Duyên Phận Trời Định

Chương 36: 36: Tần Y Gọi Tới




Thấy Khúc Nhạc im lặng, Tạ Doãn không dám nhiều lời. Cảm giác đè ép trên người anh Khúc ngày càng mạnh mẽ, cũng chỉ có Boss mới có thể thích ứng với loại đàn ông ưu việt này.

“Anh Khúc, nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước nhé?” Tạ Doãn thật sự chịu không nổi bầu không khí lạ lùng này nữa.1Chạy trên máy chạy bộ, cô không đổ một giọt mồ hôi. Nhưng khi đứng trước mặt Khúc Nhạc, cô lại toát mồ hôi lạnh cả người. Nếu còn tiếp tục ở lại thì sẽ bị cảm lạnh mất, Tạ Doãn đành phải dè dặt đề nghị đi trước.

Khúc Nhạc vuốt nhẹ cằm, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Tạ Doãn như được đại xá, không8nói hai lời, lập tức đưa thẻ phòng của Triệu Hàm Như cho Khúc Nhạc, “Đây là thẻ mở cửa phòng của Boss.”

Demy cau mày, không muốn vứt bỏ trách nhiệm công việc của mình. Tạ Doãn vội kéo cô ấy đi, nhỏ giọng nói: “Cô còn ngại bóng đèn không đủ sáng sao? Cô được anh Khúc mời tới, anh ấy ở đây, Boss có2thể xảy ra chuyện gì?”

Lúc Triệu Hàm Như đi ra thì thấy Khúc Nhạc đang nhíu mày đứng trong góc phòng xem điện thoại, hình như có chuyện gì đó làm khó anh. Dù như vậy, anh vẫn đẹp trai một cách kỳ lạ.

Cô thở hắt một hơi. Mỗi lần nhìn chiếc áo sơ mi phẳng phiu trên người anh, cô đều có xúc động muốn4gỡ nút áo của anh ra.

Mà cô quả thật đã làm như vậy.

Khúc Nhạc ngẩng đầu, Triệu Hàm Như nhào vào lòng anh, không nói lời nào đã hôn lên môi anh.

Anh vòng hai tay ôm cô, hôn sâu hơn. Lúc này, anh ôm cô vào lòng, có cảm giác bình tĩnh kiên định, ngay cả linh hồn cũng trở nên thỏa mãn.

Triệu Hàm Như luôn như vậy, chỉ phụ trách châm lửa, không phụ trách dập lửa. Thấy Khúc Nhạc động tình, cô bối rối đẩy anh ra, “Ở đây là phòng tập thể hình.”

“Về phòng đi!” Khúc Nhạc rũ mắt, khuôn mặt đỏ ửng, giọng nói khàn khàn.

“Đau!” Triệu Hàm Như bị Khúc Nhạc kéo đi, cảm thấy cả người đau nhức, nước mắt trực trào rơi xuống.

Khúc Nhạc giận không có chỗ phát tiết, “Đáng đời! Lúc nãy không sợ đau sao? Vận động phải tiến hành theo trình tự, bình thường không chịu vận động, đột nhiên tâm huyết dâng trào ngu ngốc chạy như điên. Nếu thật sự bị thương, để anh xem em đi đâu mà khóc.”

“Em không biết mà… em còn tưởng rằng thể lực của mình rất tốt. Tạ Doãn nói chạy 3km là tệ, ít nhất phải chạy 5km.” Triệu Hàm Như buồn bực nói.

“Đó là tiêu chuẩn của người ta. Còn em… Chẳng phải em nói năm xưa thi chạy 800m là muốn sống muốn chết rồi sao? Bây giờ còn dám chạy 3km?” Khúc Nhạc tri kỷ mở nắp chai nước đưa cho Triệu Hàm Như, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài.

“Em tưởng thể lực của em đã tốt hơn.” Triệu Hàm Như lẩm bẩm.

“Anh không nhớ mình đã làm em tự tin như vậy đó.” Khúc Nhạc như cười như không nhìn Triệu Hàm Như.

“Được rồi! Anh đừng nói nữa!” Triệu Hàm Như cắn răng nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt buồn bực.

Trọng lượng cả người cô gần như đè hết lên người anh. Anh vui vẻ chịu đựng ôm cô đi từ từ, “Muốn anh cõng em không?”

“Không muốn!” Dù sao nơi này là khách sạn, khắp nơi đều có camera, cô vẫn cần mặt mũi mà.

Hai người vui cười đi ra thang máy, nhưng lại gặp một vị khách không mời mà đến ở cửa phòng.

“Hàm Như...” Tiếng gọi rụt rè từ trong góc truyền đến.

Triệu Hàm Như nghi ngờ mình nghe lầm. Sao Triệu Tuyết Như có thể nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó? Cô ả bị quỷ nhập sao?

