Đường Về (Phần 2)

Chương 16: Bắt đầu




Sắc mặt Âu Dương Thành không tốt, phi thường không tốt! Thấy bản thân hệt như nam nhân vật chính trong quảng cáo nho nhỏ một ngày nọ, khóe miệng lãnh khốc như sắp muốn ăn thịt người. Mọi người trong văn phòng dường như đều nhận ra điều đó, cho nên từ sáng sớm đã không có ai dám bắt chuyện với hắn, Âu Dương Thành cũng hiếm khi ngồi thực yên tĩnh ở chỗ của mình, ăn cơm trưa.

Sushi mua ở cửa hàng tiện lợi, ngoại trừ cơm những thứ khác đều là đồ sống, không chút dầu mỡ, vừa hay thanh thanh đạm đạm! Mấy ngày nay, về cơ bản hắn không đụng đến bất cứ thứ gì dính đến đầu mỡ, ruột không tốt!

"Âu Dương ~~~ đáng yêu, hiện giờ cậu có rảnh không?"

Âu Dương Thành miễn cưỡng trừng mắt lên, liếc nhìn qua Bob ăn mặc chải truốt nuột nà, lại dời mắt về màn hình máy tính.

"Không thấy tôi đang bận sao?" Bận ăn cơm, bận xem phim hoạt hình.

Bob không thèm để ý tới sắc mặt thối um của hắn, chưa từ bỏ ý định mà sấn tới, "Đừng như vậy mà ~ Xong ngay thôi, xong ngay thôi!"

Da gà rơi lả tả, không chịu nổi giọng điệu của anh chàng, Âu Dương nhét toàn bộ sushi vào mồm sau đó rút một tờ giấy ăn từ hộp ra hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Bob cười, "Hôm nay có một trong mấy người mẫu chụp áp-phích quảng cáo bị tiêu chảy không tới được? Cho nên muốn mời cậu giúp một tay, thế vai tí thôi!"

Tiêu chảy? Quảng cáo? Áp-phích? Âu Dương Thành nhíu nhíu mày, xác định không phải mấy thứ gì đó bản thân có hứng thú, "Tôi cũng không phải người mẫu, tìm tôi làm gì?"

"Còn không phải tại nhất thời không tìm nổi người?" Bob kêu lên một tiếng, sau đó lại bắt đầu vuốt mông ngựa (nịnh nọt), "Lại nói Âu Dương đẹp giai như vậy, dáng người chuẩn như thế, không tìm cậu thì tìm ai nha?" Vốn đang muốn nói quảng cáo TV lần trước còn dám đóng thì sợ gì cái này, nhưng vừa nghĩ tới Âu Dương Thành hận cái quảng cáo đó đến nghiến răng nghiến lợi, thôi quên đi vẫn hơn.

Quảng cáo kia mãi mãi là vết thương tâm hồn của Âu Dương Thành!

Âu Dương Thành mắt trắng dã, "Khỏi cần nịnh hót! Tôi không có thời gian, lát nữa còn phải làm việc!"

"Chỉ một tiếng thôi, chụp xong vừa lúc vào giờ làm, hơn nữa tôi cũng vừa nói qua với sếp rồi, sếp đồng ý cho cậu làm là quá chuẩn!"

"Anh làm cái gì phải nhiệt tình vậy chứ?"

"Quảng cáo này là dự án quan trọng công ty chúng ta nhận mà!"

Đệch! "Lại muốn lấy tôi làm không công?"

"Không hề không hề! Thật sự chỉ có cậu mới có thể nhận được công việc này thôi! Trừ cậu ra không thể tìm ra một người có khí chất như vậy, có thể hợp với quảng cáo như vậy! Không phải cậu thì không thể! Không đúng cậu thì không xong!" Bob nhõng nhẽo như đống bọt nước, chỉ thiếu điều vồ tới ôm chân Âu Dương Thành.

Lông mày nhíu lại, Âu Dương Thành không phải không muốn giúp việc cấp bách, nhưng mấy ngày nay tâm tình hắn thật sự không tốt, động một cái thôi cũng thấy lười! Nhưng mà, nghĩ lại dù sao đây là chuyện công ty, hơn nữa Bob lại là bạn bè, buồn bực cào cào tóc, Âu Dương Thành hỏi: "Quảng cáo gì?"

