Đường Uyển Sống Lại

Chương 5: Bắt quỷ




Khi nhìn người khác mỉm cười, anh có nhớ em không?

1.

Mấy ngày sau đó, trong lòng Đồng Đồng cứ luẩn quẩn một câu hỏi – nếu Lục Hy Thần không điên, vậy thì hành động hôm đó của anh ta là thế nào?

Cô quyết định nói chuyện nghiêm túc với Lục Hy Thần, đồng thời phải cảnh cáo anh.

Buổi chiều tan làm ở tòa soạn, Đồng Đồng đi theo Lục Hy Thần xuống lầu, sau đó gọi anh vào rừng long não. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, tia sáng trong ánh mắt của Lục Hy Thần khiến dũng khí của cô giảm xuống mấy phần.

Đồng Đồng cúi thấp đầu đá mấy chiếc lá long não rơi dưới chân mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, nói:

- Nếu anh cảm thấy làm như vậy rất thú vị thì tôi khuyên anh nên từ bỏ đi. Không ai chơi với anh đâu!

Lục Hy Thần hỏi ngược lại cô bằng giọng thách thức:

- Tôi không thể thích em sao? Em đang sợ điều gì?

Câu nói thẳng thắn khiến Đồng Đồng đứng sững. Cô cau mày nói:

- Anh điên rồi! Có phải anh ăn hiếp tôi quen rồi không, trong đầu anh đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?

Lục Hy Thần nhìn Đồng Đồng rất lâu, ánh mắt của anh như một tấm lưới nhốt cô lại trong đó. Anh nói:

- Có phải em không chấp nhận được không? Em biết không, em giống như một đốm ma chơi không chịu yên phận, tới làm đảo lộn cuộc sống của tôi, khiến tôi không thể không chú ý tới em, nói thật lòng, em không thông minh, không xinh đẹp, rất khó gần, nhưng tôi có cảm giác với em.

Đồng Đồng ngây người ra, một lúc lâu sau mới nổi giận trả lời:

- Tôi sẽ không thích anh đâu.

Lục Hy Thần hình như chưa bao giờ bị người ta từ chối, anh hỏi cô bằng giọng điệu khó tin và vô tội:

- Tại sao?

- Tôi thích người khác rồi?

- Anh chàng vẽ tranh đó sao? – Khóe miệng Lục Hy Thần khẽ nhếch lên, còn kèm theo một nụ cười chế giễu. – Chỉ là yêu đơn phương thôi phải không?

Đồng Đồng không muốn nói tiếp, chỉ nặng nề buông một câu:

- Anh chuyên tâm vào Hứa Hân Di đi!

Chuyện này bị Đồng Đồng gác lại một bên. Nếu có thể, cô muốn trực tiếp ấn luôn nút Delete, xóa bỏ toàn bộ chuyện này khỏi đầu óc mình. Mặc dù Hứa Hân Di không biết gì, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.

Về tới ký túc xá, Đồng Đồng phát hiện ra điều mà Hứa Hân Di nói nhiều nhất chính là: Cảm giác của tình yêu thật tuyệt! Hình như cô muốn cả thế giới biết niềm vui của cô, cả ngày chỉ kể về những việc trong mắt người khác chỉ bé như hạt đậu nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc…

- Hy Thần thật là tốt, anh ấy mời tớ đi ăn cá hấp!

- Hy Thần đưa tới về tới cổng ký túc đấy.

- Hy Thần tới Câu lạc bộ Phê bình Điện ảnh để xem phim với tớ, viết bình luận với tớ.

Đồng Đồng nghĩ, Lục Hy Thần đúng là một người hay thay lòng đổi dạ. Mối quan hệ giữa anh ta và Hứa Hân Di vẫn phát triển tốt – chẳng phải bọn con trai con gái trong trường đều như vậy sao, đâu có ai chịu chung thủy với mối tình của mình?

Hứa Hân Di nói:

- Đồng Đồng, sao cậu cứ buồn rầu mãi thế?

- Linh tinh, tớ buồn lúc nào. – Đồng Đồng trợn mắt lên. Hứa Hân Di đưa cho cô một chiếc gương, Đồng Đồng nhìn vào gương, lông mày của cô quả nhiên đang nhíu lại, khóe miệng chảy xuống, trông như thể nợ người ta rất nhiều tiền.

Cô có thể vui được sao?

Tất cả mọi người đều đang khoe khoang hạnh phúc trước mặt cô.

2.

Từ sau lần giảng hòa với Hạ Dương ở rừng long não, ánh mắt sáng ngời của Tề Vũ càng thêm vui vẻ. Anh và Hạ Dương làm lành với nhau rồi, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người cũng thân mật hơn lúc trước. Không khí căng thẳng mỗi khi gặp nhau trước kia đã biến mất, cảm giác này khiến anh rất nhẹ nhõm, rất vui vẻ. Anh nói với Đồng Đồng, anh hiểu ra một đạo lý: Nếu Hạ Dương đã hiếu thắng, nhạy cảm, rất quan tâm tới việc học và thành tích, vậy thì anh nghĩ thoáng hơn một chút, anh không cố làm thầy giáo của cô nữa.

Anh sẽ dùng sự dịu dàng để “hóa giải” sự sắc bén của cô – anh thỏa hiệp.

Chiều hôm đó, các học sinh trong phòng tranh đã về hết, Đồng Đồng vẫn chưa muốn rời đi mà đứng bên cạnh Tề Vũ giúp anh sắp xếp dụng cụ và hộp tranh, sau đó lại đưa cho anh một lon bia hoa quả. Uống hết một lon, Tề Vũ quay đầu lại nói với cô:

- Cũng nhờ em cả.

Nói rồi khuôn mặt anh nở nụ cười dịu dàng nhưng hạnh phúc.

Đồng Đồng đã biết nhưng còn cố tình hỏi:

- Nhờ em cái gì?

Tề Vũ dùng cái lon rỗng cụng vào tay cô, nói:

- Nhờ em nghĩ ra một cách hay như thế, đúng là con gái vẫn nhạy cảm hơn con trai.

Đồng Đồng gật đầu, làm ra vẻ “chuyện của anh em cũng là chuyện của mình”, nói:

- Vậy anh phải cảm ơn em như thế nào? Mời em ăn cơm sao?

Tề Vũ vỗ vỗ túi áo, nói:

- Đây là vé xem phim mà anh nhờ bạn mua hộ, 7h30 anh phải đi xem phim với Hạ Dương, không còn thời gian nữa.

Đồng Đồng nói:

- Được, anh lại nợ em một bữa cơm, em ghi lại đấy. Chúc anh tối nay hẹn hò vui vẻ! Tạm biệt.

Tề Vũ gật đầu.

Đồng Đồng sắp xếp gọn đồ đạc trong ba lô, khi đi ra cửa, cô còn nghe thấy tiếng Tề Vũ gọi:

- Đồng Đồng!

