Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 71




Sáng sớm, tôi rón rén từ phòng Nam Cung Việt đi ra, vừa khép cửa vào, đang định quay người về phòng mình thì chạm trán với Y Y.

"Aaaa!" cô ta hét ầm lên, "Ngươi là ai? Sao lại đi ra từ phòng Nam Cung đại ca?". Cái nét mặt của cô nàng cứ như thể gặp phải ma chứ không phải người nữa. Tôi cúi đầu nhìn lại mình, chẳng qua không mặc áo ngoài? Chẳng qua chưa kịp chải đầu? Có cần phải kích động đến th

Tôi cười gượng với Y Y.

"A, cô chính là Sở Dương? Cô là con gái?" Y Y kinh ngạc nói.

Lần này chẳng cần gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng "kẹt kẹt...", mấy cái cửa cùng mở một lúc, tên ngốc Mãnh An Dương vẫn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tôi; Diệp Phàm cũng mở cửa, nhíu mày nhìn Lâm Y Y; còn bên kia, người mà tôi chẳng mong đợi, Thừa Đức cũng mở cửa ra nhìn, không ngờ hắn chẳng cười mà chỉ nhìn tôi vẻ vô cảm.

"Nam Cung đại ca?" Lâm Y Y vẻ mừng rỡ nhìn phía sau tôi, gương mặt đột nhiên ửng hồng. Tôi quay lại xem. Trời! Tên Nam Cung Việt này không ngờ dám mình trần đi ra, lại còn nhìn Y Y vẻ không bằng lòng, "Y Y, sao thế? Đến tìm huynh?"

Y Y lập tức phục hồi bản lĩnh con gái, cúi đầu vân vê gấu áo, rồi dùng giọng nói như con kiến trả lời: "Muội đến mời Nam Cung đại ca và Lạc Thiên đại ca dùng bữa sáng."

"Ồ! Được, chờ chút rồi chúng ta cùng đi." Nam Cung Việt nghe xong liền quay người vào phòng, mới bước hai bước nhớ ra cái gì quay người lại nói với tôi: "Áo của cô còn trong phòng, mặc thế này định đi đâu? Không sợ bị cảm?"

Tôi ngay lập tức cùng Y Y ngớ người ra, lòng thầm nhủ: "Nam Cung Việt ơi là Nam Cung Việt! Áo của tôi đúng là vẫn để ở phòng anh nhưng có cần nói tướng cho mọi người nghe thấy không? Chỉ sợ Mãnh An Dương lại đi kể lung tung rồi thêm mắm dặm muối.". Tôi lấm mét nhìn sang Thừa Đức, vừa hay thấy hắn khẽ nhếch mép.

Xong rồi! Xong thật rồi! Giờ đừng nói nhảy sông Hoàng Hà, nhảy Thái Bình Dương cũng chưa chắc gột được tiếng oan.

Chờ đến khi mọi người ăn sáng xong thì võ lâm đại hội cũng bắt đầu. Trên võ đài là mấy tên lực lưỡng đang đấm đá một cách náo nhiệt. Mãnh An Dương ngồi xem không chớp mắt, thỉnh thoảng lại quay sang thì thầm mấy câu với Diệp Phàm, tiếc rằng cô bé này quá ít nói. Mãnh An Dương nói mười câu, Diệp Phàm trả lời không được một c

Nhìn hai đứa mà tôi thấy buồn cười, sau này mà thành một đôi thì người ngoài thể nào cũng có trò xem. Tôi đang nghĩ linh tinh thì bỗng giật mình bởi tiếng hô hoán của mọi người. Một tên đang thi đấu trên võ đài bị đá khỏi võ đài, bay về chỗ tôi. Mọi người xung quanh đã dạt ra hai bên tự khi nào, chỉ sót lại tôi vì ngẩn người nghĩ linh tinh nên không kịp phản ứng. Xong! Không ngờ tôi sẽ bị người ta đè mà chết!

