Duyên Đến

Chương 40: Đáng giá




Sáng sớm.

Đang ăn bữa sáng, chợt nghe thấy có cung nữ bẩm báo là Hoa Phi thỉnh nàng qua gặp mặt.

Khinh Tuyết có chút ngạc nhiên, Hoa Phi muốn thỉnh nàng qua có dụng ý gì đây?

Bất quá mặc kệ như thế nào, tuy hiện tại thân phận nàng tương đương với cô ta, nhưng cũng không nên làm căng tránh đứt dây đàn, tuy rằng Linh Phi và Ngọc cô cô đã nói sẽ giúp nàng một tay, bất quá nàng vẫn hy vọng có thể bớt được một số chuyện, dù sao đi nữa, nếu đã bước chân vào con đường tranh giành tình cảm, sẽ là con đường dài vô tận không có điểm dừng.

Nàng ngẩng đầu: “Ngọc cô cô, ngươi giúp ta chuẩn bị một chút!”

“Vâng.” Ngọc cô cô khom người nói.

Đi được nửa đường, liền gặp một người mặc áo trắng, dáng người thon thả kiều diễm – Linh Phi.

Vẻ mặt cô ta có chút không vui, liếc mắt nhìn nàng một cái, cười chào hỏi: “Tuyết Phi, ngươi cũng đến Hoa Ngọc Cung sao?”

“Đúng vậy. Linh Phi cũng đến sao?” Khinh Tuyết cười khẽ gật đầu.

Linh Phi gật đầu: “Đúng vậy, không biết rốt cục là Hoa Phi kia có chuyện gì, sáng tinh mơ đã mời chúng ta qua đó, cô ta tưởng cô ta là bà chủ hậu cung sao!”

Khinh Tuyết nghe thế chỉ cười nhẹ, không lên tiếng, nàng phát hiện ra, từ khi Linh Phi ra khỏi bạo thất, thái độ đối với Hoa Phi có thay đổi rất lớn.

Trước kia nàng đã nhận ra quan hệ giữa Linh Phi và Hoa Phi không được tốt, dù sao thì thế lực ngang cơ, lại là hai quí phi duy nhất của hậu cung, khó tránh chuyện công kích lẫn nhau.

Nhưng nàng chưa từng thấy Linh Phi có dáng vẻ phẫn hận như hiện tại.

Từ sau khi ra khỏi bạo thất, mỗi lần nhắc đến Hoa Phi, cô ta đều nghiến răng nghiến lợi.

Khinh Tuyết cảm thấy có điều quái dị, nhưng lại chẳng thể nói ra là quái dị ở chỗ nào.

“Tuyết Phi, hay ta không đi nữa?” Linh Phi ngẩng đầu nói.

Khinh Tuyết chỉ cười: “Thế không hay, nàng mời chúng ta qua đó, lễ nghĩa đầy đủ, nếu chúng ta không đi, thì thật là thất lễ.”

“Nói cũng đúng, chúng ta đi thôi, xem xem Hoa Phi muốn giở chiêu gì.” Linh Phi không đắn đo nữa, vì thế hai người cùng đi về phía Hoa Ngọc Cung.

Còn chưa vào đến Hoa Ngọc Cung, đã nghe thấy âm thanh huyên náo.

Xem ra, Hoa Phi không chỉ thỉnh nàng và Linh Phi, mà là thỉnh không ít người.

Vừa bước chân vào, bao huyên náo liền im bặt, tất cả phi tử thị nữ đều nhìn về phía nàng.

Khinh Tuyết ôn tĩnh nhìn mọi người, rồi sau đó chậm rãi nở nụ cười.

Tất cả thị nữ đều đứng lên, hành lễ với Khinh Tuyết và Linh Phi.

Mà Hoa Phi, chỉ cười thật đoan trang, rồi sau đó nói với Khinh Tuyết: “Tuyết Phi, xin mời ngồi.”

Khinh Tuyết hơi gật đầu, rồi sau đó đi đến chỗ mà cô ta chỉ ngồi xuống.

Nàng không mở miệng hỏi bất cứ điều gì.

Linh Phi thì không kìm được, hỏi: “Không biết Hoa Phi hôm nay thỉnh mọi người qua đây là có chuyện gì?”

Hoa Phi cười: “Cũng không phải là đại sự gì, chỉ muốn tỷ muội hậu cung cùng quây quần thôi mà.”

