Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)

Chương 10




Đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh, ngôi sao nằm rải rắc cả bầu trời đêm, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống mặt đất.

Trong phòng tắm thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước chảy, trong màn đêm càng vang dội hơn.

Dư Tư Nhạc nằm trên giường, hai mắt khép hờ, cố ý giả vờ ngủ. Trên thực tế, lỗ tai vẫn không kiểm chế được lắng nghe âm thanh trong phòng tắm.

Một tiếng kẽo kẹt, dường như cửa phòng tắm được mở ra, sau đó truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân có tiếc tấu vững vàng, bước từng bước đến bên cạnh.

Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc căng thẳng, cố găng duy trì hô hấp vững vàng, duy trì bộ dạng ngủ say.

Có một bàn tay đặt lên đầu vai cô, mang theo cảm giác ẩm ướt sau khi tắm xong, nhưng lại thon dài có lực hơn so với tay con gái.

“Tiểu Nhạc, giả vờ ngủ không lừa được anh đâu.” Sau đó Du Lăng Thần tiếp tự sờ soạn chỗ khác, không thể không nói anh rất biết khiêu khích người khác, bàn tay đi một đường, hễ là chỗ nào anh sờ qua, giống như có một ngọn lửa đang nhen nhóm, thiêu đốt tư tưởng Dư Tư Nhạc.

Dư Tư Nhạc khẽ run, sống chết cũng không muốn từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Du Lăng Thần nhẹ giọng cười một tiếng, há miệng ngậm lấy vành tai cô, động tác rất dịu dạng, cố ý.

Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc như bị điện giật.

Lúc này, người đàn ông nào đó bắt được cơ hội, đã muốn dày vò cô. Không tốn vài lần công sức, đã sờ soạn tất cả những nơi mẫn cảm trên người cô. Mỗi lần Dư Tư Nhạc không muốn phối hợp, anh đều cố ý đến đến những nơi mẫn cảm trên người Dư Tư Nhạc, khơi mào ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng cô.

“Không sao, em đang ngủ, chúng ta cũng có thể tiếp tục.” Du Lăng Thần cởi sạch quần áo vướng víu trên người cô, từ phía sau lưng trần trụi ôm lấy cô.

Ở chung với anh hai càng lâu, càng không nghi ngờ anh nói chuyện chân thực.

Lại phải nhịn xuống, trừ phi cô uống thuốc ngủ, ngủ như chết.

Dư Tư Nhạc đột nhiên mở mắt ra, giận dữ trừng mắt với vị boss nào đó, “Anh hai, ngày mai em còn phải đến trường đi học.”

“Không có ảnh hưởng gì.” Tay của người đàn ông vẫn như cũ trêu chọc khắp người cô, bờ môi di chuyển đến cổ cô khẽ liếm.

Không khí giữa hai người ngày càng mập mờ, ẩn ẩn có tính sát thương.

“Anh hai, trong tiết học sinh lý có nói, nên kiềm chế hành vi giao hoan.”

Gần đây anh hai như t*ng trùng lên não, cách hai ba ngày lại dày vò cô một lần. Bình thường, ngày hôm sau khi Du Lăng Thần thức dậy, tinh thần vô cùng phấn chấn, cô gái đáng thương nào đó cả đêm lại ngủ không ngon giấc, ban ngày còn phải tập trung tinh thần cho việc học.

Mới một thời gian ngắn, thường xuyên bị giáo viên điểm danh, nói rằng tinh thần của cô không tốt, rất khó coi.

Nếu đổi lại là người khác, cách hai ba ngày làm vận động kịch liệt một lần, vừa học tập căng thẳng, đều không có tinh thần.

Đối với việc vận động mạnh như thế, làm cho cô gái nào đó vô cùng không cam lòng. Vì vậy, đêm nay tuyệt đối không thể để cho anh trai thực hiện được ý định.