Đang dịnh nhẩm mấy câu Thượng Đế hoặc đại loại như nam mô a di đà Phật thì thấy hai vai cùng lúc bị kéo mạnh, nhìn sang mới biết Nam Cung Việt và Thừa Đức người bên trái người bên phải. Nhưng, nhưng tại sao bọn họ lại kéo cùng một lúc? Căn cứ vào nguyên lý thăng bằng thì tôi vẫn không xê dịch chút nào. Chết mất thôi!

Cuối cùng vẫn là Thừa Đức phản ứng nhanh, thấy vậy ngay lập tức biến vồ thành chưởng, đập vào người tôi một chưởng còn chân thì đá cái tên xui xẻo đang bay đến. Thế là cậu bé lại theo đường cũ bay về võ đài. Tôi vì bị Thừa Đức đánh mà thuận theo lực kéo, ngã vào lòng Nam Cung Việt.

Thừa Đức nhìn tôi, cười hớn hở như được mùa làm tôi băn khoăn không hiểu có gì đáng để hắn vui mừng như thế, quay sang nhìn gương mặt trắng bệch của Nam Cung Việt mới ngợ ra lẽ nào chưởng đó có vấn đề? Tôi thì không có cảm giác gì, chẳng lẽ là loại công phu thần bí cách cái này đánh cái kia?

"Anh không sao chứ?" Tôi khẽ hỏi Nam Cung Việt. Anh chàng mím môi lắc đầu nhưng tôi cũng nhìn ra anh ta bị lãnh đủ.

Tôi quay đầu lườm Thừa Đức. Tên đó thấy tôi nhìn lại còn gật gật đầu cười rạng rỡ làm tôi bực cả mình, chỉ muốn véo mấy phát vào gương mặt đẹp đẽ đó.

Người trên võ đài được khiêng đi, cũng không biết là sống hay chết. Tỉ võ lại tiếp tục. Tôi càng xem càng thấy không thú vị như mình tưởng tượng, mà cũng chẳng hay như trong phim.

Nhìn vẻ dương dương tự đắc của Thừa Đức mà tôi thấy khó chịu. Đằng nào thì thân phận ở đây cũng không phải là tam hoàng tử Ngõa Lặc, tôi nghĩ mình nên nói chuyện nghiêm túc với anh ta để tìm tiếng nói chung trong một s. Nếu được thế thì những ngày tháng sau này cũng đỡ khổ hơn. Tôi là người rất dễ bị kích động. nghĩ đến là làm, bèn quay sang nhìn Thừa Đức. Tên đó ngay lập tức bắt được ánh mắt tôi. Tôi nháy mắt với hắn rồi đứng lên đi về phía nhà sau.

Nhà sau gần như không có ai. Tất cả mọi người đều ở phía trước không tham gia võ lâm đại hội thì là xem võ lâm đại hội.

Tôi đi được một đoạn rồi dừng lại chờ. Có thể khẳng định rằng tên này sẽ đến sau khi thấy tôi nháy nhưng sao liếc mấy lần mà không thấy hắn theo sau? Đang bực mình không hiểu vì sao thì nhìn thấy một công tử phong độ ngất trời từ xa đi lại. Không sai, đúng là Thừa Đức. Hắn ta sao lại chạy phía trước tôi nhỉ?

"Chúng ta người ngay không nói chuyện khuất tất." Tôi nói.

"Được!" Thừa Đức cười.

"Tôi không cần biết anh tại sao lại đóng giả Lạc Thiên, dù sao thì anh cũng có Phúc Vinh giả rồi, hơn nữa anh cũng thấy chỗ tôi có Nam Cung Việt cho nên anh đừng hòng muốn bắt tôi đến Phồn Đô." Tôi nói.

"Được". Thừa Đức trả lời rất dứt khoát.

Tôi có phần nghi ngờ, anh ta có khi nào lại nghe lời thế này? Hay là lại có âm mưu gì đây?

"Điều kiện của anh là gì?" tôi hỏi.

"Điều kiện?"

"Ừ. Tôi nói xong rồi. Bây giờ đến lượt anh."

Thừa Đức khẽ bật ra tiếng cười, rồi đột nhiên tiến lại gần làm tôi vội vã lùi về sau.

"Tối cô ở với tôi." Hắn ta nói vẻ nghiêm túc.

