Đường Về - Ngải Ngư

Chương 17: Tâm Sẽ Đau Mất! (2)




Dương Kiệt có ấn tượng với cô gái này, nhiệt tình hoạt ngôn, chỉ là nhiều lúc miệng nói đầu không suy nghĩ, nhưng nói chung là một cô gái khá tốt, Dương Kiệt không vì câu nói “ truy bắt con heo mập” trước kia mà nảy sinh ác ý với cô gái này.

“ Cô là.. đúng rồi, Phương Tử Linh, Phương cô nương đúng không?? Lâu qua không gặp, tưởng nhớ vô cùng, hì hì ~~~!!” gặp mặt phải lên tiếng xã giao vài câu, chỉ là tên khốn Dương Kiệt vẫn không bỏ được cái thói nói nhăng nói cuội.

“ Tưởng nhớ?? Chắc trong mắt của bang chủ chỉ có duy nhất mỗi phó bang chủ thôi, làm gì nhớ tới muội chứ nhỉ??” Phương Tử Linh trêu chọc cười nói, “ chiếu tướng” ngược lại đối phương.

“ Làm gì có, làm gì có, một đại mỹ nhân như Phương cô nương, sao có thể không nhớ được chứ??” Dương Kiệt tỏ ra ái ngại vô cùng, nhưng vẫn nhanh chóng đối phó.

“ Bang chủ muốn tìm phó bang chủ đúng không??? Phó bang chủ đã dẫn theo Cửu Thúc và Lý Nguyên Bá đi theo Cao đội trưởng thám hiểm một bí cảnh do một vị đại năng tạo thành vừa mới được phát hiện nằm gần khu vực Hắc Ngục Giai rồi ạ.”

“ Bí cảnh mới??? Vậy là mọi người đã xuất phát rồi sao??? Sao không thấy Dung nhi thông báo cho ta biết ta??” Dương Kiệt có chút bất ngờ, xuất hiện một bí cảnh mới, các bang hội quân đoàn cử người đi thám hiểm khám phá, hy vọng có thể từ trong đó kiếm chác được ít nhiều, một bước lên đời không phải là chuyện hiếm gặp, chỉ là bất ngờ vì sao Hoàng Dung lại không rủ mình đi theo mà thôi.

“ Bang chủ ngày đêm mệt mài luyện đan trong phòng, phó bang chủ không muốn gây ảnh hưởng tới bang chủ nên mới dặn dò mọi người không được làm phiền tới bang chủ, và đã nhờ muội nhắn lại với bang chủ rằng không cần phải quá lo lắng, họ sẽ sớm quay trở về thôi ạ.” Phương Tử Linh bụp miệng lại vừa cười vừa giải thích.

“ à, à, dạo này đúng là suốt ngày cắm đầu vào trong phòng để luyện đan, không biết mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài. Thôi, nếu như Dung nhi và mọi người đi bận hết rồi, để ta tự đi Vạn Bảo Các vậy.” Lo lắng?? Dương Kiệt chả buồn lo lắng cho cả nhóm làm gì khi bên cạnh có tên sát thần Lý Nguyên Bá đi theo, lo là lo cho mấy tên ngu xuẩn có mắt mà như mù dám chọc vào tên sát thần nguy hiểm đó mà thôi.

“ bang chủ xin khoan đã ~~~!!!” “ Hả???? Có chuyện gì thế Phương cô nương??” Trong lúc Dương Kiệt dịnh rời khỏi để đi tới Vạn Bảo Các một mình, Phương Tử Linh ở phía sau lên tiếng cản lại.

“ Là thế này, phía tam công chúa vừa mới cử người tới mời bang chủ ghé qua công chúa phủ, nghe nói có cuộc họp quan trọng gì đó, nên muội mới định đi tới phòng bang chủ để báo tin, không ngờ lại gặp được bang chủ ở nơi này.” Phương Tử Linhg từ trong ống tay áo rút ra một tấm thiệp mời đưa qua cho Dương Kiệt.

Cầm tấm thiệp mời trên tay, đúng là trên đó có dấu của tam công chúa thật.

Gần cả chục ngày không thấy bên kia liên lạc, đúng lúc Hoàng Dung đi vắng lại cho mời qua họp hành, Dương kiệt có chút muốn từ chối.

