Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 29




Ra khỏi ga tàu điện ngầm, bước đến con phố nhà mình, bụng tôi như thắt lại. Mọi thứ thân thuộc đến nao lòng - tiệm bán báo, tiệm giặt ủi, tiệm bán rượu, cái nhà hàng bán đồ ăn nhanh kiểu Ấn.

Cái cảm giác như mình đã bỏ đi xa vài năm, nhưng lại cũng như chưa từng ra đi. Tôi bước về phía nhà mình, tim đập mạnh, hai gối thấy dường như là đang run.

Tôi ngạc nhiên. Hơi ngỡ ngàng.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ xúc động như thế khi trở lại con phố quen thuộc. Gần đến góc đường, trông thấy căn hộ, cái tổ ấm tôi đã sẻ chia với James, trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Tôi bước chầm chậm, ngần ngại.

Giờ đã đến nơi rồi, tôi thật không biết phải làm gì.

Tôi ước mình đang không ở đây. Ước tôi chẳng phải quay về đây.

Mình có cần phải đâm đầu vào việc này không? Tôi hoảng loạn tự hỏi. Có thể mình đã sai. Có thể James thực sự yêu tính nết của mình. Có lẽ mình nên quay trở lại nhà ở Dublin và vờ như mọi chuyện đều tốt đẹp.

Tôi đứng trước cổng ra vào của khu nhà, áp khuôn mặt đang nóng bừng vào lớp kính.

Tôi không giận dữ. Không chút nào. Tôi thấy sợ và vô cùng, vô cùng buồn.

Một chiếc taxi đang chạy đến. Đèn trên nóc xe sáng. Một tia hy vọng thoáng qua. Tôi có thể vẫy xe lại rồi chạy khỏi đây. Tôi không cần phải ép mình làm việc này. Thưa Cha, xin cho con khỏi uống chén đắng này...

Rồi đầu tôi bỗng lan man sang chuyện khác. Tôi phải nhớ lấy cho bằng được mấy cái áo con. Tiếc quá, giờ cái vòng một của tôi đã trở lại kích cỡ ban đầu nên mớ áo con ngoại cỡ đem theo đến Ireland thành ra quá khổ.

Cái sự mất tập trung tạm thời này quả là tai hại. Tôi nhìn chiếc taxi chạy đi mất.

Có vẻ như tôi sẽ không đi đâu hết. Chưa thôi, ai biết được chuyện gì...

Tôi sẽ gặp James và tìm ra sự thật.

Mà sao mình lại phải lặn lội đến đây nhỉ? À phải rồi, tôi nhớ rồi. Vì James đã gạt tôi - lấp liếm cái cảm giác của anh ta khi sống với tôi, làm méo mó đi cái cuộc sống hạnh phúc của hai vợ chồng.

Nỗi giận dữ sôi sục ập trở lại. Tốt. Khi giận dữ, mọi chuyện không còn thấy đáng sợ đến thế nữa.

Tôi run rẩy hít vào thật sâu.

Tôi có nên ấn chuông cửa, báo động nhẹ nhàng cho James biết là tôi đến? Hay cứ thế đẩy cửa vào như thể căn hộ là của tôi? Trong khi ai cũng biết tôi chỉ sở hữu phân nửa. Nhưng rồi tôi nghĩ, chó chết, không, đây là nhà của tôi. Chả việc quái gì, tôi cứ thế mà bước vào thôi.

Tay tôi run rẩy lần tìm xâu chìa khóa trong túi xách. Phải mất hàng thiên niên kỷ, tôi mới tra được chìa vào lỗ khóa.

Cái mùi thân thương, quen thuộc của khu sảnh chung luồn vào đến tận xương tủy. Mùi của mái ấm. Tôi cố không để tâm đến nó. Giờ không phải lúc ủy mị.

Thang máy dừng ở lầu hai. Tôi miễn cưỡng bước theo lối hành lang đến căn hộ của mình. Đứng trước cửa, tôi nghe tiếng tivi vọng ra từ bên trong. Tim tôi trĩu nặng thêm. Vậy là James có ở nhà. Giờ thì không còn cách nào để thoái lui nữa. Tôi mở cửa. cố tỏ ra bình thản, tự nhiên, tôi bước vào.

James sốc đến suýt chết khi trông thấy tôi. Nếu phải nói hơi quá đáng một chút, tôi sẽ rất mừng nếu bắt quả tang anh ta đang làm trò vô đạo đức nào đó. Chẳng hạn như đang quằn quại với mớ dây trói, roi da với một cô bé mười bốn tuổi. Hoặc hay hơn nữa, với một thằng bé mười bốn tuổi. Hay thậm chí còn tuyệt hơn thế, với một con cừu mười bốn tuổi. Hoặc đỉnh điểm là đang xem Every Second Counts[16] (đến nước này thì đúng là quá kinh tởm, không thể tha thứ được).

[16] Trò chơi truyền hình trên kênh BBC One từ 1986 đến 1993 trong đó ba cặp vợ chồng/người yêu thi với nhau theo hình thức trả lời câu hỏi với các đáp án có sẵn. Mỗi đáp án đúng được tính điểm bằng giây. Cặp giành được nhiều giây nhất sẽ tiếp tục sử dụng số giây đó để trả lời tiếp các câu hỏi ở vòng cuối và giành các phần quà tương ứng.

