Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết

Chương 56-2




Chu Dao ngủ không lâu sau Hoa bá tìm đến, thấy Lâm Thiên thì định nói chuyện nhưng bị hắn ngăn lại.

Lâm Thiên truyền âm:

– Hoa bá, Dao nhi mới ngủ, đừng làm ồn nàng.

Hoa bá gật đầu, ra hiệu Lâm Thiên đi theo ra ngoài. Lâm Thiên nhìn Chu Dao, đứng dậy cùng Hoa bá ra khỏi phòng.

– Lâm tiên sinh...

Hoa bá mới mở miệng đã bị Lâm Thiên ngắt lời.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Hoa bá, Dao nhi rất tôn kính người, nên Hoa bá gọi ta là tiểu Lâm được rồi.

Khuôn mặt già nua lộ nét cười, Hoa bá nói:

– Vậy được, ta sẽ kêu ngươi là tiểu Lâm. Tiểu Lâm, không biết tối hôm qua ngươi...

Hoa bá đánh giá Lâm Thiên, nhíu mày nói:

– Ta cảm giác tiểu Lâm hơi khác với hôm qua.

Ngày hôm qua Lâm Thiên chỉ là tu vi sơ kỳ thiên giai, bây giờ đã là đại viên mãn thiên giai. Thực lực khác nhau, khí thế ra khí thế cũng hơi khác. Đặc biệt bây giờ Lâm Thiên không thể hoàn mỹ khống chế lực lượng trong cơ thể mình.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

-Hoa bá mắt sáng như đuốc, tiểu tử đêm qua có đột phá một chút nên trông hơi khác đi.

Hoa bá lộ vẻ mặt hiểu ra:

– Vì sắp đột phá nên tiểu Lâm tìm chỗ ẩn giấu đi đúng không? Xem bộ dạng thì không chỉ đột phá một chút.

Đột phá tu vi là cơ duyên khó được, không thể bị quấy nhiễu nhiều, Hoa bá hiểu rất rõ. Nếu bị quấy rầy nhẹ thì trong vòng vài năm không thể tiến bộ nữa, nặng thì suốt đời kẹt lại ở cảnh giới cũ. Phòng khách bình thường thế này tất nhiên không phải chỗ đột phá tốt. Trước kia Hoa bá hơi ác cảm với Lâm Thiên vì làm Chu Dao đau khổ giờ bị dễ dàng xóa tan.

Hoa bá nói:

– Tiểu Lâm, ta phải báo cho nhóm lão thái gia biết chuyện, tránh cho bọn họ bọn họ có ấn tượng xấu với ngươi. Tiểu Lâm hãy ở lại đây chăm sóc đại tiểu thư.

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Đa tạ Hoa bá, tiểu tử mới dùng nội lực điều dưỡng thân thể cho Dao nhi, nàng đã không sao.

Hoa bá lộ vẻ mặt yên lòng:

– Vậy thì tốt, tốt rồi.

Hoa bá chậm rãi đi xa.

Lâm Thiên về phòng, Chu Dao đã tỉnh.

Lâm Thiên ngồi xuống giường:

– Dao nhi cả đêm không ngủ, hãy mau nằm xuống nghỉ ngơi một lúc.

Chu Dao lắc đầu, mắt ướt nước nói:

– Tiểu Lâm Tử, ta rất sợ ngươi xảy ra chuyện gì. Gọi điện thoại không được, tìm Tiểu Lâm Tử nhưng không thấy.

Lâm Thiên ôm Chu Dao:

– Dao nhi, ta đã nói với nàng rồi, thực lực hiện tại của ta không dễ bị người hại. Sau này nếu gặp chuyện tương tự thì Dao nhi đừng sốt ruột, không tốt cho sức khỏe, ta sẽ đau lòng.

Lâm Thiên nói rồi hôn lên bờ môi hồng hấp dẫn.

Hôn sâu qua đi.

Chu Dao nằm trong ngực Lâm Thiên, thì thào:

– Tiểu Lâm Tử, ta không biết hiện tại Tiểu Lâm Tử có tu vi thế nào nên rất sợ.

Lâm Thiên nhẹ vuốt mái tóc Chu Dao:

– Tu vi của ta ngang bằng thái gia gia của nàng, vậy nói xm ta có tu vi cỡ nào?

Chu Dao trợn to mắt nói:

– Đại viên mãn thiên giai?

Chu Dao không tin nổi:

– Tiểu Lâm Tử mới có bao nhiêu tuổi? Thái gia gia đã hơn trăm tuổi!

