Duy Ngã Độc Tôn

Chương 3: Yến Hội




Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Bệ hạ!

Thấy Lai Sâm Đặc tự mình ra nghênh đón, Lỗ Đạo Phu cùng Tát Cáp vội vàng hành lễ, mà Kiệt Sâm đứng một bên cũng khẽ thi lễ.

- Ha ha, Đại sư Lỗ Đạo Phu, Đại sư Tát Cáp, các ngươi không cần đa lễ!

Lai Sâm Đặc tới trước mặt hai người thân mật vỗ vỗ vai nói, sau đó đưa ánh mắt chú ý lên người Kiệt Sâm, hỏi:

- Vị này là?

- Bệ ha, vị này chính là Đại sư Kiệt Sâm mà ta đã từng nhắc đến. Tạo nghệ của Đại sư Kiệt Sâm ở phương diện Linh dược học cực kỳ thâm hậu, có thể nói tại hạ tấn cấp lên được Linh Dược Thiên Sư Thượng phẩm cũng chính là nhờ có Kiệt Sâm chỉ điểm.

Mặc dù Lai Sâm Đặc biểu hiện có vẻ vui vẻ hiền hoà với mình như Tát Cáp cũng không dám có chút nào đi quá giới hạn, đầy cung kính nói.

- A? Ngươi chính là vị Đại sư Kiệt Sâm mà Đại sư Tát Cáp và Bỉ Tư Pháp Mỗ đại sư hay nhắc đến sao? Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao a!

Lai Sâm Đặc mặc dù mà vua một nước, tố chất tâm lý cực mạnh nhưng khi nghe Tát Cáp nói vị thiếu niên này chính là Đại sư Kiệt Sâm mà hai người hay nói đến cũng không khỏi chấn động. Lai Sâm Đặc tuy không phải là Linh Dược Sư nhưng cũng biết được thành tực, thực lực của Linh Dược Sư có quan hệ trực tiếp với tuổi đời, trong lòng Lai Sâm Đặc mới đầu cũng nghĩ Đại sư Kiệt Sâm là một lão già như Lỗ Đạo Phu hoặc ít nhất cũng là một trung niên chứ không bao giờ nghĩ tới chỉ là một thiếu niên như thế này!

Mặc dù chấn động như khi thấy Kiệt Sâm, Lai Sâm Đặc vẫn không khỏi có chút thất vọng, thân là người đứng trên vạn người tự nhiên cũng minh bạch đạo lý nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Nhưng hiện tại cho dù là ai cũng sẽ hoài nghi thực lực của Kiệt Sâm, dù sao căn bệnh của đại vương tử tất cả các Linh Dược Sư của vương quốc đều không thể giải quyết được a, với người trẻ tuổi như Kiệt Sâm thì sao có thể được chứ!

- Bệ hạ, tại hạ nghe Đại sư Tát Cáp nói đại vương tử điện hạ mắc phải một loại bệnh kỳ quái nên tại hạ nhận lời mời của Đại sư Tát Cáp trước hết đến xem bệnh tình của đại vương tử thế nào. Bất quá tại hạ cũng không thể cam đoan chắc chắn có thể trị khỏi bệnh cho điện hạ, kính xin bệ hạ thứ tội!

Cho dù người trước mặt là một quốc gia chi chủ nhưng thần sắc của Kiệt Sâm lại không hề có chút mất tự nhiên nào, ở kiếp trước cái dạng nhân vật gì mà hắn chưa từng thấy qua, ngay cả đại đế, người có thể thống nhất cả đại lục Tư Đặc Ân khi gặp hắn cũng phải cung kính một tiếng đại sư thì một quốc vương nho nhỏ như Lai Sâm Đặc tự nhiên Kiệt Sâm không có cảm giác khiếp đảm gì!

Mặc dù vẻ thất vọng chỉ thoáng hiện trong ánh mắt của Lai Sâm Đặc nhưng Kiệt Sâm cũng nhận thấy được, mà thực sự hắn cũng không hề nói khoác, tuy đối với bản thân có lòng tin nhưng hắn còn chưa tự tin tới mức cái gì cũng có thể bảo chứng.

Lòng tin của Kiệt Sâm cũng không phải tự nhiên mà có mà do thực lực của bản thân hắn mang lại. Nếu nói người khác có thể đả bại hắn bằng vũ kỹ trên lôi đài thì hắn không phản bác nhưng nếu có người nói tạo nghệ về mặt Linh dược học có thể vượt qua hắn thì Kiệt Sâm chắc chắn sẽ phân cao thấp với đối phương cho bằng được!

Dùng nhãn lực vượt xa hơn ba ngàn năm của Kiệt Sâm cho dù hiện tại hắn không trị hết bệnh của đại vương tử thì cũng có thể điều tra ra được căn nguyên của bệnh tình, thậm chí còn có thể đưa ra được phương án trị bệnh. Đại lục Tại Tư Đặc Ân này nói về Linh dược học chỉ sợ không ai có thể qua được hắn!