Khi ấy tôi sẽ không phải cãi tay đôi với anh ta. Cứ thế mà bỏ đi thôi, vì đã rõ như ban ngày anh ta là một kẻ kinh tởm.

Chẳng còn nghi ngờ gì. Mọi chuyện đã kết thúc gọn ghẽ. Chẳng còn gì vướng víu. Nhưng cái tên đốn mạt cứng đầu ấy trông lại mượt mà và trong sáng hơn bao giờ hết, dù có thể trước đó hắn đã phải dành cả ngày để tập dượt mới được cái vẻ ấy. Hắn đang đọc báo, tivi đang mở phim Coronation Street. Đến cái cốc kế bên hắn cũng là cốc Coca chứ không phải bia rượu gì. Sạch sẽ, tinh khôi như một trang giấy trắng chết tiệt.

- Cl... Claire, em làm gì ở đây? - anh ta thở dốc, nhảy bổ đứng lên. Mặt trông như thể đang nhìn thấy ma.

Công bằng mà nói, chắc chắn anh ta phải sốc nặng thôi. Theo những gì anh ta được biết, tôi đang ở cách xa đến hàng trăm dặm.

Nhưng nếu như cứ bình thường, anh ta lẽ ra nên mừng một chút khi thấy tôi mới phải. Ngạc nhiên sung sướng, thay vì sốc đến hoảng hồn.

Nếu thật sự yêu tôi và lương tâm không có gì cắn rứt, không có gì phải sợ hay xấu hổ, chẳng phải anh ta đã nhảy cẫng lên khi thấy tôi?

Anh ta trông lo lắng. Bạn biết đấy, khó chịu, cảnh giác. Tự hỏi tôi về đây có chuyện gì. Anh ta biết có gì đó không ổn. Rồi tôi bật hiểu ra mình không hề tưởng tượng. Có điều gì đó vô cùng sai lạc. Tôi chỉ cần nhìn vào mặt James là thấy hết. Mình không được phép buồn vào lúc này, tôi tự nhủ. Một chốc nữa tôi có thể cho phép mình đau khổ tan nát, nhưng giờ phút này tôi phải mạnh mẽ.

- Mư... mừng quá, em về rồi, - giọng anh ta hoảng sợ, có vẻ hơi bị kích động.

Nhìn xoáy vào cái gương mặt trắng bệch, lo sợ của anh ta, tôi thấy nỗi giận dữ cuồn cuộn nổi lên trong lòng, đến nỗi tôi muốn lao vào cắn xé anh ta cho hả.

Phải, tôi muốn được giận dữ. Tôi muốn nỗi giận dữ đốt cháy từng thớ thịt trong cơ thể mình.

Giận dữ là tốt. Giận dữ xua đi nỗi đau. Giận dữ cho tôi sức mạnh.

Tôi nhìn quanh phòng. Tôi mỉm cười duyên dáng với anh ta, dù cả người đang run lên.

- Nhà cửa đẹp lắm, - tôi nói, vẻ vừa ý. Tôi ngạc nhiên thấy giọng mình không run. - Em thấy là anh đã đem sách, băng đĩa, các thứ về lại. Và...

Tôi đẩy anh ta sang một bên, bước vào phòng ngủ, mở tung tủ quần áo.

- Em thấy anh cũng đã đem hết quần áo về. Rất ấm cúng.

- Claire, em làm gì ở đây?

- Thấy em về anh không mừng à? - tôi nói, làm ra vẻ duyên dáng, nũng nịu.

- Có chứ! - anh ta kêu lớn. - Đương nhiên rồi, chỉ là... là anh không nghĩ em... ờ... anh tưởng em gọi thôi.

- Em biết chính xác trong đầu anh suy nghĩ những gì, James ạ, - tôi nhìn xoáy vào anh ta, như đang luận tội.

Phải nói rằng, dù có cảm giác rất rõ là chuyện không lành sắp xảy ra nhưng tôi đã bắt đầu thấy thích thú.

Cả hai im lặng trong giây lát.

- Có chuyện gì sao, Claire? - anh ta lo lắng hỏi.

Vẻ mặt anh ta rất sợ hãi. Từ cái giây phút nhìn thấy tôi bước vào nhà, anh ta đã biết tôi không đến theo tiếng gọi của con tim. Cái cách phản ứng của anh ta còn hơn cả tội lỗi và sợ sệt nữa.

Có thể anh ta đã nói chuyện với George và biết tôi đã biết cái trò hai mặt của anh ta?

Có thể anh ta đã lường trước một trận dằn mặt ra trò?

Nhưng ít ra thì anh ta cũng muốn nói chuyện cho ra lẽ.

Nó nói lên một điều gì đó chứ?

Có thể mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Hay là khốn khổ quá, vốn từ của tôi đã bay biến cả?

- Claire, - anh ta lại gọi, nghe cấp bách hơn một chút nữa. - Có chuyện không ổn sao?

