Đường Về (Phần 2)

Chương 17: Kịch bản không hoàn chỉnh




Căn hộ của Âu Dương Thành có kết cấu tầng lửng điển hình(1), phòng ngủ trên tầng hai vươn ra từ vách tường, không xây tường bao quanh, nên tầm nhìn được trải rộng, nằm trên giường, chỉ cần lướt mắt có thể bao quát được toàn bộ chỉnh thể không gian. Mà khi hắn nhìn thấy Âu Dương Thần cả người đầy bọt xà phòng đứng ở tầng dưới trừng hắn, tiếng cười thiếu chút nữa rung lật cả nóc nhà!

"A ha! A ha ha hê hê hê ~~! Ôi ~! Ngài Âu Dương, cậu thế nào lại lôi theo cả đống bọt xà phòng đi ra thế này? Da dầy khó rửa sạch thì chà lâu thêm chút nữa đi? Hay là -- ha ha ha ~~!" Một tay chỉ vào Âu Dương Thần, tay kia liều mạng đấm giường, Âu Dương Thành cười đến nước mắt dàn dụa, cơ bụng căng cứng, "Hay đây là phương pháp dưỡng da mới nhất nha! Ôi!" Đau bụng muốn chết rồi!

Âu Dương Thần không lên tiếng, bất quá khuôn mặt âm u như sắp thổi bão, bọt xà phòng trắng tinh dính trên da, một ít theo đường cong cơ thể từ từ trượt xuống, một ít thậm chí còn trượt theo bộ phận giữa hai chân kia nhỏ xuống sàn nhà, Âu Dương Thành cười đến đau sốc cả hông, không hề để ý tới đối phương đang dùng một vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn.

"Cậu cố ý?" Thanh âm không lớn, ngữ khí không nặng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một tia giận dữ, đây có thể chính là thứ mang tên lặng yên trước bão táp. Dù sao thì, có là ai khi đang tắm được nửa chừng, vừa mới xoa sữa tắm lên người tự dưng lại mất nước, tâm tình đều sẽ không tốt.

Âu Dương Thành cố hết sức ngừng cười, lau khóe mắt ngập nước nhìn Âu Dương Thần, "Tôi nào có lợi hại như vậy? Hết nước cũng không phải tôi điều khiển, muốn dừng liền dừng! Chỉ có thể nói vận số cậu quá "tốt"! Ha ha ha!" Nói xong gục người, nằm xòe chữ đại trên giường tiếp tục cười run, chỉ kém lăn lộn quanh giường!

Đã lâu không được cười vui vẻ như thế này, Âu Dương Thành cảm thấy cuộc đời suốt hai mươi năm, đêm hôm nay là cao hứng nhất! Thù mới hận cũ cùng tính luôn một lượt, nông dân lật bàn làm chủ! Nhìn bộ dạng Âu Dương Thần, thật sự còn sướng quằn quại hơn so với uống ngay một lọ thuốc trừ sâu! Đương nhiên, hắn chưa từng uống thuốc trừ sâu, chính là cảm giác, cảm giác đó! (2)

Cười được kha khá, Âu Dương Thành xoa xoa bụng nhỏ lộ ra vì lăn lộn, nhắm mắt thở hổn hển. Trong đầu hồi tưởng bộ dáng mất mặt của Âu Dương Thần, lại hoàn toàn không nghĩ tới sau đó sẽ phải giải quyết hậu quả như thế nào, đến tận lúc cảm giác có thứ gì đó chắn mất ánh sáng trên đỉnh đầu, vừa mở mắt, Âu Dương Thần không biết đã đi lên từ lúc nào, đang đứng bên giường cúi đầu nhìn hắn.

Nhất thời không một tiếng động, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương. Mãi đến khi --

"Sao cậu lại lên đây?" Hỏi thì hỏi, Âu Dương Thành vẫn không nhúc nhích, từ dưới hơi ngửa đầu lên nhìn người trên đỉnh đầu.

"Không có nước." Âu Dương Thần vô cùng bình tĩnh trình bày.