Thật vất vả mới nếm được thịt mèo, sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Nếu không phải vì cô gái nào đó mệt mỏi, nói không chừng Du Lăng Thần sẽ dày vò cô mỗi ngày.

“Số lần quan hệ tốt nhất, là từ 2 - 3 lần trong tuần, chúng ta không có vượt chỉ tiêu.” Du Lăng Thần nói rất nghiêm túc.

Dư Tư Nhạc bị chọc tức đến mức hàm răng nghiến lại kêu ken két, cuối cùng bị anh hai làm cho không có cách nào khác, hung hăng cắn một ngụm lên bả vai cởi trần của anh hai, dường như rất đắc ý “Anh hai, anh còn chưa tặng quà sinh nhật cho em đó, ngay cả em thích gì mà anh cũng không biết, luôn nghĩ ăn sạch em.”

“Có bánh ngọt.” Du Lăng Thần nhớ đến đêm sinh nhật kia, trên bàn cơm được bày bánh ngọt và chai rượu vang đỏ. “Còn có rượu vang đỏ năm 1856.”

Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn anh, “Bánh ngọt em chỉ ăn một ngụm......” Sau đó đã bị anh ôm vào phòng ngủ, giằng co cả đêm, cho dù nghĩ như thế nào, người thiệt thòi nhất vẫn là cô. “Vậy cũng tính là quà tặng sao? Có người nào mà trải qua sinh nhật không ăn bánh kem? còn có chai rượu vang đỏ này, nắp chai cũng không mở, hơn nữa em cũng không uống rượu!”

Cô vẫn luôn nghĩ về quà tặng sinh nhật, sau khi về biệt thự, đã bị Du Lăng Thần bắt lên đây, vì thế cô quên luôn việc này, bây giờ nhớ tới, đúng lúc lấy cớ này.

Du Lăng Thần chấp nhận lý do thoái thác của Dư Tư Nhạc, hai tay đang chiếm tiện nghi từ từ buông ra. Khi đó anh vội vàng tìm kiếm tung tích Dư Tư Nhạc, nào có thời gian đi chọn quà tặng?

Du Lăng Thần im lặng một lúc, mở miệng nói: “Anh sẽ bù đắp cho em.”

“Tốt lắm!” Dư Tư Nhạc kéo lấy chăn bông che kín cơ thể: “Trước khi không bù đắp cho em, không được đụng đến em, tặng quà phải là thứ đồ em thích, nếu không........Coi như không có hiệu quả.”

Dư Tư Nhạc khiêu lông mày, ăn mừng mưu kế được thực hiện.

Du Lăng Thần tự hỏi “món đồ ưu thích”, từ sau khi ở chung phòng với Dư Tư Nhạc, Dư Tư Nhạc chưa từng đề cập đến món đồ yêu thích, cũng cảm thấy hứng thú một chút đối với trò diễn này.

Một người muốn tất cả mọi thứ của cô ấy. Du Lăng Thần lại phát hiện, anh chưa hiểu Tiểu Nhạc, suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được đến cùng Tiểu Nhạc thích thứ gì nhất. Ở phương diện này, anh phải càng cố gắng hơn.

Đêm nay, vị Boss nào đó thật không có động thủ đối với Dư Tư Nhạc, im lặng ôm Dư Tư Nhạc ngủ cả đêm.

Bên ngoài ánh mặt trời rất dồi dào, chiếu qua lá cây rậm rạp, tạo ra những đốm nhỏ.

Du Lăng Thần sờ cằm, nhìn Dư Tư Nhạc đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh. Liên tiếp mấy ngày sau, mỗi ngày Dư Tư Nhạc trừ bỏ việc đi học đọc sách, chính là về nhà nấu cơm, những chuyện khác gần như đều không làm, cuộc sống có thể hình dung bằng hai chữ "nhàm chán".

Đến cùng cô thích gì, Du Lăng Thần quả thật nghĩ không ra.

