Duyên Kỳ Ngộ

Chương 39: Kết




Hàn Mạc quay đầu lại, hỏi Hàn Huyền Linh:

-Hàn Tổng đốc, không biết trong kinh thành còn lại bao nhiêu lương thảo?

Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:

-Đại tướng quân, ta đã từng phái mật thám lẻn vào kinh thành, tìm hiểu tin tức. Không như chúng ta nghĩ, lương thảo bên trong kinh thành không còn đủ nữa. Mặc dù khi Ngụy quân còn ở Nam Dương quan đã phải hao tổn rất nhiều lương thảo, vật tư, nhưng kể từ sau khi bọn họ tháo chạy khỏi đó, Hoàng đế Ngụy Quốc đã chuẩn bị tập kết binh lực trọng điểm nhằm bảo vệ kinh thành. Bọn họ không những nhanh chóng tập kết lương thảo ở các nơi, mà còn thu gom cả gạo và cỏ khô nữa. Tất cả đều lấy danh nghĩa mượn lương, đưa gạo thẳng vào lương khố kinh thành. Lượng gạo dù lớn dù nhỏ trong kinh thành cũng không thoát khỏi tay bọn họ. Nghe nói vì chuyện này, nhiều thương nhân trong thành còn nổi dậy, liền bị quân canh thành trấn áp, đánh bị thương và chết không ít người.

Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:

-Hoàng đế Ngụy Quốc từ ngày lên ngôi quả thật rất tích cực a.

Hạ Hầu Đức nói:

-Đại tướng quân, lương thảo bên trong kinh thành dù còn nhiều, nhưng cũng phải đem nuôi người ngựa không ít. Tính cả quân đội Ngụy quân tham gia bảo vệ kinh thành nữa thì nhân số cũng đã vượt qua con số một trăm ngàn người, chưa kể còn có một vạn bảy nghìn chiến mã. Nuôi binh mã mỗi ngày đều rất tốn, lượng lương thực cần lại rất lớn. Ngoài ra, trong kinh thành còn có hơn ba trăm ngàn người dân, đây là hơn ba mươi vạn miệng ăn. Chẳng lẽ số lương thực đó không những đủ nuôi quân đội mà còn nuôi nổi cả dân chúng trong thành sao? Nếu thật là như vậy, kinh thành không cần chúng ta phải đánh, dân chúng trong thành Ngụy Quốc cũng sẽ tự mình mở cửa cho chúng ta.

Hạ Hầu Đức nói rất có lý. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên.

Hàn Mạc cũng cười nói:

-Tổng binh Hạ Hầu nói không sai. Ngụy Quốc vì tấn công Khánh Quốc, mà dốc hết quân tinh nhuệ, luôn tự tin bản thân sẽ chiến thắng mà lơ là việc cung ứng hậu cần. Sau khi chiếm lĩnh Nam Dương quan, bọn họ lại vận chuyển một số lượng lớn lương thảo, quân nhu đến đó dự trữ. Có điều bọn họ chắc chắn không ngờ lại bị thua trận trong trận chiến ở đồng bằng Nam Dương, ngay cả thời gian thu lương thảo và quân nhu cũng không có. Thiết mã kỵ thất bại hoàn toàn, dĩ nhiên là một đòn đả kích rất nặng với Ngụy quân. Nhưng thực sự khiến bọn họ tổn thất nhất chính là mất đi quá nhiều lương thảo và quân nhu.

Hắn vuốt cằm, chậm rãi nói:

-Giờ mới vào hạ, vẫn còn quá sớm để đến vụ thu hoạch. Bọn họ muốn vận chuyển lương thực, chẳng qua chính là lương thảo năm trước. Lương thảo mới dân còn chưa nộp lên, bọn họ chỉ có thể tận dụng của năm trước. Có điều bản tướng rất buồn bực, Ngụy Quốc sao còn nhiều lương để điều như vậy?

Hắn đứng dậy, cho người đưa tới bản đồ Ngụy Quốc, trải trên mặt đất. Các chư tướng đều đứng dậy khỏi ghế, xúm lại. Riêng Hàn Thương vẫn giữ nguyên vẻ mặt, ngồi nguyên trên ghế, khép hờ hai mắt, tựa như đang ngủ say.

