Duyên Đến

Chương 18: Hiểu lầm




Ra khỏi cửa trường trung học H, đi về phía nam khoảng 20 phút, chính là tiệm trà sữa Triệu Viện Viện và cô ước hẹn ở trong tin nhắn, bình thường tất cả mọi người ưa thích tụ họp ở chỗ này. Ở mỗi buổi tối ngày nghỉ sắp tới, hẹn mấy người đồng học bình thường có vẻ như chơi đùa tốt với nhau, mỗi người gọi một ly trà sữa nóng hổi, mùi sữa nồng đậm, cảm giác ấm áp, luôn là có thể khiến cho người ta dễ dàng mà quên mất giá lạnh trên đường đi.

Dĩ nhiên, ở trong tiệm vẫn là các đôi tình nhân nhiều hơn, gọi 1 ly sữa trà, cắm vào hai cây ống hút, bạn một ngụm tôi một ngụm, ở giữa nhìn nhau, đều có một phen nồng tình mật ý.

Mộc Tử Mạt nắm thật chặt áo khoác trên người, cởi cái bao tay, sửa lại một chút tóc dài bị gió thổi loạn trên đường chạy tới, thở ra một hơi thật sâu, lúc này mới khe khẽ đẩy cửa tiệm trà sữa đi vào.

Bởi vì nghỉ, bên trong tiệm rất nhiều người, ồn ào, không biết tại sao, lại làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Một cánh cửa, ngăn cách, là hai cái thế giới.

Mộc Tử Mạt đứng tại chỗ, tìm kiếm bóng dáng của Triệu Viện Viện ở trong đám người đó, trong tiệm quá nhiều người, cô lại bị cận thị nhẹ, đúng là tìm không tốt lắm.

Triệu Viện Viện ngồi ở vị trí gần cửa sổ tận cùng bên trong, Mộc Tử Mạt mới vừa vào cửa, cô ấy liền thấy được, đứng lên giơ giơ lên tay về phía cô, nhìn cô không có phản ứng, vì thế cao giọng hô lớn, "Tử Mạt, còn đứng ngốc ở cửa làm gì đấy? Bên này!"

Trong tiệm lập tức yên tĩnh lại, vô số ánh mắt không hẹn mà cùng quét về phía cửa, bút ở trên tay nhân viên phục vụ run run một chút, hồi lâu mới phản ứng được, không khỏi cúi người hỏi nữa một lần, "Đồng học, xin hỏi bạn mới vừa gọi cái gì?"

Bị nhiều ánh mắt xa lạ chú ý như vậy, Mộc Tử Mạt lúng túng đứng tại chỗ, chậm rãi đè xuống vài lần ý nghĩ muốn cầm túi xách che kín mặt của mình.

Ách, cô có thể làm bộ như không biết cô ấy hay không?

Vẫn là chậm rãi di chuyển đi qua.

Chờ đợi thêm nữa, không biết Triệu Viện Viện còn sẽ có bao nhiêu hành động vượt ra ngoài dự tính của người khác.

Không nghĩ tới Tô Tĩnh Nhiên cũng ở đây, Mộc Tử Mạt cũng không nhớ quá nhiều, khẽ mỉm cười gật đầu một cái về phía cậu ta, cởi áo khoác màu đỏ xuống vắt trên ghế, ngồi xuống ở bên cạnh Triệu Viện Viện.

Triệu Viện Viện đã giúp cô gọi một ly trà sữa đậu đỏ nóng, Mộc Tử Mạt cắm ống hút, hút thật sâu một ngụm lớn. Ở trong miệng tràn ngập mùi thơm đậu đỏ nhàn nhạt, mùa đông đầu lưỡi lười biếng đuổi theo mùi thơm ngát kia, đáy lòng nhất thời cảm thấy một hồi ấm áp.

Thật sự rất lâu không gặp, mặc dù ở lớp cách vách, nhưng bình thường gặp mặt cũng chỉ chào hỏi một cái đơn giản liền vội vàng mà qua, lại có lẽ là mới vừa thi xong nên phần tâm tình kia cho phép nhẹ nhõm, Mộc Tử Mạt nói nhiều hơn so với bình thường, trong mắt không cầm được ý cười nhẹ nhàng, làm cho cả người cô nhìn đặc biệt sinh động.

