Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 66




Trong phòng mình, Gay đóng cửa lại và cẩn thận viết một lời nhắn cho Luke. Trong đó cô nói anh có thể ở lại trang viên chừng nào anh thích, nhưng cô không thể ở lại được vì anh đang ở đây. Cô không viết rằng cô sẽ không gặp anh nữa, nhưng cô hy vọng một cách mai mỉa rằng anh có thể ngầm hiểu ra điều đó.

Ngồi trên mép giường chờ cho Luke ngủ say, cô suy nghĩ về chuyện đã xảy ra trong phòng khách. Cô cảm thấy xấu hổ cho cái vai cô diễn, nhưng thái độ của anh còn khiến cô hoang mang hơn. Anh đã muốn làm tình với cô và trong khi cô càng nghĩ càng cảm thấy biết ơn vì anh đã biết kiềm chế đúng lúc cô cũng cảm thấy tò mò về chuyện đó. Đến giờ, cô đỏ bừng mặt nghĩ lại, cô đã đôi lúc đáp ứng quá nhiệt thành, anh đã giữ cô lại. Anh là đàn ông, cô cảm thấy rõ ràng là không quen chuyện từ chối ham muốn của mình mà lại phải kiềm chế với cô thì thật khó hiểu. Lời giải thích thật là đơn giản, nếu anh tôn trọng cô, nhưng anh đã quá nhiều lần nói với cô rằng anh không hề, thế nên đó không thể là câu trả lời.

Giá như cô có thể dừng hồi tưởng! Giá như nỗi đau không quá chất chồng khiến cô muốn phát khóc. Cô hoảng sợ trước việc phải lìa anh nhưng còn mạnh hơn nữa là nổi hoảng sợ phải ở lại đây và để anh phát hiện ra cô quan tâm đến anh nhường nào. Dù thế nào, một hai giờ đồng hồ nữa, phải nhặt nhạnh hết từng mảnh nghị lực cô mới có thể cầm nổi cái va li lên và lặng lẽ lẻn khỏi căn nhà.

Trời vẫn đang mưa và cô rùng mình khi gió thốc thổi vài hạt mưa vào mặt cô. Cô khó khăn dò dẫm trong bóng tối theo hướng đến Snowdonia. Cơn mưa nặng hạt cảnh báo với cô rằng cô không được phép để tốn thời gian để kịp vượt qua con suối cạn. Cô đã ở Wales đủ lâu để biết rằng những con suối trên núi sẽ đầy lên rất nhanh và gây ra lụt ở những vùng đất thấp phía dưới. Thường thì điều đó chỉ bất tiện chứ không nguy hiểm, nhưng cô có thể bị tắc lại ở đây nếu cô không khẩn trương.

Chiếc xe nổ máy không gặp khó khăn gì và cô chắc chắn rằng tiếng gió sẽ át đi tiếng động cơ lúc cô rời đi. Đóng sập cửa xe, cô lùi xe ra khỏi khu nhà, rồi quay đầu hướng về phía con sông. Ngay lúc cô rời đi, cô liếc vội qua vai và sợ đờ người khi thấy Luke đang chạy từ phía khu nhà tới chỗ cô. Anh mặc cái gì đó tựa như chiếc quần piyama, nhưng ánh sáng quá tồi và cô đang rất vội vàng nên không thể thấy rõ được.

Anh đang theo đuổi cô - Cô biết chắc. Trong khi bị cơn sợ hãi tấn công, tiếng anh hét lên gọi cô át cả tiếng mưa rơi. Anh đang hét cái gì thì cô không nghe rõ, nhưng chẳng có gì phải nghi ngờ là anh đang yêu cầu cô quay trở lại.

Cô lập tức nhấn ga và cái xe lao đi vút đi nhanh đến mức cô không thể kiểm soát được. Thật không may, nước sông đã lên nhanh quá mức bình thường, nhưng cô không thể nhận ra điều đó cho đến khi cô đã ra đến giữa sông. Chỉ đến lúc đó cô mới bắt đầu hiểu ra sự liều mạng của cô đã dẫn cô đến đâu. Sự điều khiển chiếc xe hơi nhỏ của cô lúc này chỉ là cái bánh lái quay tít trong tay cô khiến dòng nước xiết sôi sùng sục nhấn cô xuống sâu hơn.

Đấy không phải là con sông hung dữ nhưng cũng như ở nhiều chỗ khác, lượng nước chảy qua con suối cạn qua bao nhiêu năm đã tạo nên một hỏm khá sâu. Cái xe của Gay đang bị sa vào chính cái hỏm ấy mặc dù cô cố gắng điên cuồng để chống lại.

Thế là mình sẽ chết, đó là ý nghĩ cuối cùng cô còn nhớ được, sau đó là bóng tối bao trùm hoàn toàn xung quanh cô. Thật là quái lạ. Khi cái xe chìm xuống đến đáy, đầu cô đập vào một cái gì đó rất cứng và cô hét lên. Một cơn cuồng loạn nổi lên trong cô khi cô nghĩ rằng mình sẽ bị chôn vùi dưới đáy sông vĩnh viễn. Không gì cứu vãn được. Sử dụng cái gì đó, hẳn là chút ít cuối cùng của sự minh mẫn, cô nhấn chốt mở cửa xe, chỉ để nghe thấy tiếng thét của mình lại vang lên một lần nữa khi những xoáy nước âm u ùa vào bủa vây cô.

Sau này cô biết rằng rõ ràng cô đã được Luke cứu mạng. Trong khi cô đã gắng mở được cửa xe, áp lực của dòng nước đã đẩy cô lại khi cô cố tìm cách thoát ra. Chính Luke đã túm được cô và lôi cô ra khỏi đống lổn nhổn ngập ngụa, mang cô nghẹt thở ho hen an toàn lên bờ.

