Duyên Đến Là Em

Chương 2: Một mảnh hoan tình




Vào nhà trọ, phục vụ của nhà trọ không hề kém, bất cứ lúc nào cũng có nước nóng, đi mấy ngày đường, người Sở Hoan mệt mỏi bụi bặm, tắm một cái, rồi mặc bộ quần áo do Lâm Lang may, vô cùng vừa người, hơn nữa chất liệu vải vô cùng tốt, mặc lên người, không hề huênh hoang, mà rất là thoải mái, đôi giầy mới cũng vô cùng vừa vặn, Sở Hoan trong lòng thầm cảm thán, Lâm Lang mặc dù xuất thân phú quý, nhưng rất là tinh tế chu đáo.

Buổi tối bảo tiểu nhị của nhà trọ mang thức ăn đến, ăn ngay trong phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Sở Hoan đứng dậy, đi đến trước cửa, nhẹ giọng hỏi:

- Ai đấy?

- Tại hạ ở bên cạnh, nghe nói ở đây có huynh đài ở, cho nên đến làm quen một chút.

Giọng nói bên ngoài nghe có vẻ rất là nhiệt tình.

Sở Hoan nhíu mày, khách ở nhà trọ, đến từ khắp nơi, ngươi không quen biết ta, ta không quen biết ngươi, cho dù ở bên cạnh, cũng rất ít chào hỏi lẫn nhau, chỉ có điều đối phương đã đến, Sở Hoan cũng không đành từ chối người ở ngoài cửa.

Hắn còn nhớ rõ trước khi bản thân vào nhà trọ ở, bên cạnh đi ra một đại hán người cao lớn, lúc này bên ngoài cửa cũng không biết có phải là người đó không.

Mở cửa ra, liền phát hiện bên ngoài lại là một người đàn ông vóc dáng thấp mặc bộ quần áo vải thô, dâu dài, không hề giống với người đàn ông cao lớn gặp trước đó, nghĩ đó là bạn của người đàn ông to lớn đó, vừa thấy Sở Hoan mở cửa, người đó đã chắp tay cười nói:

- Làm phiền rồi!

Người này trời sinh bộ dạng vui vẻ, trông rất ôn hòa hiền lành, Sở Hoan cũng chắp tay đáp lễ nói:

- Không có gì, không biết có chỉ giáo gì?

Người nọ cười tủm tỉm nói:

- Tại hạ Thường Dịch, nghe nói huynh đài hôm nay mới vào trọ, cho nên đến chào hỏi, đi ra bên ngoài, giao kết nhiều bạn bè, cũng là thêm một con đường.

Sở Hoan cười nói:

- Hóa ra là Thường huynh.

Thường Dịch nhìn vào bên trong cười hỏi:

- Huynh đài chỉ có một mình?

Sở Hoan nói:

- Đúng vậy.

- Ồ.

Thường Dịch cười nói:

- Thực ra chỉ là đến chào hỏi một tiếng, mọi người đến từ khắp các mọi miền, Thường mỗ cũng là mấy ngày này mới đến Kinh thành, đối với Kinh thành vô cùng xa lạ. Nhưng đã có thể ở bên cạnh, Thường mỗ và huynh đài cũng được coi là có duyên phận, nếu như có chỗ nào cần giúp đỡ, qua nói một tiếng, tất sẽ hết mình giúp đỡ.

Sở Hoan cười nói:

- Thường huynh khách khí rồi!

- Không quấy rầy nữa.

Thường Dịch cười nói:

- Hẹn gặp lại hẹn gặp lại!

Chắp tay cười rồi rời đi, Sở Hoan gật đầu, thấy y rời đi rồi mới đóng cửa lại, nghĩ đến Thường Dịch vừa rồi dường như là đang thăm dò tình hình bên trong phòng mình, nhưng cũng không biết y rốt cuộc muốn làm gì.

Tuy nhiên Sở Hoan cũng không để ý, binh đến tướng ngăn, nước đến tường chặn, cho dù đối phương có rắp tâm gì, Sở Hoan cũng không sợ hãi chút nào.

Sở Hoan phải đợi Tôn Đức Thắng đưa tin tức đến, cho nên ngày hôm sau không rời đi, cho đến chính ngọ qua đi, Tôn Đức Thắng cuối cùng cũng tìm đến nhà trọ Hối Duyên, sau khi đi vào, lập tức nói:

- Sở vệ tướng, khiến ngươi đợi lâu rồi.

