Duyên Đến

Chương 80: Giao thừa




Viên Thiên Dã hiện tại vẫn là vương gia của Bắc Yến, còn Lâm Tiểu Trúc dùng thân phận công chúa Hiên Viên triều gả đi nên sau đó Viên Thiên Dã phải quay về Bắc Yến, còn Lâm Tiểu Trúc thì vẫn ở Hiên Viên thành chờ gả. Tuy đồ cười, giá y. . . đã có lễ quan lo liệu nhưng vẫn có nhiều chuyện do mình quyết định, không thể cứ để lão gia tử lo lắng. Nhưng Lâm Tiểu Trúc nghĩ tới chuyện đón gia đình cậu nên lúc này nàng cũng quay về Bắc Yến.

Cho nên đêm đó Lâm Tiểu Trúc chiếu lão gia tử phân phó, đến tòa nhà đang thuê thu dọn hành lý ròi cùng Vân San đến Hiên Viên thánh cung, nói cho lão gia tử nghe suy nghĩ của mình.

Lão gia tử là một lão nhân, đương nhiên thích thấy người trẻ tuổi hiếu kính với trưởng bối nên hoàn toàn tán thành ý tưởng của nàng” dù thế nào, bọn họ cũng là trưởng bối của ngươi, về lý nên mời bọn họ tham gia hôn lễ của ngươi. Còn việc chuẩn bị, ngươi cũng không cần quan tâm, đồ cưới đã có lễ quant hu xếp, giá y thì ngươi nhờ mẹ con Ngọc gia là xong. Sáng mai ngươi để cho các nàng đo kích thước, chọn kiểu dáng rồi buổi chiều cùng tiểu tử Viên Dương kia về Bắc Yến đi. Có hắn đi cùng ngươi, ta cũng yên tâm”

“Dạ, nhiều nhất là nửa tháng sau ta sẽ trở lại” Lâm Tiểu Trúc rất cảm kích lão gia tử thông tình đạt lý. Tuy nàng và lão gia tử ở chung thời gian không nhiều nhưng lại hiểu nhau khá rõ. Khi lão gia tử nghiêm túc thì là một người rất nghiêm khắc, tính nguyên tắc rất cao, nếu không hắn đã không làm được Hiên Viên Thánh Thượng. Từ việc xác định ngày thành thân có thể thấy hắn là người nói một không nói hai. Sau này bọn họ sẽ sống chung với nhau, cho nên việc lão gia tử thông tình đạt lý, khiến quan hệ hai bên hài hòa là rất quan trọng.

Trở lại sân của mình, Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ rồi gọi một hộ vệ đến phân phó” ngươi đến khách điếm Vân Lai, tìm một người tên Hạ Sơn, nói cho hắn biết ngày mai ta và Dật vương gia sẽ đến Hạ gia thôn, hỏi hắn có muốn đi cùng không. Nếu hắn muốn đi thì ngày mai thu dọn hành lý chờ ở khách điếm, buổi trưa sẽ xuất phát. Nếu hắn không đi mà chỉ muốn gởi thư thì ngươi chờ hắn viết xong thì mang về đây”

Tuy Hạ Sơn đã đón gia đình đến ở cùng nhưng hắn vẫn còn thân thích khác ở đó, nếu nàng trở về cũng nên nói với hắn một tiếng.

“Dạ” hộ vệ lĩnh mệnh rời đi, chốc lát quay về báo” Hạ công tử nói trong tiệm nhiều việc, cha mẹ hắn cũng đang ở Nam Hải quốc nên hắn không về, chỉ nhờ tiểu nhân mang theo một phong thư và năm mươi lượng bạc, nói phiền công chúa đưa cho ngoại tổ phụ mẫu hắn”

“Được, đi xuống đi” Lâm Tiểu Trúc giao thư và tiền cho Vân San. Hạ Sơn không quay về cũng là chuyện trong dự kiến.

Sáng sớm hôm sau, nàng đến thăm lão Thánh Thượng, nói với Ngọc Vân chuyện làm giá y. Nàng vẫn cảm kích Lâm Tiểu Trúc đã giúp mẫu thân và ngoại tổ phụ cởi bỏ khúc mắc, cũng biết nàng là công chúa Hiên Viên triều nên không chút do dự mà đáp ứng, lập tức lấy số đo, chọn kiểu dáng. Sau đó Lâm Tiểu Trúc quay về Thánh cung, cùng Chu Lễ thảo luận chuyện đồ cưới, đến chiều thì cùng Viên Thiên Dã lên đường về Bắc Yến.

Bốn ngày sau, bọn họ về tới Yên kinh. Lâm Tiểu Trúc về nhà của mình, còn Viên Thiên Dã tắm rửa thay quần áo xong thì tiến cung. Hắn thông báo tin thành thân cho vợ chồng Viên Tri Bách. Theo quy định, tất cả lễ tiết thành thân đều phải do cha mẹ xử lý, sính lễ cũng do bọn họ bỏ ra. Tuy Viên Thiên Dã có rất nhiều tiền nhưng có thể lấy vài thứ từ bọn họ, nhất là từ Viên Thác, hắn sẽ không khách khí.