Gay không lập tức hiểu được điều gì đang xảy ra, chỉ biết cô đang ở trong cánh tay của một tay bơi mạnh khỏe, cừ khôi. Ai đang cứu cô cũng tốt vì dòng sông này sâu và đầy rẫy gạch vụn, mà còn chảy xiết nữa. Khi họ đến được bờ, anh ném cô lên, cô vẫn còn tỉnh. Lồng ngực cô đau đớn và tất cả những gì cô có thể làm là nôn ọe và rên rỉ.

Cánh tay Luke lúc này thật nhẹ nhàng đỡ cô dậy cho đến khi cô tỉnh táo ra đôi chút. Và còn nhẹ nhàng hơn khi lần khắp người cô, tìm xem có chỗ nào bị gãy xương không. Có lẽ may mà Gay đang dở sống dở chết, nên chỉ lờ mờ nhận thức được cơn tức giận của anh. Lồng ngực của cô đau đớn và cổ họng của cô rất buốt khiến cô phát sợ không dám hít thở nữa. Đâu đó phía trên cô là giọng nói dữ dội của Luke và hơi thở của anh còn gấp gáp hơn. Tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi lạnh giá của cô chắc hẳn đã đảm bảo với anh là cô vẫn sống, nhưng thậm chí có thế, anh vẫn chạm vào cổ tay và tim cô với những ngón tay lẩy bẩy.

- Gay - Anh nói xẳng - Em có nghe thấy anh nói không?Anh sẽ mang em về nhà, nhưng nếu em thấy đau thì phải bảo với anh nhé.

Cô gật đầu, vẫn không thể nói được. Giá lạnh và hốt hoảng khiến răng cô va vào nhau lập cập và cô thấy tê cóng khủng khiếp. Cô càng cố gắng trấn tỉnh bao nhiêu thì những làn sóng bóng tối càng đưa những nổ lực yếu ớt của cô về con số không.

Khi Luke bế cô lên, cô run lên khủng khiếp.

- Đừng có cố nói - Anh nói xẵng giọng khi thấy cô cố gắng lên tiếng - Cứ chờ chút đã. Em đang bị sốc và đau nữa, nhưng sẽ khỏi thôi.

Mình sẽ khỏi ư? Cô mơ hồ tự hỏi, đầy nghi ngờ. Anh mang cô thật cẩn thận để cô không bị xóc quá nhiều trên con đường lởm chởm, thật không dễ dàng gì vì trời rất tối và anh không có đèn đuốc.

- Giá như em dừng lại lúc anh hét lên - Anh lẩm bẩm cộc cằn, nửa như là nói với chính mình - Về một vài phương diện em qua ư ngốc nghếch Gay à.

Điều đó quá đúng đến nổi cô không dám phủ nhận. Những điều khác còn khiến cô lo lắng hơn, nhưng cô còn chưa đủ sức để nghĩ đến chúng bây giờ. Chỗ đó cũng không xa khu nhà lắm, nhưng cô quá lạnh và khổ sở nên có cảm giác như phải mất hàng giờ đông hồ mới đến nơi.

Luke mang thẳng cô vào bếp:

- Ở đây ấm, anh nghĩ thế và quần áo ướt của chúng ta đỡ làm hỏng nhiều thứ.

Khi cô mở đôi mắt lờ đờ nhìn anh, anh đặt cô thật nhẹ nhàng xuống một trong những chiếc ghế bành gỗ.

- Luke - Cô rền rỉ thảm thiết - Còn cái xe thì sao?

- Xe cộ cái gì? - Anh hỏi và đưa cho cô chút Brandy anh tìm thấy trong cái tủ bếp - Anh khuyên em là em nên quên nói đi cho dễ chịu.

- Nhưng anh không hiểu vấn đề! - Cô lắp bắp yếu ớt, nước mắt lưng tròng - Đó không phải là xe của em, nó là xe của mẹ em. Em biết ăn nói với mẹ thế nào nếu không lấy xe lên được? Ôi, đáng lẽ em chết đuối đi rồi thì còn tốt hơn!

- Không đâu - Anh nói điềm tĩnh - Điều đó chả giải quyết được vấn đề gì cả. Và nếu em thực sự bận lòng vì cái xe, mà xe thì không thể lấy lên được thì anh đền cho em cái khác. Bây giờ thì nín khóc đi, xin em đấy. Quanh đây quá đủ nước rồi.

- Em, em không thể... - Cô thổn thức, cảm thấy mình thật là tội nghiệp. Luke bây giờ thật là tử tế nhưng khắc nghiệt và đúng lúc này cô cần sự an ủi đến tuyệt vọng.

- Gay! - Anh gọi, với lấy một chiếc khăn tắm lớn ở gần họ - Anh rất hiểu bây giờ em cảm thấy thế nào và không phải là không thông cảm, nhưng ngay bây giờ điều quan trọng nhất là lôi em ra khỏi những thứ quần áo ướt sũng của em. Em cần phải tắm nước nóng, anh cũng thế, nhưng lúc nãy khi anh tắm thì nước lạnh.

- Đó là do cái bếp - Cô cố giải thích - Em để nó tắt. Em quên không cho thêm củi sau khi nấu bữa tối.

- Là lỗi của anh - Luke nhún vai - Vì giục em ra khỏi bếp quá vội. Nhóm nó lên có dễ không?

- Không - Cô lắc đầu ảo nảo - Hôm qua em mất gần cả ngày đấy.