Thú thật, ba cái họp hành này Dương Kiệt hoàn toàn không có chút hứng thú gì cả, đẩy được sẽ đẩy ngay, nhưng vấn đề là, hiện giờ Hoàng Dung không có ở đây, biết đẩy cho ai bây giờ??

Dù sao đôi bên vẫn đang liên minh hợp tác với nhau, lời mời không thể từ chối, nên Dương Kiệt đã nhét thiệp mời vào trong nhẫn Càn Khôn của mình, cười nói: “ Cám ơn cô, ta sẽ đi tới công chúa phủ ngay lập tức, mọi chuyện trong bang làm phiền cô trông coi giùm nhé.”

“ Tuân lệnh, bang chủ đi cẩn thận ạ.” Phương Tử Linh chấp tay thi lễ một cái, sau đó quay người rời khỏi đi làm việc của mình.

Dương Kiệt đã từng đi tới một vài lần, nên không lo sợ lạc đường, sau khi rời khỏi đại bản doanh của Địa Cầu Bang, trực tiếp đi thẳng về phía công chúa phủ, còn việc bán đan dược, đợi họp xong mới ghé qua Vạn Bảo Các cũng chưa muộn.

Tốn gần hai khắc giờ di chuyển, Dương Kiệt đã có mặt ngay trước công chúa phủ, thậm chí có thể nhìn thấy lão quản gia quen thuộc đã đứng đợi sẵn ngoài cửa phủ để chờ đợi. Vừa nhìn thấy Dương Kiệt đi tới, lão quản gia mang theo vẻ mặt vui mừng tôn kính vội vã chạy tới trước mặt anh ta chấp tay thi lễ chào hỏi, thái độ hoàn toàn khác xa so với lần đầu tiên gặp mặt.

Cũng phải thôi, danh tiếng của Dương Kiệt lúc này có thể nói là nổi như cồn, tuy không tới mức ngay cả bá tánh dân thường cũng phải nghe qua, nhưng các gia tộc,văn võ bá quan trong thành ít nhiều cũng nghe qua tên của anh ta, nhận được lời khen ngợi của chính Ưng Hoàng, có thể nói là tương lai sáng lạng, lúc này không tôn kính lấy lòng trước, sợ sau này người ta đứng trên đỉnh điểm của vương triều Thiên Ưng, thậm chí không thèm đếm xỉa tới mình đấy chứ.

Lấy lòng chưa chắc được, nhưng tuyệt đối không được khiến đối phương phật ý, quản gia của công chúa phủ biết rõ điều đó, nên lúc này không dám lơ là, muốn tôn kính bao nhiêu có bấy nhiêu, giống hệt như một con chó vẫy đuôi như chong chóng khi đối diện với anh ta.

Một quản gia không khiến Dương Kiệt phải để trong bụng, nên cũng không quan tâm thái độ của đối phương tiền hậu bất nhất, chỉ khẽ mỉn cười đi theo phía sau ông ta đi thẳng vào trong công chúa phủ.

“ Dương bang chủ mời ngồi, xin bang chủ hãy chờ đợi chút lát, để lão phu đi thông báo cho chủ nhân biết bang chủ đã ghé thăm rồi ạ.” Quay sang đám người hầu ở xung quanh, quát lớn: “ Còn không mau mau mang trà nước bánh trái ra chiêu đãi khách quý hả?? Để khách quý phật lòng, coi chừng cái mạng chó của các ngươi đấy ~~~~!!!”

Người hầu ở xung quanh nghe thấy tiếng la hét của lão quản gia hoảng sợ vội vã chạy đi chuẩn bị bánh trái trà nước tiếp đãi Dương Kiệt như mệnh lệnh của ông ta.

Tuy Dương Kiệt vô cùng không ưa thái độ đội trên đạp dưới của lão quản gia, nhưng dù sao cũng là chuyện của nhà người ta, cộng thêm ở thế giới phong kiến này, mấy chuyện này xảy ra như cơm bữa, nên cũng không nói năng gì cả, im lặng ngồi đó chờ đợi tam công chúa.