- Đúng vậy, James ạ, - tôi ngọt ngào. - Có chuyện gì đó không ổn.

- Chuyện gì? - anh ta nhìn tôi rất cảnh giác.

- Hôm nay em đã có một cuộc nói chuyện rất thú vị với Geroge, - tôi thong thả nói.

- Vậy à? - James cố giấu vẻ bối rối. Nhưng một thoáng gì đó - sợ hãi chăng? hay khó chịu? lướt qua mặt anh ta.

- Ừm... - tôi mân mê móng tay. - Ừ, đúng vậy.

Ngừng một chút.

James vẫn đứng nhìn tôi, như một con chuột canh cô mèo.

- Ừ, - tôi vẫn nói rất thong thả. - Và anh ấy nói cho em nghe những chuyện rất lạ lẫm, liên quan đến anh và em.

- Ồ, - James nuốt nước miếng một cách khó khăn.

- Hóa ra anh luôn yêu em. Và hóa ra vấn đề duy nhất khi chung sống với em là anh sợ em sẽ bỏ anh.

James im lặng, mặt sưng sỉa.

- Có đúng vậy không James? - tôi hỏi, giọng nhát gừng.

- Em lại đi tin cái thằng George đó sao? - anh ta phần nào đã lấy lại vẻ vênh vang.

- Em biết chứ, James, - tôi dịu dàng tiếp. - Nên em gọi cho Judy. Biết gì không? Nó nói với em y chang thế.

Lại im lặng.

- James, - tôi thở dài. - Đã đến lúc anh phải nói cho em biết chuyện gì đang diễn ra.

- Anh nói rồi đấy thôi, - anh ta nhấm nhẳng.

- Không, - tôi lớn tiếng chỉnh lại. - Anh dan díu với một mụ đàn bà khác, anh bỏ rơi tôi đúng cái ngày tôi đẻ ra đứa con của anh, rồi anh lại muốn tôi quay lại. Nhưng thay vì phải thừa nhận việc ấy với tôi, anh lại nghĩ ra cả một trò dối trá. Anh vu khống tôi, nói tôi là đứa ích kỷ, trẻ con, vô tâm và ngu ngốc (đến đây âm lượng đã tăng thêm vài đềxiben). Rồi thay vì phải xin lỗi tôi vì đã làm chuyện đốn mạt ấy với tôi, anh lại biến nó thành lỗi của tôi (giọng tiếp tục lên cao chót vót). Rồi anh quyết đe cho tôi thành ra một kẻ nào đó hoàn toàn khác. Một thứ đàn bà èo uột không bao giờ dám cãi lại anh. Không trên cơ anh. Và sẽ không làm anh phải thấp thỏm lo sợ!

- Không phải thế, - anh ta chống chế yếu ớt.

- Chính xác là như thế! - tôi hét lớn. - Tôi không tin nổi mình ngu ngốc đến độ tin vào cái câu chuyện nhảm nhí của anh!

- Claire, em phải nghe anh, - anh ta nói, giọng rất bực tức, khó chịu.

- Ồ không, không đâu, - tôi giận dữ đáp trả. - Tại sao tôi lại phải nghe anh chứ? Anh lại đang cố nghĩ thêm vài trò lừa gạt tôi nữa chứ gì?

Anh ta không trả lời, thế là tôi hét lớn: - Có đúng không?

Tôi ngồi xuống, nhìn anh ta, mong cho anh ta mở miệng, mong anh ta làm cho mọi việc trở nên ổn thỏa.

Nói cho tôi tin đi! thâm tâm tôi nài nỉ. Tôi muốn biết là mình sai. Nói với tôi là tôi sai đi. Giải thích mọi chuyện. Tôi thậm chí chỉ cần một lời xin lỗi. Một lời xin lỗi thôi cũng đủ rồi.

Anh ta từ từ ngồi xuống ghế, hai tay ôm mặt. Mặc dù đã lường trước một kiểu phản ứng nào đó, tôi vẫn hơi hoảng khi nhận ra anh ta đang khóc.

Chúa ơi! Tôi phải nói gì với anh ta đây? Tôi ghét phải thấy một tên đàn ông khóc. Thật ra là không hề vậy.

Thường không gì khiến tôi khoái trá hơn là thấy một tên đàn ông khóc.

Nhất là nếu chính tôi làm hắn khóc.

Cái cảm giác uy lực ấy! Không gì hơn. Nếu anh ta khóc tức là anh ta hối lỗi vì đã tệ bạc với tôi, vậy là mọi chuyện sẽ ổn. Anh ta sắp xin lỗi rồi.

Anh ta sẽ thừa nhận mình đã hoàn toàn sai lầm.

Trái tim tôi bắt đầu mềm ra.

Nhưng rồi anh ta ngẩng mặt lên nhìn tôi.

Tôi không tin nổi cái vẻ mặt ấy. Vô cùng tức giận!

- Thế đúng là cái kiểu của cô đấy! - anh ta hét.

- Kiểu gì? - tôi ngỡ ngàng hỏi lại.

