Duyên Nợ Ở Kiếp Thứ Hai

Chương 23: Cuộc Chiến Bảo Vệ Tình Yêu




Quý Đường Đường đầu tiên là sửng sốt một chút, cô chậm rãi nhẩm lại những dòng chữ trên tờ giấy một lần, cảm giác như trái tim bỗng tách một tiếng, lóe lên một tia lửa nhỏ. Có rất nhiều những câu hỏi muốn hỏi, ví dụ như tại sao lại dùng cách liên hệ quái dị như vậy, tại sao cái người tên Nhạc Phong vốn cho là sẽ chẳng bao giờ gặp mặt nữa này lại đột nhiên xuất hiện như thế, gã mập kia rốt cuộc là ai, có thể tin được không, anh ta có quan hệ như thế nào với Nhạc Phong, chuyện này là thật sao, thực sự là Nhạc Phong cô quen đã bảo gã mập này đến tìm cô sao, nếu như phải, thì là đến tìm cô vì chuyện gì? Rất nhiều chuyện, cô tạm thời không muốn nghĩ tới, chỉ đơn thuần cảm thấy, một lần nữa thấy cái tên Nhạc Phong này, thực sự là rất vui. Mấy ngày nay, cô càng ngày càng cảm thấy, một người, cần phải có vài người bạn, cứ phong bế mình trong thế giới tăm tối thất thường mãi thì sẽ dần dần phát điên mất — cô không hề hối hận vì đã gọi điện cho Mao Ca đêm hôm đó, dù cho nếu mẹ vẫn còn thì sẽ nghiêm khắc khiển trách hành động bại lộ hành tung này của cô quá mức nguy hiểm. Nói chuyện với Mao Ca một lúc thật là tốt, nói cười vui vẻ, đây mới là cách mà người bình thường sống. Vậy nên cô định quay về phòng dọn dẹp hành lý, chỉ thu dọn thôi, mì ăn liền cũng chẳng mua nữa, tiện tay cầm một túi thạch đông lạnh, tâm trạng vô cùng tốt vừa hút vừa đi về khách sạn, thạch hoa quả lành lạnh, vị xoài, Quý Đường Đường cảm khái: thạch hoa quả ngon thế này cơ mà, sao lại bảo là làm từ giày da chứ, cái vị làm ra được thứ này từ giày da cũng có bản lĩnh lắm… Quay về phòng, bắt đầu thu dọn hành lý, lên đường bao nhiêu lần như vậy, đã sớm có kinh nghiệm, lấy đồ ra xếp thành chồng, nhét thẳng vào trong ba lô, dù sao đến nơi tiếp theo cũng phải lấy ra lần nữa, có sắp xếp chỉnh tề cũng vô ích. Có điều đựng đồ như vậy cũng có chỗ không ổn, nhìn giống như sắp bục ra hết đến nơi không khép miệng túi lại được, Quý Đường Đường ấn từ trên xuống mấy lần mà vẫn không ấn xuống được, định lấy bớt đồ bên trên ra ngoài một chút, tay mò xuống đống hành lý bên dưới, ấn ấn, đột nhiên cảm thấy nơi đầu ngón tay chạm tới có chút dính dính. Quý Đường Đường hoài nghi rụt tay lại, đầu ngón tay có màu đỏ nhàn nhạt, cô do dự một chút, đặt tay lên mũi ngửi một cái. Mùi máu. Ba lô rất lớn, đặt trên bàn giống như một hòn núi nhỏ, Quý Đường Đường nhìn chiếc ba lô, lòng có chút hoảng hốt, sau mấy giây ngây người, cô lại thọc tay vào lấy đồ. Càng nóng lòng lại càng không tìm ra được, toàn lấy phải thứ không phải, những cái khác cũng vậy, Quý Đường Đường nổi nóng, cô lật chiếc ba lô lại, miệng túi hướng xuống dưới xóc xóc mấy cái. Tất cả mọi thứ đều ào một tiếng đổ ra, chiếc hộp sắt đựng rất nhiều hóa đơn và ảnh chụp kia của cô cũng bung nắp, những chiếc cuống vé rơi lả tả khắp mặt đất, Quý Đường Đường quỳ xuống, tay run run gạt đống cuống vé ra, gạt quần áo ra, gạt những món đồ ngổn ngang ra, rốt cục cũng tìm thấy mấy chiếc xương đinh còn dính máu nằm trên mặt thảm. Quý Đường Đường không vươn tay nhặt lấy xương đinh, chân cô mềm nhũn, ngã ngồi thẳng xuống thảm, mặt không chút cảm xúc nhìn bức tường trắng trước mặt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: căn bản không có kẻ thứ hai nào có Lộ Linh và xương đinh, Thịnh Ảnh, là gián tiếp chết bởi tay mình! ———————————————————— Buổi tiệc ở Thủy Tinh Cung đến gần nửa đêm mới bắt đầu tan cuộc, khách sạn tặng phòng tân hôn, Miêu Miêu và chú rể sẽ trải qua đêm động phòng ở đây, cha mẹ hai bên, thân thích quan trọng và đôi uyên ương đều đứng ở cửa tiễn khách, mắt thấy số người bên trong phòng tiệc ngày càng ít, Miêu Miêu có chút sốt ruột, cô ta cắn môi, do dự thật lâu, len lén bước tới sau lưng Tần Thủ Nghiệp kéo vạt áo ông ta, hạ giọng hỏi: “Cha, Nhạc Phong đã đi chưa?” Tần Thủ Nghiệp nhíu mày một cái, ông ta nhìn quanh một chút: “Con theo cha qua đây.” Giọng nói hơn lớn, khiến chú rể nhìn về phía bên này, Tần Thủ Nghiệp cười ha ha một tiếng: “Chú rể, mượn cô dâu nói mấy câu nhé.” Tần Thủ Nghiệp dẫn Miêu Miêu đến một góc vắng người, sắc mặt cuối cùng cũng trầm xuống: “Con xem bản thân hôm nay có tồi tệ không, con đang kết hôn, không phải là kiểu chia tay nối lại như trước kia, hôm nay là ngày nào hả, con nhắc đến Nhạc Phong có thích hợp không?!” Miêu Miêu im lặng, được một lúc vành mắt đỏ lên: “Có làm sao, không cho cưới, còn không cho nhắc đến nữa sao.” Tần Thủ Nghiệp bị cô ta làm cho tức đến mức trợn trắng mắt, được một lúc, ông ta chuyển sang giọng điệu hòa hoãn nói: “Cái tính xấu bốc đồng này của con, đều do cha chiều mà ra, Nhạc Phong cũng thế, việc gì cũng theo ý con, càng ngày lại càng ngang ngược vô lý. Miêu Miêu, cưới rồi sẽ là người của người ta, cái tính này phải sửa đi con ạ, nếu không sớm muộn cũng chịu thiệt, hiểu chưa?” Miêu Miêu không lên tiếng, Tần Thủ Nghiệp nổi cáu: “Lời cha nói, có nghe thấy không hả?!” Miêu Miêu một khi ương bướng lên cũng có thể khiến người ta tức điên: “Nghe rồi, con có bị điếc đâu. Con chỉ hỏi có một câu, cha càu nhàu nhiều lời vậy làm gì, ngày vui gì chứ, chỉ sợ con đau còn chẳng hết!”

