Duy Quân

Chương 11: Cuộc sống thường ngày




Thời gian trôi qua rất nhanh, Sở Nguyệt lo lắng khuấy động khắp kinh thành tìm Sở Ly không khỏi kinh động một số người.

Cũng may nàng che giấu tốt nên người bị kinh động cũng chỉ cho là Hữu tướng đại nhân chắc làm chuyện gì khiến người ta oán trách, rước phải thế lực truy sát, ai bảo thời gian qua Hữu tướng đại nhân luôn gây chuyện thị phi, quyền lực vô song trong triều đình, thế nên từ trên xuống dưới cũng không ai ngờ được người đứng sau khuấy động tất thảy... chính là nàng… Sở Nguyệt.

Có điều việc gì cũng có cái ngoài ý muốn, chính là lúc nàng đang quyết định động thân cùng bọn người Cận Phong tìm kiếm tung tích Sở Ly, Quân Thương mới vừa cách biệt với nàng không bao lâu lại xuất hiện, hơn nữa còn gặp nhau ở Thanh Phong lâu nữa. Nàng cũng chỉ ngẩn ra trong giây lát, ngoài ra cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc.

Mà biểu hiện của hắn cũng bình tĩnh vô cùng, dường như hoàn toàn không cảm thấy một con người yếu ớt bệnh hoạn có tiếng, từng bị vứt bỏ chốn sơn dã xa xôi, sau khi hồi kinh vẫn luôn nhu nhược, ai cũng có thể bắt nạt, người từng là Thẩm Nhị tiểu thư, gian nan tiếp nối gian nan, bây giờ là đương kim Sở Đại tiểu thư lại có thể nắm giữ một thế lực ngầm trải rộng khắp kinh thành, một việc mà bất cứ ai nghe được cũng không khỏi kinh hoảng

Trong kinh thành luôn tồn tại một vài thế lực không ngừng tranh đấu, những phức tạp trong đó quả thực không dễ làm rõ, mà đám người Cận Phong chính là đại biểu cho một phương thế lực, trong đó không ngừng tranh đấu lẫn nhau với một hai phương thế lực không nhỏ khác, cũng không thể tính là chung đụng trong hòa thuận được. Nếu như bị người ta biết được, đằng sau những thế lực này do chính một người nắm giữ, cũng không biết sẽ khiến nội tâm của các vị đại nhân vật sẽ đau tim nhức phổi đến cỡ nào.

Tỷ như Ảnh Cửu, từ sau khi tiến vào Thanh Phong lâu, nhìn thấy Cận Phong đang chắp tay đứng dưới Vương phi cũng khiến hắn ngẩn ngơ một hồi đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Sở Nguyệt lườm một cái khiến cho khuôn mặt em bé xinh xắn khiếp sợ há hốc mồm, không hiểu sao trong lòng nàng không những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại một bụng đầu uất khí, có chút trách móc cái khuôn mặt bình tĩnh, có vẻ đang rất bình tĩnh của Quân Thương đang nhìn mình: “Sao chàng lại tìm được đến đây?”

Đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích, rốt cục vẫn phải hiển lộ một chút rằng trong lòng hắn thật sự không thể bình tĩnh như vậy.

Nhưng chỉ là có một chút không bình tĩnh thôi, một giây sau hắn thu gọn mọi gợn song, chỉ là có chút không biết phải trả lời câu hỏi của nàng như nào.

Vì vậy, đôi mắt đen nhánh càng định thần nhìn nàng, “Ừm, đến phủ Hữu tướng không thấy nàng.”

“Chàng tìm ta có việc sao?”

“…” “Không có.”

“…” Vậy chàng đến tìm ta làm quái gì? Không phải chỉ mới cách biệt một chút thôi sao? Còn là đính thân chàng tiễn ta đến tận cổng chính phủ Hữu tướng a.