Dư Tư Nhạc cảm thấy mấy ngày gần đây anh hai luôn nhìn cô chằm chằm, sau đó lại suy đoán hành động lần này của anh là vì cái gì, thì càng đàng hoàng trải qua cuộc sống đơn giản qua ba điểm trên một đường thẳng.

Nhìn ra Tiểu Nhạc có ý đề phòng mình, ánh mắt Du Lăng Thần trở nên tĩnh mịch u ám, cứ kéo dài như thế, rõ ràng cũng không có cách nào. Hoặc là nên đổi cách tìm hiểu xem Tiểu Nhạc mong muốn quà tặng sinh nhật là gì?

"Tiểu Nhạc, anh có đặt một bộ âu phục ở cửa hàng Thấm Ni, em có rảnh, đi lấy về giúp anh."

Đáy mắt Dư Tư Nhạc hiện lên vẻ nghi hoặc, hơi ngạc nhiên đánh giá Du Lăng Thần, dường như đang nghĩ xem rốt cuộc anh đang đánh chủ ý gì?

Vì để cho cô gái nào đó yên tâm, Du Lăng Thần lại nói thêm: "Buổi chiều anh có một hội nghị cần tham gia, cho nên không thể tự mình đến đó lấy về được. Hay là, Tiểu Nhạc không muốn giúp đỡ anh hai?"

Dư Tư Nhạc có thể từ chối sao? Đương nhiên không thể. Nhưng nghe anh hai nói không thể đi được. Dư Tư Nhạc dần dần yên tâm.... ........

Mấy ngày nay, tư vị bị người khác bám lấy, thật không dễ chịu. Tính thời gia, thật sự đã lâu cô không đi dạo phố. Bởi vì việc học quá mức khẩn trương, nên từ sau kỳ nghĩ, Dư Tư Nhạc thích ở trong nhà, cũng không đi đâu cả, nhiều lắm là chỉ đi dạo siêu thị, mua chút đồ ăn vặt về ăn.

"Dạ, được rồi, mốt chút nữa em đến cửa hàng đó." Dư Tư Nhạc trả lời.

Sau khi Du Lăng Thần ở nhà ăn trưa xong, đến công ty làm việc tiếp.

Sau khi Dư Tư Nhạc rửa sạch chén đũa, cũng định ra ngoài.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

Ánh mặt trời mùa thu đã không còn cảm giác nóng cháy như của mùa hè, ấm áp chiếu vào người, làm cho người ta vô cùng thoải mái.

Trong cửa hàng nào đó, cô gái mang cặp đeo vai đi dạo, phía sau là vệ sĩ do vị Boss nào đó phân phó, lén lút đi theo.

Nhóm người A Bưu mặc đồ bình thường, phân chia đi theo sau Dư Tư Nhạc, mỗi khi Dư Tư Nhạc phát giác như có gì khác thường ở phía sau, bọn họ liền xoay người nhìn cảnh vật bên cạnh, hoặc quay đầu giả vờ đi về.

Nhóm vệ sĩ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, việc theo dõi đối với bọn họ như cơm bữa. Muốn làm thế nào để theo dõi người khác mà không bị phát hiện, nhóm vệ sĩ sẽ có sự sắp xếp tinh vi. Ví dụ như, mỗi khi đi qua ngã ba tiếp theo, A Bưu và A Vĩ lần lượt theo dõi, để tiểu thư không nghi ngờ.

Cứ như vậy đi một chút ngừng một chút, A Bưu chợt trông thấy tiểu thư đi vào một khu vự chuyên kinh doanh.

Anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Boss báo cáo: "Ông chủ, tiểu thư đứng ở khu túi xách hiệu Vrisee, có nhìn một cái túi màu đen khá lâu."

"Ông chủ, tiểu thư có vẻ như rất vừa ý đôi giày cao gót màu vàng bóng."