Đèn trong phòng tranh vẫn chưa bật, cánh cửa sổ khép hờ, ánh sáng lờ mờ hắt từ cửa kính ra. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tề Vũ đứng ở một nơi rất xa, gọi tên cô qua rất nhiều giá tranh.

Vẻ mặt của anh có vẻ gì đó khó hiểu, hình như đang nhìn cô đầy lo lắng.

Giá vẽ và khung tranh hình như xây nên một ngọn núi cao vút giữa họ, cô muốn vượt qua nó nhưng thấy sao thật khó khăn. Đồng Đồng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, cô bình tĩnh nói:

- Làm gì thế?

Tề Vũ chạy như bay về phía cô, nắm lấy tay cô, sau đó xòe ra, đặt vào đó một thanh kẹo sô cô la. Đó món quà mà cô thích nhận nhất khi chơi trò chơi hồi bé, chính là cái cảm giác ngọt ngào khi được ai đó tặng cho món quà bí mật, nhưng hình như hai cảm giác này không giống nhau.

Cô thấy mũi mình cay cay, nói:

- Đừng tặng sô cô la cho em, em sẽ hiểu lầm đấy.

Tề Vũ nói nhẹ:

- Em là một cô gái tốt!

Đồng Đồng gật đầu, chứng tỏ cô đã nhận tấm chân tình của anh, sau đó quay người đi ra ngoài.

Tề Vũ lại gọi cô lại, ngập ngừng một hồi lâu mới nói:

- Đồng Đồng, em giúp anh như vậy, bản thân em có thấy đau lòng không?

Đồng Đồng bật cười thoải mái:

- Nhìn em giống như đang đau lòng lắm sao? Đừng có ngốc! Em nói rồi, em chỉ thích anh một chút thôi, anh và Hạ Dương tới với nhau đâu đến mức khiến em đau lòng. Thưa họa sĩ, đừng lằng nhằng nữa, đi hẹn hò đi. – Không chờ Tề Vũ nói gì nữa, cô chạy đi thật nhanh.

Cô càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cho tới lúc không thở được nữa mới dừng lại. Sau đó, cô ngửa cổ lên, hít lấy hít để bầu không khí buổi chiều tà. Cô vỗ ngực, nói với bản thân, không được để người khác thương hại – nhất là Tề Vũ.

Một mình Đồng Đồng tìm tới quán mì kéo ở một nơi rất hẻo lánh, ăn hết một bát mì thịt bò. Cô cho rất nhiều ớt vào mì, uống hết sạch cả nước. Vị cay xè của ớt khiến cô chảy nước mắt, không ngừng hít hà, xuýt xoa, nước mắt rơi ra cũng nóng hổi, cay xè. Chiếc tivi đặt trong tiệm mì đang chiếu một bộ phim Hàn Quốc sướt mướt, nhân vật nữ chính vì bị từ chối tình yêu, sau đó bị dẫm lên vỏ chuối, trượt ngã, rồi còn bị người ta không cẩn thận hắt nước vào người, trông vô cùng thê thảm. Cô và những người cùng ngồi trong quán bật cười thoải mái. Mì đã ăn hết, cười cũng đã xong, cô thản nhiên chuẩn bị về ký túc xá.

Cô không ngờ đụng phải Lục Hy Thần ở cổng ký túc, anh vừa tiễn Hứa Hân Di về, quay người lại, đụng thẳng vào mặt cô.

Đồng Đồng chào anh trước:

- Hi, anh cũng ở đây hả?

Lục Hy Thần lườm cô, lạnh nhạt nói:

- Bình thường em toàn ra ngoài một mình vào buổi tối thế này sao?

Đồng Đồng chán nản nói:

- Này, anh quản lý hơi nhiều đấy nhé!

Trong phòng bảo vệ ở gần đó, một bà lão đang mở chiếc đài cát sét cũ kỹ, trong đó vang lên tiếng hát của Mai Diệm Phương với bài “Hình như cố nhân tới”, âm thành rè rè, giai điệu nghe như một bài dân ca nhưng lại khiến Đồng Đồng thấy bất an.

Khi đứng cạnh Lục Hy Thần, cô luôn có cảm giác bất an, hình như không phải là vì sợ – cô cũng không biết là vì sao.

Đồng Đồng không biết phải nói gì, thế là chuẩn bị đi về phía cánh cổng bằng sắt nặng nề.

Lục Hy Thần gọi cô lại, nhìn chằm chằm vào cô, cứ như thể trên người cô có cái gì đó kỳ quái lắm vậy. Một lúc sau, anh hỏi:

- Em khóc hả?

Đồng Đồng hoang mang nhìn anh:

- Anh đừng có nói linh tinh.

Lục Hy Thần bướng bỉnh nhắc lại câu hỏi:

- Tại sao em khóc?

Anh cũng thật là giỏi. Đồng Đồng lườm anh, nói:

- Đừng tưởng rằng anh là cấp trên của tôi thì có thể quản lý mọi việc của tôi, anh rảnh lắm hả?

Lục Hy Thần nói với cô bằng giọng trách móc:

- Gần đây em làm sao vậy, có nhiều chuyện đau lòng thế sao?

Ánh mắt Lục Hy Thần nhìn Đồng Đồng như nhìn vào một chú mèo tội nghiệp bị người ta vứt bên lề đường, khiến Đồng Đồng bất giác thấy bối rối. Cô nâng cao âm vực giọng nói:

- Tôi chỉ ăn một bát mì rất cay thôi mà. Cứ cho là tôi khóc thì liên quan gì tới anh!

Lục Hy Thần sa sầm nét mặt:

- Đúng, tôi không có tư cách quan tâm tới em. Tôi ghét nhất những đứa con gái vì một chuyện nhỏ mà khóc lóc nọ kia, nhất là những kẻ khóc lén lút, đúng là vô dụng.

Đồng Đồng chán không buồn để ý tới anh, giận dữ chạy lên phòng.

Lúc đi tới cửa phòng, cô sợ bị người ta nhìn ra đôi mắt ướt, thế là cúi thấp đầu đi vào. Nhưng hôm đó tâm trạng của Hứa Hân Di rất tốt, còn chạy tới gần cô nói:

- Cậu xem, đây là quả cầu thủy tinh mà Lục Hy Thần tặng tớ.

Sau đó cô vui vẻ nhìn vào mắt Đồng Đồng để xem cô bạn có phản ứng gì không. Đồng Đồng còn nhớ, quả cầu thủy tinh này cô thấy Lục Hy Thần mua hôm gặp nhau ở tiệm hoa, không ngờ anh lại tặng nó cho Hứa Hân Di. Cô giả vờ như rất ngạc nhiên, nói:

- Tuyệt thật, đẹp quá! Con trai muốn lấy lòng con gái đều thích tặng đồ thủy tinh, trong suốt chứng tỏ một tình yêu trong sáng mà!