Tôi đương nhiên biết không có nước! Âu Dương Thành nhịn cười, vẻ mặt xem kịch vui nhếch khóe miệng, "Trên giường tôi cũng không có bồn nước, cậu có đứng đây cũng vô dụng! Tự mình tìm cách giải quyết đi! Thử dùng khăn mặt lau khô --- à hay là dùng khăn giấy hút khô? Nha?"

"Cậu có vẻ thích thú nhỉ?" Âu Dương Thần nhẹ giọng hỏi, vì mắt đang rũ xuống, khiến người khác lỡ mất một tia giảo hoạt lướt qua trong đôi mắt nâu sâu thẳm của hắn.

"Bình thường, bình thường thôi!" Trên thực tế chỉ còn thiếu bắn pháo ăn mừng! "Tôi cũng không phải loại cười trên nỗi đau của người khác..." Âu Dương Thành hắc hắc cười, nhìn Âu Dương Thần, sau đó đột nhiên phát hiện vị nhân huynh đây thân thể vẫn còn trần truồng nha! Trần truồng không quan trọng, có điều bọt trên người hắn gần như đã chảy toàn bộ xuống đất, lộ ra cơ thể cường tráng, nhất là bộ vị nào đó kia, tuy phần lớn vẫn còn ẩn hiện ở dưới lớp bọt biển, nhưng dù chỉ mới lộ ra một chút đã rất có sức uy hiếp rồi!

Âu Dương Thành theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc, đã có cảm giác nguy hiểm yêu dấu bắt đầu kéo nhau tới.

"Cậu, trước đi gột hết bọt xà phòng đi đã! Đều rớt ướt hết sàn nhà tôi rồi!" Quay đầu, Âu Dương Thành cuộn luôn chăn thành một cục làm con rùa.

Âu Dương Thần nhếch khóe miệng, "Nhưng mà không có nước!"

"Vậy tự cậu giải quyết lấy!" Cảm giác đệm đột nhiên lún xuống, cả người Âu Dương Thành đều theo đó mà hơi run lên, vùi mặt vào trong chăn.

"Có vài chuyện, tự mình làm không bằng tìm người cùng nhau làm mới tiện..." Âu Dương Thần nói rất đương nhiên, biểu tình trên mặt lại đủ sức dọa thiếu niên trong sáng chạy mất, tuy rằng Âu Dương Thành không tính là trong sáng, càng sớm đã không còn là thiếu niên, nhưng nếu không phải đang làm đà điểu dúi đầu vào chăn, đảm bảo cũng đã sớm chạy mất dép vì sợ rồi.

"Tự thân lao động, cơm no áo ấm! Cậu... cậu xuống ngay, làm giường với đệm ướt hết thế này thì tôi biết ngủ kiểu gì hả?" Âu Dương Thành cảm thấy người phía sau đã cách hắn rất gần, một làn hương dễ chịu tràn vào khoang mũi, mùi thơm ngát sau khi tắm rửa -- a! Hắn còn chưa có tắm xong mà! Hẳn là hương thơm trong lúc đang tắm, còn trộn lẫn cả mùi của Âu Dương Thần, cái loại mùi siêu cấp MAN này, có rửa thế nào cũng không sạch.

"Vậy đừng ngủ --" Âu Dương Thần đưa tay sờ lên eo Âu Dương Thành, người kia như bị điện giật, đổi lại một tiếng cười nhẹ của hắn, cúi người xuống áp sát vào Âu Dương Thành, nói: "Chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề đi!"

Vành tai bị cắn nhẹ, Âu Dương Thành rút đầu ra, quay lại hung tợn trừng tên đang "tập kích" người hắn, "Cậu làm cái gì đấy hả?"

"Lời này hẳn phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ?" Nhướn nhướn mày, Âu Dương Thần một đòn lật người Âu Dương Thành, không thèm để ý sự chống cự của người kia mà ấn tay hắn sang hai bên, nhếch miệng cười, "Hôm nay thế nào lại đối tốt với tôi như thế nha? Lấy cả sữa tắm mới cho tôi nữa chứ, hửm?"