- Anh sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu - Anh hứa vẻ dứt khoát - Chúng ta không chỉ cần được tắm, chúng ta còn cần nước uống và một chai nước nóng. Anh chắc là em có một cái chai chứ?

Lại một lần nữa cô lắc cái đầu rũ rượi:

- Nhà em đến đây thường là để sống thanh đạm, mà thường là về mùa hè.

Môi anh bất chợt mím lại:

- Thế nhà em có chấp nhận những người liều lĩnh điên khùng chạy trốn khỏi nhà vào lúc nửa đêm và lao xuống sông không?

Vì câu nói đó gợi lại tất cả mọi điều, một làn sóng cồn cào lại trào lên trong cô:

- Ôi, xin anh - Cô nấc lên lảo đảo đứng dậy, nhưng chỉ lảo đảo được đôi chút trên đôi chân không còn mang nổi cô nữa.

- Chết tiệt! - Luke khẽ lẩm bẩm dường như bực bội với chính mình vì đã gợi lại cho cô những điều mà vài phút trước anh bảo cô là phải quên đi. Liếc nhìn gương mặt xám ngoét của cô, anh nhanh nhẹn đỡ cô vào phòng vệ sinh cạnh nhà bếp:

- Đừng quan trọng hóa vấn đề - Anh lẩm bẩm trong khi đặt cô xuống - Anh nghĩ là em vẫn còn lưng bụng nước sông đấy.

Cảm giác nôn nao đã qua đi, nhưng cô vẫn còn rất yếu và run rẩy đến nổi Luke lại phải đưa cô ra.

- Nào bây giờ chúng ta lột chỗ quần áo ướt sũng này ra - Anh nói quả quyết.

- Em có thể làm được - Cô vội vàng đảm bảo với anh khi anh bắt đầu cởi áo khóac ngoài của cô. Khi anh dừng tay, dường như không tin là cô có - thể đôi mắt cô run rẩy đậu trên lồng ngực trần của anh. Anh chỉ mặc có mỗi chiếc quần piyama và mặt Gay chợt đỏ bừng khi cô bỗng nhận thấy vải lụa ướt dính chặt lấy người, đã làm nổi bật cơ thể anh đến thế nào.

- Nếu anh lên gác - Cô ấp úng ngớ ngẩn - Và tống khứ những đồ ướt của anh đi đã, thì tiện tay anh lấy cho em cái áo choàng luôn.

Anh khẽ thở dài rồi nhanh chóng để cô đấy, nhưng khi anh quay lại, chỉ trong chốc lát và mặc chiếc áo choàng của anh và mang cho cô chiếc áo của cô thì cô không còn tí hơi sức nào nữa. Các ngón tay của cô run lẩy bẩy và cô thấy tê cóng, cô thậm chí không mở nổi cái cúc áo. Không biết phải làm gì khi thấy mình cứ tiếp tục yếu ớt thế này, cô ngước lên nhìn Luke vô vọng và mắt ngân ngấn nước.

Anh không để cô phải nói một lời:

- Em phải để anh thôi - Anh nói ngắn gọn, mắt nhìn đôi tay cô tái nhợt đang dờ dẩm vụng về.

- Nếu anh cho em nghĩ một chút nữa - Cô thì thào chống chế, tay khư khư giữ cái áo ướt trên người.

- Gay, - anh nổi giận, đôi mắt anh quắc lên thật nguy hiểm - Thực sự là em muốn mình bị viêm phổi hả? Chúng ta đã bị nhiễm lạnh run bần bật đã quá lâu rồi. Em có đủ minh mẫn để hiểu là em đang ướt sũng như chuột lột ở và ở đây không sẵn có phương tiện giao thông nếu em bị ốm!. Nếu chúng ta có cần thì cũng không ai giúp chúng ta được, trừ phi anh mạo hiểm bỏ em lại đây một mình và cuốc bộ sáu dặm. Em có hiểu không?

- Giúp đỡ ư? - Cô nhắc lại đầu óc cô vẫn còn choáng váng nên cô không hoàn toàn hiểu anh đang nói gì.

- Một vài thứ mà em nhất định sẽ cần đến, nếu em không nhận thức ra vấn đề - Trông anh thật dữ tợn, cô rùng mình:

- Cho đến giờ thì em cũng không lấy gì làm sáng suốt...

- Em có thể nói lại điều đó đấy! - Anh đáp lại đầy vẻ thuyết phục, lấy tay đỡ cô và bắt đầu thanh toán chỗ quần áo ướt của cô không thương tiếc.

- Anh nghĩ anh đang làm gì thế? - Cô khóc tỉ tê.

- Hoàn toàn rõ ràng - Anh trả miếng sắc sảo, không đếm xỉa gì đến suối nước mắt của cô khi anh lôi cái áo chui ướt sũng qua đầu cô. Tiếp đến là áo sơ mi và những thứ khác cho đến khi cô đứng trước mặt anh, trần trụi, run rẩy vì bẽ bàng và nhiều điều khác nữa.

- Luke...! - Cô nài nỉ, giọng cô run run, má cô nóng rát và đỏ dừ thật khác thường vì phần còn lại của cơ thể cô rất rét. Cô sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ cho anh về chuyện này cô điên cuồng tự nhủ mà không biết mình đang nói lên thành lời.

Luke chỉ đơn thuần nhún vai, không bị ảnh hưởng bởi vẻ oán hận của cô, cứ tập trung vào việc đang làm. Anh cầm một cái khăn tắm, anh xoa khắp người cô cho đến khi đỏ lên. Gay quá sửng sốt không biết làm gì ngoài im lặng phục tùng, nhưng cô không thể nào ngừng băn khoăn nghĩ ngợi không biết anh nghĩ gì về việc anh đang làm. Toàn thân cô rất mệt mỏi khó chịu và đôi tay anh đã mang lại cho cơ thể cô những cảm giác mà cô không bao giờ trải qua nữa.