Lão quản gia nhìn thấy Dương Kiệt không nói năng gì, đồng thời cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của đối phương, biết rõ tiếp tục ở lại lấy lòng cũng bằng thừa, nhanh chóng nói câu tạ lỗi thất lễ xong, vội vã quay người rời khỏi phòng tiếp khách, chắc là đi bẩm báo với tam công chúa thì phải.

Trong lúc ngồi chờ, Dương Kiệt không ngừng đưa mắt liếc nhìn quan sát tứ phía, phát hiện bố trí của phòng khách có chút khác xa so với lần đầu mình tới đây. Xung quanh có đặt trồng thêm không ít chậu hoa lá đủ loại màu sắc, không khác gì so với một khu vườn bát hoa đua nở, hương thơm xộc thẳng vào mũi khiến đầu óc sảng khoái vô cùng.

Xem ra tam công chúa tâm trạng không tệ, vẫn còn có hứng thú bố trí phòng khách như thế này, ít ra có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi việc có thể trắng tay trong cuộc tranh giành ngai vàng nhỉ??

“ Dương bang chủ, mời ngài dùng điểm tâm và trà nóng ạ ~~!!” Không bao lâu sau, hai tỳ nữ mỗi người bưng một khay bạc đựng đầy bánh trái trà nước mang tới đặt lên chiếc bàn trà ngay bên cạnh ghế ngồi, mang theo vẻ mặt đầy cung kính mời Dương Kiệt thưởng thức.

Dương Kiệt khẽ mỉn cười ngật đầu đáp lễ, cầm ly trà nóng để lên miệng nhấp nhẹ một ngụm, nước trà từ vị đắng nhanh chóng chuyển sang ngọt lịm không thua kém gì mật ong, uống vào ấm áp cả người, tinh thần sảng khoái phấn trấn bội phần, tuyệt đối là trà quý hiếm có tác dụng định thần dưỡng khí.

Lại thừ vài miếng bánh ngọt, khá ngon, quả không hổ danh là công chúa phủ, tất cả mọi thứ từ đồ ăn thức uống đều có thể dùng từ hoàn hảo để hình dung.

“ Hy vọng những món hèn mọn này hợp khẩu vị của Dương bang chủ!!” trong lúc Dương kiệt đang mải mê thưởng thức bánh ngọt, giọng nói của tam công chúa đột nhiên vang lên, khiến Dương Kiệt phải ngưng tay lại đứng bật dậy khỏi ghé chào đón.

“ Tam công chúa ~~!!” “ Dương bang chủ không cần đa lễ, mời ngồi, cứ tự nhiên xem như nhà mình là được rồi.”

Chỉ thấy tam công chúa từ bên ngoài bước vào, điều khiến Dương Kiệt có chút bất ngờ chính là hôm nay cô ta có trang điểm nhẹ, mặc một bộ trang phục cung đình ôm sát vào người, đặc biệt là gần vị trí ngực đã xẻ đôi lộ ra gần phân nửa hai quả núi thịt khổng lồ của mình, nửa hở nửa kín trông kích thích vô cùng, vẻ mặt lạnh lùng như băng ngày thường được thay thế bằng nụ cười tươi như đóa hoa bách hợp đua nở, khiến Dương Kiệt nhất thời có chút không nhận ra người trước mặt chính là tam công chúa.

Dương Kiệt nhanh chóng từ trạng thái bất ngờ ngơ ngác bừng tỉnh lại, chấp tay thi lễ, tam công chúa đáp lại bằng ánh mắt và nụ cười đầy “tình cảm”, sau đó trực tiếp đi thẳng về hướng ghế ngồi của mình ngồi xuống.

Dương Kiệt có chút bất ngờ trước sự thay đổi và thái độ của tam công chúa, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, ít ra sắc mặt của đối phương lúc này vừa mắt hơn trước kia quá nhiều.

“ Lần này tiểu muội mời Dương bang chủ ghé qua, một mặt muốn chúc mừng bang chủ nhận được ban thưởng của phụ hoàng, một mặt muốn gửi lời tạ lời vì trong thời gian này phải xử lý một số công việc quan trọng nên không thể liên lạc tiếp đãi Địa Cầu Bang, ở đây, tiểu muội xin được gửi lời tạ lỗi tới Dương bang chủ ạ.” Không chỉ thái độ ngay cả cách xưng hô cũng thay đồi hoàn toàn khiến Dương Kiệt có chút không biết phải làm sao, nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy chấp tay nói: “ Không dám, công chúa có công việc quan trọng riêng của mình, Dương mẫu hiểu rõ, nào dám oán trách công chúa ạ.”

