Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 13




Lại một lần nữa Trần Kinh tới Hải Sơn, lần này thì hắn có tâm trạng hơn trước nhiều.

Ban hợp tác kinh tế lần này khảo sát nghiên cứu Hải Sơn, phía Hải Sơn có phản ứng rất tích cực.

Bí thư Thành ủy Hải Sơn Lí Thanh Hương, Chủ tịch thành phố Giang Chú tuy hai người đang bận bịu rất nhiều việc, nhưng vẫn dành thời gian để gặp mặt Trần Kinh.

Lí Thanh Hương đặc biệt nhiệt tình, Trần Kinh mới tới khách sạn, bà ta đã tới gặp hắn ngay.

Mới lên chức Bí thư Thành ủy, Lí Thanh Hương giờ cảm thấy tự tin hơn so với trước nhiều, bà ta mặc một bộ đồ màu đen, tóc hơi bóng, trên tay xách một cái túi màu xám, vẫn cái phong cách của một lãnh đạo cấp Thành phố.

Bà ta nhiệt tình bắt tay Trần Kinh, mặt nở một nụ cười, nói:
-Chủ nhiệm Trần, địa điểm nghiên cứu đầu tiên cậu liền chọn ngay Hải Sơn chúng tôi, khiến chúng tôi cảm thấy rất vui. Lãnh đạo được Hải Sơn nuôi dưỡng, cuối cùng đã không quên Hải Sơn, người Hải Sơn cảm thấy rất tự hào.

Tay bà ta rất có lực, lời nói cũng rất sắc bén, lộ rõ phong cách của một phụ nữ giỏi giang.

Sau khi Trần Kinh tới Việt Châu, hắn mới biết Lí Thanh Hương trước kia là vợ của Hạ Quân.

Sau đó mối quan hệ của hai người đổ vỡ, họ mới ly hôn cách đây mấy năm.

Cũng bởi vì việc ly hôn, nên trong công việc Hạ Quân đã chịu tổn thất rất nặng.

Vốn ở trong nhiệm kỳ trước của Tỉnh ủy, Hạ Quân đáng nhẽ được đề bạt làm Phó bí thư, nhưng hiện giờ phải kéo dài thêm một nhiệm kỳ nữa.

Mà điểm thú vị nhất đó là, Lí Thanh Hương lại không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào trong lần ly hôn đó.

Từ lúc ly hôn, con đường công danh của bà lại mở rộng hơn nhiều.

Từ Phó bí thư Thành ủy được lên làm Chủ tịch thành phố, sau đó được lên làm Bí thư Thành ủy, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã làm ba vị trí cao.

Nhìn thấy Lí Thanh Hương, Trần Kinh chỉ có thể cám thán. Đây là mẫu người phụ nữ của sự nghiệp, trời sinh đã không phải là một người vợ hiền một người mẹ đảm.

Một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy. Ngoài một người đàn ông ngây dại ra, thì làm gì có người đàn ông nào chịu được áp lực lớn như vậy.

Rõ ràng, Hạ Quân không phải là một người ngây dại.

Cha đỡ đầu của quan trường Lĩnh Nam không thể khống chế được bà vợ giỏi giang của mình, chỉ cần nghĩ về khung cảnh cuộc sống hôn nhân của hai người đó người ta cũng cảm thấy sợ, vì vậy cuối cùng hai người chia tay nhau.

Nói chuyện với Lí Thanh Hương hơn một tiếng, nội dung chính là bàn về những vấn đề của một số doanh nghiệp lớn dẫn đầu ở Hải Sơn.

Đối với dự án doanh nghiệp, Lí Thanh Hương thể hiện thái độ rất thích thú.

Bà ta nói với Trần Kinh:
-Trần Kinh, tình hình của Hải Sơn cậu biết rồi đấy. Tình hình phát triển kinh tế đang bị tắc nghẽn. Mô hình kinh tế cậu làm ở Lân Giác, không phải là phù hợp với tất cả các huyện trên toàn thành phố. Chúng tôi gần đây đang lên một kế hoạch, đó là ủng hộ phát triển những ngành dẫn đầu, thế mạnh.

Kế hoạch này của chúng tôi và dự án doanh nghiệp của Ban hợp tác kinh tế đúng là rất ăn ý với nhau.

