Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 61




Gay không gặp Luke trong kỳ nghỉ cuối tuần đó. Anh đã quên mất cái công thức nấu nướng mà anh phải tới lấy. Nhưng khi anh gọi điện và xin lỗi thì cô đã đọc cho anh qua điện thoại. Lũ trẻ đòi cô phải chăm sóc và nếu cô không làm như vậy thì mọi chuyện sẽ thành công cốc. Khi anh hỏi vì sao cô biết rõ đến vậy, cô nói rằng cô có một trí nhớ rất tốt.

Chiều chủ nhật khi trở về nhà, David bị cảm lạnh rất nặng. Đến đêm thì bệnh có vẻ nặng hơn và bác sĩ tuyên bố rằng anh đã bị cúm.

Thật không may! Anh rên rỉ khi Gay thò đầu vào cửa chào từ biệt. - Nhưng chỉ vài ngày nghỉ ngơi là anh sẽ ổn thôi mà.

Ném về phía anh chiếc hôn trìu mến. Gay nói rằng cô cũng hy vọng như vậy. Cô đã ở đây tới chừng nào có thể đỡ đần Katrina chăm sóc Nigel và cậu David nhỏ khi cha chúng ốm. Nhưng cô phải quay về London. Thời tiết lại trở nên tồi tệ. Gay rùng mình khi những cơn gió thốc thổi về phía cô trong lúc đang rời xe buýt để đi bộ về phía nhà ga. Gió mạnh như bão táp thổi tung cả tóc vào mắt cô và làm rối cả quai đeo của chiếc xách to.

Thêm vào đó, cô càng lúng túng khi thấy chiếc xe của Luke đang cặp sát bên cạnh mình. Không thể tin được một sự kiện có thể lập lại ở cùng một địa điểm, cô chằm chằm nhìn anh lạnh lùng.

Anh mở tung cánh cửa ở phía cô.

- Xin chào, - Anh nói, đôi mắt anh lướt nhanh trên khuôn mặt cô cho tới chiếc vali nơi chân cô.

- Xin chào, - Cô đáp lại lạnh tanh. Đây là chỗ ông vẫn đi tuần sao?

Anh mím chặt đôi môi nhưng mặt khác lại lờ đi câu nói hỗn xược đáng tiếc đó của cô.

- Cô đi đâu thế? Anh hỏi đột ngột - Không phải cô đang định đi nghỉ ngơi ở đâu đó nữa chứ?

- Ông đang đỗ trên đường cấm kìa - Cô nói khi thấy anh sau khi thốt lên một tiếng kêu sốt ruột đã rời xe của mình để tới bên cạnh cô.

- Thế thì cô nên vào xe đi, nếu không cô phải chịu trách nhiệm khi tôi bị phạt đấy. - Anh gắt gỏng. - Cô vẫn còn chưa trả lời tôi, cô đi đâu với cái vali này?

Gay tóm ngay lấy cơ hội dường như không nên bỏ lỡ đó. Chỉ với hai từ, cô có thể ràng buộc mọi việc thật gọn gàng, khiến anh ta không thể làm Katrina mất mặt được. Đưa mắt ra phía xa, cô nói nhanh:

- Tôi đi? - Cặp lông mày sẫm màu của anh nhếch lên dữ dội.

- Tôi bị đuổi thưa ông Ashley - Cô để giọng mình có vẻ ngập ngừng, hấp tấp quyết định bằng cách này sẽ đạt được ý nguyện.

- Tại sao vậy? Anh hỏi.

Ngay lập tức cô hối hận vì đã quá vội vã. Đuổi việc thì phải có nguyên nhân chứ, Sao cô không nói rằng đơn thuần chỉ vì không thích chốn này hay một lý do nào đó không riêng tư gì lắm đại loại như thế? Khi cô đi, Katrina còn đang bù đầu bù tóc vì mấy ngày nghĩ cuối tuần và chăm sóc ông chồng đang ốm đã nói theo cô:

- Chị sẽ phải nói gì đây nếu nhà ông Ashley hỏi em đang ở đâu hả?

- Họ sẽ không hỏi đâu - Gay đáp lại mệt mỏi, cảm thấy không bao giờ trong đời sẽ lập lại cái trò đùa ngớ ngẫn này nữa. - Ôi cứ nói với họ là em định đốt nhà - Cô hét to trong khi Katrina trông như sắp òa lên khóc.

Gay không hề nghĩ cô sẽ tình cờ gặp lại Luke như thế này. Giờ đây cô ước gì mình đã sắp đặt với Katrina một câu chuyện gì đó nghe có lý một chút. Đột nhiên chám chường hết thảy, cô mong muốn trở về nhàvà vội vàng thoát khỏi sự hiện diện của Luke.

- Tôi không thể bàn bạc chuyện riêng tư của nhà David được. - Cô quanh co đáp, quay mặt đi.

- Tôi không muốn nói chuyện về nhà David, tôi muốn biết về cô.

Anh ta không muốn nói chuyện về nhà David! Anh ta định nói gì thế? Chẳng để ý gì đến giọng nói của anh trong khi lòng vẫn vấn vương về những điều tốt đẹp cần phải làm cho nhà David. Gay phân vân khi phải xử sự thật thô lỗ.

- Xin lỗi - Cô lẩm bẩm. Bây giờ, xin ông hãy cho phép tôi...

Anh nắm chặt tay cô, thể hiện rõ ràng rằng anh không hề cho phép.

- Thôi được, tôi không hỏi gì nữa, - Anh đồng ý ngắn gọn. - Nhưng chắc hẳn không có gì ngăn cản cô nói cho tôi biết cô đang đi đâu chứ? Hay là cô cũng không biết mình đi đâu?

- Tất nhiên là tôi biết chứ! Cô ngắt lời, ước gì anh không quá cao lớn và đầy sức mạnh như thế. Tôi đi tìm vận hội ở London, nơi đã ông quyết định buông tha cho tôi.