Hứa Hân Di ôm cô một cái, vui vẻ cất quả cầu thủy tinh đi. Cô không nhận ra Đồng Đồng hôm nay hơi khác thường, có vẻ rất đau lòng, cũng không nhận ra khóe mắt Đồng Đồng còn ướt. Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Cô thầm nghĩ, vì sao Lục Hy Thần vừa nhìn đã nhận ra tâm trạng của cô rồi nhỉ? Thật là lạ!

Sau đó, tâm trạng Đồng Đồng lúc nào cũng rất tệ, nhưng công việc ở phòng tranh thì vẫn phải tiếp tục. Cô không muốn vì vấn đề tình cảm mà bỏ cuộc giữa chừng công việc mình đang làm, khiến Tề Vũ tưởng rằng cô chỉ là một đứa trẻ.

Những buổi lên lớp vẽ sau đó, lần nào Đồng Đồng cũng ngồi cứng đơ như một khúc gỗ ở trên ghế. Khi Tề Vũ lướt ánh mắt về phía cô, ánh mắt anh như sợi dây giật con rối bằng gỗ, cô mới lấy lại tinh thần, vội vã nhìn sang hướng khác. Chỉ tiếc rằng Tề Vũ không phải hiện ra tâm trạng của cô hiện nay không như trước kia.

Đồng Đồng nghĩ, bản thân mình thì nói chỉ thích anh một chút, làm sao anh tin được? Có điều cũng chẳng sao cả, giờ có nói thật lòng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ông trời biết, tình yêu trong trái tim cô đang dần dần sinh sôi nảy nở và trưởng thành. Nhưng nếu có ngày nào đó Tề Vũ lại hỏi tới cô, cô vẫn không hề do dự mà nói dối. Cô chỉ có thể cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng anh ôm Hạ Dương, hôn Hạ Dương để cảnh cáo mình không được suy nghĩ lung tung nữa. Đồng Đồng cũng biết, chỉ cần được ở gần Tề Vũ thêm một ngày, trong lòng cô vẫn còn một chút hy vọng.

3.

Buổi chiều, sau khi tan lớp học hội họa, Đồng Đồng lại như thường lệ, chờ các học sinh về hết rồi đứng sau lưng Tề Vũ xem anh sửa lại tranh, sau đó đưa cho anh một lon bia hoa quả. Tề Vũ cau mày, không nói gì, chỉ uống một hơi hết sạch lon bia. Im lặng một hồi lâu, anh đẩy khung tranh ra, bóp chặt lon bia rỗng trong tay.

Anh lạnh lùng nói:

- Anh chia tay với cô ấy rồi.

Đồng Đồng đứng sững sờ.

Tề Vũ ném cái lon rỗng vào thùng rác đặt góc phòng, nhưng không ném trúng, lon bia đập vào tường, phát ra tiếng “bộp” rất lớn.

- Tối qua, cô ấy nói tình cảm của anh càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cô ấy không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì… Cô ấy nói cảm giác của cô ấy không tốt. Bởi vì sự tồn tại của anh và tình cảm của anh khiến cô ấy không thể tập trung tinh thần cho hội họa…

Đồng Đồng ngạc nghiên:

- Tại sao lại như vậy?

Tề Vũ chậm rãi nói:

- Cô ấy muốn đi du học, bảo anh đừng làm lỡ tiền đồ của cô ấy, bảo anh đừng tìm cô ấy, đừng gọi điện thoại cho cô ấy… Đối với cô ấy, có phải anh là một người thừa không?

Tề Vũ thầm thì nói, như đang tự nói với chính mình, ánh mắt anh trông thật thê lương.

Đồng Đồng nhìn Tề Vũ, cảm thấy tim mình đau nhói, nhưng lại không biết làm thế nào để giúp anh.

Hai người giống như hai chú hạc đau thương và cô độc, một trái một phải dừng bên cánh cửa, nhìn xuyên qua những tán lá cây xanh biếc, nhìn vào bầu trời và những đám mây trắng lững lờ. Chuyện của Tề Vũ đã buộc chặt vào người Đồng Đồng, nếu anh không vui, Đồng Đồng cũng như đánh mất một nửa linh hồn.

Một chiếc lá cô đơn xoay một vòng tròn trong không trung rồi bị gió thổi bay tới chân họ. Tề Vũ nhìn chiếc lá, mở miệng nói:

- Anh muốn ngồi một mình.

Đồng Đồng rời khỏi phòng tranh, trở về ký túc, mệt mỏi nằm trên giường. Cô giở quyển tiểu thuyết tình cảm mới thuê về, nhưng không một chữ nào vào đầu. Những tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết giờ đây đối với cô mà nói không còn có sức thuyết phục và hấp dẫn nữa, sự thực là Tề Vũ vui vẻ thì cô mới vui vẻ.

Hứa Hân Di vẫn đang gọi điện thoại cho Lục Hy Thần, cô dựa lưng vào khung cửa cười cười nói nói.

- Anh cảm thấy mắt em đẹp hơn hay mũi em đẹp hơn?

- Nếu ngày mai trời mưa, anh có mang ô tới cho em không?

Những câu hỏi trong tình yêu càng ngu ngốc thì người ta lại càng thấy lãng mạn. Hứa Hân Di tắt điện thoại, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Đồng Đồng, bèn hỏi cô làm sao. Đồng Đồng chán nản nói về chuyện Tề Vũ chia tay với Hạ Dương.

- Thế sao cậu vẫn còn như vậy? Còn không hành động mau đi?

Đồng Đồng úp quyển sách lên mặt, che kín mắt, thoang thoảng ngửi thấy mùi giấy cũ, mệt mỏi nói:

- Người anh ấy thích là Hạ Dương.

Hứa Hân Di tới gần cô, nhặt quyển sách trên mặt Đồng Đồng lên, chỉ vào đầu cô, nói:

- Anh ấy cũng có thể thích cậu!

- Cậu liên thiên cái gì vậy?

- Đồng Đồng, đầu óc cậu đúng là đặc lại rồi, cậu đã thấy người con trai nào chỉ thích cô gái đã đá mình không? Cậu hoàn toàn có thể thay thế cô ta, ngốc ạ!

Đồng Đồng nghĩ, Hứa Hân Di làm sao mà biết được sự khác biệt giữa cô và Hạ Dương, quy tắc tình yêu khiến cô hoàn toàn đánh mất tự tin vào bản thân. Cô chỉ thầm lo lắng cho Tề Vũ, không biết bây giờ anh như thế nào.