Chúng tôi hi vọng ở Hải Sơn có một vài doanh nghiệp có thể đạt được danh hiệu đó, điều này cổ vũ nền kinh tế của cả Hải Sơn phát triển rất nhiều.

Bà ta dừng lại một lúc, rồi nói:
-Lần nay đơn vị thẩm duyệt là Ban hợp tác kinh tế, tôi đã nói chuyện với cấp dưới hết rồi. Yêu cầu Ủy ban nhân dân thành phố phải nhiệt tình phối hợp với công việc của Ban hợp tác kinh tế, phải nghiêm túc chỉ đạo các doanh nghiệp làm tốt đợt thẩm tra này.

Tôi đã nói, nếu doanh nghiệp nào mà vượt qua đợt kiểm tra lần này, Thành phố sẽ thưởng cho một trăm vạn tệ. Về sau Thành phố sẽ tạo nhiều điều kiện thuận lợi cho doanh nghiệp phát triển. Nguồn đầu tư của Thành phố sẽ đổ về đấy rất nhiều.

Có thể nói là năng lực của chúng tôi rất lớn, đối với dự án doanh nghiệp và công tác của Ban hợp tác kinh tế, chúng tôi tin tưởng tuyệt đối.

Trần Kinh cười lớn, nói:
-Bí thư Thanh Hương, chị có thái độ như vậy, có thể nói doanh nghiệp ở Hải Sơn chúng ta có phúc lớn rồi. Lần này cả Tỉnh chúng ta chỉ chọn lấy ba mươi đến năm mươi doanh nghiệp. Tôi đề nghị là Hải Sơn chúng ta chỉ cử ra những doanh nghiệp thực sự có thực lực để tham gia thẩm tra.

Tuyệt đối không nên làm ồ ạt.

Tập trung nguồn đầu tư, đầu tiên phải nghĩ cách thông qua lần thẩm tra đầu tiên này của chúng tôi, được các chuyên gia chỉ dẫn và sau một lần thẩm tra nữa, chúng tôi có thể hỗ trợ Hải Sơn một chút.

Ví trí địa lý của Hải Sơn tốt như vậy, hơn nữa lại là vùng đi tiên phong về việc cải cách. Chắc chắn là sẽ có những doanh nghiệp mạnh và chắc ở đây.

Tôi hi vọng thông qua lần thẩm tra này, có thể thể hiện được những điểm tốt của Hải Sơn cho toàn Tỉnh biết tới.

Lí Thanh Hương rất vui, hài lòng với câu trả lời của Trần Kinh.

Thái độ lúc đó của bà ta, là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nhất định hỗ trợ hết mình công việc Ban hợp tác kinh tế, bao gồm cả dự án hợp tác hai vùng của Ban hợp tác kinh tế trước đây.

Hơn nữa, bà ta hi vọng Trần Kinh có thể tới Lân Giác thăm quan một chuyến, đưa ra một vài ý kiến cho sự phát triển của Lân Giác.

Vì thế, bà ta cười nói:
-Lân Giác không có Bí thư Trần, sĩ khí đã yếu đi ba phần. Khu thí điểm hợp tác giữa hai vùng mãi không cho kết quả, sĩ khí lại yếu đi ba phần nữa. Hiện giờ bộ máy lãnh đạo Lân Giác không đưa ra được nhiều biện pháp cho sự phát triển của Lân Giác, lại yếu đi ba phần nữa.

Từ khi cậu rời khỏi Lân Giác, kỳ tích cũng dần dần biến mất, không thể không nói là khiến cho người ta cảm thấy phẫn nộ.

Trần Kinh nói:
-Bí thư Thanh Hương, Lân Giác cần phải có điểm đột phá trong việc hợp tác hai khu. Tôi hi vọng có thể hỗ trợ một chút ở phương diện này, để nó có thể phát huy hết tác dụng.

Lí Thanh Hương thẳng thắn nói:
-Chính là đợi câu này của cậu, tôi rất hoan nghênh!

Lí Thanh Hương không phải là một người ngốc.

Trên thực tế bà ta còn là một người theo chủ nghĩa hiện thực.

Trước kia Trần Kinh mới tới Việt Châu, chưa có chỗ đứng vững chắc, phải đi tìm dự án để tạo ra điểm đột phá.

Lúc đó, bà ta đã can dự vào việc Trần Kinh muốn lấy Lân Giác làm cửa ngõ của sự đột phá, để cách nghĩ ban đầu của Trần Kinh không thể thực hiện được.