Tần Thủ Nghiệp bị cô ta làm cho nghẹn lời, ngẫm nghĩ một chút lại mềm lòng, định lựa vài chuyện vui mà nói: “Địa điểm trăng mật đã định chưa? Mới vừa nghe cha mẹ Tiểu Trịnh nói, hai đứa hình như vẫn còn chưa quyết định hả. Trước thấy con xem phim Hàn, chỗ đó tên gì nhỉ, không phải con vẫn muốn đi Tahiti hay sao, ở châu Âu hay là ở đâu?” Miêu Miêu cố ý chọc tức ông ta: “Tahiti là nơi con muốn đến cùng với Nhạc Phong, đi cùng anh ta cái gì chứ? Đến Thiếu Lâm Tự cho xong, anh ta xuất gia con mới được yên tĩnh.” Tần Thủ Nghiệp tức đến mức chỉ muốn chọc một ngón tay vào đầu cô ta, Miêu Miêu xị mặt quay người bỏ đi, đụng ngay phải Tần Thủ Thành đang đi tìm Tần Thủ Nghiệp ở phía đối diện, kêu một tiếng chú Hai cứng đờ rồi đi lướt qua. Tần Thủ Thành bước tới đưa thuốc lá cho Tần Thủ Nghiệp, Tần Thủ Nghiệp khoát khoát tay, sau đó than thở: “Miêu Miêu cũng đã đến tuổi hiểu biết rồi, vậy mà tâm tư vẫn như đứa trẻ con, coi kết hôn cứ như trò đùa, sau này… khó mà nói.” Tần Thủ Thành tự mình châm thuốc: “Thằng nhóc tối hôm nay đến, nghe nói là bạn trai cũ của Miêu Miêu hả? Tôi thấy cũng được đấy chứ, dáng dấp không tệ, lễ nghĩa cũng đến nơi đến chốn, mấu chốt là, nghe bàn tán thì hai đứa hình như cũng thật lòng thật dạ lắm mà? Nghe bàn tán là do phụ huynh phá đám, sao anh lại không đồng ý?”