“Hàm Như, chị tới để chúc mừng em, hôm nay em diễn thuyết rất tuyệt.” Dáng vẻ Triệu Tuyết Như rất chân thành, có thể là vì quá chân thành nên Triệu Hàm Như cảm thấy cô ả không phải bị quỷ nhập vào người, mà là bị tâm thần phân liệt.

Mới vừa rồi cô ả còn châm chọc khiêu khích cô, bây giờ lại tìm mọi cách lấy lòng cô. Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.

“Triệu Tuyết Như, cô bị bệnh thì đi khám bác sĩ đi, trốn ở đây chặn đường tôi làm gì?” Dứt lời, Triệu Hàm Như ra hiệu cho Khúc Nhạc mau mở cửa. Cô lười phải dài dòng với Triệu Tuyết Như.

Tuy cô không sợ gây chuyện, nhưng ở đây có không ít truyền thông trong nước. Dù cô không phải là người trong giới giải trí thì cũng cảnh giác mọi lúc, bởi cô không muốn cho Triệu Tuyết Như cơ hội lấy cô để làm bàn đạp.

“Hàm Như, em còn giận chị sao? Em tha thứ cho chị đi!” Triệu Tuyết Như bắt đầu phát huy nghiệp diễn, giống hệt một đóa bạch liên hoa vô tội. Nếu bình thường diễn xuất của cô ả thế này thì cô ả đã sớm trở thành diễn viên nổi tiếng trong nước rồi.

Thấy Triệu Tuyết Như muốn kéo tay Triệu Hàm Như. Khúc Nhạc liền bước lên chắn trước cô, đảo mắt nhìn qua, thấy có vài bóng người lén lút trong góc tường.

“Mấy người là ai?” Anh đi thẳng lại chỗ đó. Mấy tên phóng viên liền cầm máy ảnh bỏ chạy.

Triệu Tuyết Như vừa thấy tình hình không ổn thì vội vàng ôm ngực ngã xuống rên rỉ.

Lúc này, mấy thư ký của cô ta từ xa chạy tới, trên đường chạy còn lo lắng gọi tên cô ta.

“Muốn diễn trước mặt tôi sao? Chị bị bệnh tim khi nào thế? Tìm người chụp lén vu oan cho tôi?” Triệu Hàm Như ngồi xổm trước mặt Triệu Tuyết Như, cười châm chọc, tát mạnh lên mặt cô ả, “Kỹ thuật diễn của chị quá vụng về, thảo nào không có đạo diễn giỏi cho chị diễn. Trừng tôi làm gì? Tôi đánh chị thì sao? Chị tìm người tới quay, tìm phóng viên khóc lóc kể lể đi! Chị muốn dùng dư luận bôi đen tôi? Cũng được thôi, để tôi xem chị có tổn thương được một sợi lông nào của tôi không.”

Triệu Tuyết Như bị một tát của Triệu Hàm Như làm tỉnh mộng. Mấy tên phóng viên bị Khúc Nhạc đuổi chạy, nhưng camera giám sát ở hành lang khách sạn vẫn còn. Chỉ cần nghĩ cách lấy được video thì cô ta có thể chỉnh được Triệu Hàm Như.

Vì vậy, cô ta nhịn đau đớn và nhục nhã, rất có tinh thần chuyên nghiệp ôm ngực tiếp tục rên rỉ, nhưng ánh mắt nhìn Triệu Hàm Như lại mang vẻ thù hận tận xương.

“Tuyết Như, cô sao rồi? Kiên trì một chút nữa...” Một người đàn ông lạ mặt chạy lại đỡ Triệu Tuyết Như, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Triệu Hàm Như nheo mắt. Cô chưa từng gặp người này trong đám thư ký của Triệu Tuyết Như, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ trong báo cáo định kỳ của Phương Minh có ảnh chụp của người đàn ông này. Anh ta là Trình Cánh, quản lý mới của Triệu Tuyết Như.

Mạng giao thiệp của anh ta không rộng, nhưng lại có nhiều thủ đoạn ác độc. Hôm nay Triệu Tuyết Như xuất hiện ở đây có lẽ là mưu kế của anh ta.

Triệu Hàm Như thấy bọn họ diễn kịch, cũng cười híp mắt diễn cùng, “Chắc là Triệu Tuyết Như tái phát bệnh tim, trong khách sạn có dụng cụ cấp cứu. Anh đi tìm nhân viên phục vụ hỏi mượn một cái máy khử rung tim. Anh đừng làm ồn, nhìn chị ta bệnh nặng như vậy, cứ kéo dài là sẽ chết. Mấy anh có biết sử dụng máy khử rung tim không? Tôi từng sử dụng nó, còn cứu được một ông cụ đấy.”

Lúc này, một nhân viên phụ trách quét dọn tầng trệt khách sạn từ trong thang máy đi ra. Triệu Hàm Như bắt chuyện, nói tiếng Anh một cách trôi chảy, mượn anh ta máy khử rung tim. Anh ta thấy tình huống trước mắt cũng hơi luống cuống, không dám lơ là, lập tức xuống lầu lấy máy khử rung tim.