Bob hai mắt sáng quắc, "Cậu đồng ý?"

"Nếu như không rắc rối ---"

"Không rắc rối, không hề rắc rối! Tuyệt đối không rắc rối! Đây là áp-phích quảng cáo thời trang, chỉ cần tạo mấy cái dáng là ok!"

Nghe qua hình như cũng không phiền lắm, mặc quần áo với tạo vài tư thế lạnh lùng là được. Vậy thì giúp một việc, Âu Dương Thành đứng dậy chuẩn bị tốt, từ trách nhiệm đối với công tác, mà thuận miệng hỏi một câu.

"Là hãng nào?"

"Hãng D&G!"

Cả người cứng ngắc một giây, Âu Dương Thành nghiến răng nghiến lợi dùng một chữ tống cổ Bob.

"Cút!"

(Thương tình giải thích: Mọi người có biết D&G không? Tôi rất là thích nhãn hiệu này nha, bởi vì quảng cáo của họ đều hàng dữ vô bờ bến nha! Quảng cáo TV toàn hai người đẹp giai ái muội sờ tới sờ lui, áp-phích tuyên truyền toàn là một người đàn ông sáu múi ở trần nằm trên đất, bày ra mấy tư thế gợi cảm ấy! Còn có mấy chú gợi cảm, đẹp ttrai kiều diễm quần lót tụt hết cỡ luôn! Nếu chưa từng xem qua thì nên xem nha! Đảm bảo đã nghiền! Còn nữa, hai nhà kế chính đứng đầu của D&G là một đôi tình nhân đồng tính đó!)

Đánh xuống một dấu chấm tròn cuối cùng, Âu Dương Thành thở dài một hơi, công việc hôm nay của hắn đã hoàn thành. Duỗi cái lưng mỏi nhừ, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã sắp mười một giờ rồi.

Đã lâu rồi không làm việc trễ như vậy. Tình trạng gần đây của hắn không tốt, ban ngày tinh thần đều có chút hoảng hốt, nhưng đến tối thì cảm giác lại khá ổn, Âu Dương Thành lòng nghĩ mình chắc không phải sắp thành động vật về đêm chứ.

Lưu lại văn kiện rồi tắt máy, Âu Dương Thành từ ghế đứng lên, vừa sửa sang đồ đạc trên bàn vừa hướng về một đồng sự khác cùng tăng ca với hắn, đang ngồi cách không xa, nói: "Tiểu Triệu, tôi xong việc rồi, về trước nha!"

"Ừ -- ế! Cậu xong rồi?" Người đang gục xuống bàn gà gà gật gật lập tức bừng tỉnh, sau đó là một tiếng kêu đau đớn, "A~~~ Không phải chứ? Cậu xong nhanh vậy sao? Tôi còn mới được có hơn nửa mà!" Nhìn đống văn kiện trước mặt mình, bên trên toàn là nước miếng.

"Nói thừa! Ai bảo cậu toàn ngủ, đêm nay cũng đừng về làm gì, xong việc thì ngủ thêm một chút rồi mai trực tiếp dậy làm việc luôn đi!" Âu Dương Thành cười có chút sung sướng khi người gặp họa, cầm lấy chìa khóa xe, khoát khoát tay về phía đối phương, "Tôi đi đây! Ngày mai gặp!"

"Âu Dương cậu quá không có lương tâm đó!"

"Lương tâm của tôi để quên trong bụng mẹ rồi!" Âu Dương Thành như một cơn gió tiêu sái phiêu đi, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười.

Dừng xe ở trong gara sau tiểu khu, Âu Dương Thành nhớ tới nhà đã hết đồ ăn, vì vậy lại lần nữa ra khỏi cửa chính tiểu khu, đi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua chút đồ. Mấy thứ đồ lặt vặt không nhiều lắm, nên hắn không lấy túi nilon, mà ôm luôn trước ngực đi về, Âu Dương Thành hắn trông vậy nhưng là người ủng hộ bảo vệ môi trường nha.