Hắn chỉ im lặng nhìn nàng, nàng cũng dùng sự trầm mặc đối mặt với hắn, chỉ là… cũng không quản Thất điện hạ lúc này đang suy nghĩ cái gì, tâm trạng của Sở Nguyệt bây giờ tuyệt đối là nói không nên lời.

Câu trả lời này… một chút cũng không thể khiến nàng hài lòng, không được sao!

Lại không ngờ, thái độ quẫn bách này của nàng lại được lòng hắn, khóe miệng hắn nhướng cao, cũng không chờ sự đồng ý của nàng liền tự ý đưa ra móng vuốt, dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu nàng.

Cái vuốt ve này truyền thẳng hơi ấm từ lòng bàn tay hắn đến đỉnh đầu nàng, làm cho trái tim nàng theo đó cũng ấm dần lên, những căng thẳng trong lòng đột nhiên buông lỏng, tiếp theo chính là cảm giác yếu đuối chưa bao giờ có, khóe miệng nàng vểnh lên, hai mắt cảm thấy chua xót.

Hắn nhận ra sự bất ổn trong tâm tư nàng, lòng khẽ run lên, bàn tay đặt trên đỉnh đầu nàng khẽ vân vê, lấn người ôm chặt nàng vào lòng.

“Hành tung của hắn thường xuyên bất định, nàng yên tâm… Hết thảy đã có ta.”

Bên này Sở Nguyệt thì bận tâm muốn chết, còn ‘kẻ đầu sỏ’ đáng chết lại đang ở trong mật thất, về thể xác vẫn có thể nói là bình yên, không bị thương tổn hay thiếu đi nửa sợi tóc, chỉ là tâm tư đang phiêu diêu, ngây ngốc nhìn chằm chằm hai bức họa trước mặt, vừa nhìn liền nhìn suốt một đêm dài.

Đến khi hắn từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt rời khỏi bức họa đã là buổi sáng hôm sau.

Đứng đó suốt một buổi tối nên hắn vẫn không biết chính do mình mà gây ra bao nhiêu xôn xao, sau khi hoàn hồn hắn vẫn chưa ra ngoài, chỉ dịu dàng thu hai bức họa vào, hào quang trong mắt chớp tắt không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn rất có thần thái.

Chỉ là… thần thái của hắn vào giờ phút này có rất đa dạng, rất hiếm thấy khiến người ta hoảng sợ.

Cánh cửa mật thất rốt cục đã chịu mở ra, hắn trở ra thư phòng của mình, nhưng khi cửa thư phòng vừa được mở ra liền chạm mặt một đôi mắt trừng to đầy kinh ngạc đang ngẩn ra, lát sau lại sáng tỏ, bừng tỉnh, trong thần sắc lại có chút kỳ quái.

Đúng là Xuân Nhi trùng hợp bước qua thư phòng, nghe tiếng động liền quay đầu nhìn lại, thấy tận mắt ‘kẻ đầu sỏ’ được truy lùng suốt một đêm vẫn không thấy dấu vết lại điềm nhiên như không bước ra từ thư phòng.

Hắn có thể không kinh ngạc sao? Sau đó chợt hiểu ra nhất định cả đêm qua đại nhân đã ở trong mật thất, tất nhiên là hắn hiểu rõ Sở Ly nhất định có việc, nhưng đồng thời từ đáy lòng lại sinh ra chút cảm xúc kỳ quái khiến hắn không biết nên trưng ra vẻ mặt nào cho phải.

A… a… Đại tiểu thư mới vừa hồi phủ thôi, còn được Thất điện hạ đích thân ôm trở về, nếu để nàng biết được người mà nàng vất vả tìm kiếm cả đêm lại ung dung bình thản bước ra khỏi thư phòng sẽ có cảm tưởng gì a?

Nghĩ như thế, hai mắt Xuân Nhi lập tức sáng choang như đèn pha, hết thảy buồn bực đều tan biến, xoay người một cái cơn buồn ngủ đã bỏ chạy không thấy tung tích rồi.