- Khốn nạn, cô ích kỷ đến thế kia! - anh ta thét, mọi dấu vết của cái thằng đàn ông vừa khóc rấm rứt khi nãy đã hoàn toàn biến mất.

- Tại sao? - tôi ngơ ngác.

- Mọi chuyện đều đã êm thắm! Mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa và tôi với cô sẽ làm lại từ đầu. Cô sẽ ráng mà chín chắn, biết nghĩ hơn một chút. Nhưng cô nhất định không chịu để yên thế sao?

- Nhưng vậy thì tôi phải làm gì? - tôi hỏi, giọng yếu ớt. - George nói với tôi thế này còn anh nói với tôi hoàn toàn khác.

Những gì George nói đáng tin hơn. Nhất là có Judy cũng khẳng định điều đó.

Tôi đang rất, rất cố gắng để cư xử cho ôn hòa. Tôi thấy rõ James đang giận dữ đến mức nào và trông rất sợ, nhưng đồng thời tôi cũng cố gắng để bảo vệ lý lẽ của mình. Lạy Chúa, tôi cầu nguyện, hãy cho con sức mạnh để đứng vững trước anh ta. Đừng để con lại phải nhận hết lỗi về mình. Vâng, chỉ một lần thôi, chỉ một lần không phải yếu đuối.

- Dĩ nhiên là cô chịu tin George với Judy. Dĩ nhiên cô chỉ muốn tin vào những thứ hay ho về mình. Có điều, cô không thể bóp méo sự thật được, rõ chưa?

- James, - tôi cố hết sức giữ vẻ bình tĩnh.

- Tôi chỉ muốn hiểu rõ việc này. Tôi chỉ muốn biết tại sao anh nói với George là anh thật sự yêu tôi, là anh sợ mất tôi, và tại sao anh lại nói với tôi anh hầu như không chịu nổi tôi. Như thế thật là mâu thuẫn!

- Tôi đã nói với cô toàn bộ sự thật, - hắn sưng sỉa.

- Vậy anh đã nói gì với George?

- George hiểu sai, - hắn đáp cộc lốc.

- Rồi Judy cũng sai luôn?

- Tôi cho là thế, - hắn nói rất tự nhiên, dễ dàng.

- Rồi Aisling, Brian và Matthew cũng sai nốt?

- Chắc chắn phải thế, - hắn đáp luôn, chẳng buồn suy nghĩ.

- James này, - tôi nói, giọng tha thiết. - Anh nói sao nghe cho có lý một chút chứ. Tất cả bọn họ không thể cùng sai được, đúng không?

- Có chứ, - hắn bộp chộp. - Họ đã sai tất.

- James, làm ơn đi, anh là một người giỏi lý lẽ kia mà, - tôi đã bắt đầu thấy tuyệt vọng. - Anh không thấy được là phải có ai đó nói không đúng sự thật sao? Và anh không nghĩ sớm muộn gì những phiên bản khác với câu chuyện anh nói với tôi cũng sẽ đến tai tôi sao? Anh không nghĩ tôi và bạn bè tôi sẽ nói chuyện với nhau sao?

Anh ta không nói gì, chỉ ngồi trên sofa, tay khoanh trước ngực, nhìn tôi rất ngang ngạnh.

Chúa ơi! Như thể người ta đang cố sức nhổ một cái răng của tôi ra.

Thôi được! Tôi sẽ cố thêm lần nữa. Dù có thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn phải thật bình tĩnh. Tôi sẽ cố không giết anh ta. Tôi sẽ cố không nổi giận. Tôi sẽ cố không xúc phạm anh ta như tôi vẫn muốn. Tôi sẽ dẹp tự trọng sang một bên thêm một lần nữa. Tôi sẽ làm cho anh ta hiểu rõ là tôi sẵn sàng tha thứ cho anh ta vì đã ngoại tình, dù, phải nói rằng, chuyện này thật không dễ dàng tí nào.

Nhất là khi tôi vẫn phải cố giữ vững lập trường, không để cho anh ta uy hiếp tôi. Tôi cố nhắc mình nhớ cái khoảng cách giữa thông cảm và bị chà đạp, giữa giữ vững lập trường và là một mụ đàn bà ưa bạo lực là rất mong manh.

- James, - tôi lên tiếng, thật kỳ lạ là tôi có thể nói rất bình tĩnh. - Anh và tôi phải cố giải quyết việc này. Nếu tôi hỏi anh vài câu, anh có thể chỉ trả lời “có” hoặc “không”không?

- Ví dụ như? - anh ta ngờ vực.

- Thì, anh nói anh bỏ tôi là do lỗi ở tôi có phải là nói dối?

- Ý cô là cô muốn ngồi đây thẩm vấn tôi? - anh ta tức điên lên. - Cô đùa à! Cô nghĩ mình là cái quái gì? Cô đang định biến tôi thành một thứ tội phạm chắc?

- James, - tôi sắp trào nước mắt vì tức giận. - Không phải vậy! Thật sự không phải vậy. Tôi chỉ cố để anh phải nói chuyện cho rõ ràng với tôi, nói cho tôi biết thực sự anh cảm thấy thế nào, chuyện gì đang diễn ra. Tôi muốn anh thành thật với tôi. Nếu không chuyện của cả hai sẽ không có tương lai.