Tần Thủ Nghiệp đáp qua loa: “Muốn có một gia đình sống yên ổn thì phải dựa vào những thứ thực tế, cái thứ vớ vẩn như tình yêu chẳng đáng tin, hơn nữa, bàn về bối cảnh gia đình, đời trước nhà Nhạc Phong có tiền án, nói ra cũng chẳng dễ nghe.”

Tần Thủ Thành cười châm chọc: “Anh cả, nhà chúng ta mà còn không biết ngượng đi ghét bỏ bối cảnh gia đình nhà người ta sao? Tiền án? Tiền án gì? Có nghiêm trọng bằng việc khiến gia đình người ta nhà tan cửa nát không?”

Tần Thủ Nghiệp trợn mắt nhìn Tần Thủ Thành một cái: “Biết ngay là cái miệng chó của chú không mọc ra được ngà voi mà, xoay tới xoay lui, vẫn quành lại chuyện này!” Tần Thủ Thành cười lạnh: “Tôi đâu có nói sai chứ, anh cả, có một bài hát thế này, anh đã nghe qua bao giờ chưa?”

Ông ta ghé sát vào Tần Thủ Nghiệp, chợt cất lên một giọng nữ kỳ quái: “Mắt thấy nó dựng lầu son, mắt thấy nó đãi tiệc khách, mắt thấy lầu nó sụp, rêu xanh ngói biếc chất chồng, ta đây từng tỉnh giấc phong lưu, nhìn thấu năm mươi năm hưng vong…” Sắc mặt Tần Thủ Nghiệp biến đổi, Tần Thủ Thành thấy cả trong mắt, cười ha ha, ngừng hát, thần bí ghé lại gần: “Nhà chúng ta là cái hạng gì, tạo nghiệp chướng nhiều, lên voi xuống chó cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, theo ý tôi, đi theo Nhạc Phong chưa biết chừng còn tốt hơn, ít nhất nhà họ Tần có xảy ra chuyện gì, Nhạc Phong còn có thể giúp đỡ Miêu Miêu, không đến nỗi ghét bỏ con bé. Nhà họ Trịnh thì chưa chắc, tính toán chi ly mà kết thông gia với anh, nhỡ có xảy ra chuyện, có thể phủi sạch bao nhiêu thì phủi sạch bấy nhiêu, đến lúc đó Miêu Miêu cả hai bên đều chẳng có chỗ dựa, quá thảm..” Câu này đâm trúng vào tâm tư của Tần Thủ Nghiệp, ông ta mấp máy môi, bỗng nổi giận: “Mẹ nhà chú, đồ bỏ đi! Chỉ cần chúng ta làm xong chuyện này, Tần gia có thể thiên thu vạn đại!” Ông ta giơ tay định đẩy Tần Thủ Thành ra, thân thể Tần Thủ Thành hơi lung lay một chút, lại vững vàng không dịch chuyển, giọng bỗng hạ thấp, đổi thành giọng cầu khẩn: “Anh cả, đều là ưu tư vì con gái cả, sao đột nhiên lại muốn giết Tiểu Hạ, chuyện này tôi nghĩ mãi không ra, anh hạ một đao xuống thì cũng phải cho người ta chết được rõ ràng chứ?”

