Dưỡng Thừa

Chương 23




Mười cây số

Mười cây số

Ô...ô...n...g —— Trên hàm răng lóng lánh ánh sáng đỏ, con voi khổng lồ nâng đầu lên, rơi vào trên người của hai người Trần Phong, bắt đầu khởi động sát ý.

"Ôi cha mẹ ơi, Siêu cấp A!" Khổng Bạch hoảng sợ, hắn không nghĩ tới, một con cự thú tùy tiện đi ra, vậy mà liền có được thực lực Siêu cấp A! Trời ạ, đây là một con voi có thực lực không hề yếu hơn Trần Phong đấy!!

Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?

"Đi." Khổng Bạch vô thức muốn chạy trốn liền bị Trần Phong kéo lại: "Chờ một chút."

"?" Khổng Bạch có chút phát mộng.

Trần Phong không để ý đến hắn, mà chỉ dùng ánh mắt quét qua trên người của con voi khổng lồ đáng sợ, nhìn về phía mỗi một bụi cỏ dại trong rừng rậm, lại ngẩng đầu nhìn vào bên trong tinh không.

Từ không sinh có, đây là một cái thế giới thần kỳ! Thế nhưng càng quan trọng hơn là...cho dù không có giá trị may mắn, trực giác của Trần Phong vẫn bén nhạy như cũ! Hắn có một loại trực giác kỳ quái, ở bên trong cái tinh không này, dường như có người đang nhìn chăm chú vào hai người bọn hắn!

- --

Tại thế giới không biết, Trần Phong ngắm nhìn bầu trời, hắn có thể cảm giác được loại ánh mắt kỳ quái kia.

Cho dù...ở nơi đó là một vùng tăm tối.

"Tiểu Ảnh." Trần Phong thầm nghĩ trong lòng: "Ngươi dùng hình dáng hư ảo lưu lại ở ngay chỗ này, tuyệt đối không được biểu hiện ra chân thân."

Xoạt! Trần Phong cùng với Khổng Bạch cấp tốc lui lại.

Con voi khổng lồ Siêu cấp A mặc dù mạnh mẽ, thế nhưng cũng may là nó lại có tốc độ không nhanh, dùng thực lực của Khổng Bạch cùng với Trần Phong hôm nay, cũng có thể miễn cưỡng chạy trốn.

Oanh! Con voi khổng lồ truy đuổi mười dặm, rốt cục cũng từ bỏ.

"Sợ muốn chết." Khổng Bạch thở hổn hển: "Lực phòng ngự của cái con voi này quá mức kinh người, căn bản là không đánh nổi."

"Ngươi đã động thủ?" Trần Phong ngạc nhiên nhìn Khổng Bạch.

"Chẹp." Vẻ mặt của Khổng Bạch liền trở nên hết sức xấu hổ: "Đã thử một chút."

Trần Phong: "..."

"Ma kính?" Trần Phong cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Khổng Bạch im lặng.

Xem ra là...Trần Phong kinh ngạc tán thán, trời ạ, hắn thi triển Ma Kính với con voi này đã thất bại rồi? Là do con voi này quá đẹp trai, hay là do cái tên Khổng Bạch này quá xấu xí?

"Ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì?" Mặt mũi của Khổng Bạch tối sầm.

"Không có việc gì." Trần Phong ho khan hai tiếng.

Xoạt! Hình ảnh trong đầu bỗng nhiên trở nên rõ ràng, đây là hình ảnh do Tiểu Ảnh truyền đến.

Theo thực lực của hắn tăng lên, thực lực của Tiểu Ảnh cũng tăng lên theo một đường thẳng, dù sao thì Tiểu Ảnh cũng đã dung hợp cùng với tinh thần của hắn, cho nên hai người đã có khả năng tâm ý tương thông ở một khoảng cách khá xa.

Lần thứ nhất Tiểu Ảnh thăm dò trước đó, đã tương đương với việc đem toàn bộ địa đồ thăm dò rõ ràng, Trần Phong thông qua hình ảnh giả lập, đã khắc sâu vào trong đầu của mình.

Trong vòng trăm dặm, Trần Phong đều có hết thảy địa đồ! Cũng chính vì vậy, bọn hắn mới có thể nhẹ nhõm trốn thoát khỏi sự truy đuổi của con voi khổng lồ, chỉ có điều là vào giờ phút này Tiểu Ảnh vẫn còn đang ở nguyên tại vị trí cũ của hai người Trần Phong.

Sau đó...Trần Phong liền nhìn thấy một màn kinh người.

Đây là...Trần Phong đột nhiên co con ngươi vào.

Hắn đã thấy cái gì? Vừa rồi, địa phương mà bọn hắn rời đi, đã hóa thành một đống đổ nát, không, không phải là đống đổ nát, đó là một loại trạng thái hỗn độn không có cách nào hình dung, căn bản chính là trống rỗng!

Nơi đó...vẫn như cũ chính là cái trạng thái thế giới hộn đỗn lúc trước.