Ba người thoải mái mà ngồi chung một chỗ, trò chuyện về học tập, trò chuyện về ước mơ của bọn họ, trò chuyện về tương lai của bọn họ. . . . . .

Giờ phút này, bọn họ có thể bất chấp tất cả, bởi vì đây là thế giới của bọn họ, đây là quyền lợi giao cho tuổi trẻ của bọn họ.

Chỉ thuộc về bọn họ, độc nhất vô nhị.

***

Bước chân mùa đông càng lúc càng nhanh, trong sân trường trung học H trăm cây tiêu điều, lá khô bay tán loạn, tất cả đều phảng phất dường như được hẹn ngầm vậy, lặng lẽ chờ đợi một tương lai yên tĩnh.

Đối với học sinh lớp mười hai mà nói, đây có lẽ là ngày đông giá rét gian nan thứ nhất trong cuộc đời bọn họ, rất dài, cũng rất ngắn, quan trọng hơn là, không có ai biết, cho dù chịu đựng qua mùa đông này, chờ đợi bọn họ, thật sẽ là mùa xuân chim hót hoa thơm sao?

Rất nhiều thứ, bởi vì không biết, cho nên giờ phút này chờ đợi mới có ý nghĩa.

Thành tích xếp hạng của cuộc thi tháng mười hai cuối cùng ra rồi. Sau khi bất kỳ chân tướng phơi trần khắp thiên hạ, đều là mấy nhà vui sướng mấy nhà buồn.

Triệu Viện Viện không thể nghi ngờ là người trước, cô ấy rốt cuộc lấy một phần kém thành công đem thần thoại ngọn núi vĩnh viễn bất bại Tôn Hạo của ban khoa học xã hội kéo xuống ngựa, hoàn toàn xứng đáng leo lên chiếc ghế hạng nhất của toàn bộ ban khoa học xã hội.

Triệu Viện Viện ngay cả nằm mơ cũng đều là cười. Bởi vì thật sự không biết mở lời như thế nào với Mộc Tử Mạt, cô ấy vẫn giấu diếm một bí mật nhỏ, ngược lại thành tích lần này để cho cô ấy có chút thấp thỏm an lòng không ít.

Lúc Mộc Tử Mạt đến phòng làm việc hỏi vấn đề số học, trong lúc vô tình bắt gặp Tần Thi Nguyệt và chủ nhiệm lớp ở trên hành lang, Tần Thi Nguyệt cúi đầu, bọn họ dường như đang trò chuyện gì đó, Mộc Tử Mạt chú ý tới lúc Tần Thi Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn cô trong mắt hiện lên một tia phức tạp, thoáng qua rồi biến mất.

Mộc Tử Mạt cũng không nghĩ quá nhiều, cùng chủ nhiệm lớp lên tiếng chào hỏi, liền cầm bài thi số học vào phòng làm việc.

Thời điểm hết giờ học buổi tối, Mộc Tử Mạt trong lúc vô tình nhắc tới chuyện này với Triệu Viện Viện, nhân tiện nói ra nghi vấn của mình, "Tớ cảm thấy được ánh mắt lúc đó của cô ta nhìn tớ là lạ."

Triệu Viện Viện cúi đầu cầm điện thoại di động không biết gửi tin nhắn cho ai, nụ cười mơ hồ ở khóe miệng, nghe được vấn đề của Mộc Tử Mạt, lúc này mới không tình nguyện ngẩng đầu lên, cầm lên bút ở trên bàn chọc chọc đầu của cô, còn không giải thích được nhìn cô một cái, một bộ dáng vui mừng cậu rốt cuộc thông suốt.

Trong lòng lại không nhịn được lén lút oán thầm, Mộc đại tiểu thư thần kinh của cậu có bao nhiêu thô, Tần Thi Nguyệt nhìn cậu khó chịu cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày có được hay không!? Còn nháy mắt mà giữ chặt Mộc Tử Mạt thật, khóe miệng toét ra một nụ cười, "Cậu đoán? Đối với một thiếu nữ thanh xuân mà nói, không phải vấn đề học tập chính là vấn đề tình cảm, hoặc là gồm cả hai?"