Lâm Thiên cười nham nhở:

– Giờ biết lão công của nàng là thiên tài rồi đi? Dao nhi, biết tu vi của ta rồi còn lo cho ta nữa không? Nguyên Trung Quốc này không tới trăm người tu vi đại viên mãn thiên giai, trên đại viên mãn thiên giai thì tối đa khoảng ba mươi người. Những người này ai nấy ở trong rừng sâu núi thẳm. Lão công của nàng không có xung đột gì với bọn họ, cho họ sẽ không đối phó ta. Với tu vi của ta thì đi ngang cũng được.

Chu Dao vô cùng vui mừng lườm Lâm Thiên:

– Tiểu Lâm Tử nghĩ mình là cua sao? Còn đi ngang. Tiểu Lâm Tử mạnh hay thái gia gia mạnh hơn?

Con người đều có tính tò mò, Chu Dao cũng không ngoại lệ.

Lâm Thiên khều mũi nhỏ của Chu Dao, mỉm cười hỏi lại:

– Vậy Dao nhi hy vọng ta mạnh hay thái gia gia của nàng lợi hại hơn chút?

– Tiểu Lâm Tử!

Chu Dao không chút do dự nói:

– Thái gia gia có mạnh hơn nữa chỉ khiến gia tộc cường thịnh hơn chút, không liên quan gì lớn đến ta.

Lâm Thiên cười nói:

– Nếu thái gia gia của nàng nghe câu này sẽ tức điên. Thật sự đánh nhau thì ta lợi hại hơn thái gia gia của nàng một chút, hi hi.

Chu Dao kinh ngạc hỏi:

– Tiểu Lâm Tử, hai người chưa đánh nhau thì làm sao xác định được?

Lâm Thiên cười nham nhở:

– Vì lão công của nàng có tuyệt chiêu, siêu lợi hại, dù là lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng không ngăn được.

Chu Dao trợn trắng mắt, tuyệt đối không tin lời Lâm Thiên. Trong mắt Chu Dao thì nhân vật Nguyên Anh kỳ không khác gì thần tiên, tuy nàng công nhận Lâm Thiên lợi hại nhưng không tin hắn sẽ sinh ra uy hiếp gì cho tồn tại Nguyên Anh kỳ.

Không lâu sau phụ thân, gia gia, thái gia gia của Chu Dao đến. Bọn họ cực kỳ tò mò tu vi hiện tại của Lâm Thiên, lúc trước là tu vi thiên giai, giờ lại đột phá sẽ đến trình độ gì? Điều này rất hấp dẫn với người tập võ như bọn họ.

Chu Dao vội vàng xuống giường hành lễ:

– Thái gia gia, gia gia, phụ thân!

Ba người nhẹ gật đầu, nhìn Lâm Thiên chằm chằm.

Người mở miệng trước tiên là thái gia gia của Chu Dao, lão khó tin nói:

– Nếu lão già ta không đoán sai thì tu vi của ngươi đã đến đại viên mãn thiên giai đúng không?

Vì Lâm Thiên chưa hoàn toàn kiểm soát lực lượng của mình nên thái gia gia của Chu Dao cảm ứng khí cơ, xác định hắn có tu vi ngang bằng lão.

Lời thốt ra, phụ thân, gia gia của Chu Dao, và Hoa bá lại tới đây đều giật nảy mình. Thực lực của Lâm Thiên tiến bộ rất khủng, ngày hôm qua còn là sơ kỳ thiên giai bây giờ đã đến đại viên mãn thiên giai, bọn họ tin lời thái gia gia của Chu Dao trăm phần trăm. Ngẫm lại lúc trước Lâm Thiên nói bất cứ lúc nào đều phải giữ lại con bài chưa lật, ba người thầm cười khổ. Sợ là hôm qua Lâm Thiên không phải sơ kỳ thiên giai mà đã đến hậu kỳ, không thể nào trong một đêm từ thiên giai sơ kỳ lên đến đại viên mãn thiên giai. Quãng đường chính giữa hai cấp bậc này người ta đi ba, bốn chục năm chưa chắc đi xong.

Lâm Thiên không để bụng bị người biết tu vi, dù sao đó không phải át chủ của hắn, vũ khí bí mật thật sự là Tinh Giới. Có nhiều giới lực chống đỡ, thực lực của Lâm Thiên không đơn giản là đại viên mãn thiên giai.