Sở Hoan cười nói:

- Làm phiền Công Công vất vả.

Tôn Đức Thắng nói:

- Sở vệ tướng, em rằng ngươi cong phải đợi mấy ngày nữa.

Hạ giọng nói:

- Ta đã gặp được điện hạ, chỉ có điều tình hình hiện giờ của điện hạ có chút không tốt.

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Ý của Công Công là?

- Từ đại học sĩ dâng lên một bản tấu, tấu lúc điện hạ ở Vân Sơn Phủ, tự ý một mình rời khỏi hành dinh, việc này đã bị Hoàng hậu biết, Hoàng hậu bắt điện hạ ở cung Thừa Tín sám hối, thời gian này không được ra khỏi cung Thừa Tín một bước.

Tôn Đức Thắng thở dài, nói:

- Điện hạ bảo ta nói với Sở vệ tướng, ngươi tạm thời ở đây mấy ngày, ngài tìm cơ hội để ngươi vào cung, bảo ngươi cứ an tâm đừng nóng vội.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Điện hạ chỉ bảo, Sở Hoan đương nhiên tuân theo.

Trong lòng lại không thấy an tâm tý nào, cũng không biết bản thân còn phải đợi bao lâu nữa, càng không biết Tề vương sẽ sắp xếp cho mình thế nào.

Tôn Đức Thắng dường như nhìn ra suy nghĩ của Sở Hoan, hạ giọng nói:

- Sở vệ tướng, ngươi không cần phải lo lắng, điện hạ đã tán thưởng ngươi, cho ngươi một chức quan, đó là việc dễ như trở bàn tay.

Sở Hoan cười nói:

- Sở Hoan hiểu, chỉ cần có thể cống hiến cho điện hạ, Sở Hoan sẽ tận tâm với chức trách và công việc của mình.

Tôn Đức Thắng nói:

- Những chỗ du lịch ở Kinh thành cũng không ít, Vệ tướng nếu như thấy buồn, đi dạo xung quanh, ngày tháng trôi qua rất nhanh, Hoàng hậu nương nương đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng nương nương vô cùng yêu thương điện hạ, mấy ngày nữa cũng sẽ bớt giận, chỉ cần Hoàng hậu nương nương hết giận, điện hạ có thể chiêu ngươi vào cung.

Sở Hoan gật gật đầu.

Tôn Đức Thắng cũng không ở nhà trọ lâu, dặn dò mấy câu, rồi liền cáo từ rời đi, đi qua cửa phòng bên cạnh, trong khe cửa đó, có một đôi mắt nhìn chằm chằm Tôn Đức Thắng, cho đến khi bóng dóng của lão biến mất khỏi nhà trọ.

Tôn Đức Thắng đã mang tới những lời này, Sở Hoan cũng chỉ biết ngồi yên thôi.

Ngày này Sở Hoan không đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng luyện công 《 Long tượng kinh 》cũng đã trải qua được đạo thứ nhất là “ Chiếu luận” đạo rồi, về công dụng thì Sở Hoan cũng đã biết rõ.

So với trước, hơi thở của Sở Hoan đã không giống, chỉ có bản thân hắn biết rõ loại cảm giác này, nhưng lại không biết đạo thứ hai là “ Phù trần đạo” tới lúc nào mới có thể phá giải được.

Chỉ dựa vào chữ nghĩa trong đó, Sở Hoan cũng không biết luyện thành công “ Trần phù đạo” đối với thân thể mình có tác dụng gì không nữa, nhưng hắn cũng biết rõ rằng, bộ “ Long tượng kinh” rõ ràng là một kỳ công, “ Chiếu luân đạo” đã có thể khiến mình tiến vào trạng thái giả chết, còn “ Trần phù đạo” lại cao hơn “ Chiếu luân đạo” một tầng, thì ắt hẳn tác dụng sẽ không phải là vừa.

Cách nhà trọ Hối Duyên không xa có một tửu lầu, Sở Hoan lúc này liền ngồi trên tửu lầu uống rượu ngắm cảnh.

Đến Kinh thành đã hai ngày, bên Tôn Đức Thắng chậm trễ không có tin tức, Sở Hoan vẫn kiên nhẫn chờ đợi, thời tiết càng ngày càng đẹp, trong Bách Thông phường cũng vô cùng náo nhiệt.