Cô không kìm chế được, lại bật dậy tới phòng tranh thăm anh, tưởng rằng anh đang ngồi ở đó, đầu cúi thấp xuống, chân tay run rẩy vì cố kiềm chế nỗi đau của mình, nhưng cô đã lầm – Tề Vũ đang tập trung tinh thần cầm bút vẽ, trong bức tranh của anh có một đôi tất màu xanh lam nằm trong bóng tối lờ mờ. Nhìn anh có vẻ vô cùng thoải mái, chiếc bút trong tay đưa lên đưa xuống nhịp nhàng.

Đồng Đồng thận trọng trở về theo đường cũ.

Bốn giờ học liền ở phòng tranh đều do bạn Tề Vũ tới dạy. Anh chỉ xuất hiện ở phòng tranh vào buổi tối, buồn rầu vẽ tranh. Tối thứ sáu, Đồng Đồng lại lén chạy tới phòng tranh thăm anh, phát hiện anh vẫn đang ngồi vẽ một mình, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.

Thứ bảy cũng như vậy.

Chủ nhật cũng như vậy, thậm chí ngay cả sắc mặt lẫn tư thế vẽ tranh của anh đều không thay đổi.

Cuối cùng Đồng Đồng cũng hiểu, anh mượn vẽ tranh để phát tiết tâm trạng của mình, để đóng cửa bản thân, anh rất không hy vọng bị người khác quấy rầy. Mãi cho tới mấy ngày sau, Tề Vũ mới gọi Đồng Đồng lúc đó đang lấp ló ngoài cửa:

- Tại sao em không vào?

Đồng Đồng nói:

- Sao anh không đi tìm Hạ Dương mà chỉ ngồi đây vẽ tranh?

Tề Vũ lắc đầu:

- Cô ấy đi Thanh Đảo du lịch rồi, hoạt động do nhà trường tổ chức – đi ngắm biển.

- Vậy anh gọi điện cho cô ấy.

- Cô ấy không nghe máy. – Tề Vũ dừng cây bút trong tay, để mặc cho những giọt màu vẽ rơi xuống nền nhà.

Anh cười nhạt nhẽo:

- Anh không sao.

Đồng Đồng không biết nên nói gì. Im lặng một hồi lâu, Tề Vũ lạnh lùng nhìn bức tranh treo trên tường, ánh mắt và tâm tư hoàn toàn không nằm trên bức tranh đó. Nhìn một lát, nụ cười của anh dần biến mất. Tay anh nắm thật chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, bỗng dưng anh đấm mạnh vào tường.

- Tề Vũ!– Đồng Đồng hét lên.

Tề Vũ xua tay với cô, bàn tay vừa đỏ vừa sưng, nhưng anh vẫn mỉm cười:

- Anh không sao!

- Anh đừng đối với bản thân mình như thế! – Đồng Đồng lo lắng, nói lớn. – Hạ Dương chia tay với anh thì anh cũng không được từ bỏ mình. Cứ cho là cô ấy đá anh thì trong mắt anh không còn người con gái nào khác sao?

- Em không hiểu đâu! – Tề Vũ bướng bỉnh nói. Lời vừa nói xong, cả người anh bỗng run rẩy, sắc mặt dần thay đổi, anh nặng nề hít vào một hơi, tay ôm bụng dần dần quỳ xuống. Đồng Đồng giật mình, vội chạy lại:

- Làm sao vậy?

Tề Vũ lắc đầu, cắn chặt môi, một tay giữ chặt bụng, tay còn lại chống vào tường, cố sức đứng lên. Dáng vẻ của anh quả là đáng sợ: Môi tái nhợt, mặt trắng xanh, những giọt mồ hôi đọng trên trán to như những hạt đậu.

- Không sao đâu, chỉ là đau dạ dày thôi!

Đồng Đồng hỏi:

- Anh vẽ tranh liên tục suốt hai tuần, không ăn cơm đúng giờ phải không?

Tề Vũ nghiến răng, không trả lời.

Đồng Đồng nhìn thấy một hộp bánh quy nhỏ đặt trên bàn, thầm ca thán: Đúng là hồ đồ quá.

Đồng Đồng không có kinh nghiệm đối phó với bệnh đau dạ dày, thế là cô vắt tay anh lên vai mình, dùng lưng để cõng anh lên. Nhưng Tề Vũ cao quá, lại còn nặng, gần như đè cô xuống dưới. Đồng Đồng vừa thò tay vào túi móc điện thoại ra đã cảm thấy người mình nhẹ bẫng, Tề Vũ nặng nề đổ xuống sàn nhà – anh thở hổn hển rồi bắt đầu nôn ra máu. Một lúc sau, anh ngất đi. Đồng Đồng hoảng loạn lay người anh, vỗ vào mặt anh, gọi lớn:

- Tề Vũ! Tề Vũ, anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi!

Lay một lúc lâu, Tề Vũ chỉ khẽ động đậy mí mắt, không có phản ứng gì, Đồng Đồng nhìn đống máu trên mặt đất, sợ hãi không biết phải làm gì.

Một lúc lâu sau, cô mới vội vã gọi 120 – từ ngày ra đời cho tới nay, lần đầu tiên cô gọi số điện thoại mà ai nghe thấy cũng căng thẳng.

Đồng Đồng đi theo xe cấp cứu tới bệnh viện, sau khi được kiểm tra, phát hiện ra tĩnh mạch ở dạ dày của Tề Vũ bị rách, gây ra xuất huyết. Quá trình điều trị quả đáng sợ, bác sĩ nhét hai cái ống vào dạ dày anh thông qua mũi để cầm máu cho anh. Lúc kéo hai sợi dây từ bên ngoài, cả người anh run rẩy, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, trên mặt là sự đau khổ tột cùng. Đồng Đồng từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy anh khó chịu như thế, nhưng lại không giúp được việc gì, chỉ biết đứng bên cạnh nắm chặt tay anh – bàn tay của anh thật lạnh.

Thời gian trôi qua chậm chạp. Bác sĩ nói với Đồng Đồng rằng Tề Vũ không bị xuất huyết nhiều nên không có nguy hiểm gì tới tính mạng. Cuối cùng thì Đồng Đồng cũng có thể đặt trái tim mình về đúng chỗ của nó. Thông dây vào mũi không lâu thì Tề Vũ cũng ngừng xuất huyết.

Đồng Đồng nhìn Tề Vũ yếu ớt nằm trên giường bệnh – mấy tiếng trước anh vẫn còn bình thường, khỏe mạnh, vậy mà bây giờ lại nằm ở đây, trên người cắm đủ các loại dây. Cô không đè nén được sự sợ hãi đang dâng lên trong lòng, bàn tay nắm tay anh không ngừng run rẩy, cứ như thể người bị bệnh là cô chứ không phải là anh. Cô nhát gan quá!