"Đi chết đi!"

"Vậy thì buổi tuối tôi ở với cô!"

"Khốn nạn!"

Thừa Đức cười, còn tôi thì thất thần trong phút chốc.

"Cô đúng là thô lỗ. Sao người nước Chu lại coi cô làm vinh nhỉ?" Anh ta hơi nhíu mày, nhưng giọng nói không giấu được nét cười.

Tôi chỉ lườm anh ta, không nói gì. Ở cùng với đồ hồ li tinh tốt nhất là nói càng ít càng tốt.

"Cô muốn tôi không gây phiền phức cho cô cũng đơn giản thôi." Thừa Đức nói, "Buổi tối một mình ở trong phòng của mình, đừng có chạy lung tung."

"Anh đanh ghen!" Tôi kinh ngạc, hóa ra anh ta ghen với Nam Cung Việt.

Thừa Đức gật đầu, ghé người lại, nói thầm vào tai tôi: "Tôi không thích ở dưới. Tôi chỉ thích ở trên."

Tim tôi đập châm hẳn một nhịp, rồi rùng mình, toàn thân nổi da gà. Thừa Đức thấy tôi như vậy hài lòng mà cười. Nếu tôi không hiểu anh ta nói đến cái gì thì có là đầu đất cho nên phản ứng đầu tiên là giơ tay ra cho anh ta một cái tát. Nhưng tôi quên mất rằng lần này anh ta không bị uống thuốc mê nên tát không được là điều tất nhiên.

"Tôi tuy thích những cô gái thẳng tính nhưng không thích thể loại đánh người. Đừng có quá trớn!" Thừa Đức cười nói, thả tay tôi ra, đá lông nheo một cái rồi đi mất.

Quay lại phía trước thấy hai người trên võ đài vẫn người đấm kẻ đá một cách hăng say. Tôi ngồi xem mà ngày càng thấy vô vị. Không đẹp! Nhìn bọn họ đánh võ thật sự chẳng đẹp tí nào?

Cơ bản không bay qua bay lại, ánh đao ảnh kiếm như trong phim, mà đáng ghét nhất là không có giai xinh. Xem ra khoảng cách giữa nghệ thuật và đời sống không phải ngắn.

"Mấy người này đánh đến khi nào?", tôi hỏi Nam Cung Việt. Nam Cung Việt chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, không thèm trả lời. Được! Chàng đẹp trai lại bắt đầu tỏ thái độ rồi. Không hiểu tôi làm gì đắc tội anh ta nữa?

Mãnh An Dương nghe tôi hỏi, vội vã quay ra nói thầm: "Bắt đầu khi nào cũng thế, toàn là những nhân vật phụ. Cao thủ chẳng khi nào xuất hiện sớm cả, trò hay ở đằng sau cơ."

"Không có giới hạn thời gian à? Đánh đến khi nào mới xong phần mào đầu?", tôi hỏi.

"Không có. Khi nào đối phương nhận thua hoặc bị đánh bất tỉnh thì coi như xong một trận đấu." Mãnh An Dương bĩu môi nói.

"Có bao nhiêu người tham gia đại hội?"

"Hừm..." Mãnh An Dương đưa mắt nhìn quanh, "Xem ra cũng phải hơn một trăm người. Ít người quá sao gọi võ lâm đại hội được?"

Trời đất! Từng đấy người, lại không biết phân nhóm ra đánh cùng lúc mà chỉ có đúng một cái võ đài thì biết đánh đến đời nào kiếp nào mới xong? Tôi liếc trộm Nam Cung Việt, thấy anh ta vẫn chăm chú quan sát, chẳng có vẻ gì để ý đến bèn dịch người lại, nói nhỏ vào tai Mãnh An Dương: "Đến đây tỉ thí võ có công tử, thiếu hiệp hay tiểu trang chủ gì gì đó vừa trẻ vừa đẹp trai không?"

Mãnh An Dương liền đáp: "Đương nhiên có không ít."

"To tiếng như thế làm gì?" Tôi vội giật tay áo Mãnh An Dương, rồi lấm lét nhìn sang Nam Cung Việt, cũng may anh ta chưa nghe thấy, lại khẽ hỏi: "Thế có nhiều giai xinh không?"