Mấy khử rung tim dùng để sơ cứu bệnh nhân đột phát bệnh tim, người bình thường sẽ không chịu nổi việc bị máy khử rung tim giật.

Dù Triệu Tuyết Như có diễn tốt thế nào thì cũng không thể tiếp tục diễn nữa, đành phải dựa nửa người vào tường, bất đắc dĩ nói: “Chị không bị bệnh tim, chỉ hơi chóng mặt thôi.”

Khúc Nhạc từ từ bước tới, đứng sau lưng Triệu Hàm Như, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt khiến người ta thương tiếc của Triệu Tuyết Như.

Triệu Tuyết Như cắn môi dưới, giả vờ kiên cường vịn tường đứng lên, ánh mắt dán chặt lên người Khúc Nhạc. Ngoại trừ lần gặp đầu tiên không biết thân phận của anh, để anh thấy được trò hề của cô ả, thì những lần gặp sau này, lần nào cô ả cũng ra vẻ ngoan ngoãn đáng thương.

Nếu Khúc Nhạc thích con nhóc ngây ngô như Triệu Hàm Như, thì anh cũng có thể thích cô ả. Cô ả không tin đàn ông lại từ chối người đẹp tiếp cận, dù người đàn ông đó không yêu cô ả.

Lúc đầu Trương Gia cũng là như vậy. Hắn ta không hề yêu cô ả, nhưng vẫn không chịu nổi mê hoặc mà ngủ với cô ả.

Cô ả không cầu mong ở bên Khúc Nhạc lâu dài, chỉ cầu mong một đêm bên nhau ngắn ngủi, như vậy cũng đủ kích thích Triệu Hàm Như rồi. Nhìn Triệu Hàm Như có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng trong mắt cô không chứa nổi một hạt cát, nếu không trước đây cô đã chẳng kiên quyết bỏ Trương Gia đi ra nước ngoài.

Ánh mắt Khúc Nhạc lướt qua người Triệu Tuyết Như, dừng lại trên gáy Triệu Hàm Như, từ lạnh lẽo trở nên cưng chiều dung túng, “Đi thôi, khó khăn lắm anh mới đến đây một chuyến, sao em lại lãng phí thời gian cho người như vậy?”

Khúc Nhạc ghét Triệu Tuyết Như, sẽ không lãng phí thời gian cho cô ta. Đối phó với loại người như cô ta hoàn toàn không cần tự anh ra tay. Có điều, mấy năm qua, Triệu Hàm Như rất hưởng thụ cảm giác chơi đùa cô ta, nên anh mới buông thả, để cô ta vênh váo như bây giờ.

“Ai bảo em có một người chị tốt chứ? Em không trêu chọc chị ta, nhưng chị ta lại ba lần bốn lượt tới trêu chọc em.” Triệu Hàm Như nhìn chằm chằm Triệu Tuyết Như, ánh mắt tràn đầy ác ý tàn nhẫn, hệt như một con mèo quá buồn chán nên nuôi một con chuột để chơi, đôi lúc cho nó một cái tát, nhưng lại không giết chết nó.

Triệu Hàm Như từ từ đứng dậy, bởi vì bắp thịt đau nhức nên môi cô hơi nhếch lên. Khúc Nhạc nhanh chóng bước lên ôm cô vào lòng, mặc cô dựa vào người anh.

“Anh là Trình Cánh?” Triệu Hàm Như nhìn Trình Cánh đang đỡ Triệu Tuyết Như, ra vẻ lo lắng cho cô ta.

“Đúng vậy.” Trình Cánh nhìn lại Triệu Hàm Như, ánh mắt nghiền ngẫm, đây không phải là một cô gái đơn giản.

Anh ta nghe tiếng Khúc Nhạc lâu rồi. Anh là một mặt trận mà Triệu Tuyết Như đánh mãi không được, nhưng lại hóa thành ngón tay mềm ở trong tay Triệu Hàm Như.

Người này có thể thuần phục vị tổng giám đốc có tác phong lạnh lùng cứng rắn của Tập đoàn Hồng Hải, e rằng nghệ sĩ nhà anh ta hoàn toàn không có phần thắng trước đối thủ như vậy.

Không phải anh ta đề cao chí khí của người khác, hạ thấp uy phong của mình. Anh ta lăn lộn trong giới giải trí lâu rồi, hiểu được cái gọi là biết nhìn thời thế. Tướng mạo, tâm cơ thủ đoạn, tài lực của Triệu Tuyết Như đều không bằng người ta. Ngoại trừ da mặt dày, cô ta không có điểm nào thắng được Triệu Hàm Như.

Triệu Hàm Như kéo dài lâu như vậy, không hành hạ Triệu Tuyết Như thành đống rác, đúng là lương thiện đến mức ngay cả anh ta cũng muốn cảm động chảy nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.