Sau khi điều trị, những chiếc ống vẫn không được rút ra, bác sĩ nói phải để đó quan sát thêm 24 tiếng nữa. Đồng Đồng ở bên cạnh nhìn mọi người đến kiểm tra áp suất tĩnh mạnh, truyền nước cho Tề Vũ. Cả đêm anh phải truyền thêm nước đường và nước hoa quả, cứ cách ba, bốn tiếng lại có bác sĩ tới kiểm tra.

Tề Vũ khép hờ hai mắt, nhìn cô bằng đôi mắt trì trệ. Anh rất khó chịu, ba tiếng sau lại phải kiểm tra và truyền nước, đêm nay chắc chẳng thể nào ngủ được. Đồng Đồng nghĩ, thôi thì cứ ở đây cạnh anh một đêm, mặc dù không giúp được việc gì nhưng dù sao cũng có người chăm sóc anh.

Một lúc lâu sau, phòng bệnh trở nên yên tĩnh, đã gần 11 giờ đêm. Đồng Đồng hỏi Tề Vũ:

- Anh có muốn em gọi điện thoại báo cho người nhà hoặc bạn bè anh không?

Tề Vũ yếu ớt lắc đầu.

Đồng Đồng dùng hai tay nắm chặt tay anh, sát lại gần, hỏi nhỏ:

- Giờ anh thấy thế nào?

Cô biết câu hỏi của mình thật là thừa, nhưng cô cũng không biết phải nên nói gì.

Khóe miệng Tề Vũ hơi mấp máy, cười nói:

- Cảm ơn em…

Ngón tay anh hơi lạnh, Đồng Đồng quỳ xuống cạnh giường, chỉnh lại cho anh cái gối, nhìn thẳng vào mặt anh, nói:

- Chúng ta là anh em mà, anh còn khách sáo làm gì? Đừng lo, mọi việc đã có em.

Tề Vũ lại cười, Đồng Đồng cảm thấy hình như anh đang cười nhạo cô.

Đồng Đồng định nói cái gì đó vui vui cho anh nghe, nhưng anh đã nhắm mắt, ngủ thiếp đi.

4.

Hoàng tử của Đồng Đồng ngủ rồi, anh có một vầng trán cao và rộng, đôi mắt sâu thẳm, hàng lông mi thật đẹp. Cùng với nhịp thở, lông mi anh khẽ động đậy, nhấp nhô như đôi cánh của một chú chuồn chuồn. Ngón tay Đồng Đồng miết nhẹ vào hàng lông mày đen rậm của anh, miết nhẹ vào sống mũi cao thẳng của anh, vào đôi môi mím chặt của anh, ngay cả nhịp thở của anh nghe cũng như một bản nhạc. Đồng Đồng đặt một ngón tay của mình lên môi anh, rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đó.

Hoàng tử không biết gì cả.

Đồng Đồng ngây ngất trong cảm giác hạnh phúc, bỗng dưng Tề Vũ mở mắt ra, khiến cô giật nảy mình.

Đồng Đồng hỏi:

- Sao thế?

Tề Vũ nói:

- Sao em vẫn còn ở đây, ký túc đóng cửa thì làm thế nào?

Đồng Đồng nhún vai, tỏ ra vô cùng thoải mái, nói:

- Em ở đây với anh. Bác sĩ còn phải kiểm tra và truyền nước nữa, có một người ở bên cạnh anh vẫn tốt hơn.

Tề Vũ thở dài một tiếng, có vẻ như cảm thấy có lỗi với cô, nhưng rồi cũng khép mắt lại. Đồng Đồng biết anh vẫn đang chờ một người khác ở bên anh lúc này.

Đồng Đồng tới gặp y tá lấy một chiếc ghế dài, ngồi bên giường Tề Vũ, đầu áp vào gối anh, lắng nghe tiếng thở nặng nề của anh rồi nhắm mắt. Mặc dù cô rất mệt, nhưng ý thức của cô còn rất rõ ràng, không thể nào ngủ được. Cô đưa tay lên vỗ vỗ đầu, thấy cảm giác này thật kỳ diệu – cô được ngủ bên cạnh anh, hơn nữa còn được ngủ cả một đêm! Trước đây, cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình lại có cơ hội tới gần anh. Giây phút này, cô là người thân và người bạn duy nhất ở cạnh anh, cái cảm giác rằng mình là người không thể thiếu khiến cô hạnh phúc tột cùng. Cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn!

Nửa đêm, sau khi y tá tới thay một bình truyền mới thì Tề Vũ tỉnh lại. Anh vỗ vào lưng Đồng Đồng nói:

- Em ngủ rồi hả?

Đồng Đồng đáp nhỏ:

- Ngủ rồi.

Tề Vũ nói:

- Mắt còn đang mở mà lại lừa người ta. Anh biết em chưa ngủ, tay cứ cựa quậy liên tục. Cảm giác không ngủ được khó chịu lắm phải không?

Đồng Đồng nói:

- Đúng thế. Thấy chưa, anh lại nợ em một lần rồi, nhớ là phải trả nợ đấy nhé.

Tề Vũ cười nhẹ:

- Được rồi, ân nhân cứu mạng! Thôi, chúng ta ngủ đi, trời còn chưa sáng.

Anh móc tay vào ngón tay cô nói:

- Chúng ta ngủ đi!

Câu nói này thật “đen tối”. Tề Vũ mà cũng nói như thế! Nhưng Đồng Đồng cảm thấy rất thú vị, tay cô vẫn nắm vào góc chăn của anh, trong đầu bắt đầu suy nghĩ linh tinh, cô tưởng tượng sau khi Tề Vũ xuất viện, mối quan hệ của họ sẽ có bước phát triển lớn, cô có thể trở thành bạn gái của anh, sau đó cô và anh… Cô nghĩ, liệu mình có ngây thơ quá không?

Nửa tiếng đồng hồ sau, Đồng Đồng lại nghe thấy tiếng Tề Vũ hỏi:

- Ngủ chưa?

Đồng Đồng ừ một tiếng.

Tề Vũ ho mấy tiếng rồi nói:

- Bỗng dưng anh muốn hỏi em một câu hỏi – tại sao em lại đối xử tốt với anh như vậy? Em bắt đầu thích anh từ lúc nào? Ồ, anh biết… em chỉ thích anh một chút thôi.

Đồng Đồng nói:

- Em quên rồi. Dù sao thì em cũng là con gái, anh hỏi em trực tiếp như vậy, không sợ em xấu hổ bỏ chạy sao?

Tề Vũ lắc đầu:

- Em sẽ không đâu.

Đồng Đồng dậm chận:

- Trời ơi! Thì ra anh không coi em là con gái!

Tề Vũ nói:

- Không, không phải anh có ý đó. Em là cô gái dũng cảm và chu đáo, nếu mà em xấu hổ thì em đã không dạy anh cách làm thế nào để Kiss chinh phục người khác.