Triệu Viện Viện nhắc nhở đã rõ ràng như thế, vẻ mặt Mộc Tử Mạt vẫn mê mang. Cô luôn luôn không quan tâm những thứ này, huống chi là một người cùng với cô hoàn toàn không có liên quan. Sở dĩ sẽ hỏi ra loại vấn đề này, tất cả đều là cô nhất thời ấm đầu mà thôi.

"Nghe nói cuộc thi lần này, tên của cô ta lùi đến vị trí thứ 25 trong lớp học." Tiền Thiên Thiên luôn là ở thời điểm tức thời đưa ra đáp án thích hợp.

"Như vậy à. . . . . ." Mộc Tử Mạt gật đầu một cái, xoay người, tiếp tục làm bài tập trên tay, nghiễm nhiên không có để cái vấn đề này ở trong lòng.

Học tập như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi. Đây không phải là rất đạo lý đơn giản sao? Đây là nhận xét của Mộc Tử Mạt.

Ở sau lưng cô, Triệu Viện Viện lộ ra vẻ mặt thâm ý mà lắc lắc đầu, trong lòng suy nghĩ, Tử Mạt luôn dễ dàng suy nghĩ sự tình đơn giản như vậy, nhưng là, nào có đơn giản như vậy chứ?

Tần Thi Nguyệt luôn luôn là người cao ngạo, nhưng rõ ràng gần đây lại bởi vì thành tích lùi bước mà bị Lão sư lạnh nhạt, ngược lại, coi như số học của Mộc Tử Mạt luôn luôn lượn vòng tại chỗ nhưng vẫn là đối tượng trọng điểm mà các thầy giáo chú ý tới, hơn nữa, thậm chí gần đây chủ nhiệm lớp mắt nhắm mắt mở đối với hành động lên lớp muộn của cô, có thể nói là bao dung tới cực điểm. cô vẫn là môn sinh đắc ý của Trang lão sư.

Chuyện quả nhiên không có đơn giản như vậy.

Mộc Tử Mạt ăn cơm trưa xong trở về phòng học lấy một phần tài liệu thời sự chính trị, tính toán cầm về kí túc xá xem, lại ngoài ý muốn phát hiện chén nước của mình mở nắp té ở trên bàn học, nước ở bên trong chén nước cô mới lấy trước khi đi ăn cơm tràn đầy mặt bàn, phần lớn sách trên bàn ngâm ở trong nước, một phần bài tập Anh ngữ mới vừa làm xong, chữ viết ở phía trên đã sớm một mảnh mơ hồ, thấy thế Mộc Tử Mạt một hồi đau lòng.

Không biết vì sao, lúc này đây trong óc của cô lần đầu tiên rõ ràng hiện lên ba chữ "Tần Thi Nguyệt".

Mộc Tử Mạt lần đầu tiên phát hiện mình bị một loại cảm xúc xa lạ gọi là "Tức giận" chi phối, trong lồng ngực tràn đầy tràn đầy tức giận, hơn nữa không chỗ giải sầu, trong lòng của cô thoáng qua vô số ý niệm, căm thù của Tần Thi Nguyệt, cô lập của Tần Thi Nguyệt, lời nói châm chọc của Tần Thi Nguyệt, hành động quá giới hạn lần trước của Tần Thi Nguyệt. . . . . .

Những thứ này, cô đều có thể nhịn, chỉ vì để cho mình có thể nhìn lại một phần năm tháng tuổi trẻ ngây thơ.

Nhưng là, lần này Tần Thi Nguyệt thật là quá đáng!

Những quyển sách để ở trên bàn kia, bình thường đều là sách tham khảo cô thường dùng nhất đến, phần bài thi Anh ngữ này, là tối hôm qua cô mất rất nhiều tâm lực, tra xét rất nhiều tài liệu, làm chú thích cặn kẽ, bản từ điển Hán ngữ bị vệt nước lan tràn kia, là tự điển độc nhất vô nhị mà bà ngoại thương yêu của cô đưa cho cô trên cái thế giới này, là kỷ niệm duy nhất của bà ngoại đã ở thiên quốc cho cô, là an ủi rất quan trọng rất quan trọng trong cuộc đời của cô.