- Tôi hiểu rồi. Vậy là cô muốn tôi nói những câu như “Ôi Claire ơi, em là một người tuyệt vời. Anh không biết tại sao mình lại đi ngoại tình trong khi em tuyệt vời như vậy”. Phải cô muốn nghe những thứ đó không?

Phải, tôi nói thầm trong bụng.

- Không... - tôi đáp yếu ớt. - Chỉ là...

- Cô muốn tôi phải chịu lỗi, đúng không? - anh ta cao giọng. - Cô muốn tôi là kẻ xấu xa, một tên đàn ông mà cô và cả lũ bạn chỉ ham được ghét, đúng không? Sau tất cả những gì tôi đã làm cho cô? Phải cô muốn thế không? - Anh ta kết câu bằng một giọng ầm ĩ, gí sát mặt vào mặt tôi.

- Nhưng anh đúng là kẻ xấu xa mà, - tôi ngạc nhiên. - Anh chính là kẻ ngoại tình, đâu phải tôi.

- Ôi Chúa ạ! - lần này thì anh ta hét thật. - Cô sẽ không bao giờ thôi ca bài này đúng không? Cố sao cho tôi phải thấy tội lỗi. Mà này, tôi đâu có thấy tội lỗi gì, đúng không? Tôi đã quá tốt với cô. Ai cũng biết điều đó. Tôi không phải kẻ xấu xa trong chuyện này. Cô mới là đứa xấu xa!

Im lặng. Cả căn phòng chỉ còn nghe tiếng âm thanh dội lại.

Tôi ngồi bất động, sốc đến tận óc.

James thở hắt ra mệt nhọc, giận dữ và bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, không nhìn tôi.

Tôi nhận ra là mình đang run lên.

Mình là đứa xấu xa ư? Tôi tự hỏi.

Thật thế không?

Một giọng nói thì thầm trong đầu tôi, bảo tôi đừng vớ vẩn thế. Mọi chuyện đã đi quá đà. Tôi phải vững tin vào những gì tôi biết là thật. James là người đã ngoại tình, không phải tôi. Tôi không bắt James phải ngoại tình. Anh ta tự làm thế. James nói gần như không yêu thương nổi tôi, nhưng anh ta lại nói với tất cả mọi người là yêu tôi vô cùng.

James muốn tôi chịu trách nhiệm về chuyện ngoại tình của anh ta.

Tôi vẫn ngồi yên, run lên, đầu óc quay cuồng, có một điều gì đó đang trở nên rõ ràng với tôi. Một điều gì đó mà trước đây tôi đã không ngộ ra. James không muốn thừa nhận, không chịu thừa nhận chính anh ta mới là kẻ sai trái. Anh ta không thể thừa nhận mình đã ngoại tình. Thì rõ ràng anh ta biết mình đã ngoại tình - tôi xin nói rằng cái ký ức về Denise sẽ không dễ phai mờ đến thế - nhưng anh ta không muốn nghĩ chuyện ấy xảy ra là do lỗi ở mình, im lặng thêm một lúc nữa. Không khí căng thẳng, nặng nề.

Từ cái cách phản ứng của James, tôi hiểu ra anh ta sẽ không thừa nhận, một triệu năm sau nữa vẫn sẽ không thừa nhận, là đã nói dối tôi và nói thật với George.

Mà ngẫu nhiên tôi lại tin George. Tôi chắc chắn anh ta không bịa chuyện - ngoài những thứ khác ra thì George còn khá khờ nữa! Và tôi chắc James đã không mảy may nghĩ những gì anh ta nói với George sẽ đến tai tôi. Anh ta nghĩ sẽ an toàn tuyệt đối khi tâm sự với George là anh ta yêu tôi tha thiết, nhưng lại nói với tôi là anh ta khó mà yêu được một kẻ khó khăn, ích kỷ như tôi. Tôi biết James rất ghét phải lo sợ bất cứ điều gì. Anh ta ghét bị yếu đuối, ngay cả trong công việc, ghét bị mất kiểm soát. Và anh ta muốn được ở bên tôi, hoàn toàn tự tin.

Tôi vẫn muốn hiểu cho ra cái mâu thuẫn giữa hai phiên bản - một với Claire và một với George này, nhưng lần này tôi quyết định thử cách khác. Một mặt tôi chỉ muốn hét lên, bảo James biến ngay, rằng anh ta là một tên vô dụng vô trách nhiệm, hời hợt và ủy mị, rằng đến một đứa trẻ cũng thấy được là anh ta đã điều khiển tôi. Nhưng mặt khác, tôi thấy rõ là anh ta đang sợ. Hoặc hoang mang.

Có thể anh ta cần ai đó giúp gọi tên cái nỗi sợ ấy ra, vì anh ta quá sợ hãi không tự mình làm điều đó được. Thế nên tôi cố thử giúp anh ta trấn tĩnh lại.

Chuyện này đáng để cố thêm lần nữa.