Trong khi cô đứng trơ trơ, mặt Luke tái đi trông thấy trước khi anh hoàn tất công việc và cô được khô ráo ấm áp. Khi cô run lên, anh hỏi vẻ gay gắt:

- Em nghĩ là anh định hãm hiếp em à?

Và khi thấy cô không nói năng gì, anh độp thêm:

- Anh không có tí ham muốn đàn bà nào khi vừa mới chết đuối dở xong đâu. Thêm nữa, sao anh lại phải làm thế khi mà chúng ta sắp sửa cưới nhau chứ?

- Đừng có mà ngốc - Cô ấp úng, quay mặt về phía anh - Em không nghĩ ngợi tí gì về chuyện kiểu như thế đâu.

Lúc này anh lấy một tay đỡ cô cho vững, ngắm nghía cô môi anh mím lại:

- Anh nghĩ rằng - Anh nói chậm rãi và bí ẩn, mắt bỗng ánh lên - Em sợ hãi chính bản thân em nhiều hơn, nhưng - Anh tiếp, trước khi cô kịp phủ nhận - Chúng ta sẽ không nói đến chuyện đó lúc này. Anh sẽ đưa em lên giường.

Khi anh mang cô lên gác, Gay choáng váng tự hỏi không biết đêm nay cô được ở trong vòng tay của anh bao nhiêu lần. Điều này hẳn là đang biến thành một thói quen, vì trong vòng mấy tiếng đồng hồ trở lại đây cô có vẻ như chưa bao giờ ra khỏi chúng. Khi anh mở cửa phòng ngủ của cô và đặt cô cẩn thận lên giường, cô mở cặp mắt xanh bối rối nhìn anh.

Anh không gặp ánh mắt cầu xin của cô vì còn bận tập trung vào việc nhanh chóng lấy chăn phủ kín người cô. Cô bị một mong muốn mãnh liệt thúc đẩy để nói với anh thật nhu mì rằng cô xin lỗi anh về tất cả những phiền phức mà cô gây ra cho anh, nhưng vẻ mặt xa xôi và sự miển cưỡng rành rành của anh khi phải săn sóc cô đã khiến cô đổi ý.

- Ngay khi ấm nước sôi thì anh sẽ đem cho em cái gì đó nóng sốt - Anh hứa với vẻ nghiêm trang.

Cái chăn lạnh quá và cô lại bắt đầu run lên và cô thấy rõ điều này làm anh không bằng lòng:

- Củi lửa trong phòng khách sao rồi hở Luke? - Cô hỏi - Chúng ta quên mất điều đó. Có khi vẫn còn đang cháy đấy.

- Không, không cháy đâu. Anh không quên - Anh đáp vẻ hối tiếc - Lửa tắt lúc anh đi ngủ và anh không kiếm đâu ra thêm củi.

- Em đang định đi cưa thêm một ít - Cô cau có - Đống củi dự trữ ở sân sau cũng đủ.

- Đủ để duy trì đến sáng mai - Luke nói chắc chắn - Anh không thể rời em ra được, nhất là trong tình trạng của em lúc này để đi chẻ củi trong đêm nay. Dù sao anh cũng sẽ đi xem có thể làm gì trong bếp trước đã.

Anh đã mồi lại được lửa trong bếp lò và một lúc sau mang lên cho cô một tách trà nóng, cô uống với vẻ biết ơn. Nó làm cho cô cảm thấy khá hơn đôi chút, nhưng những cơn lạnh trong người cô nhanh chóng phá hủy mọi thành quả vừa đạt được và chả mấy chốc cô lại lạnh cóng như trước.

Luke ngắm nhìn cô cau mày lo lắng. Mặt cô trắng bệch ra và răng va vào nhau lập cập.

- Một khu nhà nghỉ mà chỉ được trang bị như thế này không mấy khi là chỗ thích hợp cho một tai nạn - Anh thở dài ngao ngán. Khi thấy cô vẫn tiếp tục run rẩy, anh kiên quyết bồi thêm - Không điện, thậm chí không có cả bình đun nước nóng. Kiểu này đến giáng sinh cô mới ấm lên được.

- Đó chính là lỗi của em - Cô mếu máo không ra hơi - Em xin lỗi, Luke Bây giờ em ước gì em dừng lại lúc em nghe thấy tiếng anh hét.

- Đúng là nên - Anh tán thành với một giọng gay gắt - Đôi khi phải trả giá để biết cách nghe lời người khác.

Anh cúi xuống chạm tay vào trán cô:

- Anh chỉ muốn xem em có bị sốt không? - Anh nói một cách thờ ơ khi thấy đôi mắt nặng trĩu của cô mở choàng ra sợ hãi - Anh không nghĩ là em sốt đâu, nhưng còn phải chờ lâu nữa mới chắc chắn được.

Sự mỉa mai xúc phạm của anh khiến cô không yên:

- Em nghĩ là tiếp theo anh sẽ yêu cầu là được biết lý do vì sao em bỏ đi đúng không?

- Có phải ý em là - Anh nói tỉnh queo - Em rất muốn nói cho anh biết chứ gì? Anh đoán là vì anh cư xử không ra gì và em đã hoảng sợ, nhưng anh từ chối nói chuyện đó đêm nay. Một là trạng thái của em không thích hợp, hai là anh không cảm thấy thích.

- Nếu em thử lại lần nữa thì sao? - Gay hỏi vẻ bất chấp.

- Anh không nghĩ là em có thể làm được gì nhiều, cho đến giờ - Anh dài giọng - Cứ nhìn bộ dạng của em thì biết, cả đến sáng mai nữa.

