Duyên Đến

Chương 42: Dỗ dành hắn uống thuốc




Có một ngày nọ, trời thu trong xanh gió nhẹ mơn man.

Nữ tử lười biếng dựa người vào hành lang, trầm tĩnh như nước, lẳng lặng đọc sách.

Gió khẽ lướt qua nàng, vài sợi tóc mềm mại khẽ bay lên một cách uyển chuyển.

Tà váy trắng cũng lay động theo gió.

Hàng mi dài phủ bóng lên gương mặt trắng nõn như liễu rủ ven hồ, nhãn thần sáng trong như ngọc, môi anh đào nhỏ nhắn, không đỏ nhờ son, nàng chỉ lẳng lặng ngồi đó, bình tĩnh như đang ngủ, khiến sự an lành lan tỏa trong không gian.

Hoa hải đường trong sân, đã không còn nở rộ, khi gió thu thổi đến chốn này, thời khắc của hoa cũng bất tri bất giác trở thành dĩ vãng.

Nàng ngồi rất nhập thần, ngay cả khi Hách Liên Bá Thiên đi tới bên cạnh, nàng vẫn không hề hay biết.

Hách Liên Bá Thiên nhìn quyển sách nàng cầm trên tay.

Không phải thi từ ca phú, không phải ngâm từ xướng phổ, mà là một quyển binh pháp Tôn Tử.

Nhãn thần hắn lóe ra vài tia sáng xanh lam, có một cảm giác chẳng thể diễn tả ra lời.

Nữ nhân này rất thần bí, tuy rằng hạ nhân đã tra ra thân thế của nàng, nhưng quá khứ của nàng, vẫn chẳng thể khiến hắn rõ ràng, rốt cục nàng có phải gian tế hay không.

Bất quá, hắn vẫn biết một điều.

Quá khứ của nàng khiến hắn đau lòng.

Hắn không biết, nàng đã vượt qua những tháng năm đó thế nào.

Nghĩ đến chuyện thân hình mảnh mai yếu đuối kia, trốn trong một xó xỉnh tối tăm, run rẩy bất lực, nhu nhược trong vô vọng, lại kiên cường sống sót.

Lòng hắn liền nhói đau.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài của nàng.

Tóc nàng thật sự rất mềm rất đẹp, hơn nữa, còn có một mùi hương nhạt, khiến hắn mê say.

Khinh Tuyết cả kinh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy là hắn, mỉm cười, nụ cười khuynh đảo chúng sinh: “Hoàng Thượng, người đã đến rồi…”

“Đúng vậy.” Hách Liên Bá Thiên gật đầu, ngồi xuống cạnh nàng.

Hắn phát hiện, nàng cảm thấy không an ổn khi phải ngồi ghế trên, nhưng lại biểu lộ sự thoải mái khi dựa người có chút tùy tiện vào hành lang, sự thoải mái đó khiến hắn yêu thích.

Rõ ràng, hành vi của nàng cho thấy nàng là người không thích thủ đoạn âm mưu, nhưng tại sao, nàng lại luôn xuất hiện với dáng vẻ thủ đoạn thâm trầm?

Rốt cục nàng là nữ tử thế nào?

Phát hiện Hách Liên Bá Thiên nhìn mình chằm chằm, Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, cười với vẻ khó hiểu, đưa tay lên sờ mặt: “Tại sao Hoàng Thượng nhìn thần thiếp chằm chằm vậy, trên mặt thần thiếp có gì sao?”

“Không phải, chỉ là trẫm phát hiện ra, Tuyết Nhi càng ngắm càng xinh đẹp!” Hách Liên Bá Thiên nói, nhướng mày cười khiêu khích, trong khí phách lại có vài phần âu yếm.

Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xoa lên bầu mã trắng nõn mềm mại của nàng.

Kỹ thuật mơn man của hắn, thật khiến trái tim vặn vẹo bất an.

“Hoàng Thượng giễu cợt nô tì !” Khinh Tuyết bất giác đỏ mặt.

Hách Liên Bá Thiên thế này, nàng chưa từng gặp qua, tuy ngày thường hắn có ôn nhu, nhưng chưa từng hư ảo thế này.

Giờ phút này, hắn không giống bình thường chút nào.

Ánh mắt kia, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Từ nay về sau, ở trước mặt trẫm, nàng tự xưng là Tuyết Nhi đi! Trẫm không thích nghe nàng tự xưng thần thiếp.” Hắn không thích nàng tự xưng thần thiếp, cách xưng hô khiến hắn thấy xa cách.

Hơn nữa, hắn cũng cảm nhận được, nàng cũng không thích tự xưng thần thiếp.

Nhưng hắn không hay, Khinh Tuyết không chỉ không thích tự xưng thần thiếp, còn không thích thê thiếp thành đàn.

Trước kia, nàng đã bị cái gọi là ‘thê thiếp thành đàn’ hại cho thê thảm, thế nên giờ chỉ hy vọng 1 vợ 1 chồng đến lúc bạc đầu.

“Hoàng Thượng…” Khinh Tuyết không biết Hách Liên Bá Thiên có dụng ý gì, nhưng lòng nàng bỗng dưng dậy sóng. Chuyện này trong một gia đình bình thường có lẽ chẳng có gì lạ lùng, nhưng trong hoàng cung này, điều đấy lại thành đặc biệt.

Hách Liên Bá Thiên nhìn dáng vẻ cảm động của nàng, cười một tiếng, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng: “Đọc thứ sách binh pháp này, nàng có thể nhập thần đến thế sao?”

Hắn nói xong đưa tay cầm quyển sách nàng đang đọc.

Khinh Tuyết cười, thản nhiên như gió: “Vâng, từ nhỏ thiếp đã chẳng thích mơ mộng tơ tình, nhìn đến thi từ ca phú chỉ thấy chán chường, nhưng đọc binh pháp thì cảm thấy rất hứng thú.”

Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng một cái, rồi sau đó nói: “Lúc trước nàng có nói muốn được ra chiến trường, muốn được tận mắt nhìn thấy quang cảnh đấy phải không?”

Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Đúng vậy.”

“Lần thân chinh đánh giặc tới, trẫm sẽ đưa nàng đi cùng.” Lần trước nàng nhắc tới, hắn chỉ trả lời cho có lệ, nhưng lần này, hắn khẳng định.

Hắn suy nghĩ đến tâm nguyện của nàng, cũng muốn nhìn một chút, rốt cục là nàng hứng thú với chiến trường, hay là dụng tâm kín đáo.

Hắn hy vọng, nàng không phải là đang dụng tâm kín đáo, nếu không, hắn sẽ rất thất vọng.

“Đa tạ Hoàng Thượng!” Khinh Tuyết nở nụ cười, nàng vốn tưởng rằng, chuyện đó sẽ khó khăn vô cùng, dù sao thì từ trước tới giờ cũng chưa có chuyện phi tần đi ra chiến trường.

Hơn nữa, khi thân thế của nàng chưa được xác nhận là trong sạch, hắn không có khả năng đưa nàng ra chiến trường để tránh tiết lộ quân cơ, không thể tưởng tượng được là hắn đáp ứng rồi.

Theo tình hình này, nàng càng lúc càng đến gần kế hoạch báo thù.

“Nhìn nàng vui vẻ chưa kìa !” Hách Liên Bá Thiên cười, hắn không rõ, tại sao khi nàng nghe thấy hắn đáp ứng đưa nàng ra chiến trường, nàng lại vui vẻ đến thế. Thật sự chỉ vì phấn khởi thôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.