Mãnh An Dương mặt mũi ngơ ngác, không hiểu ý tôi hỏi gì.

"Ngốc!" Tôi hạ giọng mắng, "Tức là liệu có rất nhiều những anh chàng đẹp trai tham gia võ lâm đại hội? Có nhiều không?"

Mãnh An Dương ngỡ ngành nhìn, gật gật đầu.

Tôi bỗng chốc thấy phấn khích, haha, có nhiều giai đẹp để ngắm sẽ không thấy vô vị nữa. Không biết vận may thế nào? Có bao được anh chàng nào không? Đang vui mừng thì nghĩ tới tên lắm điều Mãnh An Dương, tôi phải dặn cậu ta mới được, thế là ghé miệng gần tai cậu ta nói nhỏ: "Chuyện lúc nãy không được nói cho ai khác nghe chưa? Nhất là Nam Cung Việt."

Mãnh An Dương "Ừ" một tiếng rồi quay đi xem tỉ võ. Lúc sau, cậu chàng như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu, nét mặt không kiềm chế lại được, ghé gần tai tôi, nói khẽ: "Thực ra nói hay không cũng như nhau."

"Hử?"

"Nam Cung đại ca công lực thâm hậu, thính giác cực tốt. Chúng ta nói bé thế này đại ca cũng có thể nghe thấy rõ từng từ." Mãnh An Dương nói xong ra chiều rất thông cảm với tôi.

Trời! Thế thì cậu ta còn thì thầm tỏ vẻ bì hiểm thế làm gì? Tôi đẩy đầu Mãnh An Dương ra xa, ngó trộm nét mặt Nam Cung Việt. Quả nhiên, tên đó mặt sa sầm...

Cho đến lúc ăn trưa thì mới có bốn người lên xuống võ đài, trong đó có một người vì không cẩn thận, vừa đi lên tạo thế võ đã bị trẹo chân. Được, chưa kịp đánh đã xuống rồi.

Xem cả một buổi sáng tôi mới hơi hiểu: cả nửa ngày tỉ võ, đa phần là biểu diễn, nếu không thì hai người sao phải đánh đến hai tiếng đồng hồ mới xong? Anh ra cú đấm, tôi hét một tiếng được; tôi lại đưa chân đá, anh kêu một tiếng tuyệt. Xem ra hai người đến là để bồi đắp tình cảm chứ không phải đánh võ

Nói thật nếu là hai chàng đẹp trai thì tôi cũng chẳng ý kiến ý cò nhiều thế này nhưng khổ nỗi...

Cho nên tôi phiền muộn.

Chiều đến, tôi kéo Mãnh An Dương cùng cá cược, cá xem trên võ đài ai thắng, ai thua, giống như cá độ bóng đá. Quả nhiên, cứ dính đến tiền thì sự tích cực của con người đều được điều động hết công suất. Tôi và Mãnh An Dương đem hết sự nhiệt tình vào sự nghiệp xem đấu võ, hét ầm ĩ, đấm ngực dậm chân, người bên trên bị đánh một quả mà chúng tôi ở phía dưới hét còn thảm thiết gấp mấy lần.

Cả một buổi chiều tổng cộng đấu bốn trận. Tôi thắng bốn. Tên tiểu tử Mãnh An Dương thua nhiều quá mặt tái mét.

"Cô tối nay có ngủ ở phòng tôi nữa không?", Nam Cung Việt mặt vô cảm hỏi tôi.

"Tôi đang mâu thuẫn." Tôi thành thật trả lời. Nếu như một mình về phòng ngủ, nói thật là tôi không dám tin Thừa Đức lắm. Hắn có khi nào giữ chữ tín? Mà nếu không về phòng thì lại sợ Thừa Đức. Nhỡ đâu hắn lại kiếm chuyện sinh sự thì tôi biết làm sao?

Nam Cung Việt nhìn tôi, quay người đi ra ngoài.

"Anh đi đâu?", tôi vội hỏi.

"Đi tắm."