Sắc mặt Tần Thủ Nghiệp vô cùng khó coi: “Con gái gì! Sao chú cứ không hiểu chứ, đó là con gái của chú sao?” Tần Thủ Thành run rẩy một cái, chợt vứt điếu thuốc đi, hai tay túm lấy cánh tay Tần Thủ Nghiệp: “Anh cả, xem như tôi cầu xin anh, anh dùng tấm lòng người làm cha với Miêu Miêu mà thông cảm cho tôi một lần được không, bảo anh ra tay với Miêu Miêu, anh có nhẫn tâm không? Tấm lòng của tôi với Tiểu Hạ không phải cũng giống như của anh dành cho Miêu Miêu hay sao, cho dù chỉ bằng một mười thôi thì cũng không ra tay được. Anh nói giết là giết, ngay cả một câu giải thích cũng không có, ít nhất anh phải nói cho tôi biết tại sao, tôi sẽ nghĩ xem có cách nào không, chết tử tế không bằng sống tạm bợ, để cho con bé sống thêm được hai năm nữa thôi cũng được, tôi không muốn cản anh, lòng dạ tôi, suy nghĩ này của tôi, anh thông cảm một lần có được không?” Miêu Miêu chung quy vẫn là chiếc xương sườn mềm của Tần Thủ Nghiệp, trái tim ông ta mềm xuống, nói trắng ra, tâm địa ông ta cũng chẳng phải sắt đá, chuyện của chú Hai, vì thể diện nên ông ta mới dùng lời lẽ cay độc nghiêm khắc, trong đầu không phải không xúc động, nếu thật sự đổi lại mà Miêu Miêu? Ông ta có nghĩ cũng chẳng dám. Tần Thủ Nghiệp thở dài, nhìn xung quanh một chút, giọng lại hạ thấp thêm mấy phần: “Vuốt Quỷ của nhà họ Tần chúng ta, tay trái vẫn ở nhà tổ, còn năm chiếc bên tay phải ở chỗ của Thịnh Hạ, vuốt Quỷ đã có ba chiếc gặp máu, chuyện này chú cũng biết rồi.” “Phải, đã biết.” Tần Thủ Thành vội vàng gật đầu, “Lúc trước chẳng phải đã bàn ổn thỏa rồi hay sao, chờ sau khi cả năm chiếc đều gặp máu mới lẳng lặng đổi năm chiếc còn lại cho con bé, mười chiếc gom đủ mới tính đến chuyện luyện Chuông Quỷ không phải sao?”

“Đây chính là chuyện mà trước kia chúng ta đã sơ sót.” Tần Thủ Nghiệp nhìn chằm chằm Tần Thủ Thành, “Chú hai, chúng ta không coi con bé đó là người của Tần gia, nhưng vuốt Quỷ là vật chết, nó không phân biệt được, chú đã từng nghĩ qua chưa, một khi vuốt Quỷ nhận chủ, con bé luyện thành rồi, vuốt Quỷ sẽ làm việc giúp nó?”

Tần Thủ Thành không kịp phản ứng: “Sao?”

“Chuyện này không phải do mình tôi quyết định, các vị bề trên đều có mối lo như vậy, bao nhiêu năm qua, chưa từng có một ai có chung dòng máu của cả nhà họ Tần và nhà họ Thịnh. Chú nghĩ xem, nó đồng thời có cả Lộ Linh của Thịnh gia và vuốt Quỷ của Tần gia, vuốt Quỷ sẽ công kích người nhà họ Thịnh, nhưng nó sẽ không động đến con bé, Lộ Linh nghe nói lại là loại chuông lợi hại nhất của nhà họ Thịnh… Càng thả nó ở bên ngoài thì tâm lý của chúng ta càng không chắc chắn, trước kia chú nói con bé đó nhát gan, nhưng sau khi Lộ Linh được mở phong ấn, đến giờ mới chưa được bao lâu mà vuốt Quỷ đã có ba chiếc gặp máu, vạn nhất nó có bản lĩnh thành thạo, nuôi mèo thành hổ, sau này muốn động đến nó lại càng khó, ai cũng sợ bỗng nhiên nhảy ra phiền phức đúng không?” Nói đến đây, ông ta chợt dừng lại một chút, trong ánh mắt lộ ra ý bí mật: “Nếu cẩn thận truy xét, chú hai, chuyện này cũng chỉ trách lúc trước chú nhập diễn quá, lại lau súng tóe ra lửa với Thịnh Thanh Bình ở Bát Vạn Đại Sơn, nếu không thì lúc đó bắt Thịnh Thanh Bình, dùng cô ta luyện chuông Quỷ luôn thì đã chẳng lắm chuyện như vậy.” Tần Thủ Thành giải thích: “Dù sao cũng đâu phải anh một thân một mình đến Bát Vạn Đại Sơn, khi đó con gái nhà họ Thịnh vẫn không đi lại linh tinh ở bên ngoài, lòng cảnh giác lại cao, khắp nơi chỗ nào cũng có đàn ông nhà họ Thạch, còn phải đề phòng như phòng chó sợ bọn chúng ngửi thấy được mùi, anh tưởng gạt ra ngoài đơn giản như đi xem chiếu bóng hay sao?” Tần Thủ Nghiệp cười ha ha, vỗ vỗ vai Tần Thủ Thành: “Biết chú càng vất vả thì công lao càng lớn rồi, cũng chỉ hết hôm nay thôi, sau này chú có thể sống những ngày tháng thoải mái rồi.”

