Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 19: Thăm Thiên Vương tự, dưới chuông gặp điều bí ẩn Kiến Lã đại sư, cấp bách thuật chuyện miền Nam




‎‎Ngày 7 tháng 5 năm Khai Nguyên thứ 26, đây là một ngày ai vào Đại Đường nhất định phải nhớ.

Trong dãy núi Thiên Sơn nhìn về phương Bắc thành Quy Tư, vô số chim diều hâu bay lên thành đàn từ ‎trong núi cao rập rạp trùng điệp màu xanh thê lương, xuyên qua đỉnh núi lớn trong bầu trời nhuộm đẫm ‎ánh mặt trời không hề có trật tự.

Tiếng chim hót cùng tiếng sói ra ngoài tru lên thê lương mà xa xôi, nhưng trong nháy mắt, tất cả lại trở ‎về yên lặng.

Gió lạnh cuồn cuộn từ sâu trong núi thổi tan sự ấm áp của mùa xuân, lướt qua núi rừng và sa mạc trống ‎trải, lướt qua hơn mười tòa thành quách quốc gia, xé tan một tia khói bếp lượn lờ trong thành Quy Tư. ‎Mà sông Khổng Tước hẹp dài tiếp tục đổ xuống cuồn cuộn, quấn qua thành quách Quy Tư hùng vĩ chảy ‎về phía tây nam.

Một đội kỵ binh xếp thành hàng bôn ba, bụi mù nổi lên cuồn cuộn, tiếng đao kiếm khôi giáp leng keng ‎lẫn lộn tiếng vó ngựa ầm ầm, như bên trong rừng đao thương, rất nhiều khuôn mặt hoặc trẻ tuổi hoặc ‎trầm mặc hoặc kiên quyết hoặc hưng phấn lúc ẩn lúc hiện. Sau đội kỵ binh là đội bộ binh bước chân ‎soàn soạt, bước chân nặng nề cùng với nhịp tiếng ào ào chấn động của áo giáp, như sấm rền núi xa, ‎cuồn cuộn mà qua trên sa mạc bát ngát mênh mông. Trong quân đội trầm mặc không tiếng động, hàn ‎quang trường thương san sát bắt đầu khởi động, mạch đao xoát xoát ngay ngắn, thỉnh thoảng hiện ra ‎một hai vết mẻ không trọn vẹn.

Bụi mù nổi lên, tiếng bước chân dồn dập.

Cờ màu đỏ cực kỳ bắt mắt, trên mặt cờ viết chữ “Đường” lớn màu đỏ, thỉnh thoảng còn có vài đại kỳ lớn, ‎trên đó rõ ràng viết một chữ “Tiêu” lớn. Mà càng khiến người ta chú ý chính là, trong đám quân có một ‎đội quân màu đen đội hình san sát đằng đằng sát khí, quân dung càng thêm chỉnh tề, trên đại kỳ màu ‎đen tung bay phần phật giữa đội hình kia, năm chữ to “Thiết vệ quân An Tây” đoạt hồn nhiếp phách, làm ‎cho người ta có một loại cảm giác hít thở không thông.

Tuy rằng gió xuân ấm áp, nhưng ngoài thành Quy Tư lại xác xơ rét lạnh.

Một trận kèn to từ từ vang lên, cửa lớn thành Quy Tư ầm ầm mở rộng, Tiêu Duệ mũ đen giáp đen nắm ‎bảo kiếm trong tay, phóng ngựa ra trước, tiếp sau đó theo thứ tự là Ca Thư Hàn, Lý Tự Nghiệp, Lý ‎Quang Bật, Lệnh Hồ Xung Vũ, Phong Thường Thanh các vị tướng. Cuối cùng, còn thái giám Giám quân ‎sứ An Tây Biên Lệnh Thành sắc mặt tái nhợt theo ra.

Nguyên bản Biên Lệnh Thành không có ý định xuất chinh theo quân, nhưng Tiêu Duệ làm sao đồng ý để ‎mối họa này ở lại Quy Tư. Câu đầu tiên liền khiến Biên Lệnh Thành không thể trốn thoát được: Biên công ‎công chính là Giám quân sứ khâm mệnh hoàng thượng, như thế nào có thể không theo quân xuất chinh? ‎Chẳng lẽ, biên công công sợ hãi chiến tránh phải không? Nếu như thế, bổn vương liền dâng tấu hoàng ‎thượng, xin hoàng thượng tuyển người hiền tài khác.