"Đi tắm?" tôi nghi ngờ nhìn, nửa đêm nửa hôm không tắm trong phòng lại còn đi đâu, "Tắm ở đâu?"

"Công chúa điện hạ, cô không thấy mình quản quá nhiều sao?" Nam Cung Việt nói giọng châm chọc.

"Hứ! Đấy là tôi sợ anh không cẩn thận bị cô quỷ háo sắc nào đó lừa mất." , tôi

Nam Cung Việt chững lại một lúc rồi cười lớn: "Tôi sẽ cẩn thận. Sau này mà gặp phải người như cô sẽ tránh đi là được chứ gì."

A! Tôi trêu chọc gì đến? Sao anh ta lại có cái vẻ đáng ghét thế?

Tôi tức giận nhìn Nam Cung Việt. Anh ta cũng nhìn lại vẻ khiêu khích rồi quay người đi tiếp. Cút đi, cút đi, tôi rủa thầm, cầu cho anh ra khỏi cửa dẫm vào phân chó.

Tôi đứng im nhìn Nam Cung Việt bước ra cửa. Anh ta mở cửa ra nhưng lại đứng yên, nói: "Tôi ra dòng sông ở ngoại thành, cô muốn thì đi theo sau.", nói rồi đi luôn, chẳng thèm quay đầu lại.

"Xí!" Tôi nhảy từ trên giường xuống, cứ tỏ vẻ ta đây, rút cục vẫn rủ tôi đi cùng. Sao vẫn phải làm bộ làm tịch thế? Tôi tự nhủ, rồi vội bám đuôi theo sau.

Nam Cung Việt nhẹ nhàng đi phía trước, còn tôi ở đằng sau phải chạy bước nhỏ. Ra khỏi cửa lớn thì tôi mệt đến mức thở không ra hơi, kéo anh ta lại hỏi: "Chúng ta đi kiểu gì? Chỗ này cách ngoài thành xa như thế, đừng nói với tôi phải đi bộ đấy. Nếu không bắt xe thì cũng phải bắt ngựa hay lừa chứ."

"Bắt xe?" Nam Cung Việt hỏi.

"Hi hi!" Tôi cười gượng, "Cũng giống như thuê một cái xe ý." Tôi nhớ rõ ràng lần đầu gặp anh ta có một con ngựa đen cực cool. Từ lúc đến thế giới này, bà đây từng cưỡi lừa, ngồi xe, chỉ mỗi tội chưa được cưỡi ngựa. Ánh trăng, hương cỏ, ngựa ngốc, tôi cưỡi trên yên ngựa, dựa vào lòng giai đẹp, gió đêm thổi đến, từng lọn tóc dài bay bay, vướng vất trên mặt, như chạm tới cả trái tim giai.... Trời ơi! Cảnh tượng đấy mới lãng mạn làm sao! Xong rồi, mới thế mà tôi đã muốn....rồi.

Tôi hí hửng nhìn Nam Cung Việt, không ngờ anh ta vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm trang đó, chỉ lạnh lùng nhìn. Thế là hết! Chẳng còn tí cảm giác nào nữa!

"Đi thôi", tôi thở dài, đành lết thết đi về phía trước. Sở Dương ơi là Sở Dương, sao lại đi tìm cảm giác lãng mạn với người như anh ta chứ? Bước được hai bước tôi mới phát hiện ra Nam Cung Việt không đi theo, quay người lại thì thấy anh ta vẫn đứng yên ở chỗ cũ.

"Sao thế?", tôi hỏi.

Nam Cung Việt không trả lời, chỉ đưa ngón tay lên miệng, một tiếng huýt lanh lảnh vang lên làm tôi giật cả mình.

"Anh làm gì?" Tôi kinh ngạc hỏi. Đêm hôm khuya khắt, huýt sáo làm gì? Cứ như bọn lưu manh ý.

Nam Cung Việt quay sang "Suỵt", ra hiệu cho tôi chú ý lắng nghe. Tôi băn khoăn không hiểu tên này bắt mình nghe cái gì? Lúc đầu không có tiếng gì, phút sau, từ đằng xa vọng đến tiếng vó ngựa, một con ngựa đen tuyền từ trong ngõ sâu phi ra trong ánh đêm làm người ta thấy có phần mờ ảo.