- James, - tôi nhẹ nhàng. - Yêu tôi không có gì là xấu hổ cả. Yêu một người và đôi khi cảm thấy lo sợ, mất tự tin không phải là biểu hiện của sự kém cỏi. Con người ta vốn thế. Như thế không có gì sai hay dở cả. Và nếu anh đã nói với George là anh yêu tôi tha thiết, thì chẳng có lý do nào anh lại dối tôi. Tôi không có ý định lấy chuyện đó để ép uổng anh đâu. Rồi khi đến Dublin, chẳng có lý gì anh phải giả vờ là gần như không thể yêu tôi. Vì Chúa! Sẽ chẳng có ai coi khinh anh vì anh yêu vợ anh đâu. Còn với chuyện ngoại tình thì, anh đã phạm sai lầm (nói ra lời này thật khó vô cùng, nhưng tôi đã làm được). Không ai hoàn hảo cả. Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm. Nhưng anh có thể thành thật với tôi, James ạ. Anh không phải dàn cảnh để tự bảo vệ mình đâu. Cả anh và tôi đều có thể ngồi lại giải quyết việc này, và mình sẽ lại hạnh phúc.

Tôi ngừng. Quá kiệt sức.

James không nói gì. Tôi gần như không dám thở. Anh ta nhìn xuống sàn, yên lặng.

- Claire, - anh ta lên tiếng.

- Tôi nghe đây, - tôi đáp, căng thẳng, lo sợ.

- Tôi không biết cô lấy đâu ra cái thứ tâm lý nhảm nhí, rác rưởi này, nhưng với tôi nó chẳng ra làm sao cả.

Vậy kết quả là như thế.

Tôi đã phí lời.

-Tôi chẳng thấy có vấn đề gì, - anh ta tiếp. - Tôi chưa bao giờ nói không yêu cô. Tôi chỉ nói là cô sẽ phải thay đổi để hai ta có thể tiếp tục sống cùng nhau. Tôi nói cô sẽ phải chín chắn lên. Tôi nói là cô quá vô tâm vô tư...

- Tôi biết anh nói gì rồi, James, - tôi ngắt. Tôi quyết định phải ngăn anh ta ca lại cái bài ấy. Anh ta cứ thế tuôn ra như thể đọc bài. Hay như thể anh ta là một con rô bốt được lập trình cái bài nói này - nhấn nút, thế là phát.

Về phần tôi, thế đã quá đủ.

Đừng nghĩ đến chuyện phỉ báng thêm nữa. Không, cám ơn nhiều. Không có chuyện nuốt giận vào bụng nữa. Thật tình, tôi không nhét nổi vào miệng mình thêm miếng nào. Nhưng ngon lắm. Anh tự chế biến đấy à?

Tôi đã làm hết sức mình. Cũng chẳng đem lại kết quả gì thật tốt. Nhưng tôi cóc cần cố thêm nữa. Đơn giản vì nó chẳng đáng.

- Thôi được, - tôi nói.

- Được rồi à? - anh ta ngơ ngác.

- Phải, thế là được rồi.

- Tốt quá, - anh ta lên giọng kẻ cả. - Nhưng thật không đấy? Tôi không muốn cô cứ vài tháng lại đem chuyện này ra mà táp vào mặt tôi đâu.

- Không đâu, - tôi đáp cụt lủn.

Tôi quay sang vơ cái túi với mớ báo lào rào, lạo xạo. Rồi tôi đứng dậy, mặc áo khoác vào.

- Cô làm gì đấy? - vẻ ngơ ngác hiện rõ trên khuôn mặt James.

Tôi làm bộ giật mình, vẻ mặt rất ngây ngô.

- Anh nghĩ tôi đang làm gì?

- Không chắc.

- Vậy tôi nên nói luôn cho anh hiểu chứ gì? - tôi bình thản.

- Ờ... Ừ.

Tôi rùng mình sung sướng khi nghe cái giọng lo âu của anh ta.

- Tôi đi đây.

- Đi?- anh ta huýt sáo. - Cô còn đi đến cái chỗ chết tiệt nào nữa? Tôi và cô vừa giải quyết xong mọi việc cơ mà.

Rồi như bỗng hiểu ra, anh ta bật cười.

- Ôi Chúa ạ. Xin lỗi. Tự nhiên anh cứ nghĩ... - anh ta lắc lắc đầu vì sự khờ khạo của mình. - Nhưng dĩ nhiên rồi, em còn phải quay lại nữa. Em còn phải lấy đồ đạc và đem Kate theo. Nhưng nói thật anh vẫn nghĩ em sẽ ở lại tối nay, rồi mình... ờ... lại sum họp. Thôi không sao. Mình đợi thêm vài ngày nữa cũng được. Vậy thứ Ba mấy giờ anh đón em được?

- Ôi James, - tôi cười, vờ thương cảm. - Anh còn chưa hiểu ra nữa cơ đấy.

- Hiểu gì? - anh ta thận trọng hỏi.

- Thứ Ba tôi sẽ không có ở đây. Hay bất cứ ngày nào để làm cái việc ấy, - tôi từ tốn giải thích.

- Vì Chúa, gì nữa đây? - anh ta hét lên. - Đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, giờ cô lại...

