Duy Ngã Độc Tôn

Chương 42: Cái chết của Lâm Lâm




Nguồn truyện: Truyện FULL

- Tiền bối, làm người cũng không nên quá tuyệt tình, kính xin hạ thủ lưu tình, ngàn vạn lần đừng giết tên cháu trai này của ta, có việc gì thì ta xin ở đây thay hắn chịu tội với tiền bối!

Y Tư Mạn cố nhịn đau chống người đứng lên, hướng về phí Lôi Nặc cao giọng nói.

Lúc này Y Tư Mạn cũng không thể để ý được gì nhiều, trước tiên phải cố gắng bảo vệ Khắc Nhĩ Phỉ Đức rồi nói sau. Về phần mối thù này thì đợi đến khi về đến trong gia tộc tính toán cũng không muộn.

Tội danh hung hăng xông vào nha môn của Vương thành đem người đi, còn đả thương nhiều binh sĩ như vậy, ngay cả bản thân hắn cùng với Khắc Nhĩ Phỉ Đức là người của gia tộc Lạp Đế Căn cũng bị thương nặng như vậy thì cho dù tên gia hoả của gia tộc Thác Đức này không nể mặt gia tộc Lạp Đế Căn cũng phải nghĩ đến thể diện của vương quốc Áo Lan Đa a. Y Tư Mạn khong tin Lai Sâm Đặc luôn muốn chèn ép gia tộc Thác Đức sẽ ra tay bao che cho gia tộc Thác Đức!

- Làm người không nên quá tuyệt tình?

Lôi Nặc cười lạnh một tiếng, cất bước đi tới trước mặt Khắc Nhĩ Phỉ Đức đang vô cùng hoản sợ kia.

- Không ... không ... ngươi đừng qua đây, Tư Mạn thúc thúc, nhanh cứu ta ... nhanh cứu ta ...

Thấy Y Tư Mạn cũng bị trung niên nhân kia đánh trọng thương, Khắc Nhĩ Phỉ Đức vô cùng sợ hãi, thấy Lôi Nặc từ từ bước tới thì hắn càng cố gắng bò lui về phía sau ...

- Ngươi không thể giết hắn, ngươi không thể giết hắn! Hắn chính là trưởng tử của tộc trưởng Ba Tư Tháp Đức, nếu ngươi giết hắn thì gia tộc Lạp Đế Căn chúng ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu!

Y Tư Mạn gầm lên uy hiếp cố gắn ngăn cản hạnh động của Lôi Nặc.

Tuy vừa rồi Lôi Nặc thể hiện ra thực lực vô cùng cường địa nhưng trong lòng Y Tư Mạn vẫn cho rằng Lôi Nặc cùng lắm chỉ là một tên Lục giai Tôn Linh Sư chứ không hề nghĩ tới thực sự Lôi Nặc lại là một Thất giai Hoàng Linh Sư.

Dù sao thì thực lực Thất giai Hoàng Linh Sư cũng quá doạ người đi, mà những cường giả như thế cũng quá ít ỏi, cả vương quốc Áo Lan Đa cũng chỉ vương quốc đệ nhất cao thủ của cung đình là Đế Lâm thống lĩnh được chính thức công nhận là Thất giai sơ kỳ Hoàng Linh Sư mà thôi.

Đối với sự uy hiếp của Y Tư Mạn, Lôi Nặc không thèm để ý, bước chân vẫn rảo tới trước mặt Khắc Nhĩ Phỉ Đức lộ ra nụ cười lạnh lùng. Khi hắn vừa định vung tay lên hạ sát Khắc Nhĩ Phỉ Đức thì đột nhiên phát hiện cánh tay của mình bị Kiệt Sâm kéo lại.

- Kiệt Sâm?

Lôi Nặc quay đầu lại hỏi, trong giọng nói đầy vẻ nghi hoặc.

Kiệt Sâm lắc lắc đầu, đi tới trước mặt Khắc Nhĩ Phỉ Đức, thản nhiên nói:

- Kiệt Sâm ta ân oán rõ ràng, cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, lúc trước ngươi ban cho ta mấy cước thì bây giờ ta sẽ trả lại cho ngươi. Đến lúc đó nếu ngươi vẫn khong chết thì coi như ngươi may mắn!

Dứt lời, Kiệt Sâm liền hung hắn đá mạnh vào ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức một cước.

- Bành!

Thanh âm va đập cực mạnh nặng nề vang vọng trong hành lang, thân thể Khắc Nhĩ Phỉ Đức nằm trên mặt đất kịch liệt chấn động, một cổ đau nhức truyền khắp toàn thân hắn khiến hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

- Bành!

Lại thêm một cước, thân thể Khắc Nhĩ Phỉ Đức càng thêm chấn động, sự đau đớn toàn thân tiếp tục gia tăng, giờ khắc này trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức lại không hề thấy tuyệt vọng mà tràn đầy vui sướng vì có hi vọng được sống sót.