Hiện giờ đã nhìn thấy Trần Kinh có khả năng phản công lại.

Dự án doanh nghiệp này, Ủy ban nhân dân Tỉnh đã gửi văn kiện đỏ xuống, Bí thư Tỉnh và Chủ tịch Tỉnh đều có những chỉ thị rất quan trọng.

Sau khi văn kiện được gửi xuống, toàn bộ các thành phố trong tỉnh đều hưởng ứng rất nhiệt liệt.

Lí Thanh Hương lại một lần nữa làm mới lại quan hệ xưa, câu nói Trần Kinh là cán bộ do Hải Sơn nuôi dưỡng ra, dường như vẫn chưa đủ để kéo gần quan hệ.

Bà ta còn vung tay lên, thể hiện Hải Sơn hoàn toàn ủng hộ công việc của Ban hợp tác kinh tế.

Điều này đồng nghĩa với việc những suy nghĩ trước đây của Trần Kinh lại một lần nữa có thể tiếp tục triển khai.

So với sự thực tế của Lí Thanh Hương, thì Giang Chú đáng yêu hơn rất nhiều.

Giang Chú gặp mặt Trần Kinh, trên mặt hiện rõ sự xấu hổ.

Lúc Trần Kinh gặp khó khăn gọi điện cho ông ta, Giang Chú cũng đã hứa hẹn này kia.

Nhưng đến cuối cùng, những lời hứa đó không thực hiện được.

Trần Kinh hiểu cho ông ta.

Ông ta lúc đó chỉ là quyền Chủ tịch, mới nhận chức thì cần phải cần thận.

Hơn nữa Lí Thanh Hương giỏi giang mạnh như vậy, khi bà ta và Hoàng Hồng Viễn làm việc cùng nhau, bà ta là người chiếm ưu thế nhiều điều này rất rõ ràng.

Hiện giờ Giang Chú và bà ta kết hợp với nhau, Lí Thanh Hương việc gì cũng để Giang Chú làm chủ sao?

Trần Kinh và Giang Chú bắt đầu nói chuyện về con trai của Giang Chú là Giang Thiên Trác.

Giang Thiên Trác hiện giờ ở ngoài làm ăn, không ngờ lại trở thành một ca sĩ, nói văn vẻ hơn một chút thì anh ta theo đuổi ước mơ của mình.

Khiến cho Giang Chú tức giận không nói được gì, giận một nỗi là không thể tới Việt Châu kéo tên tiểu tử đấy về.

Sinh ra một đứa con như vậy, Giang Chú cảm thấy rất mất mặt.

Nói chuyện với những người khác ông ta tuyệt đối không nói tới Giang Thiên Trác, chỉ có nói chuyện với Trần Kinh, thì ông ta mới nói nhiều tới tình hình con trai ông ta.

Ông ta ngượng cười, nói với Trần Kinh:
-Chủ nhiệm Trần, tên tiểu tử không biết thành người của nhà tôi ở Việt Châu may mà có cậu chiếu cố tới, tôi ở đây rất cảm ơn cậu!

Trần Kinh nói:
-Được rồi, Chủ tịch Giang, Thiên Trác tôi cũng chưa giúp gì nhiều cho cậu ta. Nhưng tên tiểu tử đấy cũng là người có suy nghĩ riêng, điểm này tôi nhìn thấy được. Suy nghĩ của người trẻ tuổi, chúng ta không thể áp đặt suy nghĩ của thế hệ trước lên người chúng được.

Nó nhiệt tình làm cái gì, chỉ cần nó thích, thì nên ủng hộ nó làm.

Giang Chú đột nhiên thốt lên:
-Nhưng tên tiểu tử này…ai da…

Ông ta lắc đầu.

Trầm ngâm một lúc, ông ta mới nói:
-Tên tiểu tử đó nói với tôi, cậu đồng ý giúp nó giới thiệu công ty quản lý, việc này có thật không? Cái ngành này thực sự đáng tin sao? Nó có thể kiếm sống được không?

Trần Kinh có chút ngạc nhiên, nhưng hắn ngay lập tức gật đầu nói:
-Đích thực là có việc này, có đáng tin hay không thì tôi cũng không biết. Vợ của tôi chính là làm về nghề này, trước mắt cũng có chút danh tiếng trong giới này, Thiên Trác thực sự có cách nghĩ như vậy, thì hãy để cho nó thử xem sao.