Con ngựa đen chạy đến bên cạnh Nam Cung Việt rồi dừng lại, rúc vào tay áo anh ta một cách ôn hòa. Trời! Thảo nào anh ta chẳng vội vã, hóa ra có một "bảo mã" cao cấp thế này. Lại còn là điều khiển bằng âm thanh nữa. Tôi hí hửng bước lên, định bắt chước Nam Cung Việt vuốt đầu ngựa, không ngờ nó chẳng nể mặt tôi, nghẹo đầu sang một bên, thở phì một tiếng. Chết mất! Nó đúng là coi mình thành "bảo mã" rồi, chỉ thiếu nước khắc chữ "BMW" trên trán thôi. (Trong tiếng Trung, "bảo mã" chính là hiệu "BMW" - ND)

"Đây chắc chắn là con cái."Tôi khó chịu.

Nam Cung Việt sững người, tò mò: "Sao cô biết?"

"Chỉ thích các anh chàng đẹp trai, coi những cô gái xinh đẹp như tôi là kẻ thù." Tôi giằn giọng.

Nam Cung Việt cười, tay bám vào lưng ngựa, nhún người lên ngựa, rồi đưa tay về phía tôi: "Lên đây."

Tôi vội vã đặt tay mình lên tay anh ta, cũng muốn bay lên lưng ngựa một cách nhẹ nhàng nhưng nhìn trái ngóphải, hết trên lại nhìn xuống dưới cũng không biết mình làm thế nào để lên ngựa. Bàn đạp bị Nam Cung Việt giẫm chân vào rồi, tôi biết để chân vào đâu? Nghĩ rồi bèn ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Việt cầu cứu. Anh ta mím môi, rồi tôi thấy cánh tay mình bị giữ chặt, người chơi vơi, chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì đã ngồi sau Nam Cung Việt.

"Tại sao bắt tôi ngồi sau? Tôi muốn ngồi trước.", tôi nói.

"Cha tôi nói cùng phụ nữ cưỡi một con ngựa, nhất định không được cho cô ta ngồi trước nếu không sẽ phải hối hận.", Nam Cung Việt trả lời.

Đâu ra cái triết lý vớ vẩn này? Cha anh ta chẳng lẽ từng vì thế mà chịu thiệt? Tôi thầm nhủ, ngồi sau thi ngồi sau, eo của anh ta bé thật, vừa đủ một vòng ôm của tôi. Oa! Cơ bắp cuồn cuộn, không biết có đủ sáu múi không? Vừa đếm tới múi thứ tư thì thấy cơ thể Nam Cung Việt cứng đờ lại. Còn tay tôi thì bị anh ta giữ chặt. Không đến nỗi thế chứ? Keo kiệt thật! Bị sờ một tí chết luôn được chắc?

Nam Cung Việt đột nhiên thở dài, không còn cách nào khác đành nói: "Để cô ngồi trước cho rồi.", nói xong cũng không hỏi ý kiến liền kéo tôi lên phía trước.

Ki bo! Tôi rủa thầm. Nhưng thế này cũng tốt, được dựa vào lòng giai đẹp. Tôi tiện tay xõa tóc ra, dựa vào lòng Nam Cung Việt. Gió, gió đâu? Thêm một ít gió thì POSE này quá lãng mạn.

Lần này Nam Cung Việt không nói gì, để mặc tôi ăn hiếp. Ngựa chạy ra khỏi ngõ nhỏ, đến phố lớn, gió ngay lập tức mạnh hơn. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy tóc mình đang bay lên, đang định bắt chước quảng cáo hất hất mái tóc thì nghe tiếng Nam Cung Việt ở phía sau: "Cô buộc tóc vào được không? Bay hết vào mặt tôi rồi."

Tôi quay đầu lườm anh ta một cái. Tên này sao chẳng hiểu tí lãng mạn nào nhỉ? Thế là suốt quãng đường đi chẳng ai nói câu nào. Đến cổng thành mới phát hiện người ta đóng cổng từ sớm rồi.