“ Dương bang chủ và Địa Cầu Bang là đồng minh quan trọng của tiểu muội, Dương bang chủ đồng dạ rộng rãi phóng khoáng không trách cứ tiểu muội cảm kích vô cùng, chỉ là …...” nhìn thấy Dương Kiệt không trách cứ, tam công chúa lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng khi nói tới cuối cùng, không kìm được khẽ thở dài một tiếng.

Tới rồi đây ~~~!!!

Dương Kiệt hiểu rõ đối phương thay đổi thái độ tuyệt đối không đơn giản nói lời tạ lỗi, chắc chắn có gì đó phải nói, nên vẫn im lặng chờ đợi để xem đối phương muốn gì.

Nhìn thấy Dương Kiệt im lặng chờ đợi, tam công chúa khẽ lóe qua tia sáng oán trách, nhưng vẫn tiếp tục nói: “ tình thế của chúng ta lúc này có thể nói là không khả quan chút nào. Tuy lần này nhờ công của Địa Cầu Bang giúp đỡ, phe chúng ta đang nắm giữ lợi thế cực lớn. Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, ai ngờ một tên Trịnh Hổ đã gần như khiến mọi nỗ lực của chúng ta như đổ sông đổ biển. Tuy phụ hoàng đang chịu áp lực không nhỏ từ phía Trịnh Hổ, nhưng thực ra trong tận thâm tâm người vô cùng phản cảm với sự ngang ngược của đối phương, chỉ cần chúng ta nắm bắt được điều này, hoàn toàn có thể đảo ngược tình thế, quan trọng nhất đối với chúng ta hiện giờ chính là phải đồng tâm hiệp lực, tương trợ lẫn nhau hơn nữa. Dương bang chủ, không biết huynh có đồng ý với lời nói của tiểu muội không nhỉ??” tam công chúa vừa nói vừa phóng ánh mắt đầy tha thiết về phía Dương Kiệt, hồi hộp kỳ vọng hỏi.

“ Tam công chúa xin hãy yên tâm, chúng ta là đồng minh với nhau, bất kỳ trường hợp gì xảy ra, Địa Cầu Bang vẫn luôn luôn đứng về phía tam công chúa, giúp đỡ hết mình ạ.” Dương Kiệt không phải vì lời lẽ ngọt ngào của đối phương mà u mê cả đầu óc mới nói thế. Quan điểm của anh ta chính là, một khi đã xác định làm một việc gì đó, thì phải làm tới cùng, có đầu có đuôi, không vì khó khăn hay trở ngại mà buông tay bỏ cuộc, nên việc tam công chúa dùng lời lẽ như thế với ý định gắn chặt quan hệ giữa đôi bên chỉ bằng thừa mà thôi.

“ có câu nói này của Dương bang chủ, tiểu muội cảm thấy an tâm bội phần.” tam công chúa khẽ mỉn cười ngật đầu đầy hài lòng, đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, từ từ, từng bước từng bước bước tới ngay trước mặt Dương Kiệt.

Mỗi bước đi của tam công chúa nhịp tim của Dương Kiệt đập mạnh hơn nữa, không chỉ anh ta, ngay cả bản thân tam công chúa cũng vậy, lúc này cô ta đã đứng ngay trước mặt Dương Kiệt, khoảng cách cả hai chỉ cách chưa tới 10 Cm, tam công chúa khẽ cúi đầu nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt đang tỏ ra bối rối ngồi trên ghế, không biết nên đứng dậy hay tiếp tục ngồi đó, đôi má của cô ta khẽ ửng đỏ, cặp mắt lóe qua tia sáng mê ly, cơ thể đột nhiên thả lỏng ngồi thẳng lên đùi của Dương Kiệt vẫn còn đang thất thần, cả người trực tiêp ngả thẳng vào lòng anh ta như một cô gái đang làm nũng với người yêu của mình vậy.

Tam công chúa định chơi Mỹ Nhân Kế??!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.