Hàm Như, trong lòng bỗng dưng hiện lên sự chờ mong, nếu bọn họ kết hôn rồi thì dù sau này cô có biết sự thật, cô cũng sẽ không rời bỏ anh một cách đơn giản nữa.

“Không phải đã đồng ý rồi sao? Nhẫn cũng đã nhận rồi.” Triệu Hàm Như nở nụ cười, lại động tới vết thương trên môi khiến cô nhíu mày.

“Đừng cười.” Khúc Nhạc thở dài, dùng môi anh chạm nhẹ lên môi cô, cảm giác mình đúng là một tên khốn kiếp, “Lần sau khó chịu thì nói, đừng chịu đựng.”

Khi đó, anh gần như sụp đổ vì khả năng sẽ mất cô, muốn dùng động tác mạnh cảm nhận sự tồn tại của cô, lại quên mất cô là một cô gái yếu ớt sợ đau. Mà cô cũng thật ngốc, rõ ràng khó chịu, nhưng vẫn im lặng chịu đựng, để mặc anh phát tiết.

“Lúc nãy tâm trạng anh không tốt, em muốn anh dễ chịu hơn một chút.” Trong mắt của Triệu Hàm Như trắng đen rõ ràng, lắng đọng trong veo, tất cả đều là bóng dáng của anh.

“Em như vậy càng làm anh thêm khó chịu. Cô bé ngốc, không đáng!” Khúc Nhạc hôn lên trán Triệu Hàm Như.

“Sao lại không đáng? Anh là vị hôn phu của em, là người em chọn ra trong hàng vạn người. Anh đáng giá để em vì anh làm chuyện gì đó.” Biết Khúc Nhạc khó chịu, Triệu Hàm Như cố ý chọc cười anh.

Mấy năm trước, anh bị công ty do một tay mình sáng lập đuổi ra khỏi tầng lớp quản lý. Khi đó, cô còn chưa biết anh, không thể cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Bây giờ, có lẽ anh khổ sở giống như khi đó, cô nhất định phải ở bên cạnh anh, an ủi anh.

“Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.” Ánh mắt của Khúc Nhạc nặng nề, không cho Triệu Hàm Như bất cứ cơ hội trốn tránh nào.

Khúc Nhạc vẫn luôn dung túng Triệu Hàm Như, chưa từng buộc cô làm bất cứ chuyện gì. Biết cô chưa chuẩn bị xong, anh không giục cô kết hôn. Nhưng lần này, anh lại dùng giọng điệu kiên quyết buộc cô.

Triệu Hàm Như há miệng, rồi lại nuốt xuống lời định nói, sau đó trả lời một chữ: “Vâng.”

Cô đã nhận định anh rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Bây giờ, kết hôn sớm một chút cũng chẳng sao. Chỉ cần có thể làm anh thoát ra khỏi khổ sở, tỉnh lại một lần nữa, đừng nói là kết hôn, lập tức sinh con cô cũng bằng lòng.

Dù mấy năm nay cô có trở nên mạnh mẽ thế nào, thì trong lòng cô vẫn còn là cô bé ngốc đặt tình yêu lên trên nhất, vì người yêu mà bất chấp tất cả của năm xưa. Khi cô thật sự yêu một ai đó, cô sẽ vì họ mà hạ mình, hạ đến mức không còn nguyên tắc, chỉ vì nụ cười của người cô yêu.

Đăng ký kết hôn ở Mỹ không giống đăng ký kết hôn trong nước, chỉ cần cầm sổ hộ khẩu và nộp tiền là xong. Ở Mỹ, trước tiên phải đến tòa án đăng ký, nộp một loạt giấy tờ chứng minh thân phận. Dù có nhờ người ta làm gấp, thì cũng phải cần cả ngày mới xong bước này.

“Nếu anh gấp thì chúng ta về nước đăng ký?” Triệu Hàm Như nhìn dáng vẻ buồn bực của Khúc Nhạc, cảm thấy có chút buồn cười, anh gấp kết hôn đến vậy sao?