“Thì ra là thế.” Linh Phi có chút tức giận đáp, trước đến giờ thái độ Linh Phi đều có phần kiêu ngạo, giờ càng thêm vênh váo ra mặt.

Về phần Khinh Tuyết, chỉ cười nhạt cầm chén trà trên bàn, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Trà này, hương vị thật tốt, hẳn là Quân Sơn mao tiêm hái lúc đầu xuân.”

Câu nói rất đúng lúc, cắt đứt bầu không khí không thoải mái do Linh Phi gây ra.

“Tuyết Phi quả nhiên không chỉ biết pha trà, còn biết phẩm trà, khó trách Hoàng Thượng thích uống trà cô pha như vậy, đúng vậy, đây đúng là Quân Sơn mao tiêm hái lúc đầu xuân mới tiến cống.” Hoa Phi cười nói, dường như không thèm để tâm tới thái độ khó chịu của Linh Phi.

Khinh Tuyết cười nhạt, không nói gì.

Nàng cũng cảm thấy khó chịu, Hoa Phi đem chuyện Hách Liên Bá Thiên hay đến chỗ nàng công khai trước mặt nhiều thị nữ như vậy, nói chuyện sủng ái ra, chỉ khiến người khác thêm phần đố kỵ nàng mà thôi.

Hoa Phi này, cô ta có mục đích thế hay không đây?

Liếc mắt nhìn cô ta một cái, đã thấy Hoa Phi bầy ra dáng vẻ đoan trang quý phái, nhìn không ra sắc thái gì.

“Haizzz, nói mới nhớ, Tuyết Phi được hoàng ân thịnh sủng, không ai sánh bằng, Hoàng Thượng ngày đêm ở trong Hải Đường Cung, trà tiến cống này, chắc hẳn cũng có mấy phần ở trong Hải Đường Cung!” Nàng không trả lời, không có nghĩa là người khác sẽ buông tha, Hoa Phi lại lên tiếng.

Khinh Tuyết vốn đang hạ ánh mắt hơi ngẩng đầu, thấy các thị nữ kia, đều lộ vẻ ghen tỵ không che dấu qua ánh mắt.

Nếu hôm nay Hoa Phi muốn khơi mào để các thị nữ sinh lòng ghen tỵ với nàng, vậy thì cô ta thành công rồi.

Nhưng tốt nhất là cô ta đừng đẩy mọi chuyện đi quá giới hạn, nàng không muốn động đến cô ta, không phải là do nàng sợ cô ta!

Khinh Tuyết nở nụ cười nhạt nhẽo trong trẻo, quay đầu nhìn Hoa Phi: “Có phần nào ở Hải Đường Cung không ta cũng không biết, dù sao đi nữa, chuyện tiến cống này nọ, ta chẳng hay biết chút gì, hay là Hoa Phi nương nương biết là đồ tiến cống có những thứ gì?”

Nàng cố ý ngừng một chút rồi nói tiếp: “A, ta quên, ta chỉ là tiến cống nữ từ Tề Dương Quốc, Hoa Phi thì không giống, huynh trưởng Hoa Phi còn làm quan lớn trong triều, nói vậy việc gì cô cũng hay, khó trách Hoàng Thượng luôn nể mặt Hoa Phi!”

Nàng bình tĩnh tươi cười, thu quân.

Hoa Phi tỏ vẻ ngượng ngùng, không biết làm sao: “Đích thực là bản cung có huynh trưởng làm quan trong triều, nhưng ngày thường bản cung cũng ít liên lạc với bọn họ, bản cung là người của Hoàng thượng.”

“Phải không đây?” Khinh Tuyết cười khẽ hỏi, ánh mắt không chút tin tưởng.

Các thị nữ kia, bắt đầu chuyển hướng nhìn sang Hoa Phi.

“Điều đó là đương nhiên!” Hoa Phi nói.

Đã thấy Linh Phi nói thầm một câu: “Chắc gì đã vậy!”

Câu nói kia không lớn không nhỏ, nhưng vừa vặn là ai cũng nghe thấy.

“Linh Phi có ý tứ gì?” Hoa Phi có chút tức giận nói, hậu cung phi tử nếu thường xuyên liên lạc với quan viên trong triều, chiếu theo phép nước là không thể dung tha.

Phi tử không được can dự vào chuyện triều chính.

“Bản cung không có ý tứ gì a!” Linh Phi nói.

Về phần Khinh Tuyết, chỉ cười nhạt, không tỏ thái độ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.