Trên bản đồ là sáu quận của Ngụy Quốc.

Lần này Yến quân tấn công kinh thành liền ở trong Ngụy quận. Ngụy quận là quận lớn nhất trong sáu quận của Ngụy Quốc. Bất kể tính về diện tích đất đai hay số lượng nhân khẩu, Ngụy quận đều đứng số một.

Xét về vị trí địa lý, Ngụy quận ở giữa Ngụy Quốc. Phía chính đông của quận này là Tuy Định quận, đông bắc giáp Sơn Bắc quận, đông nam là Sơn Nam quận. Phía tây bộ và tây bắc bộ của Ngụy quận là An Tây quận có nhiều khoáng sản phì nhiêu. Ở phía tây quân này là Thiên Thủy quận.

Hàn Mạc cầm trong tay một cây mộc côn nhỏ, chỉ vào Sơn Bắc quận, nói:

-Theo bản tướng được biết thì trong sáu quận của Ngụy Quốc, quận thực sự sản xuất ra sản lượng chỉ có Sơn Bắc quận, Ngụy quận và Thiên Thủy quận. Sơn Nam quận núi non trùng điệp, nhiều dược liệu dã thú, không thích hợp trồng lương thảo. Quận này có ba nơi chuyên gieo trồng lương thực, cũng chỉ đủ để duy trì khẩu lương cho chính dân bản địa ở đó. Cho nên, quận này chúng ta không cần để ý. Tuy Định quận giờ đã ở trong tay chúng ta, bọn họ không có khả năng điều lương từ nơi này đến đó được, cho nên cũng không cần quan tâm.

Hắn lại di chuyển tiểu mộc côn qua An Tây quận, nói:

-An Tây quận khoáng sản phong phú, đất đai phì nhiêu, hơn nữa lại rộng lớn, vốn là nơi rất thích hợp để trồng lương thực, nhưng bản tướng biết trên thực tế, lượng lương thực An Tây quận sản xuất ra thậm chí còn kém hơn Sơn Nam quận vốn có nhiều núi non.

Thiết Khuê nói ngay:

-Đại tướng quân, đúng là như thế. An Tây quận này là nơi Ngụy Quốc dùng để khai thác mỏ thiếc và nơi thuần dưỡng chiến mã. Binh lực Ngụy Quốc được cường thịnh như thế, công lao lớn là của An Tây quận này.

-Đúng.

Hàn Mạc cười nói:

-Ngụy Quốc vì phát triển quân bị nên cho tới bây giờ, dù An Tây quận cách xa tới mấy trăm dặm, nhưng vẫn luôn được dùng làm nơi để thuần mã. Khu vực rộng mấy trăm dặm dưới chân núi Đại Tuyết đều là đất trồng cỏ, ngựa thả khắp nơi. Ngoài chuyện này, An Tây quận còn có khoáng sản phong phú nữa. Binh khí của Ngụy Quốc sắc bén dũng mãnh, chất liệu mười phần có đến bảy tám là bắt nguồn từ An Tây quận. Chính vì vậy, quận này của Ngụy Quốc cũng không có khả năng có được bao nhiêu lương thực.

-Vậy theo như Đại tướng quân nói, chỉ còn lại có ba quận là Sơn Bắc quận, Ngụy quận và Thiên Thủy quận.

Hạ Hầu Đức thoáng suy nghĩ, nói.

-Sơn Bắc quận hiện giờ đang chìm trong chiến tranh. Quân của Viên Mạc đang tấn công nơi đó hết sức ác liệt. Sơn Bắc quận giờ đã rối loạn, lương thực ở đó có đủ cung ứng cho quân Sơn Bắc không còn là vấn đề, hiển nhiên không còn dư lương thực để điều đến kinh thành rồi.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

-Chính vì thế, tính đi tính lại, hiện giờ kinh thành muốn tập hợp lương thảo, hoặc nơi có thể trợ giúp lương thảo cho kinh thành, ngoài Ngụy quận thì chỉ còn Thiên Thủy quận mà thôi.

Mọi người nghe Hàn Mạc chậm rãi nói đều có chút khâm phục. Xem ra Đại tướng quân thực sự hiểu rõ chuyện tiếp viện lương thảo của Ngụy Quốc như lòng bàn tay.