Lâm Thiên nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:

– Tiểu tử biết ngay sẽ không qua mắt lão gia tử được. Đúng thế, đêm qua đột phá một chút, hiện tại ta đã là đại viên mãn thiên giai!

Phối hợp lời nói là Lâm Thiên phát ra khí thế đã thu giấu. Khí thế đại viên mãn thiên giai mạnh mẽ bộc phát, trong căn phòng đứng gió thoáng chốc không khí dao động. Vạt áo phụ thân, gia gia của Chu Dao, Hoa bá bị khí thế như thực chất thổi bay. Bị khí thế tu vi đại viên mãn thiên giai của Lâm Thiên đè ép, ba người biến sắc mặt, không kiềm được lùi vài bước. Phụ thân của Chu Dao thực lực yếu nhất, liên tục lùi bảy, tám bước.

Khí thế thu lại, thái gia gia của Chu Dao khen:

– Lâm tiểu hữu, nếu không chính mắt thấy thì ta sẽ không tin tưởng trên thế giới này có thiên tài như ngươi. Đại viên mãn thiên giai, ha ha ha, ta đến năm một trăm lẻ tám tuổi mới đạt tới, hiện tại ngươi chỉ hai mươi tuổi đúng không? Chờ khi ngươi đến tuổi như ta e rằng sớm đạt đến Nguyên Anh kỳ!

Nói tới đây vẻ mặt thái gia gia của Chu Dao trở nên nghiêm nghị:

– Tu vi của ngươi tiến bộ nhanh là chuyện tốt nhưng cũng có mặt xấu. Thứ nhất, nếu tiến bộ nhanh thì căn cơ sẽ không vững chắc. Có lẽ với thiên phú của ngươi dư sức đến Nguyên Anh kỳ, nhưng sẽ bất lại cho việc vấn đỉnh cảnh giới càng cao. Ngoài ra nếu tin tức này truyền ra ngoài thì ngươi sẽ khiến một số tồn tại chuyển động chú ý. Nếu có vài người không chấp nhận Trung Quốc lại xuất hiện một cao thủ Nguyên Anh kỳ thì...

Nghe lời thái gia gia nói, vẻ mặt Chu Dao căng thẳng. Lâm Thiên cau mày, lời này nói riêng được gì, nói ngay trước mặt Chu Dao chẳng phải là khiến nàng lo âu sao? Hai vấn đề này không thành vấn đề với Lâm Thiên. Căn cơ Tiểu Linh làm sao hại căn cơ của Lâm Thiên không ổn định được? Nếu có tên này mắt mù muốn kiếm chuyện với Lâm Thiên thì hắn cũng không dễ chọc, cao thủ Nguyên Anh kỳ chẳng phải tồn tại bất tử.

Phụ thân của Chu Dao kinh thán hỏi:

– Gia gia, còn có trên Nguyên Anh kỳ sao?

– Cao thủ lợi hại nhất thế giới có lẽ là đẳng cấp Nguyên Anh kỳ.

Thái gia gia của Chu Dao lắc đầu nói:

– Trước kia vào thời kỳ huy hoàng thì Nguyên Anh kỳ không xem như lợi hại gì, nhưng với hiện tại thì Nguyên Anh kỳ mạnh nhất. Tuy nhiên chuyện đời luôn thay đổi, từ quốc gia ban phát pháp lệnh toàn dân tập võ là nhìn ra chút manh mối. Trời sắp thay đổi, có lẽ rất nhanh Nguyên Anh kỳ không phải tu vi mạnh nhất Trái Đất.

Lâm Thiên nắm tay Chu Dao:

– Lão gia tử yên tâm, tiểu tử biết rõ những chuyện này, cũng có cách ứng đối rồi.

Thái gia gia của Chu Dao gật đầu nói:

– Mấy chuyện này ngươi chỉ có thể tự mình chú ý. Tu vi của ta không mạnh bằng ngươi, không giúp được gì.

Nhóm thái gia gia của Chu Dao rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Thiên và Chu Dao.

Chu Dao nói:

– Tiểu Lâm Tử, chúng ta về trường đi, ở lại đây cũng không làm gì.

Lâm Thiên gật đầu, hắn sớm muốn rời khỏi đây. So với không khí Chu gia thì đại học Hải Thiên tốt hơn nhiều. Tại đây mỗi người đều đeo mặt nạ, Lâm Thiên nhìn mà ghét.