"Cậu tới nhà tôi -- tôi chỉ là làm tròn trách nhiệm của chủ nhà mà thôi! Ha ha!" Biết mình đang châm chọc hắn, Âu Dương Thành cười gượng, trước ngực ướt sũng một mảng, bọt khí trên người Âu Dương Thân giọt giọt nhỏ xuống người hắn, có điều phần lớn đã bị đệm hút đi.

"À? Vậy cậu hẳn nên làm chuyện tốt đến cùng phải không, tiễn phật tiễn tận về tây mà?"

"Cậu muốn thế nào?" Không tốt! Quần cũng ướt rồi!

"Cả người tôi đây toàn bọt, chẳng lẽ cậu không nên giúp tôi giải quyết sao?" Âu Dương Thần nheo mắt lại, đưa chiếc đùi ướt nước cọ cọ giữa hai chân Âu Dương Thành.

Âu Dương Thành thiếu chút nữa từ giường nhảy dựng lên! Không tốt! Kiểu gì cũng xảy ra chuyện mất thôi! Hiện giờ quả ối thối trở thành một con dã thú bị khiêu khích, đã tới cực hạn không thể chịu thêm tẹo teo kích thích nào nữa! Bằng không nhất định có thể xông tới gặm hắn không còn cả xương!

"Tôi cũng đâu có cách nào biến ra được nước đâu!" Lời nói thực bất đắc dĩ còn ẩn chứa ủy khuất, Âu Dương Thành chấp nhận hiện tại hắn chỉ có thể ủy khuát mà cầu an toàn, tuy đây là nhà hắn, nhưng thủ đoạn của Âu Dương Thần hắn đã được nếm đủ rồi.

"Không cần cậu biến ra nước!"

Cảm tạ trời đất! Bằng không hắn thật sẽ phải ra ngoài mua nước khoáng về cho người nào đó tắm rửa.

"Vậy tôi giúp cậu lau khô người thật tốt nhé!" Chân chó một phen vậy!

Mỉm cười, "Cũng không cần cậu phải dùng tay!"

Không cần dùng tay? Câu này khiến cả người Âu Dương Thành đều ngẩn ra.

Nhìn người đang giương đôi mắt to tròn tràn đầy khó hiểu, Âu Dương Thần cười càng thêm ôn nhu... háo sắc, "Chỉ cần cậu dùng miệng là được rồi!"

Ực! Âu Dương Thành nuốt nước miệng, một loại ý nghĩ không tốt chút nào nháy mắt hiện lên trong đầu, dùng miệng? Hắn, hắn chắc không phải ---

Nhìn nét mặt hoảng sợ của hắn, Âu Dương Thần gật gật đầu, tựa như chỉ đang đơn thuần khen ngợi hắn, cúi đầu hôn một cái lên mặt Âu Dương Thành, sợ tới mức lạnh băng băng rồi nha.

"Đúng vậy! Cậu chỉ cần liếm sạch sẽ giúp tôi là được rồi!"

"Liếm sạch sẽ ~ sẽ ~ sẽ ~~~" ba chữ này không ngừng quay mòng mòng trong đầu Âu Dương Thành, âm tiết sau cùng dần dần bay xa, tan biến trong vũ trụ sâu thẳm, Âu Dương Thành dùng sức từ giường nhảy dựng lên, tất nhiên cuối cùng không thể thành công, bị Âu Dương Thần đè chặt, bất quá người không dùng được miệng vẫn có thể dùng, vậy là một tiếng gầm giận dữ vang lên: "Âu Dương Thần đồ ổi thối khinh người quá đáng này ~~~~~!"

"Ai..." Âu Dương Thần trưng ra biểu tình thực vô tội, đưa chân đè xuống cái chân đang đá lung tung của Âu Dương Thành, "Tôi bắt nạt gì cậu đâu chứ? Chỉ là để cậu hỗ trợ liếm cho sạch thôi mà!" Tôi còn chưa có bắt đầu ăn hiếp cậu đâu!