-Như mọi người đã nói lúc trước, người Ngụy Quốc tuy rằng đã tổn thương binh lực, nhưng vẫn còn sức chiến đấu. Lâm Thành Phi vẫn còn cả vạn kỵ binh trong tay, bốn phía kinh thành lại trống trải, kỵ binh nhất định sẽ có tác dụng rất lớn. Nếu cứ nhất định tấn công kinh thành, tất nhiên sẽ gây tổn thất lớn cho quân ta.

Hàn Mạc nghiêm nghị, nói:

-Cho nên, dù người Ngụy Quốc không muốn đánh lâu, thì bản tướng vẫn muốn dần tiêu hao sức mạnh của bọn họ.

Hàn Huyền Linh cười, nói:

-Đại tướng quân định chờ bọn họ hết lương thực xin hàng sao?

-Người Ngụy Quốc hàng hay không, bản tướng không quan tâm. Nhưng nhất định bọn họ sẽ hết lương thực.

Đôi mắt Hàn Mạc sáng rực:

-Không có lương thực, nội bộ bên trong kinh thành tất sẽ rối loạn. Tướng sĩ Ngụy quân dù có dũng mãnh đến đâu, nhưng không có lương thực thì binh lính có thể chịu được bao lâu đây?

Nói đến đây, lòng hắn thầm u ám nhớ đến chuyện ở Sơn Nam quận, bản thân và bộ hạ đều bị hết lương thực trong mấy ngày. Sau đó, bọn họ buộc phải mạo hiểm phá vòng vây. Không có lương thực, sức chiến đấu của quân đội hiển nhiên sẽ ngày một yếu đi.

Thiết Khuê nắm chặt tay lại, trầm giọng nói:

-Đại tướng quân, chúng ta phải làm thế nào?

Hàn Mạc chậm rãi nói:

-Sau khi tiến vào, quân ta không cần vội vã tấn công kinh thành, mục đích chính là tạo thế giằng co với Ngụy quân.

Tức thì, hắn lại lạnh giọng:

-Nhưng chúng ta không được phép để cho một chút lương thực nào đi vào trong kinh thành.

-Ý Đại tướng quân có phải là muốn bao vây, chặn đánh viện binh không?

Một gã Chỉ huy sứ hiểu ra.

Hàn Mạc gật đầu, nói:

-Không sai, bao vây chứ không tấn công, đánh vào lương thực của Ngụy quân.

-Diệu kế!

Hạ Hầu Đức hưng phấn nói:

-Đại tướng quân, bao vây kinh thành, chúng ta sẽ cắt đứt cứu viện lương thực của bọn chúng. Một khi chúng ta làm như vậy, lương thực dự trữ trong thành sẽ phải đem ra cung ứng cho cả vạn người dùng, để xem lương thực trong thành có thể cung ứng được bao lâu. Chỉ cần lương thực trong thành không còn nữa, Ngụy quân tất bại!

Đúng vào lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hàn Thương lại vang lên: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

-Lương thảo của người Ngụy Quốc dĩ nhiên không thể duy trì được bao lâu, nhưng chẳng lẽ lương thảo của quân ta lại có thể chịu được lâu sao?

Hàn Mạc đứng dậy, không nhìn Hàn Thương, chỉ thản nhiên nói:

-Lương thảo trước mắt của chúng ta đủ để dùng trong một thời gian dài nữa. Hơn nữa, so với người Ngụy Quốc, hậu cần của chúng ta mạnh hơn nhiều.

-Lương thực vận chuyển từ trong nước đến tận đây mất rất nhiều thời gian, lại hao phí cực kỳ nhiều nhân lực và vật lực.

Hàn Thương thản nhiên nói:

-Nếu chỉ bao vây mà không tấn công, cứ giữ như vậy, ngươi có thể thấy rất tốt, nhưng triều đình Đại Yến ta có thể thấy tốt được sao?

Y nhếch miệng cười lạnh:

-Ngươi thân là Thống soái một quân, hẳn phải hiểu, nếu điều lương từ quốc nội đến đây, cần phải sử dụng nhân lực là dân phu rất lớn. Dọc đường đi, bọn họ cũng cần đến lương thực. Đường vận chuyển càng dài, lượng lương thực tiêu hao trên đường càng lớn. Tiền phương cần có một trăm ngàn đấu lương thực, thì lượng lương thực bắt đầu vận chuyển từ quốc nội phải ngoài hai trăm ngàn đấu. Đến lúc đó, chỉ sợ người Ngụy Quốc chưa kiệt sức mà Đại Yến ta đã sụp đổ trước rồi.

Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:

-Hàn Chỉ huy sứ có lẽ đã quên, hiện giờ đang là thời kỳ đại chiến giữa các nước. Muốn xem nước nào mạnh thì trước tiên phải tính đến hậu cần. Đại Yến ta chăm lo việc nước nhiều năm, nếu dễ dàng suy sụp như thế thì đã không đánh trận này rồi. Muốn tấn công, tiêu diệt một quốc gia, đâu phải chỉ có lý luận suông, ngồi yên không chiến đấu là thành công được?

Hắn quay lại ghế, ngồi xuống, bình tĩnh nói:

-Quân ta cho dù thế tấn công có mạnh, cũng chưa chắc có thể một trận mà thắng, ngược lại còn có thể mất rất nhiều huynh đệ. Đánh vào hậu cần của bọn họ, quân ta chẳng những có thể giảm bớt thương tổn, mà còn chắc chắn thắng. Vậy thì tại sao lại không làm?

Hàn Thương lạnh nhạt nói:

-Hy vọng là như thế. Chỉ mong ngươi không phải vì sợ phải gánh trách nhiệm thua trận nên mới không dám tấn công!

Y vừa dứt lời, tất cả mọi người ở trong trướng đều thoáng biến sắc.

Hai người này đều là con cháu Hàn tộc, hơn nữa còn là anh em họ. Nhưng nghe qua cách nói không hề che giấu sự bất mãn của Hàn Thương với Hàn Mạc quả thật khiến mọi người đều ngạc nhiên.

Hàn Huyền Linh cau mày, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa.

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:

-Giờ ở trong doanh trại chỉ có phân chia theo thượng cấp và hạ cấp, không còn gì khác. Nếu là đề xuất ý kiến của bản thân, hiến kế tấn công cho Đại Yến ta, bản tướng rất vui mừng, nhưng nếu ngươi nhân lúc này làm nhiễu loạn lòng quân, khinh nhờn quân uy, thì chớ trách bản tướng vô tình. Các vị ở đây đều là tướng lĩnh, cũng xin các vị nhớ kỹ cho ai là chủ soái đại quân ở đây!

Hàn Mạc nói lời này không phải có ý muốn đối đầu quyết liệt với Hàn Thương.

Chỉ có điều, hắn hiểu rõ đang trong cuộc đại chiến, kỷ luật phải nghiêm minh, quân pháp phải vô tình, nếu không hắn sẽ không thể quản thúc tốt đám thuộc hạ, buộc thủ hạ chính là mỗi một vị tướng lãnh phải chấp hành mệnh lệnh của hắn không chút sai lầm được. Hắn nhất định phải nghiêm chỉnh thực hiện quân quy, tạo uy thế bình quyền tuyệt đối.

Hàn Thương bất mãn với hắn, Hàn Mạc hiểu rất rõ. Hắn biết Hàn Thương là người cao ngạo, nhưng cũng chính vì thế Hàn Mạc lại càng lo lắng y vì bất mãn với hắn mà làm nhiễu loạn quân pháp. Nếu Hàn Thương thật sự không tuân theo sự quản thúc, vi phạm quân pháp, thì để giữ gìn pháp luật và kỷ luật, bảo vệ quân uy, Hàn Mạc nhất định sẽ không vì tình riêng mà tha thứ cho y.

Lúc này, hắn nói nghiêm như thế chính là để thức tỉnh Hàn Thương, tránh cho ngày sau phát sinh chuyện rắc rối, khó xử lý.

Hàn Thương nghe Hàn Mạc nói "Các vị", nhưng có là thằng ngốc, y cũng hiểu được hắn đang nói y. Y đứng dậy, nhìn Hàn Mạc, cười lạnh, nói:

-Nói như thế, mấy câu ta vừa nói chính là khinh nhờn quân uy rồi? Vậy giờ ngươi cho người chém chết ta đi, để xem Hàn Thương ta có nhíu mày hay không?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.