- Em chỉ ước gì em ấm lên được một chút - Cô thì thào, chả còn thấy xấu hổ nữa khi cô lôi một góc chăn lên để lau nước mắt. Cô cố không để ý đến giọng điệu đầy vẻ không hài lòng của anh. Anh đứng sừng sững trước mặt cô, thật là cao lớn và kiên định, trong khi cô thì không còn lấy tí hơi sức nào.

- Với anh thì chả sao - Cô cáu kỉnh lắp bắp - Anh không thể nào hình dung nổi cái lúc bị lao xuống sông nó như thế nào đâu, nhất là lại trong cái xe của người khác nữa. Em biết là em sai rồi, nhưng em đã ăn năn lắm rồi. Em nghĩ em sắp chết vì rét.

- Ô, không, em sẽ không chết đâu! – Bỗng nhiên, dường như anh đổi ý, Luke ném cái chăn về chỗ cũ và nằm xuống bên cạnh cô. Khi thấy cô nhìn anh chằm chằm, quá đỗi hoảng hốt đến nỗi đờ cả người ra, anh quàng tay ôm lấy cô và kéo chăn đệm lại cho cả hai người.

- Đây là cách duy nhất, Gay à, và em phải hiểu điều này. Nếu em không khỏi rét và được giữ ấm thì em sẽ ốm to đấy.

- Nhưng - Cô run lên vì hoảng hốt - Mọi người sẽ nghĩ sao?

- Điều đó - Anh nói vẻ rắn đanh - Không đáng để trả lời.

Anh kéo cô lại với anh và ngay lập tức cô chống trả để ra khỏi giường.

- Thôi nào Gay - Anh quát - Thế thì sao nào? Em có thể chọn hoặc là chết rét hoặc là cùng ngủ với anh.

- Hai cái tội vạ đó thì cái nào nhẹ hơn? - Cô líu cả lưỡi, không nhớ nổi đã có lúc nào cô cảm thấy mất tinh thần đến thế này chưa.

- Em muốn nghĩ về anh thế nào về anh thì tùy - Anh đáp cấm cảu - Nhưng anh biết là anh sẽ chọn đường nào.

- Nhưng anh không phải là em! - Cô cuồng lên, miệng cô khô rát, khi anh ôm lấy cô, cái sức mạnh của cánh tay anh làm cho cô nghĩ đến một cái vòng thép.

- Anh sẵn sàng tin điều đó - Anh đáp, có lẽ cô đã tác động đến anh đôi chút.

Anh ôm cô chặt đến nỗi cô gần ngạt thở và những cơn run rẩy vì rét buốt không còn nữa. Nếu Luke mà biết được hơi ấm lan tỏa trong cô nhanh chóng đến thế nào thì hẳn anh sẽ rất vênh váo. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ chung giường với đàn ông và mặc dù hoàn cảnh thật bất thường nhưng cô vẫn có những cảm nhận, nó trên tất cả những gì cô đã trải qua, và gần như quá nhiều đối với cô.

Anh lặng lẽ quay mặt cô lại với anh.

- Lại đây - Anh nói, giọng gay gắt - Cô bé, cô có hiểu được vấn đề không? Bằng cách này cả hai chúng ta sẽ nhanh chóng được ấm lên và nếu điều này quan trọng với em thì sẽ không ai cần phải biết chuyện này.

Cô thì thào nhát gừng, không hoàn toàn bị thuyết phục:

- Em, em vẫn không tin đây là một ý kiến hay đâu.

Khi một lần nữa cô trườn ra xa anh, anh rền rỉ:

- Em nghĩ đối với anh thì dễ dàng hơn sao? - Trong ánh đèn dầu lờ mờ anh cười vẻ mỉa mai - Anh sẽ không lợi dụng tình hình đâu. Anh hứa với em đấy và anh nhất định chờ đến khi chúng ta đã cưới nhau hẳn hoi. Dù sao đi nữa, chỉ có thằng ngốc mới lợi dụng em trong cái hoàn cảnh hiện nay thôi.

Cô tái cả người, có phải anh định nói đến cái bộ dạng của cô không? Gay cắn môi đau khổ. Dù tóc cô đã khô nhưng rất bù xù vì Luke đã lau bằng khăn tắm, và cô sợ là da cô vẫn còn bẩn thỉu và hôi thối vì còn dính chút nước sông. Cô thất vọng thều thào:

- Em không nghĩ là lại có người đàn ông nào thấy em còn hấp dẫn trong cái tình cảnh này.

- Ôi, Gay - Anh thở dài, vòng tay anh siết chặt hơn - Đừng có mà ngốc thế! Sao em không quên tất cả đi và chỉ nghĩ đến chuyện giữ ấm thôi chứ? Em biết là dù có trong hoàn cảnh thế nào thì anh vẫn thấy em hấp dẫn mà.

Ai mà tập trung vào việc giữ ấm được cơ chứ? Gay hoang mang tự hỏi. Những cơn co thắt lạ lùng cứ chạy khắp người cô và cô rùng mình không ngừng. Cô thử nhúc nhắc đôi chân nhưng lập tức chúng bị chuột rút.

Khi cô phát khóc lên vì đau đớn, Luke nhanh nhẹn nâng chân cô lên và mát xa chúng với tôi tay thành thạo. Sự thô ráp của bàn tay anh nhanh chóng đem lại hiệu quả và các cơ co cứng đã mềm ra. Cô ước gì thoát khỏi được những cảm xúc từ sự đụng chạm của đôi tay trần của anh.

- Bây giờ thì ổn rồi - Cô nói yếu ớt cố đẩy anh ra.