- Không, James, - tôi lạnh lùng cắt ngang.

- Chúng ta chẳng giải quyết được gì hết. Không chút gì. Anh có thể đã giải quyết được thứ gì đó - là cái hình ảnh người đàn ông mơ ước của anh vẫn còn nguyên vẹn, tinh khôi - nhưng tôi thì chẳng giải quyết được gì hết.

- Vậy chứ cả tiếng rồi tôi với cô nói chuyện gì? - anh ta hùng hổ.

- Chính xác là thế đấy.

- Cái gì? - hắn gào lên, nhìn tôi như thể tôi đang lên cơn thần kinh.

- Tôi nói “chính xác là như thế đấy”. Tôi với anh nói cái chuyện chết tiệt gì nãy giờ thế? Bởi vì sau tất cả những gì hay ho vừa xảy ra đây, tôi hiểu ra có lẽ mình đã nói chuyện với một bức tường vô tri vô giác.

- Ô, lại y như thế nữa rồi hả? Cô chỉ biết có thế, biết có mỗi cô và cô cảm thấy như thế nào và...

Thế là đã xong!

- Câm ngay! - tôi đanh giọng, tôi thậm chí hét lớn hơn mình nghĩ.

James sốc đến độ hắn câm miệng thật.

- Tôi không định nghe thêm lời nào của cái bài này nữa đâu. Tôi không đi lang chạ với ai hết. Anh mới là kẻ làm chuyện đó. Và anh kém cỏi, ích kỷ đến nỗi không thể nhìn thẳng vào sự việc mà nhận lỗi.

- Tôi mà kém cỏi, ích kỷ á? - hắn kinh ngạc. - Tôi á? - hắn điên cuồng chỉ vào ngực mình. - Tôi!? Tôi cho là cô hơi bị nhầm lẫn rồi đấy.

- Không. Không hề đâu, - tôi hét. - Tôi biết mình không hoàn hảo. Nhưng ít ra tôi còn dám thú nhận điều ấy.

- Thế sao cô không đi mà thừa nhận mình là một cô vợ ích kỷ, vô tâm vô tư đi? - hắn hỏi, vẻ tự đắc.

- Bởi vì điều đó không đúng! Tôi biết điều đó không đúng chứ, nhưng tôi yêu anh, và muốn anh vui nên tôi cố thuyết phục mình tin là điều đó đúng. Tôi đã nghĩ nếu tôi thay đổi mình thì tôi có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân. Nhưng tôi không có gì sai cả. Chỉ có anh đã điều khiển tôi.

- Cô dám nói thế à? - mặt hắn đỏ gay vì giận dữ. - Sau tất cả những gì tôi đã làm cho cô. Tôi là một anh chồng hoàn hảo!

- James, - tôi bình thản đến lạnh lùng. - Chẳng ai nghi ngờ gì anh đã rất tốt với tôi nhiều năm qua. Tôi nghĩ nếu anh nhìn lại khoảng thời gian ấy, anh sẽ thấy hôn nhân là chuyện từ cả hai phía. Tôi và anh yêu nhau, mình đã thề nguyền như thế. Nhưng có vẻ như anh chỉ lo chăm chăm bảo vệ cái tiếng thơm của mình. Tằng tịu với một mụ đàn bà khác đối với tôi là rất tệ. Anh không bào chữa được việc đó.

Tôi ngừng lại. Và lần đầu tiên James không có sẵn một câu trả lời đầy phẫn nộ.

- Nhưng, - tôi tiếp, - anh không phải người đầu tiên làm chuyện xấu xa, đi quá giới hạn. Như thế không phải là tận cùng thế giới. Lẽ ra chúng ta đã có thể vượt qua chuyện ấy. Nhưng anh quá lo cho cái sự sạch sẽ, tinh khôi, thiên thần của anh. Anh đã lựa chọn như thế.

Tôi quay ra cửa.

- Tôi không hiểu được tại sao cô phải đi.

- Tôi thì biết đấy.

- Nói cho tôi biết tại sao.

- Không.

- Khốn kiếp! Tại sao không? - hắn giận dữ.

- Vì tôi đã cố. Cố, rồi lại cố. Tại sao anh lại không nghe tôi trong khi anh chẳng còn lúc nào khác tốt hơn bây giờ? Tôi sẽ không bỏ phí thêm chút thời gian nào nữa. Tôi sẽ không cố nữa làm gì.

- Anh yêu em, - hắn lí nhí.

Tên đốn mạt.

Hắn nói như thể tự đáy lòng mình.

Tôi cắn môi. Không phải lúc để yếu đuối.

- Không, anh không yêu tôi, - tôi quả quyết.

- Có, anh có yêu em, - hắn lớn tiếng phản đối.

- Không, không hề. Nếu yêu tôi, anh đã không dan díu với người khác.

- Nhưng...

- Và, - tôi nói to hơn, trước khi anh ta kịp ca thêm một bài nào nữa, - nếu anh yêu tôi, anh sẽ không muốn tôi phải thay đổi mình thành ra một mụ đàn bà yếu đuối luôn kính sợ anh. Nếu yêu tôi, anh đã không điều khiển tôi hay kiểm soát tôi. Và trên hết, nếu yêu tôi, anh đã không sợ phải thừa nhận mình sai lầm. Nếu yêu tôi, anh đã vượt qua cái tôi của mình mà xin lỗi tôi.