Một lần nữa bỏ qua lời đề nghị của cô. Anh nói:

- Thế ra cô cũng không tránh khỏi sức quyến rũ của đô thành sao? Anh giễu cợt. - Cô đã bao giờ dừng chân lâu ở đó chưa?

- Tôi sống ở đó, thường là vậy.

Cô tự nhủ vì sao anh lại phải có cái bộ dạng tính toán không khoan nhượng đến vậy. Đột nhiên hoảng hốt, ngoài tất cả những gì đã từng biết đến, cô lấy tay mình đẩy tay anh ta ra để cố gắng giải thoát cho bản thân.

Cảm xúc tức thì đến với cô. Khi chạm vào những ngón tay trần cô anh, nó xuyên qua cô như một tia chớp. Cô rút ngay tay lại, hơi thở hổn hển trong cổ họng đột nhiên khô rát của cô.

- Xem kìa. - Anh gợi ý sít sao, hơi thở có chút khàn đi. Tôi đang trên đường đi London, cô đi với tôi chứ?

Hẳn đôi mắt mở to của cô đã ánh lên nỗi sợ hãi mà cô đang cảm thấy, vì cô nghe anh mải mê nói thêm. - Tôi chỉ đề nghị cho cô đi nhờ xe thôi mà.

- Vì sao cơ chứ?

Trông giây lát trông anh thật dữ tợn, dường như chính anh cũng không chắc chắn nữa.

- Liệu ta có phải tìm lý do cho mọi việc hay không? - Anh thì thầm cộc lốc. - Cứ coi như cô sẽ là người để tôi nói chuyện trên đường đi.

Vẫn còn hồ nghi, Gay hoài công mò tìm một lý do sao cho có tính thuyết phục. Nhưng trước khi đầu óc có thể suy nghĩ về một điều gì đó, cô thấy mình bị đẩy vào trong xe của anh cùng với hành lý được cho vào phía sau xe.

- Không thể đứng đây mà tranh cãi cả ngày được. Anh ngắt lời cô. Trong khi anh nhanh chóng khởi hành Gay bực tức gắt gỏng.

- Lúc nào ông cũng dùng những phương pháp độc đoán như vậy để đạt được như ý của mình sao?

- Với những người đàn bà hay lo âu thì đó là cách duy nhất, - Luke nói quả quyết trong khi họ bỏ lại phía sau những căn nhà cuối cùng.

Giận sôi người, Gay cảm thấy khó mà kiềm chế được cơn thịnh nộ của mình. Rồi cô nhớ tới một điều. Giờ đây chẳng còn cần thiết gì phải kiềm chế bản thân cô nữa. Chẳng phải cô đã bị đuổi việc rồi hay sao?

Nhưng trước khi cô kịp mở màn cuộc chiến, anh đã làm cô xịt ngòi bằng một câu hỏi với một chút lo lắng khó hiểu:

- Giờ thì cô định làm gì nào?

- Tìm một công việc mới - Thấy rằng mình vẫn phải thận trọng, cô trả lời gọn lỏn:

- Tôi có thể giúp. - Thật ngạc nhiên nghe giọng anh cũng không kém thận trọng so với cô - Công việc thư ký gì đó được không?

- Tôi tưởng chúng ta đã loại bỏ khả năng đó hôm thứ bảy rồi kia mà? Cô nhắc anh. - Dù sao, tôi hẳn cũng chết ngạt nếu như phải làm việc trong một văn phòng.

- Sẽ không như vậy trong một văn phòng của tôi.

Anh đang ám chỉ tới một văn phòng cao cấp, xa hoa có máy điều hòa nhiệt đô và cô bắn sang anh một cái nhìn lạnh giá.

- Tôi không được đào tạo tử tế. Chả lẽ ông định dùng tôi làm đồ trang trí sao, Ông Ashley?

Cặp mày anh nhíu lại:

- Cô sẽ là một đồ trang trí tuyệt vời. Tôi có biết một vài người tóc đỏ nhưng chưa thấy ai có mái tóc màu dịu đẹp như cô. Cô có thể ngồi mẫu vẽ cho những bức họa cổ xưa tuyệt với đấy. Có thể là một bức của Titian chăng?

Bởi câu trả lời của anh dường như có tác động kỳ lạ tới cô, cô gay gắt đáp lại:

- Ồ, tôi không có ý định trang trí cho bất kỳ dinh thự nào của ông đâu, ông Ashley!

- Tôi đời nào muốn một cô gái như cô chỉ để chiêm ngưỡng đâu. - Anh lật lại. Trước khi cô lấy lại được hơi thở, anh điềm tĩnh tiếp tục hỏi: - Cô sống ở khu nào trong London? Tôi đoán là cô cũng phải có một địa chỉ đích thực chứ?

- Tôi thường sống với người tôi quen biết, hoặc là... à anh trai tôi. Gay đã chực nói cho anh ta biết, nhưng rồi cô đổi ý:

- Có ai đang chờ cô không?

- Thực ra thì không - Cô đáp, chẳng chút nghĩ suy, bỗng nhiên thoáng buồn phiền.

- Thế thì chắc cô cũng không vội vàng gì lắm để quay trở về phải không? - Anh liếc nhanh cô, cặp lông mày nhướng lên. Vâng - Cô chậm chạp đồng ý, một lần nữa nhận ra mình đang bị trói buộc đến thế nào. Làm sao cô có thể kể cho anh nghe về cái cửa hàng thời trang trong khi anh vẫn tin cô từng làm việc cho Katrina? - Dù vậy tôi vẫn không muốn về trễ, cô vội vã nói thêm - Nhưng sao ông hỏi vậy?

- Tôi nghĩ chúng ta có thể đi đâu đó và cùng uống chút trà.

- Ông bảo rằng chúng ta đi thẳng về London kia mà, - Cô nói đầy nghi ngờ.

- Đừng có hoảng quá thế, Gay. Anh bất mãn trả lời - Tôi không có ý định gạ gẫm cô đâu. Tôi muốn biết thêm một chút ít về cô trước khi tôi làm việc đó.

