Duyên Đến

Chương 81: Chỉ muốn làm uyên ương không muốn làm tiên




Thời gian như chim bay. Nửa năm đã trôi qua.

Đại sa mạc phủ màu vàng thê lương mà lại cô tịch, cuộc chiến Tổ Thần đã sớm hạ màn. Tất cả mọi người sớm đã rời đi. Đại hoang mạc vắng vẻ như không còn sinh vật. Không có màu xanh. Mênh mông mà lại hoang vu. Là một nơi dường như đã bị người ta quên lãng.

Chỗ không gian đoạn tầng từng xuất hiện thì bây giờ chỉ có mây đen lượn lờ. Một pho tượng đá thật lớn một mình đứng sừng sững dưới đám mây màu chì, cao lớn như dãy Thái Cổ ma sơn. Nó nhìn về hướng đại lục Trường Sanh. Tựa hồ như xa xăm. Tựa hồ như là khát vọng. . .

Nửa năm. Rốt cục lại một lần nữa sống lại. Đại sa mạc tĩnh mịch rốt cục cũng có một ít sức sống. Những cơn gió mạnh bỗng thổi qua đại mạc vàng cháy. Cát bỗng cuộn lên đầy trời phủ màu vàng mênh mông khắp nơi. Đến ngay cả bức tượng lớn kia cũng bị bao phủ. Cát vàng che khuất bầu trời làm cho những đám mây đen đủ hình dáng đều trôi dạt không thôi. Lúc nào cũng có thể bị đánh tan.

Trong tiếng gió.Có thể nghe thấy được một con tiểu thú trắng như tuyết đang nức nở. Nó khóc lóc ở trong gió. Nó đã ở bên cạnh bức tượng bảo vệ cao ngất tầng mây suốt hơn nửa năm.

Tám thanh Chiến Kiếm cực lớn xuyên qua tượng đá khổng lồ như là đóng đinh nó tại nơi đó. Nửa đoạn thân thể phía dưới ngăn chặn không gian đoạn tầng. Nửa đoạn trên thì lặng lẽ đứng đó.

Thần thái tượng đá so với vẻ mặt của Tiêu Thần vào lúc trấn phong hệt như đúc. Trên nét mặt tựa hồ tràn ngập một tia tiếc nuối cứ như vậy nhìn về phía nam. Dường như muốn xuyên qua đại lục Trường Sanh mà nhìn về phía Long Đảo, nhìn đến Nhân Gian Giới.

"Ô ô. . . Tiêu Thần, ngươi đến khi nào tỉnh lại?" Tiểu thú chân tình nức nở. Khóc trước tượng đá đang lâm vào trong cảnh nửa hôn mê. Nó thì thào: "Ta đã không có cha mẹ . . . Ngươi cũng đã chết. . . Ô ô. . . Ta muốn trở lại Long Đảo. . . Không bao giờ ... rời đi nữa ."

Lại một cơn gió nổi lên. Một thân ảnh không một tiếng động xuất hiện ở trước tượng đá.

"Ma quỷ. . ." Tiểu thú như là có chỗ cảm ứng tỉnh lại từ trong nửa hôn mê.

Người mới đến đúng là Xi Vưu. Hắn thở dài một hơi mà nói: "Đi theo ta."

"Không!" Tiểu thú trả lời mang theo giọng điệu năn nỉ: "Van cầu ngươi cứu sống hắn đi. Ta có thể đem Thất Nhạc Viên đưa. . ."

"Bị hai mươi bốn Chiến Kiếm xuyên thủng và trấn phong, ta cũng không có cách nào. Chỉ trách ta ngày đó không ở đây. Chúng ta đi tương trợ Tổ Thần Thần Nông thị, tại chiến trường gần như tan thành tro bụi. Thần Nông thị được chúng ta lấy cái chết tương trợ khiến chuyển biến tình huống thành thắng lợi. Nhưng lại khiến Bán Tổ toàn bộ điêu linh. Tổ Thần Thần Nông thị thi triển pháp lực mênh mông. Cuối cùng cũng chỉ cứu sống được ta, Vũ Thánh, Lão Tử, Hiên Viên đại đế, Phật Đà, Trang Chu . Mấy Bán Tổ hoàn toàn biến mất."

Đó là một trận đại chiến thảm thiết. Mạnh mẽ như Bán Tổ mà khi đối mặt Tổ Thần thì cũng hoàn toàn tan thành tro bụi .

"Ô ô. . . Ta thật sự chỉ muốn hắn sống lại. Không có yêu cầu khác nha. . ."

"Đi thôi. Ta mang ngươi rời đi nơi này."

