Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 36




Editor: May

Trong không khí trầm mặc làm cho người ta có chút không thoải mái, Tĩnh Tri thấy cô ta không đi cũng không mở miệng, trong lòng chỉ cảm thấy phiền chán, cô dứt khoát xoay người lại, tự mình đi ra ngoài: "Cô thích ở đây thì ở, đừng tới cản mắt tôi."

Sắc mặt cô gái kia cũng hơi đỏ lên, cô ta vừa tức vừa hận, đạp đạp mấy bước chạy đến trước mặt Tĩnh Tri, ngón tay chỉ mũi của cô nói: "Cô kéo cái gì mà kéo? Không phải là lớn bụng thôi sao? Tôi cho cô biết, nhị thiếu nói anh ấy thích tôi! Cô tính là gì? Dám nói chuyện như vậy với tôi?"

"Còn cô tính là gì?" Tĩnh Tri hoàn toàn bị cô ta làm tức giận, cô nhìn ngón tay chỉ ở trước mặt mình, chỉ cảm thấy ghê tởm. Dùng tay hất ra, cất giọng gọi: "Bình Bình, em lập tức gọi điện thoại bảo Mạnh Thiệu Đình qua đây!"

Cô gái kia vừa nghe, sắc mặt không khỏi khẽ biến, nhưng vẫn kiên trì nói: "Cô giả bộ cái gì? Cô gọi nhị thiếu đến, nhị thiếu sẽ đến sao? Cắt, cô thật sự cho là mình rất giỏi ư?"

"Vậy cô liền nhìn xem tôi có khả năng này hay không."

Tĩnh Tri lạnh lùng mở miệng, nhưng lửa giận trong lòng đã cuồn cuộn. Mạnh Thiệu Đình, anh muốn như thế nào liền như thế ấy đi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Anh nghĩ xằng bậy với bao nhiêu phụ nữ, liền xằng bậy với bấy nhiêu phụ nữ, lại đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Chẳng sợ anh một ngày đổi mười phụ nữ, Phó Tĩnh Tri tôi cũng sẽ không nhìn anh nhiều thêm một cái, chỉ đừng để những thứ bẩn thỉu này chạy tới quấy rầy thanh nhàn của tôi!

"Được, tôi thật sự muốn nhìn một chút, nhị thiếu không để ý cô mấy tháng, không chừng đến giọng nói của cô còn nghe không ra, chẳng qua là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, còn là một quả khí cầu, thật cho là mình có thể lên đài diễu võ dương oai sao?"

"Bình Bình, bây giờ em liền gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình, hãy nói chị muốn gặp anh ta, chị chỉ chờ hai mươi phút!"

Tĩnh Tri tức giận đến toàn thân cũng bắt đầu phát run, tình nhân, còn là quả khí cầu? Mặc dù cô biết bên ngoài truyền những lời đồn nhảm kia, nhưng cũng thật không ngờ mình lại có một ngày bị người chỉ vào mũi mắng, huống chi còn mắng cô là phụ nữ của anh ta!

Anh ta làm loạn ở bên ngoài, đó là chuyện của anh ta, không có chút quan hệ nào với cô. Tại sao phụ nữ của anh ta đi tranh giành tình nhân lại đến gây sự với cô? Lúc nào thì Phó Tĩnh Tri cô nghĩ tới tranh giành người đàn ông mà cô hoàn toàn không thích với các cô chứ?

Bình Bình nghe Tĩnh Tri nói như vậy, không khỏi ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, chạy xuống dưới lầu lấy điện thoại. Đây chính là lần đầu Phó tiểu thư chủ động nói ra tìm nhị thiếu, nhị thiếu biết được, còn không mừng như điên sao?

"Nhị thiếu, em là Bình Bình, bây giờ ngài đang bận sao?"

Lúc Mạnh Thiệu Đình nhận được điện thoại của Bình Bình, không thể nghi ngờ là rất giật mình. Anh biết Phó Tĩnh Tri chưa bao giờ cho phép Bình Bình gọi điện thoại cho anh, có mấy lần cô bị bệnh hoặc là một vài chuyện cần thiết, nhưng lúc này vốn là thời gian Tĩnh Tri ngủ trưa, Bình Bình gọi điện thoại tới làm cái gì?

"Có chuyện gì, em nói đi."

Mạnh Thiệu Đình phất tay ý bảo mấy quản lý cấp cao ra ngoài, trong phòng làm việc khôi phục yên tĩnh, anh mới cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ, lên tiếng trả lời nói.

"Nhị thiếu, là tiểu thư nói em gọi điện thoại cho ngài..."

Bình Bình còn chưa có nói xong, Mạnh Thiệu Đình cũng không dám tin tưởng mở miệng: "Em nói Tĩnh Tri bảo em gọi điện thoại cho tôi?"

Nghe được Bình Bình ở bên kia nói vậy, nét mặt Mạnh Thiệu Đình chậm rãi hiện lên một tầng vui mừng. Anh hơi cúi thấp đầu, ánh mặt trời chiếu lên trên khuôn mặt nghiêng của anh. Dưới ánh sáng nồng đậm, khuôn mặt của anh có chút nhìn không rõ, vẫn vô cùng tuấn dật, khóe môi nâng lên một độ cong hơi nhu hòa. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu chưa được gặp cô. Mấy tháng qua, anh chưa từng nhìn thấy cô một lần, anh không đi tìm cô, mà cô cũng đương nhiên là sẽ không chủ động liên hệ với anh.