- Buổi sáng thứ sáu đó Ông đã chẳng chút lưỡng lự gì! Cô vặn, nhưng rồi lại bực dọc ước gì mình biết gìn mồm giữ miệng.

- Một sự điên rồ nhất thời thôi - Anh đáp một cách cộc lốc, như tôi tin là tôi đã giải thích. Cô đừng lo, sẽ không xảy ra lần nữa đâu.

- Liệu tôi có thể tin được ông không? Cô hỏi gay gắt, tự giận mình đã không hiểu rõ giá trị một lời hứa như vậy.

- Tôi không chắc là tôi có thể tin bản thân mình hay không nữa? Anh thú nhận - nhưng cả hai ta cứ thử xem sao!

Khi anh hình như đã cho việc cô chấp thuận là đương nhiên và họ đi sâu hơn vào vùng thôn dã. Gay cố gắng thư giản. Chỉ có mỗi Morris ở London và anh ấy có thể chẳng thích thú gì lắm khi gặp cô. Và cô nghĩ một hai giờ đồng hồ thì cũng chẳng khác gì nhau.

- Anh có hay đi về không? - Cô hỏi khi thấy sự câm lặng giữa họ cứ kéo dài mãi ra.

- Tôi vẫn thường làm vậy, vì bà dì của tôi - Luke nói

- Anh quý bà ấy lắm phải không?

- Ừ, anh đồng ý.

Gay cảm thấy có một sự thâm trầm trong giọng nói của anh khi nói về bà dì đang vắng mặt của mình với những người khác.

- Anh quý trọng bà ta vì bà ta cao tuổi hơn và chẳng bao giờ tranh cãi với bà ấy. - Cô nói lạnh nhạt và nhớ lại cái cách bà dì của Luke dường như đồng ý với ông cháu về tất cả mọi thứ thế nào.

- Tôi quý trọng Dora vì bà ấy thật dễ chịu và lúc nào cũng vậy. - Anh nói giọng quả quyết lạnh lùng với Gay khi cảm nhận sự chỉ trích. Rồi anh còn làm cô bối rối bằng cách nói thêm. - Chỉ phiền một nỗi là dì ấy không thể quen được với bất cứ đâu ngoài căn nhà thật khiêm tốn nơi thôn quê. Và tôi nghĩ dì ấy không có khả năng thích ứng được.

- Anh phải cho bà ấy thời gian chứ. - Gay khuyên nhủ, cố gắng nhớ lại tất cả những gì cô có thể nhớ được về người phụ nữ nhỏ nhắn gọn gàng mà anh đã đưa tới buổi ăn tối đó. Bà không phải là một người đường đường mẫu mực như Katrina đã lo ngại. Bà thật dễ thương trầm lặng và bình thường. Và chính vì thế, Gay ngờ rằng Luke có thể đúng. Chắc hẳn bà dì của anh ta dường như không sẵn sàng cho một xã hội thượng lưu chí ít gì thì cũng không phải cái giới anh ta đang muốn gia nhập.

- Tôi không cho rằng thời gian sẽ làm người ta thay đổi nhiều tới như vậy - Anh nhăn mặt - Tôi có cảm giác rằng bà ấy đã đầu hàng rồi.

Gay sắc sảo nhìn anh:

- Vậy bà ấy không thích làm một quý bà sao? Tôi muốn nói về tầng lớp mà anh đang cố gắng đưa bà ta vào ấy?

- Tôi không cố gắng đưa bà ấy trở thành một cái gì hết - Anh cãi lại, nhận thức khá rõ về lời châm biếm của cô. - Đó đơn giản chỉ là việc thăng tiến trong xã hội, một việc mà tôi thấy hiếm người có thể thành công. Căn nhà chính là ý tưởng của bà dì tôi, nhưng bà ấy vẫn vương vấn cái lối sống trước đây. Buổi sáng nay bà đã nói với tôi về việc quay lại cái túp lều của mình. Giờ thì tôi phải làm gì đây?

- Anh chỉ việc bảo đảm rằng sẽ không phạm phải sai lầm một lần nữa - Gay chế nhạo: - Có lẽ anh sẽ không dễ dàng đến thế nếu muốn tống khứ một cô vợ không sẵn sàng cho một cuộc đua tranh.

- Tôi sẽ tống khứ cô ta ngay chừng nào cô ta nói chuyện như cô đang nói với tôi đây. - Anh ta nói vẻ hăm dọa. - Nhưng đừng lo, vợ tôi chắc sẽ phù hợp thôi.

- Vậy anh sẽ chọn một cô vợ vì dòng tộc của cô ta hay vì anh yêu cô ta? - Gay cười miệt thị.

- Vì dòng tộc của cô ta - Anh cắm cảu.

Vì tất cả những điều anh để tâm về nó thì mấy lời trêu ghẹo vô thưởng vô phạt của cô hình như là một trò rất đáng cáu. Cô nhìn anh chằm chằm đầy kinh ngạc, cảm giác trống rỗng lạ lùng.

- Vậy thì còn tình cảm, tình yêu thì sao? - Cô ấp úng

- Tôi không tin vào tình yêu. Sự hấp dẫn thì có đấy - Anh công nhận không chút biểu cảm - nhưng đó là thứ mà ta có thể phân định khá dễ dàng ra khỏi mớ tình cảm, chỉ với một chút thông minh bình thường.

Sự tự tin tột cùng của anh về khả năng điều khiển các xúc cảm của bản thân khiến Gay há hốc miệng ngờ vực. Cô nóng lòng ước, rồi một ngày kia sẽ có một người phụ nữ khiến anh phải khóc lóc xin được khoan dung và anh phải chết ngập trong cái mà anh gọi là trí thông minh bình thường kia. Dầu vậy, cảm thấy sự cứng rắn không dễ xiêu lòng của anh, cô hồ nghi liệu ngày đó có bao giờ đến.

Bị lôi cuốn bởi một nỗi mê hoặc kỳ lạ, cô can đảm hỏi tiếp:

- Nếu không chờ đợi tình yêu vậy sao anh còn chưa chọn vợ đi? Hẳn anh cũng đã đến tuổi rồi chứ?