Chu gia biết Lâm Thiên có tu vi đại viên mãn thiên giai nên xe đưa hắn và Chu Dao đi sân bay cao cấp hơn nhiều, làm hắn buồn cười. Lâm Thiên thầm cảm thán thế giới này rất hiện thực, nếu hắn không có thực lực xuất chúng chưa biết chừng sẽ bị Chu gia quét ra khỏi cửa.

Đi máy bay về thành phố Hải Thiên đã là hoàng hôn. Lâm Thiên, Chu Dao đang ăn cơm thì ti vi lớn treo tường nhà ăn chiếu một đoạn tin tức.

– Hiện là hai giờ chiều địa phương. Jakarta thủ phủ Indonesia lại bùng nổ sự kiện bài Hoa quy mô lớn. Côn đồ xông vào cửa hàng người Hoa cướp bóc hành hung, đến hiện tại sự kiện gây ra ít nhất một trăm người Hoa chết.

Rất đông người đang ăn cơm trong nhà ăn, đa số xem tin tức này. Trong phút chốc nguyên phòng ăn lật nóc.

– Bà nội cha nó! Lần này đến lần khác đám Indonesia chó chết muốn tạo phản mà!

– Đả đảo quỷ Indonesia!

– Trả thù, phải trả thù! Quốc gia chúng ta luôn giải quyết theo hướng hòa bình, cho nên người ta mới dám gây sự hoài!

***

Ánh mắt Lâm Thiên lạnh lùng, nếu hắn chỉ là một người bình thường thì cũng giống người này mắng vài câu trút giận rồi thôi. Nhưng ông trời cho Lâm Thiên có lực lượng bất phàm, thế thì trả thù đi, lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!

Ánh mắt Lâm Thiên đáng sợ làm Chu Dao hết hồn, khẽ khàng kêu lên:

– Tiểu Lâm Tử!

Lâm Thiên thở hắt ra, dịu giọng nói:

– Ta không sao. Dao nhi ăn xong rồi đúng không? Ta đưa nàng về phòng ngủ.

Chu Dao gật đầu, tuy chưa ăn no nhưng xem tin tức xong không nuốt trôi cơm được. Trung Quốc đã mạnh rất nhiều nhưng xử sự thì không có bá khí của nước lớn, giờ thì chó mèo gì cũng dám tới cửa khi dễ.

Đưa Chu Dao về phòng rồi Lâm Thiên trở lại phòng ngủ của mình. Lâm Thiên mới vào phòng liền nghe Ngụy Phong phun nước miếng mắng vi tính.

– Bà nội nó, nếu trong tay lão tử có quân độ thì lão tử chơi chết đám khốn kiếp các ngươi!

Lâm Thiên kêu lên:

– Lão Ngụy!

Ngụy Phong quay đầu lại:

– Lão tam, xem tin tức chưa? Bà nội nó, tức chết ta!

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Xem rồi, mới nãy ăn cơm với Dao nhi trong nhà ăn có thấy. Lão Ngụy cảm thấy quốc gia sẽ xử lý việc này ra sao?

Ngụy Phong nằm dài trên ghế, bất đắc dĩ nói:

– Xử lý thế nào? Thì vẫn như cũ, kháng nghị, khiển trách nghiêm khắc. Mợ nó, nếu khiển trách có dùng thì cần quân đội làm khỉ gì? Nhưng ta cũng hiểu cái khó của đất nước, pháp lệnh toàn dân tập võ mới ban ra, quốc gia khác phản ứng vô cùng mãnh liệt, lúc này cần điệu thấp. Nhưng trong lòng ta rất khó chịu!

Lâm Thiên nhíu mày nói:

– Không chỉ mình ngươi khó chịu, toàn bộ người Trung Quốc đều như thế. Nhưng cứ như vậy hoài sẽ làm tổn thương trái tim người Hoa ở hải ngoại. Bọn họ ở bên ngoài bị đối xử không công bằng, tổ quốc thì chỉ khiển trách một câu rồi thôi.

Ngụy Phong nói:

– Thì đó. Mợ, nếu bây giờ ta ở Indonesia thì nhất định sẽ cầm đao giết sướng tay!

Lâm Thiên vỗ tay Ngụy Phong:

– Lão Ngụy, nếu tương lai ngươi vào quân đội mà thiếu kiên nhẫn như vậy là không được. Bọn họ sẽ bị báo ứng, ta bảo đảm.

Mắt Ngụy Phong sáng rực:

– Lão tam có ý tưởng gì sao? Ta biết ngươi rất bí hiểm nên không hỏi ngươi muốn làm gì, bà nội nó, tóm lại phải cho bọn họ đau thiệt đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.