Bách Thông phường là một trong những chỗ nhiều đường phố nhất thành Tây, cách thành tây Nhị Nguyên thị không xa, chỉ cách có hai phố.

Ngồi trên tửu lầu, dựa vào lan can nhìn xuống, đường phố cắt dọc ngang, tàu ngựa đi lại tấp nập, lầu các đình đài, du liễu chiếu rọi, cảnh sắc tuyệt đẹp mang chút bận rộn, chỉ cần thấy cảnh náo nhiệt trên đường phố, rất khó khiến người khác tưởng tượng được Đế quốc tây bắc đang tiến hành cuộc chiến tranh tàn khốc, trong cảnh sắc phồn hoa của trốn kinh thành, căn bản không thể ngửi thấy một mùi lửa khói thuốc súng nào cả.

Mặc dù cách Nhị Nguyên thị to nhất ở thành Tây có chút khoảng cách, nhưng Bách Thông phường cũng có cửa hàng không ít, phấn sáp, tơ lụa, trang sức, đồ gỗ, rượu, đồ cổ... các cửa hàng nằm san sát nhau trên đường phố, bên bờ Tần Thủy cũng có không ít tiểu thương bày quầy hàng, con đường thật dài, thủy bộ cùng có, hàng hóa chủng loại cũng thật là nhiều.

Sở Hoan gọi một bình rượu, hai đĩa thức ăn, chậm rãi uống, ánh mắt lại nhìn chăm chú một cây liễu đại thụ dưới lầu cách đó không xa.

Dưới cây liễu, có một người bầy hàng bán ở đó.

Chỉ có điều sạp hàng của người đo không bình thường.

Người bày hàng đó mặc quần áo bằng vải hô màu tro, vẻ ngoài không đẹp nhưng khí chất như nước, giống như ngồi thiền ngối dưới cây liễu, trước mặt gã, lại bày một bàn cờ, Sở Hoan thậm chí có thể nhìn thấy, trên bàn cờ đó, đã bày các quân cờ lên, người đó ngồi sau bàn cờ, khoanh hai tay trước ngực, không động đậy gì.

Lúc Sở Hoan lên lầu đã nhìn thấy người đó ngồi đấy, mặc dù người bày cửa hàng bên bờ Tần Thủy rất đông, người đó cũng không có gì khác, nhưng Sở Hoan lại cảm thấy người đó có chút đặc biệt.

Hắn nhìn chằm chằm vào người đó, người đó hiển nhiên không biết có một người ở trên tửu lầu đang quan sát gã, Sở Hoan thấy người đó hồi lâu mà không động đậy gì, thật sự khâm phục định tính của người đó.

Những người bày hàng khác đều mồm năm miệng người mời khách, duy chỉ có người này vẫn ngồi im không nói gì, Sở Hoan cũng không biết người này có phải bán cờ không.

Thấm thoát một bình rượu đã uống hết, bình thứ hai được mang lên, tiểu nhị của tửu lầu thấy Sở Hoan cứ nhìn chằm chằm vào người đó, thấp giọng nói:

- Khách quan quen biết gã què đó?

- Người què?

Sở Hoan quay đầu lại.

- Đúng vậy.

Tiểu nhị cười nói:

- Người đó ở đây đã hơn nửa tháng rồi, mỗi ngày đều ở đó bày bàn cờ, nghe nói dựa vào đó kiếm sống.

Sở Hoan ngạc nhiên nói:

- Nghĩa là sao?

- Người què đó bày một bàn cờ, trên đó bày một thế cờ khó.

Tiểu nhị nói tiếp:

- Nghe nói nếu ai có thể thắng, gã sẽ dâng tặng 5 lượng bạc, nếu như bị thua, chỉ cần đưa gã 30 đồng là được. Lúc đầu có không ít người thử qua, nhưng người què này thật sự có tài, tiểu nhị ta nhìn thấy rất nhiều người đến thách đấu, nhưng không có người nào thắng được gã, mọi người dần dần cũng không để ý tới nữa, mấy ngày này làm ăn kém đi rất nhiều.

- Nói như vậy, người này cũng là một trong những cao thủ về cờ?

- Nói là một trong những cao thủ về cờ, cũng chưa chắc.