- Ba mươi sáu, - Anh đáp lại lạnh tanh, đôi tay trên chiếc vô lăng hoàn toàn thư giản, dường như anh thấy cái tuổi đó cũng chẳng có gì là trọng đại cả. Anh vu vơ nhún đôi vai rộng của mình, - tôi lúc nào cũng bận rộn có lẽ vì thế mà chưa lấy vợ. Tôi nghĩ David cũng đã nói với cô rồi chứ, rằng tôi đã đi lên từ đáy xã hội. Thật tốn vô vàn công sức để tới được vị trí tôi đang hiện có, nhưng tôi cũng không hề hối tiếc. Dù sao giờ đây tôi cũng thấy có thể dành thời gian để đưa đời sống gia đình về quy củ.

Gay giận dữ nói mát mẻ: - Tôi chưa từng được nghe một câu chuyện thản nhiên kiểu máu lạnh như vậy!

- Ồ, máu của tôi còn lâu mới lạnh - Anh châm biếm, đôi môi châm biếm và nghiệt ngã của anh cong lên theo cái cách khiến tim cô đập thình thịch tức giận. - Ồ - tôi thấy đàn bà tóc đỏ thường hay có băng giá trong tim. Nhưng chừng nào bà vợ tương lai của tôi vẫn biết cách cư xử thì tôi cũng chẳng có gì phải phàn nàn.

- Anh mới cao thượng làm sao chứ - Cô nói, vẻ chán chường.

- Không sao - Anh đáp - Chuyện hôn nhân của tôi chẳng dính líu gì tới cô đâu.

Gay quan tâm tới việc này một cách hiếu kỳ bệnh hoạn:

- Anh đã suy nghĩ tới ai đó chưa?

- Một hai người gì đấy, - Anh quan sát khuôn mặt cô với chút xúc cảm và ủ ê - tôi vẫn chưa đi tới quyết định rõ ràng.

Khi mắt anh trở lại quan sát con đường, Gay thở ra một hơi dài:

- Tôi cho rằng anh coi việc cô ấy sẽ chấp nhận anh là đương nhiên, dù người phụ nữ may mắn ấy là ai chăng nữa?

- Cô ta có thể không ưa tôi, chứ không phải tiền của tôi. Anh mỉm cười nhạo báng.

Gay rơi vào im lặng, đột nhiên cảm thấy chán nản. Cuối cùng cô nói:

- Vì sao anh lại nói với tôi tất cả những điều này?

Luke hơi chút ngạc nhiên, dường như anh vừa mới khám phá được nhiều điều về bản thân mình:

- Chẳng rõ nữa. Tôi biết rằng cô là người rất dễ trò chuyện, bất chấp những khác biệt của chúng ta. Có lẽ đúng hơn là vì tôi chẳng quen biết cô, và chúng ta sẽ chẳng còn gặp lại một khi đã tới London. Vì sao nhỉ? - Anh khẽ nói, dường với chính mình.

Ít nhất thì anh ta cũng thành thực. Gay gượng nghĩ. Và cô chắc chắn không muốn gặp lại anh nữa! Vậy sao tâm hồn cô vẫn cứ chán nản?

- Cô đã ăn trưa chưa? - Đôi mắt anh mãi không rời khuôn mặt cô, vì cớ gì không rõ, thoáng chút băn khoăn - Tôi mờ cô uống trà, nhưng ta nên dùng gì đó cho có chất hơn chăng?

- Tôi không đói, nhưng ăn một chiếc bánh sandwich thì cũng được. - Cô thú nhận, lảng nhanh ánh mắt khỏi nét mặt rắn rỏi điển trai của anh. Cô đã quá bận bịu với lũ trẻ nên chẳng có thời gian nào mà ăn trưa.

Họ dùng sandwich, bánh nướng cùng bình trà lớn trong một khách sạn dễ chịu vùng thôn quê. Luke không ăn nhiều. Ngồi dựa lưng trong ghế của mình anh quan sát Gay với vẻ đánh giá. Một nếp nhăn luôn hằn trên vầng trán rộng của anh. Trong lúc cô đang uống tách trà thứ hai và không hề hổ thẹn thưởng thức một miếng gatô sôcôla to tướng, anh xin phép đi gọi điện thoại.

- Sẽ không lâu đâu - Anh nói và Gay mỉm cười với anh.

Khi cánh cửa kép bằng gỗ sồi của phòng trà đã đóng lại sau hình dáng cao lớn đầy quyết đoán của anh, cô tự hỏi vì sao trông anh lạ lẫm thế khi cô mỉm cười với anh. Anh chưa từng thấy cô mỉm cười trước đây, có lẽ vi vậy mà anh đã bị giật mình đến thế chăng. Trong cả tiếng đồng hồ qua, cô nhận thức quá rõ ràng anh đang quan sát cô rất kỹ lưỡng. Nó đã biến đổi từ trạng thái khá dễ chịu tới mức tính toán lạnh lùng. Hầu như suốt trong thời gian đó, cô cũng đã nhận ra được sự thích thú ngày càng tăng của mình. Nhưng cô hoài nghi liệu Luke có chia sẻ nhịp tim đang đập dồn của cô, hay anh cũng đang phải chịu đựng một cảm giác mong mỏi khắc khoải kỳ lạ như vậy.

Cô chắc chắn tự nhủ, dù điều gì có xảy ra đi nữa cũng không được để người đàn ông này chọc tức mình. Anh ta thật cứng rắn, và cho dù đã thú nhận rằng mình lên từ đáy xã hội, rõ ràng anh đã trở nên một con người quý tộc hạng nhất, chính thể loại mà cô khinh miệt. Anh cũng sẽ lạnh lùng tính toán về việc hôn nhân cũng như đối với bất kỳ mối quan hệ nào khác. Trong tiềm thức, cô cảm thấy. Khi đúng tâm trạng, anh có thể trở thành một con người say đắm đủ để làm hài lòng bất kỳ người phụ nữ nào. Mặc dù vậy, ai mà mê được một người đàn ông có thể điều khiển cảm xúc của mình, hệt như cái vòi nước, khi nóng, khi lạnh như anh ta?

