Đường Về (Phần 2)

Chương 26: Người cha điên




“Em về rồi đó à!”

Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, An Vũ Hàm vẻ mặt sương lạnh ngẩng đầu, nhìn Vân Tịch Dạ đi tới thản nhiên nói.

An Vũ Hàm ngồi trước bàn ăn, một mình tức giận một đêm hờn dỗi, cũng ngồi như vậy cả đêm nhưng vẫn không hiểu mình đã làm sai chuyện gì!

Cũng bởi vì suy nghĩ cả đêm, lần này anh không thể giống như hai lần trước cho là mình làm sai được.

Trước đây vì Vân Tịch Dạ, anh có thể chưa có tiếp xúc với con gái, không hiểu tâm lý của phụ nữ, hai lần trước Vân Tịch Dạ vô duyên vô cớ bỏ đi, anh cũng có thể dễ dàng cho qua, có thể ở trong đó tìm ra lỗi lầm của mình, nhưng lần này không thể được!

Lần này anh không có cách nào bình tĩnh, không có cách nào một lòng muốn cho cô vui mà đem mình đặt vào vị trí hèn mọn!

Mấy ngày nay tiếp xúc với Lưu Tư Vũ anh phát hiện ra rằng, con gái phải là ôn nhu, chăm sóc hiểu suy nghĩ của người khác, mà không phải giống như Vân Tịch Dạ bá đạo, tùy hứng nóng giận không có lý d Nhưng, anh yêu cô, trước đây nguyện ý chịu đựng loại hành vi không có lý do tức giận liền rời nhà ra đi này, nguyện ý vì cô trả giá tất cả.

Thế nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng anh vĩnh viễn không tức giận!

Đêm qua anh đợi cô cả một đêm không hề về nhà, di động vẫn luôn tắt máy.

Làm cho anh lại tức giận, lại nhịn không được mà luôn luôn lo lắng.

Sự vô lí của Vân Tịch Dạ làm anh nhịn không được mà nhớ tới Lưu Tư Vũ ôn nhu săn sóc, lúc nhỏ Tư Vũ cũng rất nhu thuận nghe lời, sau khi lớn lên càng có loại cảm giác giống như chim nhỏ nép vào người, An Vũ Hàm cũng là đàn ông, mặc dù ở trước mặt Vân Tịch Dạ anh vĩnh viễn là một tên con trai đáng yêu, nh ng anh cũng không thể không có vài phần tôn trọng sự ôn nhu chu đáo của Lưu Tư Vũ.

Tối hôm qua Vân lão gia gọi điện thoại tới, hỏi hai người họ có phải cãi nhau hay không, làm cho anh càng như lọt vào sương mù, sáng sớm hôm qua Vân Tịch Dạ lúc ra cửa còn vui vẻ, buổi trưa họ còn nói chuyện qua điện thoại, cũng không có gì khác thường cả!

làm sao đến buổi tối đã xảy ra chuyện rồi? Lúc này nhìn thấy Vân Tịch Dạ dường như không có chuyện gì xảy ra đẩy cửa vào, liền cảm giác lửa giận trong lòng mình làm thế nào cũng không trấn áp được.

Vân Tịch Dạ đẩy cửa đi vào, chuẩn bị trở về phòng ngủ thay quần áo đi tới công ty, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của An Vũ Hàm từ phòng ăn truyền tới, nhíu mày có chút xấu hổ xoay người đi vào trong phòng đóng cửa lại.

Nghe xong chuyện ngày hôm qua tà báo cáo, Vân Tịch Dạ mặc dù lựa chọn tin tưởng An Vũ Hàm, nhưng vẫn là có cảm giác ở mình hơi vô lý, hai người gặp mặt cô sẽ thấy rất xấu hổ, hơn nữa lấy tính cách của cô mà nói nếu lúc này đối mặt với An Vũ Hàm, cô không dám cam đoan cô còn có thể vẫn kiên trì tín nhiệm trong lòng mình như cũ!

Cũng bởi như thế, tối hôm qua cô mới về Vân gia, hi vọng có thể làm cho mình bình tĩnh hơn một chút, không làm ra việc gì phải hối hận.