"Ông chủ, tiểu thư đang đứng trước cửa kính của cửa hàng bán lễ phục. . ."

. . .

"Mua hết toàn bộ mang về." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói mất kiên nhẫn.

Du Lăng Thần vễnh chân ngồi trên ghế xoay, khóe mắt nhếch lên ý cưới tà tà. Nếu đã suy đoán lung tung Tiểu Nhạc đến tột cùng thích món đồ gì, còn không bằng đưa cô đến cửa hàng, hễ cô nhìn trúng thứ gì, tóm lại sẽ có một món cô thích.

". . . ngẩn ngơ nhìn chăm chú một người đàn ông ở phía sau cửa kính đó." Vệ sĩ run run rẩy rẩy nói hết câu, không chắc chắn lắm hỏi lại: "Ông chủ, người đàn ông kia cũng mang về luôn sao?"

"Nếu cậu không muốn làm tiếp công việc lương cao này thì có thể mang về thử một lần." Giọng nói lạnh đến thấu xương của người đàn ông truyền tới, "Chụp hình hắn ta lại, còn những chuyện khác. . . tôi sẽ tự xử lý."

Tiếng khớp tay nắm chặt của người đàn ông nào đó vang lên “răng rắc”.

Nhìn đàn ông? Đàn ông trong nhà cô nhìn còn chưa đủ sao?

Từ đầu đến cuối Dư Tư Nhạc không biết.... ......Mọi hành động của cô hoàn toàn bị ánh mắt của người nào đó nhìn chằm chằm.

Ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai kia không rời.

Người đàn ông đẹp trai cao khoảng 1m8 trở lên, vóc người thon dài lại không lộ vẻ to lớn khỏe mạnh. Anh ta mang một cặp mắt kính, tuy rằng đã che hai mắt, nhưng nhìn từ chiếc cằm, không hề nghi ngờ mười phần soái ca.

Dư Tư Nhạc nhìn thấy........Cảm thấy người kia hơi quen mắt, dường như đã gặp ở đâu.

Trong đầu chợt xuất hiện ba chữ, Thích Nghi Thụy!

Đúng, chính là anh ta, là người xuất hiện trong rất nhiều bộ phim truyền hình mùa hè. Vừa nghĩ tới nửa tháng trước, cô có dịp hợp tác với anh ta quay phim truyền hình, trái tim nhỏ của Dư Tư Nhạc kích động lên.

Muốn bước nhanh qua đó chào hỏi anh ta.

Đúng lúc này, có một đám nam thanh nữ tú bước ngang qua mặt cô.

Dư Tư Nhạc vượt qua bọn họ, đi đến chỗ Thích Nghi Thụy vừa đứng đó, bóng dáng của anh ta đã biến mất không thấy.

Bỗng dưng bỏ lỡ cơ hội gặp mặt, Dư Tư Nhạc hơi nuối tiếc.

"Tiểu Nhạc còn nhìn chăm chú vào người đàn ông kia không?" một giọng nói thông qua điện thoại truyền đến, giọng nói lạnh như băng hơn so với bình thường.

A Bưu nghe tâm tình của boss không tốt lắm, trả lời càng nơm nớp lo sợ: "Đã không còn, dường như người kia đã đi rồi, nhưng nhìn bề ngoài trông tiểu thư rất nuối tiếc."

Nuối tiếc?

Du Lăng Thần nắm được hai chữ này, sắc mặt càng sa sầm đến đáng sợ.

Nếu bây giờ A Bưu đứng báo cáo trước mặt Du Lăng Thần, sau khi anh ta trông thấy gương mặt sa sầm này của Boss, nhất định sẽ lựa chọn không nói ra những lời này, bởi vì người này nhìn bề ngoài rất đáng sợ. Giống như chỉ cần nhóm lửa,lửa giận cả Du Lăng Thần sẽ bộc phát.