- Nhưng anh có yêu em, - hắn cố nắm lấy bàn tay tôi. - Em phải tin anh.

- Tôi không tin anh, - tôi giũ tay hắn ra, vẻ kinh tởm. - Tôi chẳng biết anh yêu ai hay thứ gì, nhưng chắc chắn không phải là tôi.

- Là em!

- Không James, không phải tôi, - tôi đáp, hơn cả bình thản. - Anh chỉ muốn lấy một đứa khờ để dễ kiểm soát. Sao anh không quay lại với Denise ấy?

- Anh không muốn Denise. Anh muốn có em.

- À, tiếc quá. Vì anh không thể có được tôi nữa.

Cú sốc quá lớn với hắn. Trông hắn như vừa bị đá vào bụng. Bạn nhớ không? Cũng như tôi vào cái hôm hắn bỏ tôi đi ấy. Không phải là tôi muốn thứ gì kinh tởm như trả thù, bạn hiểu chứ?

- Mà anh biết điều tệ hại nhất là gì không?

- Gì? - mặt hắn trắng dã.

- Là anh đã khiến tôi phải nghi ngờ chính mình. Tôi đã sẵn sàng để thay đổi mình, thay đổi con người mình, chỉ vì anh. Anh khiến tôi bỏ đi hết lòng tự trọng bản thân. Anh cố hủy hoại con người tôi. Và tôi đã để cho anh làm điều đó!

- Tốt cho em thôi mà, - hắn nói, nhưng không mấy thuyết phục.

Tôi nheo mắt nhìn.

- Lựa lời mà nói cho cẩn thận, đồ sâu bọ. Có thể đó sẽ là những lời sau cùng của anh đấy.

Mặt hắn trông càng trắng hơn. Hoàn toàn nín lặng.

- Tôi sẽ không bao giờ để mình lại bị hà hiếp như thế nữa. - tôi rắn rỏi nói. Tôi thích được nghĩ mình có chút ít cái gai góc của Scarlett O’Hara khi cô này tuyên bố: “Có Chúa trời chứng giám, con sẽ không bao giờ phải đói rét nữa.” - Tôi sẽ luôn sống đúng với con người của mình. Tôi sẽ là tôi, dù tốt hay xấu. Và nếu một tên đàn ông nào đó, kể cả Ashley, có cố làm thay đổi tôi, tôi cũng sẽ xua các người biến ngay tức khắc.

James hoàn toàn không liên tưởng nổi đến Cuốn theo chiều gió. Một con người không lãng mạn.

- Anh chưa từng có ý hà hiếp em, - hắn tức tối cãi.

- James, - tôi bắt đầu thấy đuối. - Chuyện đến đây là hết.

- Hay thôi quên chuyện quá khứ đi, - hắn hấp tấp, giọng lo lắng. - Hay là, này... hay là anh hứa sau này sẽ không hà hiếp em nữa nhé?

Hắn nói như thể vừa nảy ra một sáng kiến phi thường. So với hắn, Archimedes lúc trần như nhộng nhảy khỏi bồn tắm chắc vẫn còn kiềm chế lắm.

Tôi nhìn hắn đầy tội nghiệp, khinh bỉ.

- Dĩ nhiên anh sẽ không hà hiếp tôi nữa đâu, bởi vì anh sẽ không có được cái cơ hội đó.

- Cô chỉ giỏi nói thế. Rồi cô sẽ phải thay đổi ý định.

- Không đâu, - tôi cười giòn giã.

- Có đấy, - hắn ngoan cố. - Cô sẽ không sống nổi nếu thiếu tôi.

Lựa sai lời rồi.

- Cô đi đâu bây giờ? - hắn giận điên lên khi thấy tôi cầm túi xách.

- Về nhà, - tôi thản nhiên. Nếu đi ngay bây giờ, tôi sẽ bắt kịp chuyến bay đi Dublin.

- Cô không thể đi được, - hắn bật dậy.

- Anh cứ chống mắt lên xem, - tôi duyên dáng xoay người thêm lần nữa. Đôi giày cao gót quả là lợi hại.

- Còn cái nhà này thì sao? Còn Kate thì sao?

Ồ hay thế, vậy là tôi đã biết thứ tự ưu tiên của hắn là gì. Căn nhà vẫn quan trọng hơn cả Kate.

- Tôi sẽ gọi anh sau, - tôi mãn nguyện lặp lại đúng câu hắn đã nói với tôi cái hôm khốn khổ ấy ở bệnh viện.

Tôi bước ra cửa.

- Rồi cô sẽ phải quay lại, - hắn nói với theo. - Thiếu tôi cô sẽ không sống nổi.

- Anh cứ việc nhai đi nhai lại câu ấy. - Nhưng chớ dại mà nín thở đấy, - tôi nói thêm trước khi mở tung cửa bước ra.

Tôi cố đi được đến ga điện ngầm thì bật khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.