Giang Chú bắt chặt tay Trần Kinh, mặt hổ thẹn nói:

-Chủ nhiệm Trần, nhiều lần nhờ cậu giúp đỡ, tôi thật không biết phải làm thế nào để cảm ơn cậu. Cậu làm việc ở Tỉnh chắc chắn phải chịu áp lực lớn, gặp phải nhiều vấn đề, bị người khác chèn ép, những việc đấy tôi đều hiểu rõ. Ủng hộ công việc của cậu là việc tôi chắc chắn phải làm nhưng có đôi lúc lực bất tòng tâm, tôi không thể giúp được!

Lần này cậu tới Hải Sơn, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đi xem xét cùng cậu.

Những việc trong quyền hạn của tôi, cậu cứ nói, tôi làm được nhất định sẽ không chối từ.

Giang Chú vỗ tay vào ngực nói, lời nói rất chân thành.

Trần Kinh mỉm cười, trong lòng cũng có chút xúc động.

Giang Chú là người cố chấp nhất trong phái bảo thủ, nhiều năm như vậy, phái bảo thủ không có ông ta thì không thể được.

Phong cách làm việc của ông ta không cứng như Lí Thanh Hương.

Nhưng sức ảnh hưởng của ông ta ở Hải Sơn cũng không hề nhỏ.

Trước đây Trần Kinh không thích ông ta, vì đối với công việc ở Lân Giác, Giang Chú luôn luôn đưa ra những ý kiến phản đối.

Hơn nữa để nói chuyện, kết nối quan hệ với Giang Chú rất khó.

Anh cảm thấy hợp tình hợp lý, nhưng ông ta lại cảm thấy bậy bạ, linh tinh.

Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều với Giang Chú, thực ra Giang Chú là một người rất hào phóng ngay thẳng, cũng là một người rất trọng nghĩa.

Đương nhiên, Trần Kinh cũng đã trải qua một quá trình tìm hiểu về phái bảo thủ ở Hải Sơn.

Từ chỗ hoàn toàn phủ định, thì Trần Kinh cũng dần dần nhận thức được một số những thứ tích cực từ phái bảo thủ.

Trên thực tế, sự phát triển của Hải Sơn dần dần sẽ hướng theo phái cải cách, nhưng đứng ở một góc độ nào đó, nếu không có sự tồn tại của phái bảo thủ, thì Hải Sơn cũng không có ngày hôm nay.

Dựa vào những hiểu biết đó, qua nhiều lần tiếp xúc với Giang Chú, hai người đã tìm ra điểm chung, cũng tạo lập được mối quan hệ cũng thân thiết.

Thấy Giang Chú đồng ý tự mình dẫn hắn đi xem xét, khiến cho Trần Kinh cảm thấy e sợ.

Giang Chú hiện nay là Chủ tịch thành phố, là cán bộ cấp Sở, là người đứng đầu của Ủy ban nhân dân Hải Sơn.

Có ông ta dẫn hắn đi khảo sát nghiên cứu, giá trị của lần nghiên cứu này cao hơn rất nhiều rồi.

Mục tiêu chính của Trần Kinh hiện nay vẫn là hợp tác kinh tế.

Dự án doanh nghiệp chỉ là một điểm đột phá của Trần Kinh thôi.

Thông qua các mối quan hệ thiết lập được với các doanh nghiệp, mở rộng quan hệ của bản thân, nắm bắt được nguồn đầu tư, rèn luyện cán bộ.

Tóm lại một câu, doanh nghiệp chính là một điều kiện tiên quyết để tạo ra công việc cho Ban hợp tác kinh tế.

Trần Kinh vẫn hi vọng ở Hải Sơn có thể tìm ra cửa ngõ của sự đột phá, mà lần khảo sát nghiên cứu này có thể đạt được bao nhiêu thứ quan trọng.

Những lời hứa hẹn của Lí Thanh Hương không thể xem là thật, nhưng nhìn thái độ vỗ ngực nói của Giang Chú, Trần Kinh vẫn cảm thấy tương đối tin tưởng.

Lần này Trần Kinh chọn Hải Sơn là nói đầu tiên diễn ra khảo sát nghiên cứu, chính là có ý thẩm tra mối quan hệ với mọi người.

Giương đông kích tây, trong lúc vô giác, Trần Kinh đã bắt đầu nhắm vào mục tiêu đích thực của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.