Tay cầm khăn giấy của Mộc Tử Mạt khẽ run, những nước kia vừa đụng đến khăn giấy thì ngay lập tức dính lên, không bao lâu một bọc khăn giấy đã dùng hết rồi, nhìn cái bàn và sách lộn xộn, tay của cô lạnh như băng, đột nhiên cảm thấy một hồi ấm áp đập ở trên tay, mất khống chế mà ngồi xuống, mặc cho chất lỏng ấm áp hung hăng mà cọ rửa.

Có bao nhiêu lâu không khóc rồi hả?

Có phải buổi tối ngày đó hay không, ở trong phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện tại nước Mỹ, bà ngoại thương yêu nhất của cô trên cái thế giới này suy yếu mà lôi kéo tay của cô, khi đó bà ngoại đã không cách nào nói ra một câu đầy đủ, chỉ là thoáng gia tăng lực độ lôi kéo tay của cô, trên mặt tái nhợt mang theo nụ cười hiền lành, trong mắt nhưng bởi vì nước mắt mà mơ hồ một mảnh.

Cô vẫn biết bà muốn nói với cô cái gì.

Lúc còn rất nhỏ, bà ngoại mang theo cô đi mỗi một cái tiệm sách tất cả lớn nhỏ khắp Newyork, rốt cuộc ở một hiệu sách nhỏ tầm thường tìm được bản từ điển Hán ngữ kia, thời điểm khi bà ngoại giao bản từ điển trên tay kia cho cô, cô nghe được bà ngoại hơi thở dài, nói với cô, "Trưởng thành làm một tài nữ có được hay không?"

Ngay lúc đó cô còn nhỏ, căn bản không cách nào hiểu thâm ý trong lời nói của bà ngoại, cô chỉ biết, chỉ cần nói được, bà ngoại nhất định sẽ thật cao hứng. Cô chỉ biết, bà ngoại cao hứng sẽ cười, lúc bà ngoại cười lên, khóe miệng sẽ có một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ. Cô rất thích nhìn bà ngoại cười.

Chính là đồng ý hứa hẹn như vậy. Lúc ấy không biết, lời hứa lúc còn trẻ, cần dốc hết cả đời thực hiện.

Mộc Tử Mạt luôn cho rằng, bà ngoại tuy là chỉ có một phần tư huyết thống Trung Quốc, bề ngoài thoạt nhìn cũng là bộ dáng của người ngoại quốc, nhưng là bà lại có loại tình cảm chân thành nào đó đối với văn học Trung Quốc.

Khi cặp tay vô số lần yêu thương vuốt ve đầu cô kia vô lực rũ xuống, hoàn toàn mất đi nhiệt độ, khi cặp mắt xanh thẳm giống y hệt hồ nước sâu kia nhắm lại, Mộc Tử Mạt biết rõ, bà ngoại của cô, cũng sẽ không trở lại nữa.

Trên cái thế giới này người thương yêu nhất của ta ra đi. Cái cảm giác vô lực này khiến cho nước mắt trong mắt Mộc Tử Mạt như vỡ đê, cô suy nghĩ nhiều lôi kéo tay ông ngoại, hỏi ông một chút, bà ngoại có phải vĩnh viễn sẽ không trở lại hay không?

Nhưng là, ông ngoại đau lòng như vậy. Trên cái thế giới này người bà ngoại yêu nhất, là ông ngoại.

Có phải từ nay về sau, sẽ không bao giờ có một người như vậy nữa, ở mỗi mùa đông giá rét, bà sẽ đem tay nhỏ bé lạnh như băng của bạn vô cùng thương yêu mà giữ chặt ở trong ngực ấm áp của bà hay không?

Có phải sẽ không bao giờ có một người như vậy nữa, sau khi kể xong chuyện xưa ở trước lúc ngủ mỗi ngày, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở trên trán của bạn, xoa xoa gương mặt của bạn, nói, "Thiểu Thiểu, bảo bối của bà, ngủ ngon" hay không?

Có phải sẽ không bao giờ có một người như vậy nữa, không hề nguyên tắc, chỉ muốn đem bạn cưng chiều thành công chúa của bà hay không?

Buổi tối ngày đó, là lần đầu tiên sinh ly tử biệt trong đời của cô, buổi tối ngày đó, gần như cô chảy hết nước mắt của cả đời mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.