Trái tim Tần Thủ Thành đột nhiên giật một cái, ông ta nhìn Tần Thủ Nghiệp trừng trừng: “Hôm nay? Hôm nay gì?”

Tần Thủ Nghiệp tự biết lỡ miệng, tránh khỏi tầm mắt của Tần Thủ Thành, biểu cảm trên gương mặt dần nhạt bớt, sắc mặt Tần Thủ Thành dần chuyển thành tức giận: “Tần Thủ Nghiệp, không phải các người đã sắp xếp sẽ ra tay vào hôm nay đấy chứ?”

Tần Thủ Nghiệp không nói câu nào. Chân của Tần Thủ Thành hơi nhũn ra, ông ta vẫn chưa tin, vươn tay túm lấy cổ áo Tần Thủ Nghiệp, cố gắng vùng vẫy vô ích trong cơn hấp hối: “Tin tức anh vừa mới nói cho tôi, vẫn còn đang bàn bạc chọn ngày đúng không? Không phải chứ Tần Thủ Nghiệp, hôm nay Miêu Miêu kết hôn, anh lại động đến Thịnh Hạ?! Tần Thủ Nghiệp, anh có phải con người không?! Anh không sợ báo ứng à? Anh không sợ báo ứng vào người Miêu Miêu hay sao?!!!” Tần Thủ Nghiệp nhìn ông ta một cách quái lạ, giơ tay đẩy ông ta ra, thuận tay phủi phủi cổ áo: “Báo ứng lên người Miêu Miêu? Thật nực cười, đến kẻ làm cha ruột như chú còn không bị báo ứng, sao lại báo ứng đến Miêu Miêu được?” Trước khi rời đi, ông ta giơ cổ tay nhìn đồng hồ một cái: “Hơn mười hai giờ rồi, chắc cũng đã động thủ. Chú hai, đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện đã xong rồi.” ———————————————————— Xe của Trần Nhị Bàn là một chiếc Peugeot, loại xe con màu đỏ, ban đầu là mua để cho cô vợ Quan Tú của anh ta chạy, sau khi Quan Tú mang thai vẫn ở nhà nghỉ ngơi, xe này lại thành xe của anh ta. Giờ đã là mười hai giờ năm phút, Trần Nhị Bàn đói không chịu nổi, khóa xe xong chạy đến cửa hàng tiện lợi, mua toàn xúc xích Đài Loan, tổng cộng là năm chiếc, vừa ăn vừa đi về phía xe, mới vừa ra đến đầu đường, ba chiếc xe Jeep từ đầu bỗng vọt ra, khiến cho Trần Nhị Bàn sợ đến mức giật bắn mình, rơi mất một cây xúc xích, ba chiếc xe hất bụi mà đi, cái gã lái chiếc xe đi cuối còn thò đầu ra, chửi một tiếng: “Muốn chết à!” Gã lái xe mắng người đeo kính mắt mặt mày dữ dằn, quả thực khí thế bức người, Trần Nhị Bàn không dám hé răng, chờ đến khi xe đi xa rồi, anh ta mới hùng hùng hổ hổ: “Mày mới muốn chết, cả nhà mày muốn chết.” Dừng một lúc vẫn chưa hết giận, tiếp tục mắng: “Đêm hôm rồi còn đeo kính mát, mày tưởng mày là minh tinh à!” Cứ thế mắng thẳng một đường đến cửa xe, lúc móc chìa khóa ra đang định mở cửa, bên cạnh bỗng có người hỏi một câu: “Anh là bạn của Nhạc Phong?” Giọng nói đột nhiên vang lên, Trần Nhị Bàn run lên một cái, lại rơi mất một cây xúc xích. Trần Nhị Bàn quay đầu nhìn Quý Đường Đường, chẳng trách vừa nãy thấy giọng nói của cô ta cứ quỷ dị quái gở thế nào, rõ ràng là trạng thái tinh thần không tốt, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, có bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường, biết rõ là nên chào hỏi trước nhưng vẫn không nhịn được oán trách một tiếng: “Cô đứng đây cũng phải nói một tiếng chứ, quá nửa đêm rồi, ghê quá đấy.”