Có điều, hắn chỉ vừa quay người lại đã nghe được tiếng gọi sâu kín, “Xuân Nhi”

Tóc gáy hắn theo đó dựng ngược lên, từng thớ lông tơ trên người đều kinh hãi, theo bản năng ngừng bước chân lại, cứng ngắc quay người, mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương cốt trên người mình đang phát ra tiếng ma sát réo rắt.

Nhưng sau khi xoay người, vẻ mặt theo bản năng lại rực rỡ chói loài, ân cần nịnh nọt: “Đại nhân ngài thức cả đêm, bây giờ nhất định đói bụng lắm rồi, để tiểu nô đến phòng bếp mang bữa sáng cho đại nhân nhé.”

Sở Ly nhìn hắn một lát, nheo hai mắt cười lên, tất cả tâm tình phức tạp khi đối mặt với hai bức họa cũng được dọn dẹp sạch sẽ, giờ phút này hắn vẫn là vị Hữu tướng đại nhân yêu khí quanh người.

“Tiểu Xuân Nhi à, nhà bếp ở đằng kia.”

“Ủa? Phải không?” Hắn mờ mịt nhìn chung quanh rất cố gắng phân biệt, sau đó vẻ mặt như bừng tỉnh, gật đầu nói: “À đúng rồi, cũng do tiểu nô gấp rút nên váng đầu, chuyển sai phương hướng. Đại nhân chờ một chút, tiểu nô lập tức đi ngay!”

Nói xong liền xoay người muốn đi về hướng nhà bếp.

Ây da, dù sao từ đây cũng đến được Thụy Nguyệt lâu thôi, chỉ là quãng đường hơi dài một chút.

Đáng tiếc giọng nói của Hữu tướng đại nhân vẫn mông lung như u hồn quấn gáy, chỉ hai tiếng “Xuân… Nhi…” đã khiến cho tóc gáy hắn dựng cờ khởi nghĩa. Xuân Nhi cứng ngắt như tượng gỗ dừng bước lại.

Hữu tướng đại nhân nheo mắt lại, tươi cười đầy yêu khí, một tay vuốt ve cơ thể cương cứng của Xuân Nhi, “Có phải dạo gần đây cuộc sống của đệ trôi qua rất tốt đẹp? Ngay cả chủ tử mình là ai mà đệ cũng quên?”

Trong lòng Xuân Nhi lệch nghiêng một phen, hung hắn hỏi thăm Sở gia liệt tổ liệt tông của tên hỗn đản từ nhỏ đến lớn luôn áp chế mình, oán niệm đầy người nhưng mắng không thành tiếng, vẻ mặt vẫn tủm tỉm nở nụ cười trông đáng yêu vô cùng.

“Ây da da, nói như huynh… từ bao giờ huynh đã trở thành chủ tử của ta hử? Không sợ bị giảm thọ chắc!”

“Sao?”

“Hôm qua đại nhân trở về từ khi nào vậy? Ai ai cũng không biết. Hôm qua Đại tiểu thư trở về không thấy huynh đã lo lắng rất nhiều, ra ngoài tìm huynh cả một tối, bây giờ mới vừa hồi phủ, bộ dạng trông rất mệt mỏi a.”

Hắn còn chưa nói xong thì Hữu tướng đại nhân đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại một mình hắn đứng trước cửa thư phòng, không cam không nguyện nhếch miệng.

Thụy Nguyệt lâu… Sở Ly dùng tốc độ nhanh nhất để phi đến, nhưng vừa đến cửa đã chạm mặt người đang bước ra, Thất điện hạ, sắc mặt của Hữu tướng đại nhân nhất thời không còn thiện ý nữa, mặt mũi cực kỳ khó coi nhìn tên hỗn đản vừa bước ra khỏi khuê phòng của muội muội mình.

