Duyên Đến

Chương 34: Thuyền hoa thưởng sen (trung)




Triệu Quốc Đống vội vàng rụt tay lại như chạm vào than. Hắn nhìn quanh cũng may bây giờ đã tối đêm nên không có ai.
- Tiểu Âu, em làm gì thế? Có phải gặp chuyện gì không? Đi, về trước rồi nói.

Cổ Tiểu Âu không chấp nhận về nhà làm Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ. Hai người đứng đó mà tranh cãi. Cổ Tiểu Âu cởi váy ra nhào vào lòng Triệu Quốc Đống, điều này làm Triệu Quốc Đống đỡ không được, đẩy cũng không xong. Mùi hương trinh nữ và bộ ngực đầy đặn kia chạm vào lòng Triệu Quốc Đống. Hai cơ thể cọ xát làm Triệu Quốc Đống phát hiện mình khó có thể khống chế.

Hắn tức giận đẩy Cổ Tiểu Âu một cái, tát mạnh vào cặp mông đầy đặn của cô. Tiếng tát vang vọng trong đêm, sau đó hắn khoác váy lên người cô rồi khiêng lên vai và đi về phía nhà mình.

Cổ Tiểu Âu sợ hãi nên tỉnh rượu nhiều, chẳng qua cô lại kích thích và nóng lên vì động tác này của Triệu Quốc Đống. Cổ Tiểu Âu có dòng máy dân tộc nên bị Triệu Quốc Đống làm như vậy càng thêm xao động. Cô vừa không ngừng giãy dụa trên vai Triệu Quốc Đống, vừa cười hì hì.

Vào tiểu khu, Triệu Quốc Đống ra hiệu Cổ Tiểu Âu không lên tiếng, cô bé cũng biết điều ngậm miệng lại.

- Anh đưa em về nhà.
Triệu Quốc Đống cũng không ý thức được chỉ một khoảng cách ngắn như vậy đã làm Cổ Tiểu Âu suy nghĩ rất nhiều, nó giống như một hòn đá ném xuống khiến mặt nước gợn sóng.

- Em không về.
Cổ Tiểu Âu rất kiên quyết nói.

- Vậy em đi đâu?
Triệu Quốc Đống tức giận thả cô xuống.

- Hay là anh đưa em đến nhà khách, hoặc là anh đưa em về nhà anh?
Mắt Cổ Tiểu Âu trong đêm rất sáng, cô bé đầy đúng là khác các cô gái bình thường.

- Nhà anh em không thể ở, em biết tình hình nhà anh đó.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Hừ, Đức Sơn không ở nhà máy, Triệu Trường Xuyên lại đang ở bãi cát mà? Vân Hải nhà anh cũng thường xuyên không ở nhà, lịch học ở Giang Khẩu rất kín mà.
Cổ Tiểu Âu trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói.

- Ồ? Em hiểu rõ tình hình nhà anh nhỉ?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.

Mặt Cổ Tiểu Âu đỏ lên. Sau khi Triệu Quốc Đống cứu cô, cô liền có hứng thú với hắn. Nhất là Triệu Quốc Đống sau nhiều lần đến chơi đã có quan hệ thân thiết với bố cô, cô liền cố ý chú ý tình hình nhà Triệu Quốc Đống.

- Là Quốc Đống phải không?
Giọng ông bố ở phòng bên truyền tới.

- Vâng, mai con được nghỉ nên về sớm.

- Con đi ngủ đi.

Triệu Quốc Đống và Cổ Tiểu Âu lén lút đi vào phòng, bật đèn. Lúc này Cổ Tiểu Âu liền lập tức lên giường và đắp chăn.

- Ồ, sao em lại lên giường của anh?
Triệu Quốc Đống vừa rửa mặt vừa nói.

- Không lên giường anh thì lên giường ai?
Lời này khá mập mờ mà Cổ Tiểu Âu cũng nói được.

- Hừ, một nam một nữ ở cạnh nhau, em không ngại danh tiếng của mình sao?
Triệu Quốc Đống rửa mặt bằng nước lạnh rồi rửa chân, sau đó mới hài lòng hít sâu một hơi và chuẩn bị lên giường Đức Sơn mà ngủ.