"Liếm cái đầu mẹ cậu ấy!" Nghiến răng nghiến lợi!

"Ồ! Muốn liếm đầu chỗ đó của tôi à!" Âu Dương Thần cười "thấu hiểu", "Không thành vấn đề!"

Âu Dương Thành tức đến thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Vì cái gì? Vì cái gì lại thành thế này? Hắn vẫn cho rằng Phương Ẩn là tên không biết xấu hổ đệ nhất thiên hạ rồi, nhưng giờ đây được chứng kiến Âu Dương Thần, hắn nghĩ vị trí "đệ nhất thiên hạ" kia của Phương Ẩn chắc chắn không giữ nổi. Hôm nào phải cho hai tên này ngồi thảo luận với nhau một chút!

Nhìn Âu Dương Thành tức giận đến mặt đỏ bừng, Âu Dương Thần một lần nữa khẳng định hắn cực kỳ thích bộ dạng mặt đỏ tai hồng của Âu Dương Thành, nhất là còn do hắn chọc mà thành.

"Cậu thế này đáng yêu quá đi ---" khiến người ta thật có ham muốn ăn hiếp mà, hắn nói, đồng thời hai tay thả lỏng, Âu Dương Thành vui sướng vì lấy lại được tự do, chuẩn bị cùng Âu Dương Thần khai chiến! Người kia lại trước một bước ôm chặt lấy hắn, hai tay vòng qua dưới nách, áp mặt hắn vào trước ngực, hai người tựa như hai đứa trẻ sinh đôi dính lấy nhau thật chặt.

"Tôi nói đùa với cậu thôi, đừng nóng!"

Âu Dương Thành hừ một tiếng, "Cái kiểu đùa của cậu có thể tức chết được người đấy!"

Âu Dương Thần cười cười, "Cậu không phải cũng thế à?" Chuyện hôm nay, rõ ràng hắn mới phải là người tức giận đi?

Tiếp theo là một hồi trầm mặc, Âu Dương Thành bất an giật giật người, Âu Dương Thần tưởng hắn bị ép không thoải mái, hơi nhích người lên, lúc này Âu Dương Thành bỗng nhiên nói: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

Âu Dương Thần khựng lai, cúi đầu nhìn Âu Dương Thành, thực bình tĩnh nói: "Chúng ta đang yêu đó!" Giọng điệu không khác gì "Chúng ta đều cùng họ Âu Dương đó."

Mà Âu Dương Thành cũng thực bình tĩnh nhìn Âu Dương Thần, tựa như đang nhìn một quả ổi, trong lòng nghĩ rốt cuộc hắn muốn hay không muốn nói cho ổi thối bọn họ giờ đang yêu là vì hôm đó hắn bị tiêu chảy!

Nghĩ nửa ngày, cảm thấy cần phải hỏi một câu: "Tôi với cậu yêu nhau ở đâu ra?"

"Cậu không cảm thấy có sao?" Âu Dương Thần chậm rãi đặt Âu Dương Thành xuống giường, chống nửa thân trên nhìn hắn hỏi. Trong đôi mắt nâu sâu thẳm hiện lên một mạt say mê, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên ngực Âu Dương Thành, thủ pháp phi thường gợi tình.

Quả thực là câu dẫn trắng trợn!

Bì sờ đến cả người bắt đầu từ từ nóng lên, Âu Dương Thành liếm liếm đôi môi khô khốc, "Không ---" vừa mở miệng ngay cả thanh âm cũng đã khàn khàn.

"Thật sự không?" Giọng nói cùng biểu tình quyến rũ, Âu Dương Thần chậm rãi cầm lấy tay Âu Dương Thành, áp lên ngực mình.

Âu Dương Thành cảm giác được cơ thể co dãn chân thật hơi rung động dưới tay mình, thậm chí còn cảm giác được mạch máu đang lưu động, làn da trắng mịn (có lẽ do sữa tắm...), sờ thích đến độ khiến cho người ta có xúc động muốn ra sức mà ve vuốt, còn cả chỗ nhô lên kia nữa, Âu Dương Thành cảm giác mặt mình nóng bừng đến sắp nổ tung rồi.