"Ta không đi. Cái thế giới này đều là người xấu. Những người đó luôn muốn giết ta và Tiêu Thần."

"Đó là bởi vì họ có chút sợ hãi ngươi."

"Tại sao sợ hãi ta. Ô ô. . . Ta chưa từng có hại bọn họ."

"Bởi vì bọn họ sợ tương lai của ngươi. Cảm giác ngươi không nên tồn tại trên đời này." "Ô ô. . . Ta phải về Long Đảo. Phụ thân và mẫu thân đã chết . Tiêu Thần cũng đã chết. Ta không bao giờ ... rời đi nữa." Kha Kha khóc thật thương tâm. Giống như đang bị tổn thương rất nặng. Cuối cùng hôn mê.

Ma quỷ nhằm hướng tượng đá đánh ra một đạo hào quang đen. Rồi sau đó mang theo Kha Kha phóng lên cao. Hắn lẩm bẩm: "Long Đảo sao. Có lẽ. . . Ngươi thật sự không nên đi ra từ đó. E rằng đó cũng là mong muốn của cha mẹ ngươi. Bởi vì ngươi không thuộc về cái thế giới này a."

Gió bỗng lặng. Đại mạc lại lần nữa khôi phục yên tĩnh. Cho đến một tháng sau. Một bóng dáng to lớn mang theo hai tiểu La Lỵ từ trên trời giáng xuống. Như làm nơi này thêm chút sinh khí.

Hiên Viên đại đế toàn thân phủ đầy mây mù. Đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích. Hai tiểu La Lỵ trắng nõn Linh Lung cùng Thỏ Thỏ thì thở vắn than dài.

"Thật vất vả mới phát hiện ra một vị soái ca đẹp thế. Cứ như vậy hóa đá . . ."

"Lão cha, người mau hỗ trợ nha. Giúp hắn sống lại đi."

"Đúng đúng. lão cha Tướng soái là tốt nhất mau cứu cứu hắn đi."

Hiên Viên đại đế thân hình cao lớn mà giữa mây mù vẫn hiện ra đặc biệt cao to. Ngài lắc đầu nói: "Ta không cứu được hắn." Nói xong. Ngài đánh về hướng tượng đá cao lớn một đạo hào quang vàng rồi mang theo hai tiểu La Lỵ biến mất không thấy.

Một tháng sau. Phật Đà hiện thân ra. Ngài đứng trên tượng đá vô cùng nhã nhặn bình tĩnh mà nói: "Thiên Thượng thiên hạ. Duy ngã độc tôn." (trên trời dưới đất, ta là nhất)

"Duy ngã độc tôn" "Ta" tự nhiên không phải chỉ cái tôi của bản thân. Mà là quảng đại chúng sanh "Ta đây" . Mỗi người sau khi giác ngộ đều có khả năng thoát khỏi các loại ham muốn hưởng thu vật chất, mê hoặc và biểu hiện giả dối trói buộc. Đó chính là đạo Phật Đà. Khi đó chỉ có "Ta" độc tôn.

Một đạo phật quang từ giữa trán ngài bay ra đánh vào thântượng đá. Bóng dáng Phật Đà chợt biến mất.

Lại qua một tháng. Tôn Vũ cùng Trang Chu đồng thời hiện ra. Hai người nói một vài điều gì đó nhưng tất cả đều tiêu tán ở trong những đám mây đen mà không truyền ra ngoài. Cuối cùng bọn họ cũng đều phải tự xuất ra hào quang rồi phá không bay đi.

Sau cùng Lão Tử một mình hiện ra bên tượng đá. Lão cũng không có nói gì, chỉ là xuất ra một đạo hào quang xanh rồi liền bỗng nhiên biến mất không thấy.

Thời gian trôi qua. Đằng đẵng một năm đã qua. Pho tượng khổng lồ vẫn đứng sừng sững cô độc. Nhưng trong một năm đó ở giữa trán tượng đá ại từ từ nứt nẻ, xuất hiện những khe hở như ẩn như không. Cho đến ba tháng nữa qua đi, một tiếng vang vỡ vụn truyền đến. Một cái lỗ thật lớn xuất hiện trên trán tượng đá cao ngất trong mây.

Một người thân thể bằng xương bằng thịt từ bên trong đi ra. Toàn thân lóe ra hào quang màu đồng cổ. Thân thể rắn chắc như đức từ đồng thau.

Một chiếc thần kích hào quang sáng chói nằm trong tay phải của hắn. Có điều là lúc này lưỡi kích đã hơi bị quằn, thậm chí có vết nứt nẻ. Một cái thiết ấn đen nhánh xuất hiện ở trong tay trái của hắn. Thiết ấn đã biến hình nên nhìn không ra hình dáng ban đầu.