Ở bên trong giác quan của Tiểu Ảnh, hết thảy chỗ quan sát được, đều là ở vào trạng thái hỗn độn không biết.

"Có một chút kỳ quái." Trần Phong nhướn mày.

Vừa rồi ở cái chỗ kia, bọn hắn đã hạ xuống dưới mặt đất, cũng đã tận mắt thấy qua, thậm chí đã tự mình dùng tay đã thể nghiệm qua, làm sao lại trực tiếp hóa thành một mảnh hỗn độn, toàn bộ động thực vật đều không tồn tại?

Nơi này... Trần Phong có một cảm giác sống lưng phát lạnh không hiểu.

Thực vật thần bí, sinh vật thần bí, vừa xuất hiện đã biến mất...hai người bọn hắn dường như đã thật sự đi vào một địa phương khó lường.

"Chúng ta trở về thôi." Trần Phong bỗng nhiên mở miệng.

"Hả?" Khổng Bạch không hiểu hỏi: "Trở về chỗ nào?"

"Chỗ ban đầu, ở địa phương mà chúng ta xuất hiện." Ánh mắt của Trần Phong trở nên kiên định: "Có một số chuyện, ta cần phải nghiệm chứng."

Khổng Bạch liền có cảm giác khóc không ra nước mắt, nhớ lại cái con voi khổng lồ đáng sợ kia, hai người bọn hắn trở về không phải là đi tìm chết hay sao?

"Không sao, nó không thể làm gì được chúng ta." Trần Phong cười nói.

Rất nhanh, hai người đã trở về, trên đường đi, bọn hắn cũng không gặp được con voi khổng lồ kia, không ngừng xuyên qua trong rừng rậm, vào lúc cách địa điểm mục tiêu khoảng chừng 10 cây số, Trần Phong bỗng nhiên dừng bước chân lại.

Nơi này...toàn thân của Trần Phong run lên.

Ở vị trí Tiểu Ảnh đang đứng, lại cảm nhận được hình ảnh!

Rừng cây! Sinh vật! Rừng rậm rất sống động, lại xuất hiện.

?? Vì cái gì?? Trần Phong có một chút kỳ quái, hắn thử lui về phía sau hai trăm mét, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra, ở vị trí Tiểu Ảnh đang đứng, hình ảnh lại biến mất, lại biến thành một mảnh hỗn độn!

Mà khi Trần Phong một lần nữa tiến lên...chỗ kia lại xuất hiện rừng rậm!

Ở nơi đó, ở địa phương cách hai người Trần Phong đứng khoảng 10 cây số, ở địa phương mà Trần Phong dù như thế nào đều không thấy được, hắn thông qua Tiểu Ảnh, mới có thể nhìn thấy được tất cả mọi chuyện phát sinh ở đó.

Thấy được mọi vật được sinh ra sau đó biến mất.

Thấy được rừng rậm được khôi phục cùng với biến mất.

Dường như...tất cả mọi thứ ở nơi đó, đều cùng với khoảng cách biến hóa của hắn có quan hệ.

Trần Phong tiến lên, chúng nó xuất hiện.

Trần Phong lui lại, chúng nó biến mất.

Mà khoảng cách...lại đúng là mười cây số!

"Chẳng lẽ nói..." Trần Phong bỗng nhiên có một loại suy nghĩ đáng sợ.

"Tiểu Ảnh." Trần Phong bỗng nhiên nói: "Dùng ta làm trung tâm, trong phạm vi mười cây số, ngươi đi chung quanh nhìn một chút, không cần phải chuẩn xác, ngươi có thể dùng quỹ tích đường cong để di chuyển."

"Xoạt!" Tiểu Ảnh bắt đầu di chuyển vờn quanh.

Sau đó, Trần Phong liền thấy một màn càng thêm ngạc nhiên.

Ở nơi xa, hình ảnh mà Tiểu Ảnh truyền đến, theo nó di động mà không ngừng xuất hiện cùng với biến mất, vào thời điểm khoảng cách của nó gần Trần Phong, hết thảy sẽ xuất hiện, vào thời điểm khoảng cách của nó cách xa Trần Phong, tất cả mọi thứ đều sẽ biến mất, mà cốt lõi của chuyện này, chính là khoảng cách ở giữa Trần Phong cùng với Tiểu Ảnh.

Xoạt! Tiểu Ảnh lại một lần nữa thăm dò toàn bộ địa đồ.

Bởi vì lần này là Trần Phong đã tự mình cảm nhận, cho nên hắn có thể thấy rõ ràng mỗi một khắc mà Tiểu Ảnh cảm thụ, bởi vì lần này Tiểu Ảnh đang ở trạng thái hư ảo...cho nên...ngay cả cái thế giới này cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Sau cùng, chờ đến thời điểm Tiểu Ảnh trở về, Trần Phong đã cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Cái thế giới này, chỉ có mười cây số chung quanh Trần Phong là tồn tại, ngoại trừ cái đó ra, hết thảy tất cả, vẫn còn đang ở trong trạng thái hỗn độn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.