So với sờ ngực con gái còn đã nghiền hơn ấy! Chẳng lẽ thật sự hắn kỳ thực thích sờ ngực đàn ông! Nhưng trên thực tế ngoại trừ Âu Dương Thần ra hắn cũng chưa từng sờ qua ngực thằng khác nha!

A! Nghĩ ra rồi! Hắn đã từng sờ ngực của thằng đàn ông khác. Một ngày mùa hè hồi còn trung học, Âu Dương Thành bị Phương Ẩn lôi đi bơi, kết quả Phương Ẩn căn bản là tên nửa nạc nửa mỡ, bơi không tới năm phút đã chìm nghỉm. Cũng là Âu Dương Thành cứu hắn lên, lúc ấy hắn nhắm thẳng ngực Phương Ẩn vỗ một chưởng, sau đó Phương Ẩn "Oa~" một tiếng liền bật người hệt như xác chết vùng dậy. Và rồi Phương Ẩn nói Âu Dương cậu thiếu chút nữa đập tụt cả đầu v* của tôi rồi. Âu Dương Thành liền đáp dù sao cậu cũng không cần cho con bú ---

"Nghĩ gì vậy? Hửm?"

Giọng nói trầm thấp khiêu gợi vang lên bên tai, Âu Dương Thành mới hồi hồn, rồi phát hiện Âu Dương Thần đã buông tay hắn ra, mà giờ chuyển thành tự hắn đang chủ động sờ mó ngực Âu Dương Thần, thậm chí còn nhè nhẹ đảo qua hạt châu nhỏ kia ---

"A ~~" tay rụt về như bị điện giật, một lần nữa cuộn lại thành con rùa, Âu Dương Thành vừa tức vừa xấu hổ, hận không thể đi tự sát. Hắn đang làm cái gì? Hắn đang làm cái gì nha? Nhìn cái tay vừa ăn đậu hủ của Âu Dương Thần, đều là tại cái tay này không ngoan!

Người kia khe khẽ cười cười, bổ nhào lên người Âu Dương Thành, chế nhạo hỏi: "Sao vậy? Không phải đang sờ rất sung sướng sao? Tiếp tục đi! Tôi không ngại đâu!"

Nhưng mà tôi ngại! Âu Dương Thành cắn chăn, đánh chết cũng không muốn thừa nhận vừa rồi hắn bị "nam sắc" mê hoặc!

Âu Dương Thần xoa cặp mông đang ngạo nghễ vểnh cao của Âu Dương Thành, kéo người ôm vào lòng, nói: "Yêu không cần phải nói thành lời, chúng ta cứ làm thôi!"

Lại cái mớ lý luận chó má này! Âu Dương Thành ở trong lòng mắng một câu! Danh ngôn của Âu Dương Thần: yêu hả, làm làm và làm thôi!

"Con mẹ nó cậu nói thằng ra muốn làm tình không được sao!" Chơi mấy trò từ ngữ văn hoa cái gì chứ!

"Cậu không biết như thế càng tình thú hơn hả?"

"Tình thú cái rắm! Ngay từ đầu mục đích của cậu còn không phải là chuyện này chắc?" Âu Dương Thành quay đầu trừng mắt người đang cởi quần hắn.

"Vốn không hề có ý này, chỉ muốn hảo hảo bồi bồi đắp đắp tình cảm với cậu, bất quá ---" Tay vung lên, quần bị quăng khỏi giường, "Cậu cho tôi một thân đầy sữa tắm, vậy thì không thể lãng phí được!"

Âu Dương Thành sống chết kéo chặt lấy quần lót của mình, tránh trái tránh phải, "Tôi không chê lãng phí! Tuyệt đối không lãng phí!"

"Nồ! Tình yêu à, lãng phí không phải đức tính tốt đâu, chúng ta phải vật tẫn kỳ dụng (sử dụng triệt để) nha!" Dùng sức kéo, quần lót tiếp bước quần dài ra đi.