"Thông Thiên, Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Thái Dương, Bạch lão miêu, Nam hoang lão cá chạch . . . Ta ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà các người!" Từ Hoàng Kim Thần Kích phát ra âm thanh thật lớn khiến cho Cổ Thần hoang mạc cũng đều rung động.

"Mẹ cái đồ chết tiệt các ngươi. Ta #@! ¥#¥#. . ." Từ Ô Thiết ấn cũng phát ra âm thanh phẫn nộ.

Hai món hung khí gần như bị phế. Thần kích cùng Thiết ấn đều nứt nẻ như thể lúc nào cũng sẽ bị vỡ vụn. Ngược lại thì thân thể Tiêu Thần lại không việc gì, không có bị một vết thương nào.

"Ta vẫn còn là ta sao?" Tiêu Thần phát ra nghi vấn như vậy. Hắn quay đầu nhìn lại pho tượng đá cao ngất ngưỡng tới mây kia rồi lại nhìn nhìn thân thể của mình hiện tại. Hắn cảm thấy có hơi không đúng.

"Mẹ cái đồ chết tiệt các ngươi. Làm sao mà không phải là ngươi? Sau này phải sống thật tốt cho ta. Hiện tại Lão Tử và tính mệnh của ngươi làtương liên. Nếu ngươi làm chút sai lầm thì đôi ta cùng không may. Đồ Thạch nhân tàn phế chết tiệt. Rốt cuộc ngươi là vật gì vậy mà bắt chúng ta cùng ngươi chung hưởng sinh mệnh. Ta @#¥#¥. . ." Hai món hung khí chửi ầm lên.

"Răng rắc răng rắc. . ." Tượng đá khổng lồ phía sau kia bỗng thấy lỗ thủng ở trên trán từ từ khép lại, cuối cùng trơn nhẵn như lúc ban đầu như thể căn bản không từng bị vỡ.

Hoàng Kim Thần Kích cùng Ô Thiết bộ dáng trông thật tơi tả, chúng xuất ra một luồng hào quang dập dờn để bảo vệ Tiêu Thần. Có điều là bọn hắn đã hao phí lực lượng quá nhiều nên ánh sáng của hào quang không ổn định. Dường như tùy thời có thể hoàn toàn vỡ vụn.

Cùng với không gian đoạn tầng bị trấn phong lại. Cổ Thần hoang mạc tựa hồ cũng không còn đáng sợ như vậy. Có hai kiện hung khí bảo hộ, Tiêu Thần triển khai thần thông Bát Tướng Thế Giới nên lại có thể phi hành cực nhanh mà trông vẫn không giống như phải cố hết sức.

Lúc này đại lục Trường Sanh đúng dịp đang ào ào như vũ bão. Tổ Thần Thần Nông thị lại xuất hiện ở thế gian. Ngài mở Thần Nông cung, phát ra báu vật. Rồi sau đó lại hóa vào trong tinh không vô hạn. Trước khi rời đi thì ngài có truyền lời khắp đại lục Trường Sanh, bảo các phái chọn ra đệ tử giỏi nhất để khi ngài trở về thì có thể trọng dụng.

Tổ Thần không có nhiều lời. Nhưng mà thông qua Bán Tổ truyền miệng để tung tin lại làm cho khắp đại lục Trường Sanh xôn xao. Tổ Thần trọng dụng, nếu như được chọn thì đó là phúc trăm ngàn kiếp tu luyện.

Vì thế, Đại lục Trường Sanh cử hành đại hội tu giả rất lớn. Nguyên Thủy Xiển Giáo, Thông Thiên Tiệt giáo, Phật Đà Phật giáo, Thái Dương Thánh Thần Thái Dương giáo . . . Cơ hồ tất cả môn đệ của Bán Tổ môn trong thiên hạ đều đến báo danh .

Đây là một đại hội thật lớn mà trước nay chưa từng có. Mặc dù nó chỉ dành cho đệ tử hậu bối kiệt xuất, nhưng cũng thu hút ánh mắt của lớp lão nhân.

Chỉ là có một chút rất kỳ quái. Bán Tổ không có ai lộ diện. Tựa hồ trong lúc nhất thời thì đồng loạt biến mất. Mà ngay cả đệ tử môn đồ của bọn họ đều không thể tìm được.