Thời điểm đi ngang qua bảng thông báo của tiểu khu, Âu Dương Thành nhìn tin viết trên đó, vì để trùng tu đường nước của tiểu khu, vậy nên buổi tối từ 12 giờ bắt đầu cắt nước, cho đến rạng sáng 5 giờ. Âu Dương Thành nhìn thấy liền liếc mắt nhìn ngày phía dưới, tin vừa viết hôm nay. Tới khi bước nhanh về đến trước cửa tầng một tòa nhà mình ở, từ xa xa bỗng nhìn thấy một bóng người tựa vào tường hút thuốc, ánh lửa nho nhỏ như ẩn như hiện trong bóng đêm, có cảm giác giống như cảnh tượng mà tiểu thuyết vẫn thường miêu tả, gợi lên đối phương là một người rất đẹp! Tiến đến gần đến khi thấy rõ, thì ra không hề đẹp tí nào.

Là tên ổi thối! Quả ổi thối khoác da người nhưng toàn bộ lòng dạ bên trong đều đã thối!

Nhìn thấy hắn tới, Âu Dương Thần mỉm cười, lấy điếu thuốc bên miệng xuống, động tác tao nhã tiêu sái.

"Sao lại về muộn thế?"

Mặt Âu Dương Thành so với bầu trời hiện tại còn đen hơn. Nếu bây giờ người nói câu này với hắn là lão bà của hắn, thì nhất định hắn sẽ chạy tới hung hăng hôn cô nàng một hơi dài, thế nhưng người trước mặt lại là Âu Dương Thần, hắn chỉ có hai loại ý nghĩ: một, quay đầu ra đi. Thế nhưng hắn phải về nhà, dựa vào cái gì lại phải là hắn đi? Vậy thì chỉ còn một cách khác, coi như không thấy!

Rời mắt khỏi người Âu Dương Thần, Âu Dương Thành tự nhủ với chính mình: Mình không nhìn thấy! Cái gì mình cũng đều không nhìn thấy! Coi người như không khí mà lướt qua bên cạnh Âu Dương Thần.

"Này!" Người đứng sau gọi hắn.

Mình không nghe thấy mình không nghe thấy! Cái gì mình cũng đều không nghe thấy!

Nói là nói như vậy, hai cẳng chân Âu Dương Thành chuyển động nhanh như đạp xe! Cứ y như sau lưng đang có lão hổ đuổi theo, hoàn hảo buổi tối không có người, thang máy dừng tầng một, tay hắn ấn một cái cửa thang máy lập tức mở ra, sau khi vào vừa định ấn nút đóng, một bóng người đã như cơn gió lướt vào được!

Người Âu Dương Thành run lên, cảm thấy một trận âm phong thổi tới! Sau đó cửa thang máy đóng lại, hai người ở trong không gian nhỏ hẹp, một người biểu tình cứng ngắc, một người --- mỉm cười ôn nhu.

"Sao cậu lại phải chạy?" Âu Dương Thần thực ôn nhu hỏi, nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự hung ác bên dưới giọng điệu ôn nhu ấy. Nếu đáp án không thể khiến cho hắn vừa lòng, vậy tiếp theo rất có thể là sự "trừng phạt" phi nhân tính.

Đang ôm trong tay một đống đồ, biểu tình của Âu Dương Thành vô cùng giống giữa đường gặp cướp.

"Tôi về nhà của tôi, cậu quản gì tôi thích chạy hay đi!"

Âu Dương Thần dùng mũi hừ một tiếng cười, hỏi: "Tầng mấy?"

A?

"Tôi hỏi cậu ở tầng mấy?"

"Không cần quan tâm tới tôi, cậu muốn lên tầng mấy thì cậu cứ đi trước đi!"

Âu Dương Thần lại mỉm cười, "Cậu cảm thấy tôi tới để đứng trong thang máy đùa với cậu à?"

Âu Dương Thành không nói, dùng ánh mắt vừa phẫn nộ lại vừa phòng bị nhìn hắn.

"Cậu không nói cũng được, hôm nay chúng ta liền cùng nhau ngồi trong thang máy cũng vui lắm!" Âu Dương Thần nhún nhún vai, đồng thời khoanh tay nhẹ nhàng tựa người ra sau, tư thế thực thích ý, cũng làm cho người nào đó hận đến ngứa răng.

Âu Dương Thành hận không thể ném tất cả đồ trong tay vào mặt Âu Dương Thần, thế nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định không cần phải nửa đêm nửa hôm đứng so đo với một quả ổi. Vì thế rất không tình nguyện nhả một câu: "Tầng tám."

Âu Dương Thần nhếch khóe miệng cười không tiếng động, vươn tay ----

Thật đúng là biệt nữu nha!