Hôm nay cố ý tính thời gian, đoán chắc là anh đã đi tới trường, mới về nhà chuẩn bị thay quần áo, không ngờ, lại nghe thấy giọng điệu băng lạnh như vậy của An Vũ Hàm.

Đi tới phòng ăn, Vân Tịch Dạ nhìn cơm nước bày ở trên bàn cơm đã lạnh lẽo, trong lòng có chút cảm động xen lẫn áy náy.

Nhìn An Vũ Hàm ngồi ở trước bàn ăn, trên người không có hơi thở ôn nhu, đổi lại đôi mắt sáng trên khuôn mặt đáng yêu là hai con ngươi tối tăm, trong lòng than nhẹ một tiếng, tận lực ôn nhu nói: “Xin lỗi, em tối hôm qua về Vân gia.”

“Em đi đâu tại sao không nói cho anh? Vì sao di động cũng phải tắt máy? A!

Em nói đi!”

Nghe được thanh âm ôn nhu mang chút áy náy của Vân Tịch Dạ, An Vũ Hàm vốn không muốn giẫn dữ với cô, nhưng nhìn cơm canh trên bàn lạnh lẽo lại cảm thấy mình rất ủy khuất, nhịn không được lúc này rít gào với Vân Tịch Dạ.

Một buổi tối kiềm chế hờn dỗi trong lồng ngực, cuối cùng vẫn chiến thắng lý trí của anh, làm cho anh phát tiết nỗi giận ra.

Nhưng cũng đồng thời phá vỡ áy náy trong lòng Vân Tịch Dạ!

Vân Tịch Dạ đứng ở một bên chuẩn bị trở về phòng ngủ thay quần áo, lại bị lời gào thét của An Vũ Hàm dọa tới, thân thể chuẩn bị di chuyển đột nhiên cứng đờ ở đó, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn chiếc lồng bàn, giẫn dữ nhìn An Vũ Hàm của mình, trầm mặc thật lâu.

Sau khi quát xong, An Vũ Hàm mới phát hiện mình muốn làm chính là chạm nhẹ vào thân thể đang cứng đờ kia của cô, anh lại phát hiện mình không có dũng khí chạm vào của cô, hắn hiểu tính cách của cô, lần này sợ rằng tình cảm của hai người không tránh khỏi rạn nứt An Vũ Hàm nắm chặt hai tay, lần thứ hai cúi đầu thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh chỉ là một lúc không khống chế được, em...”

“Em gần đây bận rộn công việc, tâm trạng cũng không thoải mái gì, em có bảo Tà đến nói cho anh biết em sẽ không về nhà!

Điện thoại di động tối qua đã hết pin lại không sạc được, ăn cơm tối xong em đi ngủ luôn, quên không xem điện thoại.”

Vân Tịch Dạ ánh mắt phức tạp trong đó tất cả hình ảnh ảo não của An Vũ Hàm, từ trong trạng thái ngây ngốc đã phục hồi lại tinh thần, khóe miệng nhẹ cong lên một điệu cười trào phúng lại lập tức biến mất.

Nghe thấy Vân Tịch Dạ giải thích, An Vũ Hàm yên tâm tâm không ít ngẩng đầu vừa muốn nói gì, lại bị khóe miệng vừa lóe lên nụ cười trào phúng của cô làm cho dừng lại.

“Còn việc gì nữa? Bây giờ em phải qua công ty, mấy ngày nay công việc nhiều lắm, không cần phải lo lắng cho em!

Ngày kia là hôn lễ cuả chúng ta, em sẽ trực tiếp đến.”

Nói xong Vân Tịch Dạ không chút do dự xoay người, đẩy cửa phòng ra ngủ đi vào để lại phía sau An Vũ Hàm mới vừa rồi còn đang gầm thét bây giờ đã một mình thương tâm khổ sở!

Đổi một bộ quần áo máu đen Vân Tịch Dạ bước ra ngoài vừa đi tới phòng khách, liền bị An Vũ Hàm ngăn lại, có chút không vui đôi mắt hồ ly nhíu lại, lúc này tất cả là hơi thở băng lạnh bức người.

“Cục cưng, xin lỗi!

Đừng giận được không.

Tối qua anh làm món ăn ngon, chờ em thật lâu cũng không thấy em về, gọi điện thoại em lại tắt máy!