- Em có chắc không? - Anh hỏi từ tốn, đôi mắt nhìn cô ngờ vực.

Thấy cô gật đầu lia lịa, đôi mắt anh nheo lại. Lại nằm xuống, anh kéo cô về phía anh, anh nói khi mặt cô vẫn ngoảnh đi phía khác:

- Em nên thông minh mà chấp nhận điều này, Gay à. Em sẽ không bao giờ khá lên được nếu em không chịu làm và anh nói là từ kinh nghiệm. Có một lần, khi anh đang trạc tuổi em bây giờ, anh đã bị lạc ở trên núi. Anh đang đi trượt tuyết và thật không may, anh theo một con đường lạ. Anh được người ta cứu thóat nhưng anh không bao giờ có thể quên được sự lạnh giá đó, dù cho những chi tiết khác thì đều dần dần mờ nhạt đi. Cũng như em, anh nghĩ là anh sẽ không sống nổi. Anh chỉ thực sự ấm áp lại được khi anh tin là anh có thể.

- Có lẽ là em ngu ngốc - Cô run run.

- Đôi chút - Anh tán thành, nhưng với vẻ hòa nhã - Em cố ngủ nhé?

- Em không biết tại sao, nhưng em không thấy buồn ngủ - Cô lẩm bẩm ủ ê - Em cảm thấy kiệt sức nhưng không buồn ngủ. Làm sao lại thế chứ?

- Phản xạ - Anh trả lời ngắn gọn - Sốc. Em vừa mới qua một tai nạn tồi tệ.

- Nhưng em không bị thương mà - Cô lại hùng hổ đẩy anh ra - Có lẽ chỉ thâm tím đôi chút...

- Lại đây! - Lần này dường như anh không lần chần trước những nỗ lực để lẩn tránh của cô nữa, anh vòng cả hai tay quanh người cô, lôi cô sát lại cái thân thể cường tráng của anh khiến cô nghẹt thở. Khi cô lại bắt đầu vẻ thổn thức tuyệt vọng, anh với tay lấy cái khăn mùi soa sạch và lau nước mắt trên má cô, vừa lau sạch anh vừa nói: - Những điều chúng ta trải qua đêm nay có lẽ sẽ làm cho nhiều người phát choáng. Chả có gì là xấu hổ nếu em thấy phát khóc lên được. Có lẽ đó là cách tốt nhất để thoát ra khỏi tình trạng của em.

- Từ lúc anh lôi em dưới sông lên em có làm gì đâu.

- Không sao.

Cảm thấy giọng Luke thật là dịu dàng xiết bao, cô bình tĩnh lại, trong giây lát, cô nằm trong vòng tay anh mà không nghĩ ngợi gì. Thật dễ dàng đổ lỗi cho giá lạnh và sốc đã gây nên những cơn chấn động trong cô chứ không phải là tại sự có mặt của Luke ở đây, trên giường cô. Khi thấy cô trở nên bình tĩnh hơn, anh ôm cô nhẹ nhàng nhưng cô vẫn cảm nhận được sức mạnh của cơ thể rắn chắc của anh sát bên cô. Cô hết sức băn khoăn tự hỏi khi cô trở nên ấm áp hơn, cô thấy mình vẫn quàng lấy anh, dường như chân tay cô tìm kiếm những đường nét đầy nam tính của anh, bất chấp sự ngăn cản của lý trí. Cô thực sự thấy sốc khi tay cô nhoài ra tìm kiếm vùng thắt lưng của anh và chạm vào làn da trần phía trước dưới lớp áo choàng

Cô đờ người ra khi thấy anh bỏ tay cô ra và thắt chặt lại dây áo choàng. Cô nhẫn nhục nghe anh hỏi:

- Chuyện gì đây?

- Chả có gì cả - Cô luống cuống lẩm bẩm - Em nghĩ là anh nên quay trở lại phòng anh, thế thôi. Em không thích sự có mặt của anh ở đây.

- Chừng nào em không thấy ghét anh - Anh mai mỉa - Thì anh thấy chả có vấn đề gì.

- Nếu em nói là em có ghét thì anh cũng chả thèm tin em - Cô la lên giận dữ.

- Có lẽ anh nên bác bỏ điều đó - Anh cảnh cáo, trong giọng nói vẫn có âm hưởng mỉa mai - Thế còn cái tay vòng quanh thắt lưng anh thì sao?

- Anh đã đẩy nó đi! - Cô la lên, bụng nghĩ thầm anh thật là dơ quá chừng khi nói ra điều đó.

- Anh xin lỗi - Cô cảm thấy là anh đang cười mỉm, khiến cô càng cảm thấy xúc phạm ghê gớm - Em cứ rúc vào anh như đứa con nít và trong phút chốc anh thiếu tỉnh táo.

- Anh bảo là em phải giữ ấm - Cô lẩm bẩm, má nóng rực - Đó là tất cả những gì em cố làm. Thế anh nghĩ là em cố thử lại gần anh vì cái khác à?

- Ồ, anh không biết nữa - Bây giờ trong giọng nói của anh lại có bóng dáng của sự chế nhạo - Anh còn nhớ đôi lần em có vẻ khoái hôn anh.

Gay nghĩ là có lẽ cô sẽ không bao giờ còn cảm thấy lạnh nữa vì những làn sóng ngượng ngùng nhấn chìm cô xuống. Làm sao Luke có thể mang những điều đó ra mà kết tội cô khi cô không có cách nào để tự vệ cơ chứ?

- Tôi thích hôn hít đàn ông, nói chung là như thế - Cô phản bác một cách dối trá.