Trong thang máy hai người đều không nói tiếng nào, Âu Dương Thành tất nhiên không muốn nói, nhưng Âu Dương Thần đang suy nghĩ gì hắn cũng không biết. Trên thực tế, hắn rất muốn hỏi Âu Dương Thần cậu tới đây làm cái gì? Nhưng môi giật giật, vẫn không thể mở miệng. Tầng tám, thời gian chờ trong thang máy mà nói chỉ vỏn vẹn khoảng mười mấy giây đồng hồ, thế nhưng đời này Âu Dương Thành chưa bao giờ cảm thấy vài chục giây thì ra lại có thể vừa chậm vừa dài đến vậy.

"Đinh ~" thang máy lên tới nơi, Âu Dương Thành có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa nhà mình đưa tay vào túi quần lục chìa khóa.

"Cần tôi giúp không?" Âu Dương Thần vươn tay.

"Không cần! Cậu đứng yên là được rồi!" Âu Dương Thành kêu to. Ông trời ạ! Thật để cho hắn giúp, không nói tới có thể móc được chìa khóa ra hay không --- không chừng còn bị móc ra cái gì đó luôn ấy!

Âu Dương Thần mày hơi nhướng lên, thu tay lại, đứng bên cạnh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm người đang gian nan rút chìa khóa ra từ túi tiền, lại càng thêm gian nan một tay cầm đủ thứ đồ một tay cầm chìa khóa mở cửa.

Ngay lúc đó đột nhiên một chiếc túi gì đó tụt ra khỏi tay Âu Dương Thành, Âu Dương Thành sửng sốt một chút, đúng lúc cánh cửa mở ra. Hắn vừa định khom lưng xuống nhặt, Âu Dương Thần đã nhanh một bước cầm thứ đó lên.

Là túi bánh ăn nhanh dùng lò vi sóng.

Âu Dương Thần nhìn nhìn, sau đó tà khí cười, hỏi: "Có mua bao cao su không?"

Phắc! Âu Dương Thành lần này thật sự phát điên!

"Cậu đi chết đi! Đến nhà người ta còn muốn người ta chuẩn bị bao cao su cho cậu, có muốn ông đây tự cởi sạch đồ rồi tự bôi trơn mông luôn không hả~~~?"

Còn thật sự gật đầu, Âu Dương Thành vô cùng hài lòng nói: "Cậu chủ động như vậy tôi vô cùng cao hứng, bất quá cởi quần với thuốc bôi trơn đều là lạc thú, cứ để tôi phục vụ cậu đi!" Nói xong không đợi Âu Dương Thành thét lửa, đẩy cửa đi vào trước, như thể đi vào nhà mình.

Đây, thật, ra, là, nhà, ai?

Âu Dương Thành tức đến mặt xám ngoét, nghiến răng nghiến lợi ôm đồ theo sau hắn vào nhà, cảm giác bản thân rất giống thằng giúp việc.

"Trang trí trong nhà không hề tệ nha!" Âu Dương Thần đã bật sẵn đèn, đứng trong phòng khách không lớn lắm mà xoi mói khắp nơi. Âu Dương Thành mang đồ quăng vào phòng bếp, mở tủ lạnh túm chai bia uống một ngụm, băng, rơi vào lửa!

Nhìn hắn vẫn đang thở phì phì, Âu Dương Thần cười y hệt con hồ ly già, ngồi xuống ghế sô pha tìm một tư thế thoải mái, nói với người trong phòng bếp: "Làm sao vậy? Tình nhân đến nhà mà lại chiêu đãi người ta thế này sao?"

Âu Dương Thành thiếu chút nữa phun ra ngụm bia! Tình nhân? Ý nói mình với ổi thối sao? Cỡ nào --- buồn nôn! Mà nguyên nhân họ trở thành "tình nhân", lại càng buồn nôn!

Nhắc tới ngày đó ở phòng trăng mật, Âu Dương Thành đị nặng sắp mất nước đến nơi, mà Âu Dương Thần ở ngoài cửa như chế giễu, hỏi: "Có khỏe không? Có phải bị trĩ không đấy?"

Đmm! Từ tiêu chảy đến bệnh trĩ, đường dài lắm biết không hả?