Mà Trưởng sứ phủ Đô hộ An Tây Củng Hạ thì mang theo một đám quan văn, phó sứ binh mã phủ Đô hộ ‎An Tây kiêm nhiệm Âu Dương Đồng thì mang theo một đám võ tướng trung cao tầng, xếp thành hàng ở ‎hai bên đường, đưa tiễn đại quân tây chinh của Tiêu Duệ.

Tiêu Duệ xoay người xuống ngựa, hơi chắp tay với Củng Hạ và Âu Dương Đồng:

‎- Tiêu mỗ viễn chinh, công việc chính vụ của Tây Vực và phủ Đô hộ An Tây, tất cả liền kính nhờ Củng đại ‎nhân và Âu Dương tướng quân.

Củng Hạ và Âu Dương Đồng nhìn nhau, cùng khom người thi lễ cất cao giọng nói:

‎- Xin Quận Vương yên tâm, chúng hạ quan nhất định làm việc tận lực!

Tiêu Duệ thở phào một cái, Củng Hạ người này ổn trọng vững vàng, giao cho hắn quản lý Tây Vực có ‎thể yên tâm, mà có hơn 6 vạn quân Đường phân trú các nơi ở Tây Vực, chư Hồ Tây Vực tất nhiên càng ‎thêm thành thật bổn phận.

Hắn xoay người lên ngựa, chỉ bảo kiếm trong tay về phía tây, cao giọng hô:

‎- Tiến quân, Tiểu Bột Luật!

Lựa chọn viễn chinh Tiểu Bột Luật ở cuối mùa xuân đầu mùa hạ, Tiêu Duệ tự nhiên là muốn tránh khỏi ‎mùa đông rất lạnh của Đại Tuyết Sơn. Tốt nhất, có thể chấm dứt chiến dịch Tiểu Bột Luật trước khi mùa ‎đông bắt đầu, đây bất kể là đối với hắn hay là đối với Đại Đường mà nói, đều là một chuyện may mắn.

Thông Lĩnh chính là hệ thống núi đời sau gọi là Côn Lôn. Mà mặc dù là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, phía ‎trên Thông Lĩnh này, thật ra cũng quanh năm sông băng không đổi và gió tuyết, giữa núi cao trùng điệp ‎liên miên không dứt, gió núi phần phật dày đặc, đột nhiên một đội quân ba vạn người kéo dài vài dặm ‎gian nan tiến lên đường núi uốn lượn gập ghềnh.

Tiêu Duệ híp mắt suy nghĩ, đứng ở một mỏm đá cao trên núi, nhìn đội ngũ hành quân phía trước phía ‎sau hoặc cao hoặc thấp, trong lòng cảm khái nghìn vạn lần.

Đại quân qua thành Bát Hoán, vào Ác Sát Đức, qua Sơ Lặc, sau khi trèo lên Thông Lĩnh tiến tới cao ‎nguyên nơi mà chim cũng khó bay này hơn nửa tháng. Núi cực cao so với mặt nước biển thiếu dưỡng ‎khí, đám sĩ tốt không lúc nào không cảm thấy khó thở, mỗi khắc dường như đều hít thở không thông ‎muốn hôn mê ngất xỉu, đầu đau muốn nứt ra, bước chân không thực. Tiêu Duệ phát hiện mình thật sự là ‎xem nhẹ lần viễn chinh khó khăn này.

Trên cao nguyên gió tuyết muốn mạng người này, quân đội ba vạn người hùng mạnh của hắn chưa ‎chiến đấu quân số đã giảm hơn ngàn người, còn có không ít sĩ tốt vì chứng say núi mà trở thành gánh ‎nặng cho quân đội, thương bệnh nhân đang không ngừng gia tăng. Tốc độ hành quân bởi vậy mà không ‎ngừng giảm xuống, cứ tiếp tục như thế này, cả đại quân không thể tránh khỏi bị sụp đổ trên cao nguyên ‎gió tuyết hiểm ác này.

Cũng may quân kỷ Đại Đường cực nghiêm, sĩ khí đám sĩ tốt tăng vọt, cũng không bởi vì hành quân gian ‎nan mà hạ thấp lòng tin chinh phạt Tiểu Bột Luật.