Đồng Đồng thầm nghĩ, mình trong mắt Tề Vũ khác xa với mình thực tế quá, thế là cô nói:

- Em chỉ là…

Cô không nói tiếp nữa – cô định nói là “Em định nhân cơ hội đó để hôn anh, nhưng khi đó không có đủ dũng khí.

Tề Vũ cũng không hỏi tiếp, chỉ lật chăn, thò tay ra ngoài, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của Đồng Đồng. Ngón tay anh vẫn hơi lạnh. Anh tìm kiếm gì đó trên trán cô, rồi ngón tay trượt xuống gò má, dừng lại ở cằm, hình như thử nhìn dáng vẻ cô khi bị người ta sờ lên mặt, hoặc cũng có thể là anh muốn thông qua tay để cảm nhận thực sự về khuôn mặt của cô.

Hoặc có lẽ, Tề Vũ muốn làm quen cô lại một lần nữa? Anh đang xây dựng lại hình tượng của một người mà bình thường anh không chú ý tới?

Hành động ấm áp của Tề Vũ khiến khóe mắt Đồng Đồng ươn ướt. Cô dùng tay day day hai mắt, nhân thể giữ lại tay anh. Hai tay của họ chầm chậm nắm vào nhau. Bàn tay của cô run rẩy, ấm nóng, thận trọng đụng vào bàn tay lạnh giá của anh.

Đồng Đồng cảm thấy, nếu ký ức trong cuộc sống của cô chỉ dừng lại ở đây, chắc chắn cô sẽ là người hạnh phúc nhất.

Cô không muốn tốn sức nghĩ xem Tề Vũ đang nghĩ gì.

Tề Vũ cũng không nói gì, chỉ dừng những ngón tay của mình trên trán cô.

Đồng Đồng ôm suy nghĩ về một hạnh phúc to lớn, thấy đầu mình nặng dần, nặng dần rồi ngủ thiếp đi.

Sáng sớm khi tỉnh lại, cô vẫn nắm chặt tay anh. Ngẩng đầu lên thấy đầu vẫn nặng chình chịch, nhất thời cô không biết mình đang ở chỗ nào. Tiếng bước chân trên hành lang đi qua đi lại, bệnh viện bắt đầu bận rộn hơn. Cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng sộc vào mũi, dụi mắt, ngáp một cái thật dài, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình. Cô lấy điện thoại trong túi ra, phát hiện trong đó có hơn chục cuộc gọi nhỡ – đều là Hứa Hân Di gọi.

Đồng Đồng vội gọi điện thoại giải thích:

- Hân Di, giờ chuyên ngành hôm nay nếu thầy điểm danh thì nói có hộ tớ với nhé, nhân thể mang sách của tớ đi hộ với, cậu biết nó để ở đâu chứ?

Hứa Hân Di cười:

- Đồng Đồng, nhất cậu nhé. Tề Vũ khỏe hơn chưa? Cậu là ân nhân cứu mạng của anh ta đấy nhé.

Cúp điện thoại xong, Đồng Đồng nhìn Tề Vũ, anh ngủ rất say, chưa tỉnh lại, sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt, nhưng chắc là không có vấn đề gì nữa, cô nên đi về thôi. Vậy còn vấn đề ăn uống của anh thì sao? Bác sĩ đã nói, 12 tiếng sau khi cầm được máu cho Tề Vũ, không được cho anh ăn gì, sau đó chỉ được ăn đồ loãng, đơn giản và nhiệt độ vừa phải, ăn ít và ăn thành nhiều bữa. Anh bị loét dạ dày, mấy ngày hôm nay lại ăn uống thất thường, trong bụng toàn là rượu, lại làm việc quá mệt mỏi nên kích thích mạnh vào huyết quản, khiến những huyết quản đã bị thương xuất huyết. Nói ra mới nhớ, cô thường xuyên đưa bia cho Tề Vũ uống.

Đồng Đồng tính toán một lát: Sáng nay cô chỉ có hai tiết học, sau khi tan học, cô có thể đi mua một ít cháo thịt nạc mang tới cho anh.

Đồng Đồng vội vã về trường, vừa vặn tới tiết của thầy Lão Phu Tử. Lão Phu Tử họ Hứa, có đôi mắt như chim ưng, hai hàng lông mày rậm, chỗ huyệt Nhân Trung còn có một sợi râu đen rất lớn. Cả người thầy trông như con mèo mặt chim ưng, vữa dữ dằn vừa nghiêm khắc, không ai dám trốn giờ của thầy.

Hứa Hân Di giúp cô chiếm sẵn chỗ, đưa sách cho cô, nói:

- Vận may khá tốt đấy chứ? Cậu nhìn quầng mắt của cậu xem, xấu xí quá.

Đồng Đồng nói:

- Được rồi, tớ đâu có lo được nhiều thế, tớ trông anh ấy cả đêm. Đúng rồi, cậu có biết chỗ nào bán cháo thịt nạc ngon ngon không?

Hứa Hân Di nghĩ một lát rồi nói:

- Chỗ gần rạp chiếu phim có một nhà bán cháo, mùi vị cũng được. Còn nếu ở gần trường thì chỉ bán buổi sáng thôi, cậu cũng biết đấy, mấy loại cháo đó loãng quá, ăn cháo cứ như uống nước, không thích hợp với người bệnh.

Đồng Đồng nghĩ, nếu tới rạp chiếu phim mua cháo rồi mới quay lại bệnh viện thì ít nhất cũng mất hai tiếng, phiền phức quá.

Hứa Hân Di lại đưa ra ý kiến:

- Hay là cậu tự nấu. Cậu biết không, Linh Tử ở phòng bên cạnh có một cái nồi cơm điện, cô ấy thường lén nấu mì đấy.

Đồng Đồng nói:

- Đúng rồi, tự nấu, chỉ cần một quả trứng và một ít thịt nạc là được! Một tiếng là xong. Anh ấy phải nằm viện ba, bốn ngày, tớ không thể ngày nào cũng tới rạp chiếu phim mua được.

- Cậu từng nấu bao giờ chưa?

- Nhìn mẹ tớ nấu rồi!

Hứa Hân Di lập tức làm ra vẻ coi thường:

- Có cần phải vậy không? Làm như mình là vợ người ta vậy…

Sau khi tan học, Đồng Đồng ra siêu thị mua đủ các nguyên liệu để về nấu cháo. Lúc về ký túc mượn nồi cơm điện của Linh Tử, Linh Tử dặn dò cẩn thận:

- Đồ này bị cấm nên dùng cẩn thận nhé, nếu bà Lam lên thì phải giấu đi. Nếu bị bắt được, không chỉ bị thu nồi mà còn bị phạt tiền và lên báo của trường đấy.