"Thiếu niên này không đơn giản!" Nghe Kiệt Sâm nói, Lai Sâm Đặc liền có ý niệm này trong đầu. Một thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng không hề kêu ngạo cũng không siểm nịnh, nhìn thấy quốc vương như hắn mà cũng không hề quẫn bách, cũng không hề có ánh mắt kinh diễm như người thường khi vừa vào hoàng cung. Đôi mắt của hắn giống như một cái hồ nước đầm tĩnh sâu không thấy đáy, trong ngôn từ cũng để lộ ra sự tự tin cường đại khiến cho Lai Sâm Đặc nhịn không được sự tán thưởng tự đáy lòng.

Lỗ Đạo Phu đứng một bên nghe đối thoại của hai người cũng cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt của Kiệt Sâm khiến cho sự hoài nghi với Kiệt Sâm lúc này cũng có chút dao động. Sự tự tin của một người có quan hệ trực tiếp với năng lực của người đó, dùng nhãn lực của Lỗ Đạo Phu tự nhiên có thể nhìn ra được Kiệt Sâm không phải là người nói phét, như vậy thì sự tự tin mãnh liệt đó từ đâu mà có? Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự có thể trị được bệnh cho đại vương tử sao?

Mà Tát Cáp thì lại không có chút lo lắng hay hoài nghi nào, không biết vì sao nhưng sau khi tiếp xúc với Kiệt Sâm một thời gian, Tát Cáp đối với Kiệt Sâm tự nhiên mà sinh ra một sự tin tưởng gần như mù quáng!

Vốn Lai Sâm Đặc đối với tuổi tác của Kiệt Sâm có chút thất vọng nhưng sau khi nghe Kiệt Sâm nói trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng. Lai Sâm Đặc nhìn thời gian cũng đã sắp đến buổi trưa nên cười nói:

- Hiện tại cũng sắp đến bữa trưa rồi, ba vị không cần gấp gáp, như vậy đi, buổi trưa ta sẽ thiết đãi yến tiệc cho ba vị, về phần bệnh tình của đại vương tử để đến buổi chiều xem cũng không muộn. Linh Dược Sư các người chính là căn bản của vương quốc a, thân thể của các người so với bệnh tình của đại vương tử còn quan trọng hơn nhiều!

Với tình hình hiện tại thì thật lòng Lai Sâm Đặc vô cùng muốn Kiệt Sâm lập tức đi xem bệnh cho Địch Áo Tư nhưng dù sao hiện tại cũng đã là buổi trưa, nếu Kiệt Sâm thật sự lợi hại như lời Tát Cáp nói thì bản thân là một quốc vương cũng cần phải tỏ thiện ý khoản đãi người ta cho tốt. Dù sao một Linh Dược Sư có thực lực mạnh hơn cả Đại sư Lỗ Đạo Phu thì đừng nói là một quốc vương như hắn, cho dù là hoàng đế của các đế quốc trên đại lục cũng vô cùng tôn trọng!

Hơn nữa, Lai Sâm Đặc cũng nghĩ bệnh tình của đại vương tử không phải là chuyện ngày một ngày hai, Kiệt Sâm nếu có thể chữa được cho đại vương tử thì càng tốt, còn không thì sớm hay muộn cũng như nhau. Trong lúc này bản thân hắn phải tỏ rõ thái độ và tư cách một quốc vương hùng mạnh a!

Kiệt Sâm làm sao quan tâm đến suy nghĩ xâu xa của Lai Sâm Đặc, nhưng hắn vẫn thi lễ nói:

- Ý tốt của bệ hạ tại hạ tâm lĩnh nhưng bệnh tình của đại vương tử cấp bách hơn, chỉ sợ kéo dài thêm thời gian bệnh tình sẽ càng nặng ... Kính xin bệ hạ phê chuẩn, bữa cơm trưa này xin đợi sau khi tại hạ xem bệnh cho đại vương tử xong hãy nói tiếp!

Nghe Kiệt Sâm nói vậy, Lai Sâm Đặc lập tức cảm kích:

- Nếu đại sư đã nói vậy thì chúng ta hiện giờ liền tới tẩm cung của đại vương tử vậy, đến lúc đó còn kính nhờ diệu thủ của đại sư!

- Đó là tự nhiên, tại hạ sẽ cố hết sức mình!

- Đại sư Kiệt Sâm, chúng ta hiện giờ đi thôi!

Trong lòng Lai Sâm Đặc hiện giờ đã vô cùng nôn nóng, lập tức phân phó với người hầu cận một chút rồi mang hai ba người Kiệt Sâm bước nhanh đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.