Tên hỗn đản to gan, dám xông vào hương khuê của muội muội hắn sao? Thật nực cưới!

Theo đó cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt của hắn khi nhìn Quân Thương trở nên rất cổ quái, dường như trên mặt Quân Thương có dính lọ nồi vậy.

Quân Thương cũng dừng bước, hai người một trong một ngoài đối mặt với nhau, một lát sau lại nghiên người nhìn vào trong phòng.

Sở Ly cũng nhanh chóng thu hồi tất cả thần sắc, trừng mắt liếc một cái rồi cất bước đi vào, lúc đi ngang qua Quân Thương vẫn không quên nghiêng người đụng mạnh một cái, sau đó ánh mắt nhìn thẳng vào trong khuê phòng muội muội dấu yêu.

Hành vi hết sức ngây thơ này liệu có đánh mất uy danh hiển hách của Hữu tướng đại nhân không nhỉ, cũng chọc cho Quân Thương hếch nhẹ đuôi long mày, khóe miệng kéo ra, sau đó rất nhanh liền nghe thấy một tiếng ‘ầm’ rất lớn truyền ra từ gian trong, dường như vừa có một vật nặng bị đá mạnh vào tường vậy.

Hắn chỉ đứng ở cửa, yên lặng ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, khóe miệng nhếch cao cho thấy tâm trạng cực kỳ tốt đẹp của mình lúc này.

Sau lưng một cánh cửa khác, gian trong hương khuê của Sở Nguyệt, Hữu tướng đại nhân mới vừa vui vẻ tiến vào trao đổi tình cảm với muội muội chưa được một giây, hiện tại không khác gì một con thằn lằn đang dán chặt trên tường, tứ chi mở rộng, mãi một hồi lâu sau mới từ từ chảy xuống.

Lại một tiếng vang, Hữu tướng đại nhân chảy từ trên tường xuống mặt đất, cả người kéo giãn ra.

Ngay trên giường cách hắn không xa, Sở Nguyệt đang nửa ngồi nửa nằm, từ từ thu hồi bàn chân ngà ngọc, âm hiểm cười lạnh hai tiếng, “Huynh muốn làm gì?”

Sở Ly quỳ rạp trên đất, nhịn không được ủy khuất, ngẩng đầu nhìn nàng, lộ ra ánh mắt nhỏ bé u oán nhất từ lúc chào đời đến giờ, một chút cũng không còn bộ dáng uy phong lẫm liệt của Hữu tướng đại nhân, chỉ lắp bắp nói: “Ca ca nghe nói mội vất vả tìm kiếm ca ca cả đêm mới hồi phủ, bây giờ muốn đến báo với muội một tiếng để muội yên tâm thôi mà.”

Thật ra vừa nghe thấy muội muội lo lắng cho mình mà đi tìm kiếm cả đêm, nội tâm đã tung tăng nhảy nhót như một chú chim sẻ rồi, cảm thấy rốt cục ở trong lòng muội muội bảo bối mình cũng có chút phân lượng, nên kiềm lòng không được chạy vội tới đây ngụ ý muốn tiến thêm một bước trong việc trao đổi tình cảm anh em ấy mà.

Lại đâu ngờ hắn còn chưa kịp vào cửa đã thấy ai đó rất khả nghi, ngay sau đó còn bị muội muội đạp một cước bay thẳng vào tường không chút thương tiếc, thiếu chút nữa muốn khóc cũng không thành tiếng.

Vì sao lại như vậy chứ?

Tại sao việc này trong tưởng tượng của hắn và hiện thực lại khác xa nhau như thế?

Sở Nguyệt ngồi dậy, đang buồn ngủ cũng dần dần tỉnh táo lại, chau mày nhìn hắn, rốt cục thấy rõ bộ dạng hắn bình yên vô sự, vẻ mặt an tâm không hề biểu lộ ra, chỉ nhàn nhạt rất không thèm để ý, gật đầu nói: “Ừ, biết rồi. Huynh còn việc gì cần nói nữa không?”