Dường như để trừng phạt cô, tay Luke trượt qua ngực cô và đặt ngay dưới bầu ngực cô. Mắt anh lấp lánh khi thấy cô thở dốc lên, khi cô quay lại phía anh và hổn hển chống cự, môi anh bình thản hạ xuống gắn lấy môi cô.

Cô điên cuồng cố thoát ra trong khi đôi tay anh siết chặt lại một cách bạo liệt, rồi, thật ngạc nhiên, cô lại tự do và anh đang ở mé bên kia của chiếc giường.

- Anh xin lỗi - Anh sít sao - Nếu sự kìm chế của anh không được như ý, nhưng vì em kích động anh. Anh không định hôn em, nhưng chí ít thì nó cũng làm máu em tuần hoàn tốt hơn. Tim em đập như trống nện.

Cô giận dữ quay lưng lại với anh, băn khoăn không hiểu vì sao bây giờ mới làm thế. Anh thì biết gì về trái tim khi anh không có nó chứ? Trái tim cô có thể thực sự đập điên cuồng, nhưng nó còn biết đau đớn mỗi khi tổn thương. Luke có vẻ chấp nhận sự im lặng của cô một cách dễ dàng, dường như điều đó khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn, và cô nghiền ngẫm điều đó rất lâu trong cay đắng. Dần dần, hơi ấm của cơ thể anh bên cạnh cô khiến cô cảm thấy dễ chịu, cảm giác đó lan tỏa trong cô và cô thiếp đi.

Tỉnh dậy cô thấy mưa vẫn đập vào cửa sổ và hơi thở của Luke trên mặt cô. Cô lại ở trong vòng tay anh, cô gối đầu lên vai anh và khi cô ngước lên nhìn anh với đôi chút hoang mang, cô thấy anh cũng đã thức giấc, đang quan sát cô.

- Em khá hơn chưa? - Anh hỏi với một nụ cười uể oải.

Quá ư ngô nghê, cô cười lại với anh, không muốn rời vòng tay anh. Anh ôm cô thật sát, cô thấy thoải mái và ấm áp, ước gì thế này mãi mãi.

- Em nghĩ là có - Cô thử cựa quậy - Đầu em vẫn còn hơi đau, nhưng em vẫn cảm thấy ổn cả. - Chắc chắn là em bị cảm lạnh - Anh dịu dàng gạt món tóc lòa xòa trên trán cô và đặt một bàn tay lên đó - Hừm, em ấm áp nhưng không có sốt. Anh nghĩ là dù sao anh vẫn nên giữ em trên giường. Anh không thể để em ốm được vì đám cưới của chúng ta đến nơi rồi.

Lập tức cô giật lên. Sao anh lại cứ làm hỏng mọi thứ chứ?

- Luke - Cô ngập ngừng - Em chưa bao giờ đồng ý lấy anh, nhất là sau đêm qua. Anh có nhớ không - Cô hỏi vẻ chán chường - Em là loại con gái lái xe của người khác xuống sông!

- Một hành động hơi điên cuồng - Anh bình luận vẻ hòa nhã, với nụ cười nhăn nhở - Điều đó không có nghĩa là em đã hoàn toàn hết hy vọng. Anh tin là chúng ta hợp nhau, điều đó quan trọng hơn.

- Em không nghĩ là chúng ta hợp nhau - Cô phủ nhận.

- Đó là một trong những lý do khiến anh quyết cưới em - Anh lờ đi.

- Luke, chúng ta luôn tranh cãi.

- Cái đó thêm gia vị cho đời - Anh nhún vai.

- Thật là không tiêu hóa nổi - Cô tuyên bố đầy vẻ chống đối, cảm thấy hoảng sợ vì thấy mình hơi quá đà. Đôi tay Luke vẫn quàng quanh cô khiến cô không thể suy nghĩ cho rõ ràng.

Anh phản đòn đầy châm chọc:

- Cái đó tùy thuộc vào chuyện em cho điều gì là quan trọng nhất. Anh có một hai cô bạn rất thân nhưng anh chưa bao giờ có chút mong muốn mong manh nhất được tình tự cùng họ. Tuy nhiên anh cũng không hiểu tại sao bọn mình không thể vừa là bạn bè vừa là tình nhân. Chúng ta có nhiều điểm tương đồng hỗ trợ. Còn hôn nhân hẳn là một thử thách, và còn nhiều điều khác nữa. Đó cũng là những chuyện phải để tâm. Và cả em nữa, kẻ chống đối bé bỏng của anh, cũng phải thừa nhận rằng những điều làm ta mất thời gian, tâm lực, thì đến lúc gặt hái thành quả sẽ mãn nguyện hơn rất nhiều.

- Em không yêu cầu một bài thuyết giáo - Gay lầm bầm, nói thêm với vẻ cay đắng - Anh chỉ lấy em vì anh thấy rằng đây là lúc cần lấy vợ. Và anh được ăn được nói!

Anh nhăn nhó nhướng lông mày:

- Anh có nhiều việc khác đáng làm hơn. Có lẽ vì thế mà anh nói quá nhiều, để đầu óc thoát khỏi những chuyện đó.

Đỏ bừng mặt, cô giật lên, cảm thấy sự cám dỗ mà anh ám chỉ cũng lan tỏa trong cô nhưng cô không muốn thừa nhận điều đó:

- Anh định ở đây cả ngày à? - Cô hỏi.

- Anh sẽ dậy làm bữa sáng - Anh nói gọn lỏn, cảm nhận được sự kiềm nén đột ngột của cô - Em cứ nằm yên đây nhé.