"Làm sao bây giờ?" Tôi hỏi Nam Cung Việt. Sao có thể quên chuyện cổng thành thời cổ đại cứ đến tối là đóng được? Tôi là người ngoài đến không biết đã đành, đằng này anh ta Nam Cung Việt là người bản địa chính gốc.

Nam Cung Việt nhảy từ trên ngựa xuống, tiện thể ôm tôi xuống luôn, tay vỗ nhẹ vào cổ ngựa. Con ngựa đó như thể hiểu ý người, liền quay mình chạy đi. Tôi nhìn mà trợn tròn mắt, trí não con ngựa này có phần cao đến mức không tin được. Nam Cung Việt kéo tôi đến đoạn tường thành khuất bóng người, dang tay ôm tôi vào lòng, thấp giọng nói: "Ôm chặt lấy!" Tôi nghe thấy vậy vội vòng tay qua cổ anh ta, vừa thấy anh ta đập tay trái vào tường thành một cái người đã bay lên, chỉ vài lần tiếp lực đã đem tôi bay lên tường thành, cảm giác như thể đang vượt mây cưỡi gió. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy người ở ngoài thành.

Trong ánh đêm, con sông hiền hòa tựa thiếu nữ. Dòng nước lấp lánh ánh sao như muốn ôm cả bầu trời vào lòng. Nam Cung Việt đặt tôi lên tảng đá giữa sông, còn mình thì bắt đầu cởi đồ, xem dáng vẻ đúng là định xuống sông tắm rửa.

"Anh tắm thật đấy à?" Tên này có biết thế nào là lãng mạn không? Cảnh đẹp như thế mà anh ta lại đi tắm.

"Không tắm thì đến để làm gì?", Nam Cung Việt hỏi. Tôi chẳng biết nói sao. Cởi đi! Anh cứ cởi hết đi! Tôi chăm chú nhìn Nam Cung Việt, định làm cho anh ta xấu hổ không dám đứng trước tôi cởi đồ. Nam Cung Việt coi tôi như không có, đến khi trên người chỉ sót lại cái quần con mới nhảy xuống sông đánh "Ùm" một tiếng, làm bắn hết nước lên người tôi.

"Anh!" Tôi tức quá, muốn trút giận mà anh ta xuống nước xong không chịu ngoi lên. Mặt nước yên lặng trở lại. Nam Cung Việt không hề có động tĩnh gì, không biết lặn đi đâu rồi?

"Nam Cung Việt, anh ngoi lên cho tôi!", tôi quay mặt phía mặt nước hét to mà vẫn không có động tĩnh gì. Nhìn thấy chỗ quần áo anh ta để lại trên phiến đá, tôi chợt nảy ra ý bèn cầm chỗ đồ đó lên lơ lửng trên mặt nước, giọng uy hiếp: "Anh không ngoi lên là tôi vất chỗ quần áo này xuống nước đấy."

"Cô dám!" giọng nói trầm trầm của Nam Cung Việt từ sau lưng vang lên. Tôi vội quay người lại, thấy anh ta ngoi đầu lên khỏi mặt nước, nước chảy từng giọt từ tóc xuống, đôi mắt sáng rực như thể sao trời làm tôi phút chốc bị mê hoặc. Không biết các vì sao chiếu mắt ấy hay chính đôi mắt này khiến ánh sao dưới nước càng thêm rực rỡ? Trong chốc lát, tôi có vẻ thất thần nhìn. Nam Cung Việt thấy dáng vẻ ấy, nhếch miệng cười, hai tay chống vào tảng đá, nhún người trèo lên, lại bắn nước sang ướt hết người tôi.

"Anh tuổi chó sao?" Tôi hỏi, dùng tay lau khô nước trên mặt. Thấy Nam Cung Việt ngơ ngác nhìn, tôi vui sướng nói tiếp: "Trèo lên lại còn vẩy vẩy nước trên người, không tuổi chó thì tuổi gì?"

Nam Cung Việt không đáp lại, chỉ lườm rồi học theo tôi lấy tay ôm đầu gối, lặng im ngồi cạnh. Gió đêm thổi đến, có hơi nước, hương cỏ, có cả vị thanh thanh của Nam Cung Việt nữa, tôi đột nhiên lười không muốn mở miệng, chỉ muốn ngồi thế này mãi.