Lúc nấu cháo, Đồng Đồng cứ lén lút như là ăn trộm. Cô khép hờ cửa phòng, còn mình thì đứng ở cửa, tay khuấy gạo trong nồi, mắt thì nhìn ra ngoài xem có ai tới không. Cô đâu biết cháo không dễ nấu, nhìn thấy gạo chín rồi, những hạt gao to hút hết nước, đặc lại dính vào nồi, nhưng cô lại không biết bước tiếp theo phải làm thế nào, thi thoảng lại phải hỏi Linh Tử, Linh Tử vừa nhìn đã nói:

- Trời, cậu định nấu mấy bữa thế? Cho nhiều gạo quá, gạo thế này phải cho đầy một nồi nước mới được, thế thì nấu tới lúc nào mới xong?

Chẳng còn cách nào khác, Đồng Đồng đành đổ một nửa chỗ gạo trong nồi ra. Nấu một lúc lâu, mồ hôi cô vã ra như tắm, hơn nữa lại thắc thỏm lo âu, chỉ sợ nấu được một nửa thì nồi cơm điện bị bà Lam thu mất.

Dưới sự hướng dẫn của Linh Tử, cuối cùng cô cũng nấu được một nồi cháo thịt nạc có màu xám xám nhưng khá là thơm. Chỉ có điều cho trứng vào sớm quá nên bị nát. Cô nếm thử một bát, mùi vị cũng không đến nỗi nào.

Bận rộn suốt cả buổi sáng, Đồng Đồng dùng hộp cơm cẩn thận múc đầy cháo rồi mang tới bệnh viện, trong lòng thấy rất tự hào về bản thân.

Tề Vũ đã đói lâu lắm rồi nên ăn khá ngon lành, không ngừng khen ngợi:

- Mùi vị ngon thật.

Hơi ấm từ cặp lồng cháo vẫn còn sót lại trên tay Đồng Đồng, cô xoa xoa lòng bàn tay, nói:

- Em nấu mất ba tiếng rưỡi đấy.

Tề Vũ nói:

- Anh nợ em nhiều quá, có lẽ không trả hết được mất.

Đồng Đồng hỏi anh:

- Anh sợ phải nợ sao?

Tề Vũ mỉm cười, trong mắt anh ánh lên sự dịu dàng. Anh cúi đầu xuống, chăm chú vào bát cháo, không trả lời.

Đồng Đồng nhìn Tề Vũ, nhận ra câu nói của anh lúc nào cũng khiến người ta có không gian để tưởng tượng. Sự tiến triển kỳ diệu này làm cô thấy lòng mình thật ngọt ngào.

Buổi chiều Hạ Khả tới.

Cô mang theo hoa tươi và một giỏ hoa quả, còn đủ các loại đồ ăn vặt, ào vào phòng như một cơn lốc, chạy lăng xăng xung quanh Tề Vũ, nói luôn mồm khiến anh chóng hết cả mặt.

Tề Vũ nói:

- Em yên tĩnh một chút được không? Anh đang dưỡng bệnh mà.

Hạ Khả mở lớn mắt:

- Em không ngờ người sắt như anh mà cũng phải vào bệnh viện, tuyệt thật!

Tề Vũ sa sầm mặt, ra dáng thầy giáo, đuổi cô về:

- Đừng có ngồi ở đây liên thiên nữa! Không có chị em lại bảo anh làm hư em.

Hạ Khả chu môi:

- Em không đi! Em phải nhân lúc anh đang bị ốm, cần được an ủi tới lấy lòng anh chứ!

Tề Vũ bật cười trước câu nói của cô bé, chui vào trong chăn, nói:

- Không nói chuyện với em nữa, em về đi học đi.

Hạ Khả tinh nghịch lấy chăn che kín đầu anh, nhìn Đồng Đồng:

- Có phải hai người định thì thầm gì với nhau nên mới đuổi em về phải không? Anh Tề Vũ, anh không yêu chị Đồng Đồng chứ?

Hạ Khả sau một hồi nói năng ồn ào cũng ra về, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh. Không khí có vẻ khác trước – Đồng Đồng và Tề Vũ đối mặt với nhau, có chút gì đó không thoải mái. Hai người đều im lặng, một lúc Tề Vũ lại chỉnh lại chăn, lúc thì cầm tờ báo buổi sáng lên đọc. Đồng Đồng thì chuyển sự chú ý tới lọ hoa đặt trên cửa sổ, bó lại những bông hoa, một lúc sau lại tách chúng ra, những cánh hoa yếu ớt thi thoảng lại rơi xuống. Hoa hồng ánh lên sắc đỏ mơ hồ trong ánh nắng chiều tà, bên ngoài là bầu trời trong xanh vời vợi.

Đồng Đồng thấy mình thật hoang mang.

Đồng Đồng mở cửa sổ hé ra một chút, nhìn đồng hồ, nói:

- Em đi học đây.

Tề Vũ ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, nghịch ngợm nhìn cô:

- Vất vả cho em quá! Không biết chiều nay có còn được ăn cháo nữa không?

Đồng Đồng khẽ gật đầu:

- Có, nhưng phải muộn một chút. Chiều nay em có ba tiết học.

Tề Vũ cũng gật đầu, thân mật nói:

- Đừng vất vả quá, hay là thôi đừng nấu nữa?

Lúc ra khỏi cửa, Đồng Đồng quay lại nhìn anh cười, anh đón ánh mắt của cô, cũng trả lại một nụ cười. Tất cả đều có vẻ không tự nhiên. Nhưng trong lòng Đồng Đồng lại thấy rất ấm áp, vui vẻ. Cô đi học trong tâm trạng hạnh phúc vì được thần tình yêu chạm vào. Cô nhìn vào sách, bỗng dưng cảm thấy những dòng chữ tiếng Anh bỗng trở nên thú vị hơn, đáng yêu hơn, cô không nhịn được, rất muốn cười; cô nhìn vào sợi râu của Lão Phu Tử, bỗng cảm thấy nó thật đáng yêu, thật thân thiện. Trong đầu cô toàn là dáng vẻ ngượng ngùng nhưng quan tâm của Tề Vũ, dường như ánh mặt trời của cả thế giới đều đang rọi lên người cô. Cô rất vui, nụ cười trên khóe miệng không lúc nào khép lại.

Sau khi tan học, Đồng Đồng chạy thẳng về ký túc, hâm lại cháo, trong lòng thầm tính toán xem ngày mai có nên nấu cháo cá hay cháo rau không. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng “cốc cốc”. Đồng Đồng không nghĩ ngợi gì nhiều, mở cửa ra, sửng sốt thấy bà Lam đang nghiêm nghị đứng ngoài cửa.

Đồng Đồng hoảng hốt che cái nồi cơm điện đi, lắp bắp nói:

- Cháu… xin lỗi… Sao bà biết?

Đôi mắt nhỏ tinh anh của bà già thoáng đắc ý:

- Cả tòa nhà thơm lừng mùi cháo, cô tưởng tôi ngồi ở đó không ngửi thấy sao?