‘Khục’, một mũi tên lén bắn trúng hồng tâm, Sở Ly vươn tay vuốt ve trái tim bị tổn thương, nhưng khi thấy bộ dạng lạnh nhạt lúc này của muội muội, trong lòng lại nhạy cảm nhận ra điều gì đó.

Ánh mắt hơi lóe lên, hắn xếp bằng ngồi trên nền đất, khẽ cười một tiếng.

“Muội muội có muốn biết hôm qua huynh ở trong thư phòng của Thẩm Chi Hối đã phát hiện ra thứ gì không? Cả đêm qua huynh đi đâu, làm gì và phát hiện thêm điều gì?”

Sở Nguyệt nhìn hắn, vẻ mặt đã hòa hoãn rất nhiều.

Sở Ly cũng không đợi nàng hỏi, chủ động nói: “Ca từ trong thư phòng của Thẩm Chi Hối tìm ra một bức họa… là bức họa của mẫu thân chúng ta.”

Lúc nói ra điều này, hắn cúi đầu cười khẽ, tựa hồ có thể lấy được bức họa mẫu thân mình khiến hắn rất vui sướng, nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn chau lại, trong mắt lẩn quẩn sự dữ tợn đáng sợ.

Trong thư phòng của Thẩm Chi Hối mà tìm được bức họa mẫu thân mình… đây tuyệt đối là một việc không thể khiến người ta cảm thấy sung sướng được!

Sở Nguyệt hoàn toàn thanh tỉnh rồi, kinh ngạc nhếch miệng một cái.

Không phải là Thẩm Chi Hối có lòng mơ tưởng đến mẫu thân của nàng chứ? Hoặc là nói hơi dễ nghe một chút là hắn thầm cảm mến mẫu thân của nàng? Bằng không tại sao trong thư phòng mình lại cất giữ bức họa vẽ mẫu thân nàng? Với lại bức họa đó từ đâu mà đến chứ?

“Muội đó giờ cũng chưa từng hỏi.” Nàng đột nhiên mở miệng, “Huynh nói muội là muội muội ruột bị thất lạc nhiều năm của mình, cái bớt đó cũng đặc biệt di truyền cho đích nữ của Sở gia. Vậy đến tột cùng thân phận thật sự của muội như thế nào? Còn Sở gia là như nào? Có thật giống như lời đồn đãi bên ngoài, chỉ là một hàn môn nghèo túng? Muội và huynh quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng vì sao huynh chưa bao giờ kể về phụ mẫu, gia tộc và người thân của mình? Huynh có phải đang lo ngại chuyện gì? Hay đang sợ hãi lo lắng cái gì hay không?”

Đây là lực đầu tiên nàng trực tiếp hỏi thẳng hắn những chuyện liên quan đến thân phận của mình, cũng cho thấy nàng hoàn toàn không phải không hề để tâm đến thân thế mình, cũng như chưa từng phớt lờ tâm trạng của hắn dành cho nàng.

Sở Ly nghe trọn những câu hỏi dồn dập của nàng, ánh mắt hơi mông lung.

Nếu như trước hôm qua, có lẽ hắn vẫn còn do dự không biết có nên kể rõ cho muội muội nghe thân thế thật sự của mình hay không, nhưng bây giờ tầng tầng lớp lớp sự e ngại đã biến mất, mặc dù hắn vẫn chưa xác thực các chứng cứ để chứng minh suy đoán trong lòng mình là đúng hay sai.

“Ca ca không phải là người Đông Lâm, cái bối cảnh hàn môn, xuất thân nghèo túng đó chẳng qua chỉ để tiện cho mình làm việc. Ca ca đến từ Bắc Dực, là thế tử của Bắc Dực Trấn Quốc Công.”

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.