- Danh tiếng? Hừ, anh nghĩ em còn có danh tiếng gì sao?
Cổ Tiểu Âu hừ một tiếng.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Trường Xuyên cũng nói Cổ Tiểu Âu không chơi thân với ai ở cấp ba Giang Miếu. Nguyên nhân chủ yếu là do vẻ ngoài của cô, hơn nữa tính cách khá kiêu kỳ làm cô thành người bất thường trong mắt bạn học, vì thế đám bạn học liền cô lập cô. Ở trong nhà máy bởi vì anh cô là kẻ chơi bời, phá phách, ông bố dù là phó giám đốc nhà máy cũng không cấm được miệng người. Vì thế Cổ Tiểu Âu cũng bị vạ lây, đủ người gọi cô là hồ ly tinh …

- Tiểu Âu, đừng để ý lời bàn tán của kẻ khác, bọn họ nói như vậy là ghen ghét với vẻ đẹp của em, đây là kẻ chưa ăn nho nói nho chua đó.
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình nói hơi nghiêm túc liền cười nói:
- Đi giày người khác, đi con đường của mình, để người ta đi chân đất.

Cổ Tiểu Âu một lúc mới hiểu ra lời này của Triệu Quốc Đống, cô liền cười hì hì thành tiếng. Triệu Quốc Đống vội vàng giơ tay lên bảo cô nhỏ giọng.
- Anh nói em có đẹp không?

- Không chỉ đẹp mà là rất đẹp.
Triệu Quốc Đống đây là nói thật lòng. Có lẽ nhiều người không quen nhìn nhưng trong giấc mơ Triệu Quốc Đống cảm thấy Cổ Tiểu Âu cũng giống nhiều cô gái dân tộc thi hoa hậu, như vậy không gọi là đẹp thì gọi là gì?

- Thật sao?
Cổ Tiểu Âu vui vẻ nói.

- Thật mà, người ở đây chưa tiếp xúc với bên ngoài thì sao biết cái đẹp chính thức? Như các phim của Anh, Mỹ vậy, các cô gái trong đó không phải rất đẹp sao?

Triệu Quốc Đống đã nói trúng suy nghĩ trong lòng Cổ Tiểu Âu. Cô vẫn buồn vì vẻ ngoài của mình, đây là trời sinh. Mẹ cô không lộ rõ dòng máu của tộc, nhưng lại lộ hết trên người cô. Từ bé Cổ Tiểu Âu đã bị bao người nhìn, điều này làm trong lòng cô có một bức tường tự bảo vệ mình.

- Anh cũng thích xem phim nước ngoài sao? Nhất là các phim Anh, Mỹ?
Cổ Tiểu Âu vui vẻ nói.

- Ừ, các phim kinh điển thì dù là phim đen trắng cũng hơn mấy bộ phim linh tinh nhiều.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Vậy anh có thích phim của nước nào hơn?

- Cái này, Tiểu Âu, em có phải là muốn bàn với anh xem phim Âu, Mỹ cái nào thu hút hơn à? Anh không nhiều tâm trí như vậy đâu, buồn ngủ rồi.
Triệu Quốc Đống kéo chăn chùm lên đầu. Có cô bé này ở đây thì hắn sao có thể cởi áo quần ra.

- Anh thật sự muốn ngủ sao?
Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ không thèm để ý tới mình và đi ngủ, Cổ Tiểu Âu vội vàng nói.

- Hừ, nửa đêm rồi không ngủ thì làm gì?
Triệu Quốc Đống tiện tay tắt đèn rồi nói:
- Em không buồn ngủ thì cứ ngủ ở đó đi.

- Không cho anh ngủ.
Cổ Tiểu Âu nhảy dựng lên nói.

Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến cô mà nằm nghiêng sang bên.

Cổ Tiểu Âu không còn cách nào liền tức tối đấm gối. Hôm nay đúng là hơi lạnh, Triệu Quốc Đống nằm trên giường có chăn đơn nên đúng là không ấm là mấy.

Triệu Quốc Đống đúng là hơi mệt, tối nay lúc trực ban gặp một tên điên làm hắn mất cả tối, mất bao sức mới tìm được người nhà mà đưa tên này về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.