Về phần Lâm Tiểu Trúc, làm tân nương đợi gả, nàng đương nhiên sẽ không gặp cha mẹ chồng trước hôn lễ.

“Muốn thành hôn?” Thái Hậu nghe vậy, vui vẻ ra mặc, dù thế nào thì nhi tử cưới vợ đều là việc vui, làm cha mẹ đương nhiên cao hứng, liền hỏi” tân nương là ai ?”

“Lâm Tiểu Trúc.”

“Lâm Tiểu Trúc a!” mắt Thái hậu lóe lên chút thất vọng. Tuy nàng binh vực con lớn nhưng đối vớ tiểu nhi tử cũng rất tự đắc, cảm thấy hắn văn thao võ lược, mọi thứ đều xuất sắc, chỉ có quý nữ thân phân cao quý mới có thể xứng đôi. Nhưng Viên Thiên Dã lúc này đã không còn là Viên Thiên Dã trước kia, chuyện hôn nhân của hắn, nàng đã không thể xen vào.

Cho nên nàng rất nhanh khôi phục thần sắc, gật đầu cười” không tệ, ngươi cưới cô nương mình thích” . Hiện tại toàn bộ Bắc Yến đều ở trong tay Viên Thiên Dã, hắn lại không cho truyền tin cho nên Thái hậu hoàn toàn không biết việc Lâm Tiểu Trúc là công chúa Hiên Viên triều.

Viên Tri Bách nhìn bọn họ ngồi trước mặt mình bàn chuyện thành thân mà trong mắt con không hề có độ ấm, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Nhớ ngày đó, nhi tử luôn không muốn xa rời bọn họ, ở trước mặt bọn họ luôn tươi cười ấm áp nhưng tất cả đều do lỗi của bọn họ mà thay đổi.

“Thành thân vào mười chín tháng sau thì có hơi gấp rút, làm phiền phụ hoàng và mẫu hậu quan tâm nhiều hơn” Viên Thiên Dã lại nói.

“Mười chín tháng sau ?” Thái hậu ngẩn người. Ngày thành thân không phải nên do bọn họ là cha mẹ quyết định sao ? nàng muốn trách cứ Viên Thiên Dã tự chủ trương nhưng há miệng lại không dám nói một lời nào. Nhi tử thành thân, có thể để bọn họ thu xếp hôn sự là nể mặt bọn họ lắm rồi, nếu nàng còn nói gì đó, khiến hắn mất hứng bỏ thì ngay cả hôn lễ bọn họ cũng không được tham gia, như vậy bọn họ sẽ bị khắp Hiên Viên triều chê cười.

Viên Thiên Dã đương nhiên biết mẫu thân nghĩ gì, thản nhiên nói” ngày này là do Hiên Viên Thánh Thượng quyết định”

Loading...

Tới phiên Viên Tri Bách giật mình” Thánh Thượng ? sao Thánh Thượng có thể nhúng tay vào việc hôn sự của ngươi ? chẳng lẽ vì Lâm Tiểu Trúc” nàng là đồ đệ của hắn a.

Viên Thiên Dã thản nhiên đáp” đúng vậy, Lâm Tiểu Trúc là người giữ ngọc bài, là công chúa Hiên Viên triều” . Hắn ngước mắt nhìn bộ dáng giật mình của cha mẹ, bổ sung thêm” vẫn luôn là vậy. Năm nàng mười hai tuổi gặp được Thánh Thượng ở thâm sơn, Thánh Thượng đã đưa ngọc bài cho nàng”

Vợ chồng Viên Tri Bách hồi lâu mới phục hồi tinh thần, biểu tình ngày càng phức tạp. Thái hậu nhớ lại những lời mình đã mắng Lâm Tiểu Trúc, trong lòng như đánh đổ bình gia vị, ngũ vị tạp trần, cảm giác vừa đắng lại vừa chát cứ quẩn quanh nơi đầu lưỡi, không nuốt xuống được.

“Lâm Tiểu Trúc sẽ xuất giá từ Hiên Viên thánh cung, nên sính lễ đều đưa đến Hiên Viên thành đi” Viên Thiên Dã lại nói. Nếu sính lễ trong cung không phong phú, hắn sẽ thêm vào. Cưới Hiên Viên công chúa, sính lễ sao có thể bèo nhèo được.