‎- Nghe thấy trống không tiến, nghe thấy chuông không dừng, không nâng nổi cờ, giữ cờ không được ‎nằm sấp, điều này trái với quân kỷ, kẻ phạm phải chém…

Đám lính liên lạc dưới trướng Ca Thư Hàn, mỗi hơn trăm trượng liền có một người đột nhiên khua cờ ‎tam giác trong tay họ, tiếng khẩu hiệu không ngừng trong gió núi mãnh liệt, tiếng vọng thật lâu trên cao ‎nguyên gió núi này.

Quản lý hành quân có Ca Thư Hàn, Lý Tự Nghiệp, Lý Quang Bật và Lệnh Hồ Xung Vũ cùng một số ‎tướng lãnh trung tầng khác, dùng thân phận phán quan hành quân đi theo bên người Tiêu Duệ.

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm vang lên giữa núi. Tiêu Duệ đột nhiên chấn động, hơi nhắm hai mắt lại, ‎khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt tròn xoe.

Tiếng kêu thảm thiết như vậy không biết hắn đã nghe bao nhiêu lần, mỗi ngày đều có binh lĩnh thương ‎bệnh mệt mỏi hoặc là thể lực không chống đỡ nổi ngã nhào xuống núi, chết không toàn thây.

Nhưng chỉ khoảng nửa khắc, bên tai lại truyền đến một tiếng kêu thảm, tiếp theo là một tiếng phịch thật ‎mạnh, một gã binh lính mệt mỏi không chịu nổi trượt chân, đầu cắm xuống vách núi, mà ngay cả con ‎ngựa chở đồ quân nhu hắn nắm trong tay cũng rơi xuống cùng, một người một ngựa ngã thành một ‎đống thịt nát.

Tiêu Duệ run lên trong lòng, chậm rãi khoát tay áo, vừa muốn nói gì, lại bị một câu của Phong Thường ‎Thanh gắt gao đi theo đẩy trở về:

‎- Quận Vương, đây chính là đường hiểm trở, không nên hạ trại ngay chỗ này, vẫn nên thừa dịp sắc trời ‎còn sớm, chạy tới Đặc Lặc Mãn Xuyên phía trước đi… Nếu không, bầu trời tối đen tiến lên càng thâm ‎khó khăn, thương vong vô vị sẽ càng thảm trọng!

Tiêu Duệ thở dài một tiếng, biết Phong Thường Thanh nói có lý, chính mình vẫn rất mềm lòng.

Một tướng công thành vạn cốt khô! Tiêu Duệ quăng ánh mắt ưu thương qua vùng núi mây mù tầng tầng ‎kia, dừng lại dưới vòm trời mờ mịt không mây, lại thở dài một tiếng.

‎- Quận Vương, tiểu nhân có một đề nghị.

Phong Thường Thanh do dự một chút, cúi đầu nói.

‎- Ngươi nói.

Tiêu Duệ khoát tay áo, hắn vẫn cực kỳ coi trọng đối với Phong Thường Thanh. Mà trên thực tế, từ khi ‎tiến quân tới nay, đề nghị Phong Thường Thanh đưa ra đều cực kỳ đúng đắn có hiệu quả thực tế.

Phong Thường Thanh giơ tay lên, một quân tào hậu cần vội vàng đi tới khom người nói:

‎- Quận Vương, đội ngũ quân nhu của quân ta hiện nay vận đến một vạn năm ngàn cung nỏ, ba mươi lăm ‎vạn chiếc tên, ba vạn bảy ngàn năm trăm dây cung, mười vạn năm ngàn chiếc súng ống…

Quân tào tiếp tục cao giọng báo cáo quân nhu hắn phụ trách kiểm kê:

‎- … Pháo 40 khẩu, mười vạn thạch lương thảo, tất cả đã đến. Còn có rất nhiều quân nhu dưới chân núi, ‎đang lục tục vận chuyển lên, nhưng là núi cao đường dốc, chỉ sợ phải mấy ngày sau mới có thể tới đây.

Nghe quân tào báo cao, mày Tiêu Duệ dần dần nhíu lại.

Tục ngữ nói, binh mã chưa động, lương thảo đi trước. Đối với một đội quân tây chinh ba vạn người mà ‎nói, đội quân nhu không chỉ vận chuyển rất nhiều lương thảo và quân giới dễ tiêu hao ra, còn có nhiều vũ ‎khí công thành hạng nặng không thể thiếu. Bởi vì Liên Vân Bảo trọng trấn của Tiểu Bột Luật phía nam ‎dựa vào núi, phía bắc gần sông Sa Lặc, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, còn có gần vạn quân Thổ ‎Phiên phòng thủ nghiêm mật, không có khí giới công thành uy lực thật lớn này, nếu muốn đánh hạ nó ‎gần như là không có khả năng.