Quý Đường Đường cười cười: “Tôi đứng chỗ này dễ thấy lắm mà, nếu không phải vừa nãy anh rủa xả người ta quá chuyên chú thì đã sớm nhìn thấy tôi.” Té ra là mấy lời bất nhã vừa nãy đều bị người ta nghe thấy, Trần Nhị Bàn cảm thấy rất ngượng ngùng, anh ta cười ha ha hai tiếng như đánh trống lảng: “Chào cô, cô họ Quý đúng không? Tôi là bạn của Nhạc Phong, từ hồi xưa xửa xừa xưa rồi, tôi với nó từng đi lính cùng nhau, lúc ấy tình cảm tốt vô cùng, sau khi chuyển nghành xong thì cũng nhiều năm rồi không liên lạc. Hôm nay cũng lạ, cậu ta vòng vèo qua đám bạn bè thế nào lại tìm được tôi, vừa mở miệng đã nhờ tôi giúp một việc, đây chính là chuyện không thể thoái thác được, tình cảm chiến hữu mà.” Quý Đường Đường quan sát anh ta từ trên xuống dưới: “Từng đi lính cùng nhau? Anh ở ban cấp dưỡng hả?”

Trần Nhị Bàn theo bản năng hóp bụng lại: “Hai năm nay tôi mới béo lên đấy, trước kia… tôi còn gầy hơn Nhạc Phong nhiều! Hồi đó chúng nó còn gọi tôi là xương sườn cơ mà, giờ thì không được rồi, đổi thành Nhị Bàn (*Hai mập).” Đầu tiên anh ta cảm thấy tinh thần của Quý Đường Đường không được tốt, thứ hai là cảm thấy trước mặt người đẹp thì phải bày ra vẻ hài hước thú vị, ngay cả biệt hiệu năm xưa cũng lôi ra để mua vui cho người, không ngờ Quý Đường Đường vẫn lạnh nhạt, dường như đó căn bản chẳng phải là chuyện gì đáng để vui vẻ. Cô hỏi Trần Nhị Bàn: “Vừa nãy anh nhét cho tôi tờ giấy, sao phải lén lén lút lút như vậy? Nói thẳng không được sao?” Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới, Trần Nhị Bàn còn hoang mang ấm ức khó hiểu hơn cả cô: “Tôi nào biết chứ, thằng ranh con kia cứ dặn đi dặn lại trong điện thoại, tôi còn nhủ thầm cô chưa chắc đã tin tưởng tôi đúng không, cậu ta đã biết cô ở đâu thì sao không gọi điện nói một tiếng với cô, cậu ta bảo không được, sẽ bị ghi lại; tôi lại bảo vậy để tôi trực tiếp đi tìm cô, cậu ta nói không được, có theo dõi — cho nên lúc tôi nhét mẩu giấy cho cô tôi vẫn luôn cúi đầu, cô có để ý không?”

Nói đến đây anh ta đột nhiên dấy lên nghi ngờ, nhìn rồi nhìn Quý Đường Đường: “Hai người đang làm gì vậy hả? Cậu ta bảo tôi, nhất định phải đón cô về nhà, không thể tiếp tục ở nhà khách nữa, hai người không phải đã phạm phải tội gì nên sợ bị truy nã đấy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.