Hết sức vui mừng vì giờ đây cô không còn phải gặp lại anh ta nữa, cô khinh khỉnh đợi anh ta quay lại. Anh vắng mặt chỉ khoảng mười phút và cô cố làm lắng dịu những cơn chấn động trong mình khi anh bước về phía cô.

Vẻ dứt khoát không gì lay chuyển của anh làm mất hết tinh thần. Bất chấp tất cả những điều chẳng ưa gì về anh, cô hy vọng anh không có tin tức gì xấu. Dừng bên cạnh cô, anh nói cộc lốc:

- Nếu cô đã sẵn sàng thì ta đi.

Không thèm trả lời, Gay ngoan ngoãn thu túi xách và áo khoác. Anh vội vã quay lưng và cô theo bước anh ra khỏi khách sạn.

Mặt trời đã biến mất sau một vầng mây, nó cũng nhưng ám chẳng kém gì khuôn mặt của Luke. Giờ thì sao nữa đây? Cô thở dài, nhận ra rằng cô đã không nhầm về sư thay đổi trong tâm trạng của anh. Dường như không thể tin rằng không ai khác mà chính Luke đang cho cô đi nhờ xe về London. Quá nhiều chuyện xảy ra trong vòng ba ngày qua có vẻ như thật khó tin. Và cô biết, từ nét mặt của Luke, sẽ còn thêm nhiều chuyện nữa.

Anh lái xe đi mà không nói một lời, để Gay cảm giác như tạm thời thoát hiểm. Dù vậy cô không thể không liếc nhìn anh lo lắng, sợ hãi vì cơn giận dữđang âm thầm nung nấu trong đôi mắt anh. Qua một vài dặm trên con đường cao tốc anh rẽ vào một con đường hơn. Nơi đây có rất ít xe cộ qua lại và cuối cùng anh lái xe vào một chỗ đỗ xe còn trống.

Gay quay về phía anh đầy ngạc nhiên:

- Chúng ta ở đâu vậy? Sao anh lại dừng xe? - Cô hỏi đầy lo âu.

- Không còn xa Lon don là mấy và chúng ta dừng xe là vì tôi muốn nói với cô một chuyện - Anh đáp.

Lúng túng, Gay chờ anh nói tiếp, quai hàm anh căng thẳng, trông anh thật tàn nhẫn, nhưng tới lúc đóc cũng chưa thấy anh kinh khủng cho lắm. Chẳng phải bè bạn gì của cô.

Anh nhanh nhẹn đi vòng quanh cô, không đếm xỉa gì đến sự ngây thơ ẩn chứa trên khuôn mặt cô. Anh chẳng hề lưỡng lự. Đó chính là cú vồ của kẻ chủ động tấn công, thật ác liệt và dứt khoát, quyết hạ gục chỉ bằng một cú đòn.

Tôi đã gọi điện thoại cho nhà David trong khi cô uống trà - Anh thông báo với cô, ánh nhìn của anh như băng giá - Bà Katrina nói với tôi rằng bà ta đã đuổi cô vì có tư cách hớ hênh. Bà ta gợi ý rằng nó có liên quan đến chồng của bà ta.

- Bà ấy, bà ấy không thể làm như vậy! Gay lắp bắp.

- Không phải sự thật đó sao? - Anh hỏi ngọt xớt - Trong khi chối cãi, hãy nhớ rằng tôi đã bắt gặp được cô những hai lần đấy.

- Hai lần ư? - Gay thấy mình tiếp tục lắp bắp, cô còn cảm thấy mình lúc thì nóng lên rồi lạnh đi. Hiểu rõ về hai vụ việc mà Luke đang nói tới, cô liều lĩnh kiếm tìm một cách để chứng minh cho sự vô tội của mình, trong khi không biến Katrina thành kẻ nói dối.

- Hai lần - Anh cay độc nhắc lại.

Đôi má Gay nóng bỏng:

- Ôi, hãy cứ tin vào điều anh thích! - Cô gào lên đầy phẫn nộ - bà David hay tưởng tượng, vâng, đôi lúc...

- Vậy không phải là cô đang lăng nhăng với chồng bà ta ư?

- Không! - Cô kịch liệt phủ nhận.

- Vậy thì sao cô lại ra đi? Lần này thì hãy cho tôi biết sự thật đi nào. Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.

- Anh ta nghĩ mình là ai thế? Tôi không nói ra thì hơn - Cô thì thầm, nữa như liều lĩnh, nghĩ bụng có thể anh sẽ ngoài tầm xử lý của cô. Đây không phải là lần đầu tiên cô cảm thấy bị hoàn toàn nản chí bởi một hoàn cảnh cô không thể giải thích nổi.

- Cô rất hợp với bọn trẻ - Anh bắt đầu, với một sự tỉ mỉ lạnh lùng mà có thể anh đã sử dụng trong phòng họp giám đốc - và nấu ăn ngon - Thấy Gay chớp mắt, anh giải thích: - Tôi tình cờ biết người đã chuẩn bị bữa ăn tối thứ sáu. Công việc của cô không thể có gì chê trách, vì thế phải có nguyên nhân khác. Cô có biết tôi thấy cô với David vào chiều thứ bảy không?

- Ông ấy, ông ấy chỉ tỏ ra thân mật thôi mà.

- Thật sao? - vẻ mặt Luke đầy châm biếm. Tôi chưa bao giờ bày tỏ thiện chí như vậy với bất kỳ người giúp việc nào của mình.

- Đó, đó không phải như ông nghĩ đâu! - Cô điên cuồng lặp lại.

Cặp mắt anh lóe sáng một cách nguy hiểm:

- Có phải cô định nói với tôi rằng bà David tưởng tượng ra mọi chuyện ư? Rằng thực tế chồng bà ta chưa hề ôm cô trong tay ư, chưa hề hôn cô ư?