Bà không hề khách khí, gạt tay cô ra, mở nồi cơm điện ra, liếc một cái rồi nói:

- Bọn con gái các cô thật là vô duyên, có nhà ăn, có cửa hàng không ăn, cứ phải tự nấu, sau này lấy chồng rồi thì còn đầy cơ hội nấu cơm.

Đồng Đồng ra sức giải thích với bà lão, nhưng bà vẫn thu mất nồi cơm điện, nói:

- Điều thứ 10 trong quy định của ký túc xá, cô tự xem đi. Chờ bị phạt nhé!

Cũng may, chỗ cháo Đồng Đồng hâm nóng vẫn còn một hộp, không đến nỗi công cốc. Nhưng nghĩ tới việc lát nữa sẽ bị bà Lam xử phạt, rồi lời ca thán của Linh Tử, cô không nhịn được lại thở dài.

Lúc tới bệnh viện vẫn chưa tới 6 giờ. Nghĩ tới sự mong ngóng của Tề Vũ, bước chân Đồng Đồng bất giác nhanh hơn. Cô không muốn kể cho Tề Vũ nghe chuyện vì phải nấu cháo cho anh mà cô vừa bị bà Lam phạt, vừa bị Linh Tử trách… Cô chỉ muốn nói với Tề Vũ, con bé ngốc sẵn sàng chấp nhận tất cả để nấu cháo cho anh này không muốn làm anh em với anh nữa…

5.

Đồng Đồng tập dượt lại trong đầu.

Lúc đi tới cửa phòng bệnh, cô do dự một chút, cảm thấy hồi hộp và trịnh trọng như thể bước chân vào phòng thi tiếng Anh. Cửa phòng bệnh không đóng kín, lúc này cô nghe rõ có tiếng người nói chuyện trong phòng, bàn tay đang định đẩy cửa của cô dừng lại. Cô thận trọng nhìn vào bên trong, thấy Hạ Dương đang ngồi bên giường của Tề Vũ, dáng ngồi rất tao nhã.

Mái tóc dài của cô buộc gọn sau lưng, chiếc mũ đan thủ công trên đầu thi thoảng lại rơi xuống chạm tới lông mày cô, sau lưng cô vẫn còn đeo chiếc túi du lịch lớn màu đen, hình như cô vừa xuống xe là vào đây ngay. Lúc nói chuyện, cô thích xoay xoay cái vòng trên tay mình, tốc độ nói chậm rãi, giọng nói dịu dàng, mềm mại, bình tĩnh và rất có sức hút. Tề Vũ ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt anh là sự an ủi đến đau lòng.

Hạ Dương vừa xuất hiện, ánh mắt anh lại tràn đầy hy vọng.

Hạ Dương đặt cái ba lô trên lưng xuống đất, nói:

- Vì ở gần biển nên không sạc pin điện thoại, không biết bạn gọi cho mình lúc nào.

Tề Vũ không bộc lộ tình cảm gì, chỉ “ồ” một tiếng.

Hạ Dương vén tóc lên, giọng nói có vẻ ngượng ngùng:

- Nếu không phải Hạ Khả nói thì mình cũng không biết là bạn nằm viện. Tề Vũ, mình rất lo cho bạn…

Đồng Đồng không biết mình có nên đẩy cửa bước vào hay không.

Giây phút đó, cô cảm thấy cặp lồng cháo trên tay thật nặng, lúc còn đang do dự, cô đã nhìn thấy Hạ Dương nắm chặt tay của Tề Vũ. Đôi mắt bất lực và u buồn như cơn mưa tháng ba của cô dường như có một sức mạnh to lớn nhưng dịu dàng, làm thay đổi hoàn toàn cục diện trước mặt. Tề Vũ im lặng một lát, sau đó đặt tay lên vai Hạ Dương, không hề do dự kéo đầu cô vào lòng mình. Hai người ôm chặt lấy nhau, chỉ một hành động đó thôi cũng hơn hẳn hàng vạn lời nói, không cần bất cứ lời giải thích nào nữa.

Đồng Đồng quay người đi, đóng cửa lại, tìm cô y tá vẫn chăm sóc cho Tề Vũ, đưa cặp lồng cháo cho cô rồi chạy thẳng ra khỏi bệnh viện.

Cô nghĩ, cô phải quay về giải thích cho Linh Tử nghe về vụ cái nồi cơm điện. Thực ra cũng chẳng có gì để giải thích, có lẽ cô nên tới thẳng siêu thị mua đền cho Linh Tử một cái nồi mới, sau đó quay về cầu xin bà Lam, viết bản kiểm điểm, nhờ bà đừng đưa tên cô lên báo. Nấu trộm thức ăn trong ký túc là cô không đúng, cô chỉ vì một người bạn đang nằm viện mà thôi.

Bạn, họ chỉ là bạn. Chỉ thế mà thôi.

Hạ Dương đã tới, chỉ cần cô ngồi trước mặt Tề Vũ, nắm tay anh, một động tác nhẹ nhàng cũng có thể bù đắp lại mọi việc mà cô làm trước đó. Đồng Đồng cảm thấy mình quá thất bại! Hoặc có thể nói, cô lạc quan quá. Trên đường trở về ký túc, cô mua một lúc ba cái kem to đùng, mỗi cái đều có ba viên nhỏ với ba màu khác nhau. Đã tới lúc màn đêm buông xuống, cây kem như thắp lên một ngôi sao rực rỡ trong lòng cô, cho cô một chút an ủi. Cô không muốn ăn chúng mà chỉ muốn nhìn chúng từ từ tan chảy, từ một viên hình tròn nho nhỏ dần dần biến thành một dòng nước bầy nhầy, chảy tràn ra tay cô.

Những cây kem đang khóc giùm cho cô. Bởi vậy, cô không hề bi lụy.

Hứa Hân Di đã về nhà từ lâu. Hai người đều chưa ăn cơm tối, đều chau mày buồn bã, đều có tâm trạng rất tệ. Đồng Đồng tìm một quyển tiểu thuyết mà mình đọc từ lâu giở đi giở lại, Hứa Hân Di cầm điện thoại di động chơi trò rắn bắt mồi. Im lặng một hồi lâu, Hứa Hân Di tắt trò chơi, tâm sự với Đồng Đồng: Tối nay lẽ ra cô hẹn Lục Hy Thần đi xem phim, nhưng không ngờ mới đi được nửa đường thì anh bỏ về, chẳng nói lý do vì sao, đúng là không coi cô ra gì cả! Hứa Hân Di than, Lục Hy Thần đối với cô lúc nóng lúc lạnh, khiến cô không hiểu anh có ý gì, cảm thấy hình như họ chỉ là hai người bạn thích đi chơi cùng nhau.

Đồng Đồng nằm trên giường đọc một câu nói trong cuốn tiểu thuyết: Thích một người, vui vẻ hay đau khổ, đều do mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.