Đây là nguyên nhân trọng yếu vì sao Tiêu Duệ bố trí dốc sức chuyển 20 khẩu pháp lên núi, còn cần Hỏa ‎Khí doanh trong Thiết vệ quân An Tây mang theo rất nhiều súng ống đơn độc. Đã không có những thứ ‎này, kết quả trận chiến Tiểu Bột Luật này rất khó nói!

Tiêu Duệ quay đầu lại liếc Phong Thường Thanh, rõ ràng ý tứ của hắn. Ohing Thường Thanh khoát tay áo, ‎quân tào lặng lẽ lui xuống.

‎- Quận Vương, núi cao đường dốc, không dễ vận chuyển quân nhu, chẳng những chạm trễ hành quân…

Phong Thường Thanh cúi đầu nói:

‎- Thường Thanh nhận thấy, trừ bỏ pháo, súng ống và quân giới tất yếu ra lương thảo và quân nhu khác ‎thì bỏ lại đi… Nơi này chỉ cách Liên Vân Bảo có 5 ngày đường, chỉ cần để sĩ tốt mang theo 5 ngày ‎lương khô bên mình…

Tiêu Duệ thở dài:

‎- Quân lương tiếp tế khuyết thiếu, điều này có thể dao động lòng quân hay không?

‎- Quận Vương, sẽ không. Chỉ cần quân ta chạy tới Liên Vân Bảo, lấy Liên Vân Bảo còn có thể thiếu ‎lương thảo?... Thường Thanh nhận thấy, như thế không chỉ không dao động lòng quân, còn có thể đẩy ‎cao sĩ khí!

‎- Còn có, những binh lính sinh bệnh và yếu sức thì để bọn họ quay về đi. Nếu không như vậy, chưa nói ‎tới việc liên lụy đại quân tiến lên, ngay cả theo quân tới Liên Vân Bảo rồi, sợ là cũng khó phát huy chiến ‎lực.

Phong Thường Thanh lại nói.

Tiêu Duệ thở phào một cái, cảm thấy bực bội trong lòng. Hắn nhìn lướt qua Ca Thư Hàn, thản nhiên nói:

‎- Ca Thư, ý ngươi như thế nào?

Ca Thư Hàn khẽ mỉm cười:

‎- Quận Vương, mỗ nghĩ kế này có thể làm.

‎- Một khi đã như vậy, Ca Thư, truyền lệnh bổn Quận Vương, bỏ qua quân nhu và lương thảo không cần ‎thiết, sau khi quân tốt ăn no nê mỗi người mang theo 5 ngày quân lương, sĩ tốt thương bệnh tại chỗ trở ‎về, đại quân còn lại nhanh chóng đi tới!

Tiêu Duệ mệt mỏi khoát tay áo, đi xuống mỏm đá dưới chân núi, trượt chân trước mắt hoa đầu chóng ‎mặt, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Ca Thư Hàn vội vàng bước nhanh qua, lấy tay đỡ Tiêu Duệ:

‎- Quận Vương, thân thể ngài không khỏe, hay là nghỉ ngơi tại chỗ một lát đi.

Tiêu Duệ thở dốc kịch liệt, thể lực hắn quả thật có chút chống đỡ hết nổi, hơn nữa, chứng say núi cũng ‎lợi hại. Nhưng hắn nhớ tới sứ mệnh thật lớn mà bản thân gánh vác, không khỏi cười khổ một tiếng:

‎- Ta không sao, Ca Thư, đỡ ta xuống đi.

Phong Thường Thanh đứng ở nơi đó, trong mắt hiện ra một chút kính ý. Trên đường đi tới, hắn thấy rất ‎rõ ý chí cứng cỏi của Quận Vương văn nhược này. Hắn là quan văn, vốn là tài tử phong lưu Đại Đường, ‎có thể hành quân với đại quân tới tận đây, đã là không dễ dàng.

Hơn nữa, hắn cự tuyệt sĩ tốt khiêng đỡ, mà lựa chọn đi bộ giống như tướng sĩ bình thường.‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.