- Tất nhiên là không. Gay trừng trừng giận dữ - Dù sao thì không theo cách mà ông nghĩ - Cô ấp úng nói liều.

Cơn thịnh nộ trong mắt Luke càng tăng thêm.

- Có thể cô muốn nói cụ thể hôn chăng?

- Ôi, khốn kiếp! - Cô la lên ầm ĩ, sử dụng loại ngôn ngữ mà cô hầu như không thích thú. Nhưng sao anh ta lại không im đi chứ! Làm sao cô có thể giải thích nỗi nếu không phá bỏ tất cả, trong khi suốt cả cuộc đời David đã đối xử với cô bằng một tình cảm anh em mà rất thi thoảng mới có một vài cái ôm hay chiếc hôn nhẹ vào má? - Anh định vặn tôi thành từng mảnh hay sao chứ? Cô buộc tội Luke.

- Phải, với mục đích duy nhất là để tìm kiếm sự thật - Anh đồng ý.

- Nghe đây, cô rướn người gần lại, nắm chặt cánh tay anh trong một nỗ lực vô thức cố làm cho anh hiểu. - Tôi đi khỏi nhà David bởi vì tôi muốn thế. Chẳng có ai làm điều gì sai trái tới mức khiến cho anh phải nóng nảy bực mình hết. Đàn ông vẫn liếc nhìn các cô gái khác và các bà vợ họ đôi lúc trở nên nghi ngờ, nhưng hãy tin tôi đi, trí tưởng tượng thường đóng vai trò lớn hơn. Dù sao, có liên quan gì đến anh cơ chứ, thưa Ngài Ashley? Vì sao nó làm bận lòng ngài đến mức này?

- Có thể đúng đấy - Anh ngắt lời thiếu kiên nhẫn - tôi đáng nguyền rủa nếu như tôi biết được. Ít nhất dường như chúng ta đã chứng minh được rằng đó không phải là lỗi của nhà David. Dù sao, cũng không hoàn toàn như thế. Đúng hơn đó là do một cô gái trẻ ngốc nghếch, thích vui chơi.

- Xin cảm ơn chẳng vì cái gì cả! - Gay cay độc trả lời, cố gắng che đậy một sự tổn thương lạ kỳ. Cô biết đáng ra cô chỉ nên cảm thấy nhẹ nhõm vì Katrina và David dường như đã được miễn tội và cô không thể giải thích cho sự miễn cưỡng của mình khi phải khiến Luke tin tưởng rằng cô là con người tội lỗi. Sau rốt, như thế thì đã sao nào?

- Các cô gái cũng tìm kiếm chút vui vẻ chứ - Cô cố ý tự nhủ Morris có thể bị đánh giá không đáng một xu!

- Chúa ôi, Luke túm chặt lấy vai cô đầy tức giận, các ngón tay của anh làm cô đau nhói qua lớp áo khoác dày - Cô đáng bị trừng trị và có thể có cách cư xử duy nhất với một cô gái như cô, phải cho cô một trận!

Chợt nhận ra mình đang túm lấy tay anh, cô vội buông nó ra - Gay cố gắng thoát ra. Cặp mắt anh đầy tức giận, nhưng điều duy nhất nhưng bộc lộ ra chỉ là một niềm mong muốn được trừng trị cô bằng một thứ bạo lực thô thiển. Chẳng thể giải thích được vì sao lúc đó cả hai đều bị tràn ngập bởi một sức hút mạnh mẽ đã vài kéo họ lại gần bên nhau?

Đột nhiên đôi tay trên vai Gay bỗng trượt xuống nơi lưng cô, trong khi đó khoảng cách giữ họ ngày càng sát lại. Hơi thở của anh phả trên mặt cô, rồi trên môi cô cùng lúc một bàn tay anh mau lẹ trở về lướt nhẹ trong mái tóc mềm mại của cô, khiến cô không thể trốn thoát mắt anh.

Mắt họ gặp nhua trong nỗi xúc cảm mãnh liệt đến nghẹn thở. Tiếng mạch đập dữ dội trong cổ họng. Giây phút đó dường như cô không có một thứ vũ khí nào để chống lại anh. Mỗi nỗi run rẩy không ý thức. Mãnh lực của người đàn ông đó thật đáng kiếp sợ. Cô nhận ra rằng mình cần hiểu rõ hơn để khỏi bị vướng vào đó.

- Xin hãy để tôi đi - Cô thì thầm.

- Chưa đi được - Lặng lẽ lắc đầu - Anh nói chắc nịch.

Sự căng thẳng giữa họ khiến nhịp tim cô choáng váng và toàn thân cô ngập chìm trong những xúc cảm mới. Hai cặp mắt nhìn nhau nung nấu tới khi đôi mi nặng của cô sụp xuống bất lực. Rồi họ gần gũi hơn, hòa quyện vào nhau, đôi môi Luke gắn chặt vào môi cô trong một nụ hôn như chưa từng biết đến bao giờ. Họ dính chặt vào nhau, không nói một lời,vòng tay anh giam giữ cô tựa một tù nhân. Chưa bao giờ cô trải quá nỗi xúc cảm tràn ngập đến thế. Suốt cả cuộc đời non trẻ của mình cô chưa hề biết tới một hình thức nào của sự đam mê. Giờ đây, lần đầu tiên trong đời mình, cô đang cảm nhận sự tấn công mãnh liệt từ sức mạnh ái tình của một người đàn ông và cô đáp lại nó một cách mù quáng. Dưới sự dẫn dắt thành thạo của anh, cô trở nên thật sống động.

Đôi tay cô vòng quanh cổ anh và cô bám vào anh, bỗng nhiên không còn cần biết đến những gì anh đang làm với cô. Cô như bị thôi miên, đầu óc quay cuồng trong một cảm giác khoái lạc bất chấp tất cả, nó làm lu mờ khả năng suy nghĩ cô. Cô biết cơn giận dữ đang dần rời khỏi anh nhưng sự thức tỉnh bất chợt của bản năng đích thực sâu thẩm của chính cô đã khiến cô như điếc trước những tiếng nhắc nhở cảnh tình yếu ớt của tiềm thức.