Khắc Nhĩ Phỉ Đức thân là một Tam giai hậu kỳ Linh Sư nên có thể cảm thụ được dùng thực lực hiện tại của Kiệt Sâm đá lên người hắn thì cho dù Kiệt Sâm có liên tục đá hơn mười cước cũng sẽ không đá chết hắn được. Mà bản thân hắn lúc trước đá Kiệt Sâm còn chưa tới mười cước a. Hiện giờ chỉ cần còn sống là được, còn sống mới còn cơ hội để báo thù này!

Một cổ tín niệm muốn báo thù cùng với sự sung sướng khi thấy được hi vọng sống sót giờ khắc này bốc cao trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức.

Trước ánh mắt của mọi người, Kiệt Sâm một cước lại một cước đá mạnh lên ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức, từng tiếng "răng rắc" vang lên, xương ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức đã gãy khiến Khắc Nhĩ Phỉ Đức tiếp tục phun ra mấy ngụm máu tươi.

"Tiếp tục đi, tiếp tục!" Trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức thầm thét lên: "Chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta không chết thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Kiệt Sâm, ngươi cứ chờ đó cho ta, chờ khi ta quay lại ta sẽ khiến cho phụ tử của ngươi chết không toàn thây mới hả được mối hận trong lòng ta, sau đó ta còn muốn đem thi thể của phụ tử ngươi ném cho chó ăn!"

Trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức lúc này tràn ngập oán hận với Kiệt Sâm nhưng trên mặt hắn lại không hề biểu lộ chút nào.

- Phanh!

Rốt cuộc Kiệt Sâm cũng thu hồi chân của mình lại, trong giọng nói mang theo một tia tiếc nuối:

- Khắc Nhĩ Phỉ Đức, lúc trước ngươi tổng cộng đá ta tám cước, hiện giờ tất cả ta đã trả lại cho ngươi, không ngờ mạng của ngươi cứng như vậy, đến giờ vẫn không chết!

Lôi Nặc sau khi nghe Kiệt Sâm nói thì không khỏi lắc lắc đầu. Tuổi Kiệt Sâm quả thật còn quá nhỏ, cũng quá ngây thơ, việc thả hổ về rừng sớm muộn gì cũng sẽ bị hổ quay lại cắn chết a!

Bất quá Kiệt Sâm đã nói như vậy thì thân làm phụ thân nên hắn cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ là trong lòng hắn thầm nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội đem tiểu tử kia diệt trừ hậu hoạn!

Vi Ân đứng bên cạnh cũng khẽ lắc lắc đầu, hắn cũng hiểu được hành động của Kiệt Sâm lúc này quá mềm yếu.

Không chỉ riêng Lôi Nặc và Vi Ân nghĩ vậy mà Y Tư Mạn cùng với đám binh sĩ nha môn cũng cảm thấy Kiệt Sâm quá mức ngây thơ. Đương nhiên là bọn họ càng mong Kiệt Sâm càng ngây thơ càng tốt a!

- Ha ha ...

Thấy Kiệt Sâm đã tuyên bố chấm dứt trả thù, Khắc Nhĩ Phỉ Đức tìm được đường sống trong chỗ chết không nhịn được bật cười ha hả, giờ phút này trong nội tâm hắn đã bắt đầu tính toán làm như thế nào để lấy mạng Kiệt Sâm.

- À, đúng rồi!

Ngay khi Kiệt Sâm quay người lại thì giống như đột nhiên nhớ tới điều gì nên dừng bước lại.

- Khắc Nhĩ Phỉ Đức, lúc trước ngươi ngoài trừ đá ta tám cước còn đánh hộ vệ của ta hai quyền, hai quyền này coi như là một cước, ta liền thay hộ vệ của ta đòi lại!

Kiệt Sâm lộ ra nụ cười hết sức vô hại khi nói với Khắc Nhĩ Phỉ Đức.

"Hừ, hiện tại cứ cho ngươi đắc ý đi, sau này, mỗi cái đánh của ngươi lên người lão tử, lão tử sẽ tả lại cho ngươi gấp mười gấp trăm lần, lão tử muốn ngươi chết cũng không được yên lành!" Khắc Nhĩ Phỉ Đức nghẹn lại tiếng cười, chờ đợi một cước cuối cùng của Kiệt Sâm, trong lòng không khỏi ác độc suy nghĩ cách sau này hành hạ Kiệt Sâm thế nào để bản thân có thể giải khí.

Tất cả mọi người đều không phát giác được, ngay khi một cước cuối cùng của Kiệt Sâm hạ xuống thì từ trọng lực thuỳ sức bên tay trái của hắn lặng yên xẹt qua một đạo hào quang rất nhỏ.

"Trọng lực gấp trăm lần!"

Kiệt Sâm nâng cao chân lên, linh lực trong cơ thể bỗng nhiên bạo phát dùng hết khí lực toàn thân ngắm chuẩn xác ngay ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức hung hăng đạp mạnh xuống ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.