Tiểu Nhị cười nói:

- Trong phố phường, có thể có bao nhiêu cao thủ cờ vây? Mấy cao thủ thực sự, ai mà vì 5 lượng bạc cùng người què đánh?

Sở Hoan hơi hơi vuốt cằm.

Uống xon rượu, Sở Hoan trả tiền, rồi xuống lầu, chuẩn bị đi về Nhị Nguyên thị xem, cảm nhận sự phồn hoa của chợ Kinh thành.

Chỉ có điều chưa đi được mấy bước liền thấy một đám người đi tới, đám người đó có khoảng bảy tám người, nhưng lại không phải hướng về phía mình, mà là đi về phái người què bày bàn cờ.

Sở Hoan thấy mấy người này ai ai cũng cà lơ phất phơ, vừa nhìn là thấy không phải tốt đẹp gì, biết kế tiếp tất sẽ có chuyện xảy ra, liền cũng dừng lại, cách đó không xa.

Trước tiên một người đội mũ màu xanh ra lệnh cho người xông đến dưới cây liễu, mấy người bày hàng bên cạnh vội vàng đứng xa ra, rõ ràng dám người này có chút sợ hãi.

Người đội mũ xanh đi đến dưới cây liễu, đám người sau lưng lập tức vây quanh người què, người đội mũ xanh sắn tay áo lên, lớn tiếng nói:

- Nghe nói ngươi ở đây bày thế cờ?

Người què cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Sở Hoan lúc này cách người đó không xa, nên nhìn thấy rất rõ, chỉ thấy người đó lông mày rậm, mặt chữ điền, mũi cao miệng rộng, đôi tai vô cùng dài, mắt cũng rất to, trông rất tuấn tú khôi ngô, nhìn thì cũng chưa tới ba mươi tuổi, đôi mắt tuy có thần, nhưng nhìn toàn bộ thân thể có cảm giác mệt mỏi muốn buồn ngủ, thấy tứ phía bị người bao vây, nhưng cũng rất bĩnh tĩnh tự nhiên, mở miệng nói:

- Mấy vị ai muốn chơi cờ?

Người đội mũ xanh bỏ mũ xuống, ngồi đối diện với người què, nói:

- Nghe nói nếu ngươi thua, thì sẽ bồi thường 5 lượng bạc.

Người què khẽ gật đầu, nói:

- Nếu như ta thắng, chỉ cần các ngươi đưa ta ba mươi đồng.

Người đội mũ màu xanh lấy từ trong lòng ra một xâu tiền, nói:

- Nếu như ngươi thắng, xâu tiền này sẽ là của ngươi, nếu như ngươi thua, thì phải đưa lão tử 5 lượng bạc, tuy nhiên... 5 lượng bạc đó của ngươi ở đâu? Trước tiên lấy ra cho ta xem đã.

Người què bình tĩnh thản nhiên nói:

- Không cần vội vàng, nếu như ngươi thắng, ta đương nhiên sẽ đưa ra 5 lượng bạc.

- Lão tử không tin ngươi.

Người đội mũ màu xanh lớn tiếng nói:

- Trước tiên lấy bạc ra xem đã.

Người què lắc đầu nói:

- Thắng cờ, đương nhiên có bạc, không thì cho dù ta lấy ra ngàn lượng bạc, ngươi cũng chỉ có thể nhìn thôi.

Chỉ vào xâu tiền của người đội mũ màu xanh nói:

- Ta thắng không cần cả xâu tiền đó của ngươi, ngươi đếm ra ba mươi đồng là được rồi, ta khônglợi dụng ngươi.

Người đội mũ xanh vui vẻ nói:

- Ái chà, ngươi thật sự cho mình nhất định thắng?

Người què khoanh hai tay trước ngực, nói:

- Sắc mặc của ngươi không tốt, hôm nay không thắng được ta.

Người đội mũ xanh cười lạnh lùng nói:

- Lão tử cũng không tranh mấy thứ này với ngươi. Ngươi biết ta là ai không?

Người què nhìn người đội mũ xanh, trông rất là chăm chú, cuối cùng lắc đầu nói:

- Không biết.

Bên cạnh lập tức có người quát mắng:

- Đúng là đồ chó mù, Mạnh đại gia ngươi cũng không biết? Trong Bách Hội phường ai mà không biết Mạnh đại gia?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.