Rồi bỗng nhiên, với một sự đột ngột đến phũ phàng, Luke giằng ra. Nhưng Gay quá bàng hoàng, choáng váng đến độ cô không cảm nhận được hoàn toàn hành động đó của anh cho đến khi anh cất tiếng.

Trong khi hoàn toàn khôi phục lại vị thế vốn có của mình, anh nói cộc lốc:

- Tôi đưa cô về London và ra khỏi cuộc đời tôi nhanh chừng nào thì tốt chừng ấy.

Anh không hề xin lỗi hoặc nói một điều gì cho lọt tai. Gay cũng nghĩ rằng mình không mong gì anh làm điều đó. Những điều gì đã xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự định. Cô hoàn toàn hiểu rõ rằng anh không hề dự định hôn cô và chính bản thân cô cũng đáng trách như anh thôi. Lại vẫn luôn là thế, cô cảm thấy run rẩy kinh khủng và bụng cô lại tiếp tục cái kiểu đau đớn đó.

Cô nhận thấy gương mặt anh tái nhợt và lóng ngóng đẩy nhẹ cần số khi anh bắt đầu lái xe đi nhưng anh lại có vẻ xa cách như mọi khi. Gay ngạc nhiên nhận thấy bản thân cô dần dần trở nên tê dại. Mọi điều chứng tỏ rằng mọi cảm xúc mù lòa đã tưới đẫm toàn thân khi Luke ôm cô trong vòng tay chỉ đơn thuần là những cảm xúc nhất thời thôi.

Anh không nói thêm lời nào cho đến khi họ tới London và lúc đó chỉ là vài từ hỏi xem cô sống ở đâu.

Liếc sang anh, cô nói địa chỉ của Morris. Căn hộ Morris gần sông. Cái khu này dạo Morris chuyển đến thì khá là lụp xụp nhưng dần dà đã trở nên thời thượng. Vì chuyện này nên dù anh ta có nói đến chuyện sẽ lại chuyển đi nhưng vẫn chưa tiến hành. Anh ta thích dòng sông và dáng vẻ của nó. Anh ta nói rằng dòng sông xoa dịu lòng anh.

Rõ ràng là Luke rất đỗi ngạc nhiên khi đi theo sự chỉ dẫn của Gay. Tuy nhiên khi anh lái xe đến nơi và Gay nhổm người lên đi ra thì anh vẫn xách hành lý của cô và đi theo cô.

- Dẫn đường đi - Anh yêu cầu trong khi cau có liếc nhìn những ngõ nhỏ có trồng cây hai bên, bóng đổ tối thẫm, những con đường trải sỏi. Nước sông Thame vỗ một cách kỳ quái vào kè đá và cô rùng mình.

- Nó không tồi như mới thoạt nhìn đâu - Gay gần như có đôi chút phản kháng khi nhận thấy biểu lộ của anh.

- Thật à?

- Tôi có thể tự làm được! Sự mỉa mai trong giọng nói của anh khiến cô nổi xung và tay cô vuơn ra giật lấy vali của mình.

- Tôi nói là cô dẫn đường đi! Anh ta nhắc lại.

Cô chịu thua với một cái nhún vai nhẹ, hoàn toàn ý thức được rằng tranh cãi với anh là vô nghĩa:

- Nếu ông cho là phải thế.

- Thế thì tôi phải làm cái quái quỷ gì nữa chứ? - Anh càu nhàu để mặc cô cho ân huệ của bọn côn đồ quanh đây à? - Tôi khuyên cô là nên tìm một công việc khác để kiếm sống càng nhanh càng tốt.

- Tôi chưa bao giờ sợ cả - Cô đáp - Lờ đi câu nói của anh về công việc.

- Tất cả mọi cái đều có lần đầu tiên - Anh chì chiết và cô run lên vì một cái gì đó không thể phân định được trong giọng nói của anh khi anh đi theo cô lên những bậc thang tối xoắn ốc.

- Anh cô hẳn là bị điên nên mới để cô liều lĩnh như thế này - Anh cấm cảu khi họ lên đến gần tầng chót.

- Không phải tất cả chúng ta đều được sống trên tầng áp mái - Cô trả miếng. Lôi chiếc chìa khóa từ trong cái cái túi, cô dò dẫm mở khóa cửa trong khi anh chờ đợi với một sự nôn nóng đáng trách. Khi cánh cửa vừa được mở tung và cô quay người lại với mấy lời cám ơn vội vàng về cái vali thì Julie hiện ra cùng Morris kè kè bện cạnh.

Gay cảm thấy má cô bừng bừng lên khi cô nhìn thấy Julie một lần nữa mặc cái bộ đồ trễ nãi trong suốt cô chị ta. Julie nhìn cô một cách ủ ê khiến Gay cảm thấy hết ý nghĩa của sự chào đón. Luke gật đầu giễu cợt rồi quay đi để họ lại. Anh thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc nói một câu tạm biệt.

Nửa mắt Morris nhìn em gái, nửa mắt nhìn theo bóng dáng của Luke đang rời đi:

- Anh không nghĩ là em về, Gay à - Anh nói rõ ràng vòng tay qua người Julie.

Điều anh nói có nghĩa là anh không nghĩ là cô lại về nhà vào cái lúc muộn như thế này. Thường thì cô từ nhà David về sớm cơ và anh ra ga đón cô. Anh ta đã nói trước với cô khi nào cô định về thì phải gọi điện thoại cho anh. Đây không phải là lỗi của anh ta, cô đã quên phức đi mất.

- Em xin lỗi Morris, em không dễ gì mà đến chỗ khác được - Cô ngập ngừng

- Không, không sao đâu. Anh ta lầu bầu - Chúng ta sẽ sắp xếp thế nào đó.

Gay nghe thấy tiếng bước chân sau lưng cô, tiếng bước chân dừng lại rồi tiếp tục đi xuống cầu thang. Có phải Luke nán lại để nghe câu trả lời của Morris hoặc để xem cô sống ra sao?