Dư Tư Nhạc bước vào cửa hàng bán âu phục, muốn lấy bộ quần áo anh hai đặt may. Nhưng nếu đã vào trong cửa hàng rồi, thì đi dạo xung quanh.

Hễ là những thứ Dư Tư Nhạc nhìn qua vài lần, A Bưu đều báo cáo với Boss.

Mà từ lúc bắt đầu, Boss chỉ nói một câu "mua về."

Đi vào một vòng, trừ bỏ A Bưu bên ngoài, trong tay ba vệ sĩ khác đều xách một đống lớn túi to.

Bảo ba vệ sĩ kia mang đồ về biệt thự, A Bưu nói vào điện thoại: "Thưa ông chủ, đã giải quyết xong tất cả, những hàng hóa tiểu thư để ý, chúng tôi đã mua lại."

Giọng nói Du Lăng Thần thản nhiên, chỉ trả lời một từ đơn giản "ừ', lại không nói tiếp.

Nhận được hình ảnh từ điện thoại A Bưu gửi đến, trong hình là ảnh chụp chính diện một người đàn ông. Du Lăng Thần nhẹ nhàng nhíu mày, bất kể là nhìn người đàn ông này từ hình chụp, hay các khía cạnh của gương mặt, dường như có chút quen mắt.

Chỉ tiết là ảnh chụp quá nhỏ, sau khi Du Lăng Thần phóng ta ảnh chụp, đã trở nên mờ nhạt, nhìn không ra cuối cùng người đó là ai.

... ...... ........

Tiểu Vương phụ trách lái xe đưa đón Dư Tư Nhạc, khi nhìn thấy Dư Tư Nhạc đi ra, chào hỏi: "Tiểu thư, đi thẳng về biệt thự sao?"

"Đến công ty anh hai đi." Dù sao đã ra ngoài rồi, phải chờ anh hai cùng tan ca.

Tiểu Vương lấy xe trong bãi đậu xe, sau đó chở Dư Tư Nhạc đến tập đoàn Du thị.

"Tiểu thư, nghe nói Boss có người yêu, cô biết là người nào không?" Tiểu Vương vừa lái xe, vừa nói tán gẫu với Dư Tư Nhạc.

Lần trước trong buổi họp báo, những lời nói của Boss đều bùng nổ trên mạng và tạp chí. Không ít phóng viên vì bát quái, mỗi ngày không ngừng đào tin tức xung quanh. May nhờ Boss sống ở khu biệt thự kia, người bình thường không thể vào được, nếu không có lẽ đám phóng viên kia đã sớm ngồi xổm bên ngoài chờ đợi rồi.

Dư Tư Nhạc là em gái của Boss, là thành viên trong gia đình, Boss không nên lừa gạt tiểu thư.

Dư Tư Nhạc ngạc nhiên mở to hai mắt, úp úp mở mở hỏi: "Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

"Bên ngoài đều rất tò mò, tôi cũng tỳ tỳ tiện tiện hỏi một chút thôi". Tiểu Vương nói.

Anh hai có người yêu, không phải là cô sao? Dư Tư Nhạc không ngốc đến mức nói tiết lộ tin này cho người khác biết, cho dù Tiểu Vương chỉ là đơn thuần hiếu kỳ, hay có mục đích riêng, Dư Tư Nhạc cũng không thể nói ra.

"Tạm thời tôi cũng không rõ lắm, anh hai còn chưa đưa đến cho tôi gặp mặt". Dư Tư Nhạc trả lời rất tốt, không chút nào khiến cho người khác nổi lên lòng nghi ngờ.

Dường như Tiểu Vương cũng phát hiện vấn đề của mình có chỗ hơi vượt quá giới hạn, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Hai vật hai bên ngoài cửa sổ, không ngừng bị bỏ lại phía sau.

Dư Tư Nhạc lại suy nghĩ rất nhiều về Tiểu Vương.... .........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.