Đáng tiếc Âu Dương Thành ngay cả khí lực để rống giận cũng không có, cả người như bại liệt ngồi trên bồn cầu, vẫn còn tiếp tục "phẫn chiến"!

"Âu Dương Thành, chúng ta chơi một trò này đi?" Người ngoài cửa nói.

"Quỷ mới ---- muốn chơi với cậu!" Ư! A ----

"Tôi không ghét cậu, thậm chí đối với cậu còn có cảm giác --"

"Tôi ghét cậu! Đối với cậu không một chút cảm giác!"

"Hơn nữa cậu cũng không có bạn gái, chúng ta có thể thử thành một đôi xem sao, không có bất kỳ gánh nặng gì, tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn --"

"Tôi hiện tại muốn cậu con mẹ nó mau cút đi! Ông đây không rảnh chơi ba cái trò chơi tình cảm gì đó với cậu, cậu con mẹ nó tìm ai yêu thì tìm ~~!" A~ hét thật lợi hại! Bụng -- a ~~~

Ngoài cửa không có tiếng động, ngay lúc Âu Dương Thành nghĩ Âu Dương Thần đã cút thật rồi, tiếng nói người kia lại vang lên.

"Hai người chúng ta nghiêm túc một chút càng tốt! Chúng ta yêu nhau, thử làm một đôi tình nhân, được không?"

Trò cười thiên đại! Từng gặp qua mèo với chuột kết hôn chưa? Hiện tại có "con mèo đần độn" còn "cầu hôn" con chuột này!

"Được -- ư a~~!"

"Cậu đồng ý rồi!"

Âu Dương Thành khóc không ra nước mắt. Câu kia của hắn phải là: Được cái đầu mẹ cậu! Thế nhưng cái bụng nhất định không chịu thua kém của hắn lại cố tình tạo thành cái tình trạng kia, giúp hắn "một bước sa chân hận ngàn đời"! Vô duyên vô cớ có một gã "tình nhân"!

Tình nhân, từ mà Âu Dương Thành đã rất nhiều năm rồi không nghĩ tới.

"Nghĩ gì thế?"

Ngẩn người một chút, bị người ôm lấy từ phía sau, hơi thở ấm áp của Âu Dương Thần phả ngay sau vành tai, Âu Dương Thành cảm thấy kỳ quái, bên tai --- có chút ngứa. Toàn thân đều đang nóng lên!

"Buông ra! Cút qua một bên!" Gắt gỏng giãy giãy người, muốn giãy ra khỏi cái ôm của Âu Dương Thần, hoàn toàn ngoài ý muốn của hắn, người phía sau lại buông hắn ra. Âu Dương Thành có chút khó hiểu, liền thả ra đơn giản như vậy? A --- cũng không phải hắn không muốn tên kia buông hắn ra!

"Tôi đi tắm chút đã! Đợi lát nữa lên giường ôm thật chặt cậu cho cậu muốn chạy cũng không thoát!" Âu Dương Thần hôn chụt lên mặt hắn một cái, chờ Âu Dương Thành quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc áo sơ mi trắng từ trên không trung rơi xuống, Âu Dương Thần trần nửa người đi vào phòng tắm.

Âu Dương Thành thật sự phải hoài nghi nhà này hiện tại là của ai? Tuy Âu Dương Thần mới tới lần đầu tiên, nhưng ngay cả phòng tắm với công tắc ở đâu đều không cần phải dạy! Mỗi tội, hắn biết làm thế nào dùng mỗi một cái khăn mặt để tắm rửa sao?

Có chút bất đắc dĩ, Âu Dương Thành cởi áo khoác vắt lên ghế sô pha, đem đồ vừa mua được cất vào tủ lạnh. Lướt mắt qua đồng hồ trên tường, còn năm phút nữa là tới mười hai giờ… A? Đột nhiên nhớ ra cái gì đó? Trong đầu Âu Dương Thành, linh quang chợt lóe!

Mười hai giờ? Mười hai không sai không lệch --

Lúc này, trong đầu hắn, một vạn ý tưởng độc ác bắt đầu nảy sinh -- nảy mầm -- trưởng thành -- cuối cùng bùng nổ!