Đang lúc Tiêu Thần bay gần đến bên bờ Cổ Thần hoang mạc. Một điều kinh hoàng khiến hắn không thể tin vào mắt mình. Cổ thần hoang mạc bị ngăn cách ! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đúng vậy. Ở giữa đại sa mạc mênh mông vô ngần cùng đại lục Trường Sanh xuất hiện một vết nứt lớn ngăn cách. Tối tăm rậm rạp, không có có một chút ánh sáng. Đại mạc cùng đại lục Trường Sanh chỉ còn có một số dải đất nối thông. Hai mảng lớn tựa hồ như sắp sửa bị hoàn toàn tách rời.

"Xảy ra cái gì? Tại sao lại như vậy?" Tiêu Thần vô cùng kinh ngạc trong lòng.

Không có chút do dự. Hắn bay về phía khe nứt kia.

Nhưng mà. Ầm ầm ầm những tiếng vang thật lớn. Vô vàn tia chớp đỏ bầm đánh xuống làm hắn trong nháy mắt bị đánh bay ngược ra ngoài. Hai kiện hung khí trong tay của hắn "Khách khách" rung động. Lại xuất hiện thêm vài vết nứt nẻ.

"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ ta bị giam hãm ở lại nơi này?" Tiêu Thần tự nói.

Vừa lúc đó. Ở đại lục Trường Sanh đối diện . KiaTại một dải rõ ràng còn nối liền cùng Cổ Thần hoang mạc có một bóng dáng thướt tha yểu điệu bay đến. Dùng sức vẫy vẫy cánh tay ngà ngà mà lớn tiếng la lên: "Đại thúc. . ."

Đó là một người thiếu nữ xinh đẹp. Nụ cười giống như hoa xuân nở rộ. Ngoài vẻ xinh đẹp ra, nàng còn có đôi mắt long lanh và ấm áp. Nàng nhẹ nhàng giống như Tinh Linh bay múa mà đếnbên bờ khe nứt. Nụ cười hì hì mang đến cho dung nhan tuyệt mỹ vẻ tươi cười rạng rỡ. Nàng chun cái mũi đáng yêu lại mà nói: "Đại thúc. . . Thúc thật biết cách rước lấy họa."

"Thanh Thanh. . . Sao ngươi lại tới đây?"

"Trong lúc vô tình cháu có nghe được tin tức. Muốn đi cứu thúc đến gần một năm rồi. Nhưng. . . cháu không vượt qua đây được." Nói tới đây Thanh Thanh sắc mặt có chút trắng bệch. Ngón tay nhỏ, thon dài bất giác che lại cái miệng nhỏ nhắn của chính mình.

Nhưng mà Tiêu Thần nhanh mắt lại có thể thấy được máu chảy ra từ khóe môi nàng.

"Ngươi bị thương?"

"Không có việc gì. Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Biết được đại thúc bình an vô sự là cháu an tâm rồi." Thanh Thanh chẳng hề để ý cười khẽ. Nói tới đây nàng còn không quên giễu cợt Tiêu Thần: "Đại thúc, lần này trở về thúc lại muốn gây họa nữa à? Lần này cháu đi cùng để thúc có trợ thủ."

Tiêu Thần cảm giác trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy qua. Hắn lắc đầu mà nói: "Ta cũng muốn trở về để gây họa. Nhưng . . . dường như ta gặp trở ngại."

"Hì hì. Thật đúng là muốn gây họa nha. . ." Nói tới đây Thanh Thanh cũng nhíu mày mà bảo: "Ai nha. Đại thúc, có thể thúc vĩnh viễn không về được."

Vừa lúc đó. Bỗng ở giữa khe lớn tối tăm kia đột nhiên xuất ra một nguồn lực dập dờn cực kỳ cổ quái. Rồi sau đó một khe lớn đột nhiên mở ra như là một mắt bão đáng sợ giống như điên cuồng chiếm đoạt tất cả mọi thứ chung quanh.

Tiêu Thần mơ hồ nghe được tiếng kêu sợ hãi của Thanh Thanh. Cùng với nhìn thấy bóng dáng thướt tha kia đang phiêu diêu lắc lư. Tiếp theo hắn liền cảm giác chính mình cũng bắt đầu xoay tròn, lập tức hắn bị hút vào vòng xoáy đáng sợ kia.

Cũng không biết qua bao lâu. Tiêu Thần thanh tỉnh lại. Hắn nghe được những tiếng gầm gừ đinh tai nhứt óc.

Một cảnh tượng bao la hùng vĩ bỗng xuất hiện trước mắt hắn. Phía trước một con rồng vàng thật lớn lao nhanh đến, đang gầm gừ!

Hoàng Hà. Hắn lại nhìn thấy được màu vàng của dòng sông lớn!

Mà phương xa chính là nơi mà hắn rất quen thuộc!

Nhân Gian Giới. Hắn trở lại Nhân Gian Giới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.