An không hiểu mình đã làm sai cái gì, lại lo lắng cho em nên mới giận dữ với em vậy thôi.”

An Vũ Hàm kéo Vân Tịch Dạ đi tới bên cạnh, trong đôi mắt to tràn đầy hơi nước sương mù khẩn cầu nhìn cô, đôi môi không còn tươi tắn như bình thường Vân Tịch Dạ chưa bao giờ ở trước mặt anh lộ ra sát khí lạnh lẽo như vậy, An Vũ Hàm lúc này vô cùng hối hận, tại sao anh lại lấy Vân Tịch Dạ kiêu ngạo ra so sánh với Lưu Tư Vũ hiền lành, họ căn bản không phải là cùng một laoij con gái, mặc dù anh không ghét Lưu Tư Vũ, nhưng anh biết rõ người mình yêu vĩnh viễn chỉ có Vân Tịch Dạ.

Nhìn An Vũ Hàm như vậy, sự lạnh lùng vừa được ngụy trang trong phòng ngủ trong nháy mắt bị nghiền nát, cô có thể cảm nhận được An Vũ Hàm yêu cô, cô cũng thật lòng yêu anh.

Không biết từ lúc nào, cô không thể miễn dịch với nhu tình tỏa ra trên người anh, lúc này trên mặt anh là biểu tình ủy khuất đáng thương làm cho cô đau lòng, thật muốn nói rằng chính cô mới là người có lỗi, là cô quá ích kỷ chỉ muốn bảo vệ mình thật tốt, lại bỏ quên mất anh cần cô thế nào.

Vân Tịch Dạ đưa bàn tay định chạm vào khuôn mặt baby kia lại bị một giọng nói dễ nghe của một cô gái cắt ngang.

‘Nghe được giọng nói này, anh Tiểu Vũ có vui không!

Tư Vũ nhớ anh!

nghe điện thoại nhanh lên nào!’ một giọng nữ nghịch ngợm mà ngọt ngào từ trong di động trên bàn trà truyền đến.

Vân Tịch Dạ có chút bất đắc dĩ lại có chút tự giễu thu cánh tay ở giữa không trung lại, chậm rãi quay đầu nhìn bức ảnh siêu lớn trên màn hình đang nhấp nháy, không hiểu rõ cảm giác thực sự trong lòng mình lúc này, có chút thất vọng, có chút ủy khuất, lại có chút bất lực, nhưng trong trái tim lại là thật nhiều đau đớn!

Điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, biểu tình lạnh nhạt lần thứ hai trở lại trên khuôn mặt cô, Vân Tịch Dạ cũng không nói gì nữa, chỉ là liếc nhìn An Vũ Hàm cũng sửng dốt sau khi nghe giọng nói đó, sau lướt qua anh đi ra cửa lớn.

An Vũ Hàm nhìn màn hình di động, một tên con trai nhắm mắt ngủ say trên cỏ cùng cô gái ở bên cạnh dựa vào anh ta ôn nhu mỉm cười, trong lòng anh chết lặng!

Một lúc sau anh nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống.

sự bất mãn với việc làm của Vân Tịch Dạ tối hôm qua, lúc này đã trở thành nguồn suối thống khổ!

Vân Tịch Dạ tựa vào cửa sổ trong phòng làm việc, bưng một ly cà phê mà từ trước cho tới bây giờ cô đều không thích, vẻ mặt mê man nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài.

Nếu như ngày hôm qua nghe thấy những điều Tà nói, cô cũng chỉ có một chút đối bực mình với An Vũ Hàm, nhưng vào hôm nay nghe thấy anh giận dữ lại nghe được giọng nữ nghịch ngợm mà ngọt ngào kia, sau khi nhìn thấy tấm ảnh làm cho người ta rất dễ hiểu lầm đó trong lòng cô có dấu vết của sự tan vỡ.

Anh đã nói rằng chỉ có một mình cô có thể gọi anh là Tiểu Vũ!

Từ lúc gặp đến lúc lấy nhau, hai người họ loại trừ ảnh cướp mới chụp gần đây, cũng chẳng chụp qua một bức ảnh nào nữa cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.