Hê hê hê hê hê hê hê hê ~~~~! Ổi thối! Tôi cho cậu bắt nạt tôi! Cho cậu đùa giỡn lưu manh! Nghĩ tới chuyện lát nữa Âu Dương Thần gặp phải, Âu Dương Thành cười đến mười phần dâm đãng, vui sướng từ miệng nhanh chóng lan đến tận mang tai. Sau đó lại nhớ tới cái gì đó, hắn bước vài bước lên tầng, mở ngăn tủ ra bới tung, cuối cùng xách lên một lọ sữa tắm, toàn hàng nhập khẩu, đồng nghiệp đi nước ngoài mang về cho hắn, hương rất thơm, nhẹ nhàng tẩy sạch làn da, điểm đặc biệt lớn nhất đồng thời cũng quan trọng hơn một chút: tạo rất là nhiều bọt hơn bình thường!

Bóp vài phát vào bồn tắm, muốn tắm bong bóng hoàn toàn không thành vấn đề!

Cầm sữa tắm, Âu Dương Thành liều mạng vọt tới phòng tắm. Đẩy cửa, quả nhiên không khóa. Đồ dâm đãng!

Âu Dương Thần đang kì cọ thân thể, vóc dáng, cơ bắp cường kiện rắn chắc cùng cơ thể không chút mất cân đối, Âu Dương Thành không thể không thừa nhận thân thể người đàn ông này cũng đẹp như mặt hắn vậy! Còn có cặp chân dài thẳng tắp kia nữa, rồi giữa hai chân --- Dừng dừng! Phi lễ chớ thị!

Nhìn hắn đi vào còn đang đánh giá thân thể mình, Âu Dương Thần nhe răng cười, vươn tay về phía Âu Dương Thành, "Tôi biết thế nào cậu cũng vào tắm cùng tôi mà! Lại đây!"

"Cậu cút đi!" A! Không đúng! Hắng giọng một cái, Âu Dương Thành đưa tầm mắt tập trung ở nửa thân trên của Âu Dương Thần, chìa lọ sữa tắm tới trước mặt người kia, "Dùng cái này tắm!"

"Trong này không phải vẫn còn sao?" Âu Dương Thần nhìn thoáng qua lọ sữa tắm bên cạnh, vừa rồi hắn có nhấc lên, bên trong còn rất nhiều.

"Cái kia -- hết hạn rồi!" Chột dạ, Âu Dương Thần ám muội nhìn hắn, càng chột dạ, "Bảo cậu tắm thì tắm đi! Sao nói nhảm lắm thế!" Muốn đưa sữa tắm cho Âu Dương Thần, ngẫm lại vẫn còn lo lắng, túm thêm cục bông tắm nhét vào tay Âu Dương Thần, "Cầm!" Nói xong bóp sữa tắm lên trên cục bông.

Âu Dương Thần nhìn dung dịch trắng nhàn nhạt dính đầy trên bông tắm trong tay mình, nhíu nhíu mày hỏi: "Cậu không biết chỗ này nhiều lắm sao?"

Rót sữa tắm sắp tràn cả khỏi quả bông rồi!

Nhiều? Không nhiều không nhiều! Nhiều quá á, không hề nhiều tí nào! Âu Dương Thành hận không thể ụp cả lọ này lên đầu hắn. Bất quá nhìn nhìn cũng không thêm nữa, bằng không lại khả nghi.

"Không sao! Nhiều càng tốt, mát da!" Cố gắng để mình không cười cợt quá trắng trợn, Âu Dương Thành bỏ lại một câu: "Cậu cứ từ từ tắm nha!" Nói xong xoay người rời đi, hắn phải tranh thủ trước khi mình cười đến rụng răng mà chạy khỏi đó ngay lập tức.

Ngay khi cửa vừa đóng lại, biểu tình Âu Dương Thành nháy mắt vặn vẹo, vọt lên lầu, nhào lên giường mình, cười đến lăn lộn.

Âu Dương Thành a Âu Dương Thành! Chiêu này của ngươi thật độc! Quá mức độc! Bất quá ta ưng! Cười đến chảy nước mắt, ôm bụng, Âu Dương Thành ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, còn hơn mười giây, là tới mười hai giờ!

Chưa từng có một đêm nào, có thể làm cho hắn hưng phấn đến như vậy! Khi Âu Dương Thành nhìn người bước ra từ trong phòng tắm, thân thể trần truồng cả người dính đầy bọt trắng xóa, lại càng thêm hưng phấn, thiếu chút nữa xốc cả nóc nhà!

"Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~~~~~~~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.