- Cái anh chàng bóng lộn đó là ai vậy? - Đi với em hả? Julie háo hức hỏi.

Gay gật đầu: - Anh ta là hàng xóm của những người bạn mà em vừa đến thăm đấy. Anh ta cho em đi nhờ xe.

Cô không nói anh ta là ai và Julie cũng không hỏi thêm gì, cô ấy quá say sưa trong cuộc tình với Morris nên không để tâm đến ai khác.

Julie là người dễ chịu nhưng Gay thường coi cô là đồ ngốc vì quá mê đắm Morris, một người rõ ràng là đặt sự nghiệp lên trên hết. Bây giờ thì Gay cũng không chắc gì nữa. Hồi tưởng lại cô đã cảm thấy thế nào trong vòng tay của Luke, cô bắt đầu nhận thức được rằng chuyện có thể hoàn toàn bị cột chặt vào một người đàn ông đặc biệt mới dễ dàng làm sao.

Cho đến lúc Morris đưa Julie về cô vẫn không cố xua đi hình ảnh của Luke khỏi tâm trí mình. Với một tiếng thở dài, cô bỏ quần áo và lên giường đi ngủ, lôi ra quyển sách cô đã dự định đọc từ hàng thế kỷ rồi. Mơ mộng mà làm gì cơ chứ, cô quở trách chính mình, mà lại mơ mộng về một gã đàn ông chưa bao giờ thèm hỏi tên thánh của cô là gì, và cái kẻ quá hợm mình trong chuyện hôn nhân, cứ làm như chỉ có nữ công tước mới xứng với anh ta thôi!

Sáng hôm sau cô tỉnh dậy vào lúc sáu giờ và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa trong cơn phẫn nộ của Morris:

- Cứ để thế có làm sao đâu - Anh điên tiết thò đầu ra khỏi cửa phòng ngủ của mình vì bị tiếng máy hút bụi đáng thức.

- Bẩn thỉu quá - Gay gàu lên át tiếng ồn của cái máy - Đáng lẽ em phải làm điều đó từ lắm rồi mới phải.

- Anh thích để thế - Morris cằn nhằn - Suốt đêm qua anh nhớ Julie hơn mức anh muốn thừa nhận - Có chuyện gì với em thế hả Gay?

- Em không biết. - Cô tắt máy và nhìn ông anh với vẻ vô vọng.

- Em luôn kêu ca anh về chuyện đó, Gay à. Nhưng từ trước đến nay nó chưa bao giờ thât sự làm em phiền lòng. Em biết là anh không thể làm việc trong một môi trường ngăn nắp mà, vậy tại sao lại có sự trừng phạt bất thình lình này? - Anh chà xát cái cằm lởm chởm của mình một cách suy tư - Không có chuyện gì với cái nhân vật láng cóng đưa em về nhà tối qua chứ?

- Ôi, đừng có mà vớ vẫn! - Gay lại nhấn nút cho cái tiếp tục làm việc, để khỏi phải ông anh nhại lại cái câu trả lời của cô.

Sau đó một chút, khi cô đã xong việc, cô thấy ông anh trong bếp, nhâm nhi tách trà;

- Thôi nào, sau chừng ấy việc hẳn là em khát khô cổ rồi. Và em có thể kể hết cho anh nghe.

Tất nhiên là cô không thể kể cho Morris điều gì cả vì chả có điều gì thực sự logic để kể cả và cô không mong gì được thấy Luke một lần nữa, trừ phi có lẽ là trên một tờ báo.

Thế rồi vào sáng thứ bảy tiếp theo, bởi cô cảm thấy thật chán chường, cô tự chiều mình một ly nước cam ga và một đống kem béo kinh người tại một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất London và cô thấy anh đang uống cafe với một cô tóc thẫm õng ẹo.

Gay vội đưa mắt nhìn đi hướng khác, hoảng hốt thấy tay mình run lên. Trừ phi cô nhìn nhầm, cô gái ngồi với anh chính là một khách hàng thượng lưu của cửa hàng cô đang làm việc. Phải đó, chính là Lily Dalmonte, không trật đi đâu được. Vì có ai đó ngồi cái bàn giữa họ đứng lên nên Gay nhìn rõ hơn. Phải rồi, Luke rõ ràng là muốn tỏ ra anh ta đủ danh giá trong xã hội đó, nhưng từ cái vẻ mặt ngưỡng mộ và điệu bộ màu mè của Lily thì có vẻ như cô nàng còn quá sẵn sàng muốn đưa anh vào đó.

Gay đặt cái nhìn trống rỗng của cô vào ly nước cam, băn khoăn bỗng dưng nó có vị đắng thế. Liếc vội một lần nữa, cái gáy của Luke với mái tóc sẫm màu, cô thấy anh trông thật là rắn chắc và cân đối như anh vẫn luôn là thế. Anh đủ đẹp trai để thu hút vô vàn những cái nhìn vụng trộm của những người đàn bà xung quanh anh, nhưng có vẻ như anh chỉ chú ý đến mỗi người bạn của mình mà thôi. Thậm chí anh còn đặt tay lên bàn tay đặt trên bàn của Lily khiến Gay cảm thấy phát ốm.

Thế có nghĩa là Luke hoàn toàn nghiêm túc về khi anh ta nói về chuyện hôn nhân thành đạt. Gay run lên không thể nào kiềm chế nổi những cơn rét đột ngột dội lên trong cô. Cô đành miễn cưỡng thừa nhận rằng chúng có những mối liên hệ cảm xúc của cô lúc này đây. Từ ngày gặp Luke cô thấy thật khó để cắt đứt dòng suy nghĩ về anh. Cô ra hiệu rồi đứng dậy, khuôn mặt căng ra một cách kỳ cục, rồi bước ra về. Lẽ ra cô nên biết rằng cái hy vọng mơ hồ về chuyện còn giữ liên lạc với anh sẽ chẳng đến đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.