'Yên tâm đi. Cha và nương nhất định sẽ lo liệu thỏa đáng cho hôn sự của ngươi, khiến nó vô cùng náo nhiệt” . Viên Tri Bách vẫn luôn áy náy với tiểu nhi tử, nhất là khi hắn biết Viên Thác lập bẫy, ném Viên Thiên Dã vào đám khất cái chịu khổ, cán cân trong lòng hắn liền hoàn toàn hướng về tiểu nhi tử. Tuy mới đầu hắn hi vọng Viên Thiên Dã giao mọi quyền lợi cho Viên Thác nhưng hắn cụng không muốn thấy cảnh huynh đệ tương tàn. Viên Thác vàng đỏ nhọ lòng son làm cho hắn vôn cùng đay đớn ; Viên Thiên Dã thê thảm khiến hắn đau lòng muốn chết. Cho nên hắn vẫn muốn dùng mọi cách đền bù cho Viên Thiên Dã. Chỉ tiếc, Viên Thiên Dã không chịu tha thứ cho bọn họ, thậm chí một cái liếc mắt ấm áp cũng không. Bây giờ hắn sắp thành thân, cưới Hiên Viên công chúa, Viên Tri Bách đương nhiên muốn dốc hết sức tổ chức hôn lễ long trọng, không phải để Viên Thiên Dã tha thứ mà để trong lòng bớt áy náy.

“Vậy thì làm phiền phụ hoàng mẫu hậu, sắp tới ta không ở kinh thành, có chuyện gì phụ hoàng và mẫu hậu tìm Viên Lâm thương nghị đi” Viên Thiên Dã đứng lên thi lễ” con còn có việc, cáo từ”

“Được, đi đi” Viên Tri Bách nói, nhìn theo bóng dáng cao lớn của nhi tử biến mất ở cửa cung, hai người ngồi yên, không lên tiếng.

Hồi lâu, Viên Tri Bách mới nói” Dương nhi là hảo hài tử. Hắn để cho chúng ta giúp hắn xử lý hôn sự chứng tỏ trong lòng hắn vẫn có cha mẹ”

Thái hậu vẻ mặt cô đơn” nhưng dù sao cũng không giống, so với trước kia không giống »Thái hậu lấy khăn tay che mũi” nhìn Thác nhi hàng tháng đều phải uống thuốc, ta vừa đau lòng vừa oán hận. Ta muốn cầu Dương nhi cho ca ca hắn giải dược nhưng lại không dám mở miệng. Ta sợ nếu ta mà lên tiếng thì ngay cả mẫu thân như ta, Dương nhi cũng không nhận”

Viên Tri Bách thở dài một tiếng, lắc lắc đầu” trăm ngàn lần đừng mở miệng. Thác nhi là tự làm tự chịu, hắn cũng đã khiến Dương nhi chịu nhiều khổ sở” . Nói xong đứng lên đi ra cửa. Hắn vốn mập mạp giờ lại gầy yếu như người bình thường.

Viên Thiên Dã ra cung cũng không về Dật vương phủ mà đến chỗ Lâm Tiểu Trúc, ở lại ăn cơm, uống trà, chơi cờ đến tối mới về phủ. Sáng sớm hôm sau, hai người dẫn theo Viên Thập, Viên Nhị và Vân San đi vào thâm sơn. Đi xe, ngồi thuyền rồi lại đi bộ một ngày trong núi, rốt cuộc đến lúc chạng vạng ngày kia thì cũng thấy được khói bếp Hạ gia thôn lượn lờ.

Bốn, năm năm trôi qua, Hạ gia thôn cũng không có nhiều thay đổi, vẫn là phòng ốc thấp bé, gà chó chạy lung tung, núi xanh suối nhỏ. . .

Lâm Tiểu Trúc đứng trên sườn núi, nhìn cảnh sắc quen thuộc, từng chuyện ngồi nghỉ dưới chân núi một lát, khi nào ta gọi thì các ngươi hãy vào” . Không phải nàng muốn thử, chỉ là lo với tính tình của mợ luôn hùng hùng hổ hổ, còn cậu thì mơ mơ màng màng, nếu thế thì sẽ ở trước mặt hạ nhân làm mất thể diện nàng. Chuyện xấu trong nhà cũng không nên truyền ra ngoài.

Còn Viên Thiên Dã, hắn vốn biết thân thích nàng thế nào, hơn nữa sau này hắn là người thân nhất của nàng, nàng hi vọng hắn biết tất cả về nàng, bao gồm thân thích cực phẩm của nàng.

Hai người chậm rãi đi vào trong thôn, đến đầu thôn nghe được tiếng kèn, tiếng pháo náo nhiệt.

“Có người thành thân ?” Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã liếc mắt nhìn nhau. Nhà cậu của nàng ở ngay đầu thôn, chẳng lẽ hôm nay biểu tỷ Xuân Yến của nàng lập gia đình ? Hạ Xuân Yến lớn hơn nàng một tuổi, lập gia đình cũng không lạ.

Viên Thiên Dã nhíu mày” tiếng kèn là hỉ nhạc nhưng sao ta lại nghe được có người đang khóc ?”

Lâm Tiểu Trúc cũng nghe ra trong tiếng kèn có tiếng khóc, vội tăng tốc đi nhanh vào thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.