Âu Dương Thành liều mạng giữ quần áo của mình, lăn lộn khắp giường, "Sứ mệnh của sữa tắm là biến thành bọt xà phòng rồi bị nước rửa trôi chứ không phải dùng để bôi trơn! Cậu đợi lát nữa năm giờ sẽ có nước cho cậu tắm!"

"Vừa hay! Làm tới năm giờ rồi cùng nhau tắm!" Tay lại vung, "roẹt ~~" tiếng vải bị xé rách, áo sơ mi "hi sinh" tại trận!

"A ~~~ áo của tôi!" Cậu vẫn nên lo bảo vệ cái thân mình trước đi!

"Không lo! Tôi mua cho cậu cái khác!" Quay đầu Âu Dương Thành lại, Âu Dương Thần cúi xuống tặng đối phương một nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng mà ướt át, từ kinh nghiệm của hắn, Âu Dương Thành không có chút sức chống cự nào đối với việc hôn.

Quả nhiên không hề sai, qua vài giây Âu Dương Thành đã mơ mơ hồ hồ, hắn không thể chống lại được chuyện hôn môi, hơn nữa đối với nụ hôn đầy kỹ xảo lại càng thêm không thể kháng cự, mà vừa vặn bản lĩnh hạng nhất mà Âu Dương Thần vẫn luôn cực kỳ tự hào, chính là kỹ thuật hôn của hắn.

Tiếp tục đè xuống, Âu Dương Thần xuất sử tất cả vốn liếng hầu hạ Âu Dương Thành đến khoan khoan khoái khoái, vừa hôn hồn vừa sờ sờ rồi liếm liếm, Âu Dương Thành cảm giác bản thân tựa như thăng thiên, như đang dập dềnh bay trên mây, tức khắc có thể tới được thiên đường, nghĩ thầm kỹ thuật đầu lưỡi của ổi thối này thật không xoàng chút nào! Thế nhưng hắn đã quên một chuyện, trên đời không có cái bánh nào rơi miễn phí, vậy nên khi mặt sau mông truyền tới cảm giác lạnh lẽo, hắn mở mắt, nhìn thấy hai chân mình đã gác trên vai Âu Dương Thần, đang dang ra phơi bày nơi tư mật, mà Âu Dương Thần đang cầm chính bình sữa tắm kia đổ lên huyệt của hắn --

"Cậu, cậu làm gì đấy?" Từ thiên đường tụt xuống địa ngục, Âu Dương Thành ngây người, chỉ ngơ ngác nhìn cảnh tượng dung tục trước mắt.

Âu Dương Thần tà khí cười, "Không nên lãng phí" Dùng sức cắm vào!

"A ~~ Con mẹ cậu mới là lãng phí ~~~~ A ~~! Đau quá ~ Đồ ngu ngốc chết tiệt a ~ a! Ư a ~~~ đừng nhúc nhích vội! Ha a ~~ lạnh!"

"Nóng lên ngay thôi!"

"Nói bậy! Ư! Ư --"

Đằng trước, đằng sau, mặt phải, mặt trái, bên trên -- chờ tới lúc không còn phân biệt nổi phương hướng, Âu Dương Thành mơ mơ màng màng nhìn người đang không ngừng thúc tới, đến nỗi phổi hắn cũng muốn văng ra ngoài, ở trong lòng âm thầm thề: Thù này không báo không phải quân tử! Ông đây nhất định phải cưỡng gian ngươi một trăm lần rồi lại một trăm lần!

-------------------

Chú thích:

(1) Tầng lửng/gác lửng

(2) Chỗ này nguyên gốc là "敌敌畏" = địch địch úy = thuốc trừ sâu. Tra mãi vẫn không hiểu vì sao lại ví sướng như uống thuốc trừ sâu, quằn quại chăng =v= Hình như xuất phát từ câu “Không sợ uống thuốc trừ sâu, chỉ sợ mở nắp lại trúng thưởng thêm chai nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.