- Không - Cô bắt đầu phản kháng, nhưng rồi dừng lại ngay vì anh đã nhanh chóng ra khỏi giường. Ngủ trong vòng tay anh đã làm khổ cô đủ rồi, nhưng nhìn anh đứng cạnh cô, mặc có mỗi cái quần piyama thì cô mới nhận ra họ đã gần gũi nhau đến thế nào. Từ sâu thẳm cô lại bắt đầu run rẩy và cổ họng cô trở nên khô khốc. Dù điều gì đã xảy ra thì cô cũng phải tránh đi thôi, cô không biết còn chịu đựng được bao lâu nữa.

Gật đầu tuân phục, cô lại vùi đầu vào gối, nhưng sau khi anh đi khỏi thì cô bắt mình phải đứng lên. Cô không đếm xỉa gì đến sự mềm yếu đến kỳ lạ của đôi chân mình. Nhờ Luke chú tâm trông nom, cái vòi nước tắm vẫn đang nóng, và sau khi ăn vận tử tế, cô cảm thấy khá hơn. Thậm chí cô gắng gượng đi được nửa cầu thang xuống nhà cho đến khi gặp Luke đang đi lên tay mang cái khay có hai tách trà.

Môi mím chặt, anh dừng lại, nhanh chóng đánh giá bộ mặt tái mét của cô:

- Có phải anh đã bảo là em cứ nằm yên trên giường không?

Luke mặc chiếc quần sẫm và một chiếc áo mỏng, tay áo xắn cẩu thả để lộ bắp tay nở nang. Thậm chí lúc này anh đang đứng dưới cô một bậc thang thì trông anh cũng đã như một tòa tháp lừng lững cạnh cô, khiến cô cảm thấy chông chênh:

- Em ở trên giường thế đủ rồi - Cô lẩm bẩm - Ý của anh là ý tốt - Cô nhanh chóng tiếp lời, bắt gặp vẻ hoài nghi không dấu diếm trong mắt anh - Nhưng em đủ khỏe để xuống uống trà trong bếp.

- Thế thì xuống thôi - Có vẻ như anh chịu thua, không tranh cãi gì thêm dù cho anh vẫn chăm chú theo dõi cô bằng con mắt chuyên môn: - Chúng ta sẽ nhanh chóng thấy vụ nhắng nhít này có cần thiết hay không.

Trong bếp có hai điều đồng thời hạ gục Gay. Điều thứ nhất là cô lẩy bẩy quá mức cô tưởng tượng. Điều thứ hai là cô không thể đi mà lại không có xe hơi, thậm chí nếu có phương tiện đi lại khác sẵn sàng thì cô cũng không thể nào đi đựơc cho đến khi chiếc xe của mẹ cô được mang từ dưới sông lên một cách an toàn.

- Anh nghĩ phải mất bao nhiêu lâu thì mới lôi được nó lên? - Cô nhăn nhó dường như đang nói với chính mình.

- Lại chuyện gì nữa đây? - Luke ngồi xuống đối diện cô với một tiếng thở dài chịu đựng - Một cái răng đau hả?

- Đừng có nực cười như thế! - Cô gay gắt quát anh vì tội chậm hiểu - Em đang nói về chiếc xe của mẹ em, cái xe đang ở dưới sông ấy. Đó chính là điều em đang băn khoăn - Cô gào lên hung hản, cố gắng che dấu nổi đau khổ của mình - Khi nào thì anh có thể làm được điều gì đó cho chuyện cái xe? Anh nghĩ sẽ mất bao lâu?

- Cô bé thân yêu của tôi - Anh lấy chân nghiêng chiếc ghế anh đang ngồi, nhìn sang cô vẻ điên tiết - Anh không phải là con ngựa, em biết không, lại cũng không tình cờ sở hữu một loại thiết bị nâng chuyển hạng nặng nào mà anh cho là cần phải dùng trong những vụ kiểu này - Anh từ tốn uống một ngụm trà, nhìn cô qua mép tách theo cái lối khiến cô gai người - Em sẽ cần đến cái gì đó kiểu như máy nâng thủy lực để lấy cái xe lên, nếu như - Anh nhấn giọng - Có thể làm được.

- Thủ...y lực, anh nói cái gì cơ - Cô phát hoảng.

- Em nghe thấy rồi đấy.

- Th...ế thì tốn bao nhiêu tiền? - Cô nhìn anh chằm chằm, quá choáng váng không dấu nổi vẻ khốn quẫn của cô.

- Ừm - Anh nghiêm nghị cân nhắc - Em phải gọi được ai đó đến đây trước đã, khá xa đấy. Rồi em sẽ phải thuyết phục vài thằng cha tội nghiệp lặn xuống dưới đó để móc thiết bị nâng vào cái xe. Thế rồi nếu họ nâng nổi cái xe lên, không có gì phải nghi ngờ là cái xe đã bị hư hại đáng kể. Nếu tính toàn bộ, kể cả tiền sửa chửa, anh cho là sẽ vào khoảng vài trăm Pound.

- Vài... vài trăm Pound!

Anh mỉa mai gật đầu, ngắm nhìn đôi mắt mở to đầy hoang mang lo sợ của cô:

- Anh không biết vấn đề bảo hiểm của em thế nào, tất nhiên sẽ còn có những khoản tốn kém vào đó nữa.

Gay nhìn anh trừng trừng mỗi lúc một thêm hoảng hốt, kinh hoàng nghe những lời pha chút mỉa mai kia:

- Em chưa bao giờ có đến một trăm Pound thì lấy đâu vài trăm Pound!

- Anh không nói đến một khoảng chính xác nào - Anh nhún vai, thêm vào một câu châm chọc chua cay khiến cô bật người lên - Có khi nếu em hứa sẽ lên giường với gã đó, hắn sẽ đồng ý làm việc không công cho em chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.