Vừa nghe đến về nước, cơ thể của Khúc Nhạc lại hơi cứng đờ. Nếu có thể, anh thậm chí muốn cô mãi mãi ở nước ngoài, “Không sao, không vội, chúng ta sẽ chờ vài ngày, sẵn tiện đặt áo cưới luôn.”

“Người khác chuẩn bị hôn lễ đều cần nửa năm đến một năm, mặc dù chúng ta không cần làm đến mức như vậy, nhưng cũng không thể quá qua loa. Đúng không?” Triệu Hàm Như cười khanh khách ngẩng đầu nhìn Khúc Nhạc.

“Ừ.” Khúc Nhạc cười cười, lại không yên lòng.

Khúc Nhạc ở lại nước Mỹ, làm tròn chức trách người đàn ông của gia đình, một ngày ba bữa cơm đều có thể ăn món anh nấu. Triệu Hàm Như cảm thấy mình giống như con chuột ngã vào hủ mật, hạnh phúc không thấy phương hướng.

Có điều, dù Khúc Nhạc vô cùng cố gắng che giấu, Triệu Hàm Như vẫn phát hiện ở trong góc cô không nhìn thấy, anh sẽ toát ra vẻ nôn nóng, giống như đang sợ hãi tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đó đáng sợ.

Nhìn anh một ngày gọi điện thoại mấy lần giục người ta chứng minh giấy tờ, cô cảm thấy rất khó hiểu. Anh gấp như vậy, chẳng lẽ sợ cô hủy hôn?

“Anh không cần về nước bàn giao công việc sao?” Triệu Hàm Như húp canh, nhìn Khúc Nhạc đang lật xem thực đơn. Từ hôm anh vội vàng ra nước ngoài tới bây giờ, anh vẫn chưa trở về nước lần nào. Anh là một người rất có trách nhiệm, theo lý thuyết sẽ không bỏ gánh giữa chừng như vậy. Huống chi, Tập đoàn Hồng Hải không giống công ty nhỏ lúc trước anh sáng lập, chỉ cần ủy thác cho luật sư là có thể ổn định mọi chuyện. Anh không tự mình về nước bàn giao tài sản, về tình về lý đều không thích hợp.

“Không gấp, chờ chúng ta kết hôn rồi lại nói.” Ngón tay đang lật thực đơn của Khúc Nhạc hơi dừng lại, anh nhìn cô cười cười.

“Anh sợ em chạy à?” Trong lòng Triệu Hàm Như nổi lên sự ngọt ngào. Cô biết ở trong lòng Khúc Nhạc, không có chuyện nào quan trọng hơn cô.

“Sợ.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, lại cúi đầu.

Triệu Hàm Như đột nhiên cảm thấy ăn không ngon. Mấy ngày nay, Khúc Nhạc tốt với cô đến mức cô không chịu nổi. Bình thường anh vốn tốt với cô rồi, nhưng vẫn cho cô một không gian riêng. Còn bây giờ, hình như anh xem cô là trung tâm của cuộc sống, chặt chẽ chú ý từng lời nói hành động của cô. Ngay cả lúc cô đi vệ sinh, anh cũng đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm, như sợ không tìm thấy cô vậy.

Chẳng lẽ cô làm cho anh không có cảm giác an toàn?

Triệu Hàm Như nghiêng đầu nhìn Khúc Nhạc. Nghe nói có rất nhiều bà chủ gia đình có loại tâm tình lo được lo mất này, là do thoát ly xã hội lâu quá, cả ngày ngây người ở nhà không có gì làm, nên sinh ra cảm giác nguy cơ. Không ngờ anh cũng sẽ như vậy, là vì chênh lệch giữa tổng giám đốc Hồng Hải và người đàn ông của gia đình lớn như chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển sao?

“Hay là anh đến công ty em làm đi?” Triệu Hàm Như mặt dày nói.

Khúc Nhạc ngạc nhiên nhìn Triệu Hàm Như, hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói vậy.

“Ý em là chúng ta có thể giống như trước đây, lần trước cũng có nói công ty gia đình rồi mà.” Triệu Hàm Như cười gượng, vẻ mặt xấu hổ. Anh sẽ không cảm thấy cô đang nhục nhã anh chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.