Cứ giằng co như vậy, thời gian lại như là nước chảy, lặng yên không một tiếng động liền trở thành sông chảy xuyên qua núi.

Vốn cho là chính mình chịu đựng mười ngày nửa tháng không gặp cô, chậm rãi sẽ thành thói quen, chậm rãi liền quên đi, nhưng không ngờ đáy lòng trống rỗng càng lúc càng lớn, khó có thể xóa bỏ, giày vò khiến toàn thân anh đều khó chịu.

Anh trầm mặc một hồi, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đã bình tĩnh: "Tiểu thư nhà em có chuyện gì? Không phải tôi đã nói, cô ấy có bất kỳ chuyện gì, em cũng có thể trực tiếp tìm An Thành..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Bình ở bên đầu điện thoại kia lập tức suy sụp, giọng nói nhị thiếu thật đúng là lạnh lùng, cô nghe xong thì toàn thân đều phát run. Vốn còn tưởng rằng nhị thiếu nghe xong tiểu thư muốn tìm ngài ấy, nhất định là vui vẻ không thôi, nhưng không ngờ người ta lại lạnh lùng như vậy. Xem ra, vẫn là tiểu thư nói rất đúng, đàn ông một khi tuyệt tình, đó chính là thật sự tuyệt tình, tuyệt không có chút đường sống!

Mạnh Thiệu Đình vừa nói xong câu nói kia, liền giơ tay lên che ánh mặt trời một chút, thầm mắng mình một tiếng. Anh buồn nản hơi thở dài, nghe thấy bên kia điện thoại trầm mặc, nghĩ thầm Bình Bình nhất định nói lại với cô câu anh vừa nói, đáy lòng không khỏi càng ngày càng ảo não. Nhưng lại biết tính tình của cô, anh nói như vậy, cô nhất định lại không chịu để ý đến anh rồi.

Khó khăn lắm cô mới chịu chủ động liên lạc với anh, lại bị sĩ diện của anh làm mất đi cơ hội thật tốt. Mạnh Thiệu Đình hối hận hồi lâu, lại có chút nản lòng thoái chí chuẩn bị cúp điện thoại...

"Nhị thiếu, là như vậy, là tiểu thư chị ấy nói, chị ấy muốn gặp anh, muốn anh trở về trong vòng hai mươi phút..."

Giọng khiếp đảm của Bình Bình lại đúng lúc vang lên, tay Mạnh Thiệu Đình chuẩn bị cúp điện thoại liền dừng lại. Anh sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới phản ứng được, đáp: "À, biết rồi."

Anh nói xong liền cúp điện thoại, Bình Bình cầm điện thoại đã cúp, nhíu chặt hai hàng chân mày lại, biết là có ý gì? Là tới, hay là không tới?

Cô gái kia liếc nhìn vẻ mặt của Bình Bình, trong lòng liền đoán được hơn phân nửa. Trong lòng cô biết Mạnh Thiệu Đình là một người đàn ông như thế nào, tuyệt sẽ không giống đàn ông thường bị phụ nữ bày ra dáng vẻ xinh đẹp liền mềm lòng đổi ý. Trong khoảng thời gian cô và Mạnh Thiệu Đình ở chung một chỗ, mặc dù anh đối với cô không tồi, nhưng cũng không có nhiều hành động hơn. Thỉnh thoảng đưa cô đi uống trà, ăn một bữa cơm, cũng không có nói nhiều. Thời gian lâu dài, cô liền lo lắng lặng lẽ hỏi thăm một chút tin tức, mới biết được bởi vì dáng dấp cô có chút giống một người phụ nữ tên là Phó Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Đình mới có thể chú ý tới cô.

Tin tức này quả thật khiến cô có chút đứng ngồi không yên, hôm nay tới tìm Phó Tĩnh Tri, cô cũng muốn đến xem tiếng gió, nhìn người phụ nữ này có ba đầu sáu tay gì, làm cho nhân vật như nhị thiếu cũng nhớ mãi không quên.

Nói thật, lúc nhìn thấy Phó Tĩnh Tri, cô có chút đắc ý. Thoạt nhìn người phụ nữ này thật sự không có gì xuất chúng, nhưng nói chuyện xong, cô lại bắt đầu sợ hãi.

Dáng dấp cô ta không tính rất đẹp, vẻ mặt, khí chất đều là nhàn nhạt, thế nhưng lời nói cử chỉ toát ra khí chất, không giống với những người phụ nữ tình nhân khác mà cô từng gặp.

Bên này cô ta thỉnh thoảng quan sát Phó Tĩnh Tri, trong lòng đang phỏng đoán, mà Phó Tĩnh Tri chỉ ngồi ở trên sô pha, im lặng không lên tiếng uống trà. Vẻ mặt cô giống như vừa rồi, không tự ti cũng không kiêu ngạo, không sợ hãi không vui mừng, không giận không buồn, giống như hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, giống như hôm nay Mạnh Thiệu Đình không đến mới là chuyện lạ!

Trong lòng cô ta lại bắt đầu sợ hãi, nếu một lát Mạnh Thiệu Đình thật sự tới, cô ta nên làm cái gì bây giờ? Cô ta không nắm chắc Mạnh Thiệu Đình một chút nào, bởi vì anh cũng không có quá tỏ vẻ gì với cô ta, lời nói vừa rồi với Phó Tĩnh Tri, chỉ là do cô ta nói bậy, cố ý chọc giận cô mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.