"Cô cho tôi cảm giác rất quen thuộc." Nam Cung Việt nhẹ nhàng nói.

Tôi chột dạ, không nói gì, yên lặng lắng nghe.

"Cô đối với thế giới này không có gì tương xứng, cho nên...", Nam Cung Việt dừng lại, tôi quay sang nhìn anh ta. Anh ta cười rồi nói tiếp: " Cô chắc chắn là người đến từ một thế giới khác, đúng không?"

Tôi chững người, không biết nên trả lời thế nào. Sao anh ta biết? Ngoài mặt vẫn không chịu thừa nhận, chỉ cười hì hì mà nói: "Chẳng lẽ tôi lại là tiên nữ giáng trần?"

Nam Cung Việt cười với tôi. Bình thường gương mặt lạnh lùng là thế vậy mà đêm nay lại cười với tôi những ba lần. Tôi có phần kinh ngạc, tim đập thình thịch.

"Cô giống một người." Nam Cung Việt nói.

"Ai?" tôi hỏi, thấy mặt nóng bừng.

"Mẹ tôi." Nam Cung Việt cười gian mà trả lời.

Mẹ anh ta? Mình già đến thế à? Tôi ngã người ra sau một cách khoa trương rằng mình đang ngồi trên tảng đá giữa sông. Mông ngay lập tức trượt xuống. Hỏng rồi! Khi tôi thấy mình gần như ngang với mặt nước thì cảm thấy cơ thể không trượt xuống nữa. Mở mắt ra nhìn, thấy một cánh tay bị Nam Cung Việt giữ chặt. Anh ta đang nhoài người ra, tóm lấy cánh tay tôi. Cũng tốt, cũng tốt, có ý nghĩa. Tôi nhành miệng cười.

Một giọt nước từ mái tóc Nam Cung Việt rơi xuống, thuận theo cái cằm kiên nghị xuống đến vai rồi cứ thế chảy xuống dưới. Ánh mắt tôi cũng nhìn theo đường đi của giọt nước ấy, từ bộ ngực săn chắc cho đến cơ bụng rắn rỏi một cách vô thức. Vì đang dùng sức nên các cơ bắp trên người anh ta đều chật căng, tràn đầy sinh lực...

"Người anh đúng là không còn gì để chê." Tôi buột miệng. Nam Cung Việt nhíu mặt, rồi cười như thể phong hoa tuyệt thế. Tôi thấy đầu óc quay cuồng, người tiếp tục ngã về phía sau...

"Ùm" một tiếng lớn, tôi ngã nhào xuống nước. Xời! Cái tên Nam Cung Việt này không ngờ dám buông tay thật.

Trêu ghẹo phụ nữ là vô liêm sỉ, trêu ghẹo các anh đẹp trai là dũng cảm còn trêu ghẹo Nam Cung Việt thì sao? Có ví dụ ướt đẫm nước trước mắt, đấy gọi là làm việc mà không qua não.

Nói cho cùng Nam Cung Việt cũng tàm tạm, ít nhất thì lúc tôi trèo lên, người ta cũng đưa cho tôi một cái áo khô để khoác. Còn tôi suy nghĩ chẳng có gì là trong sáng, mặc đồ của người ta, không những không cảm ơn. trong đầu lại nghĩ: quần lót vẫn ướt mà mặc luôn quần dài vào, anh ta không khó chịu sao?

Có lẽ vì thấy quần áo tôi ướt nhẹp, sợ tôi bị cảm nên Nam Cung Việt kẹp lấy người tôi rồi lao một mạch về hướng nhà họ Giang. Cả quãng đường tôi chỉ thấy tiếng gió ù ù bên tai. Một lần nữa dùng nước dãi biểu thị lòng ngưỡng mộ với trình độ khinh công của người cổ đại. Nhưng, Nam Cung Việt. Tao sao anh không ôm hoặc cõng tôi? Kể cả anh vác tôi trên vai như đêm đó. Dù sao thế cũng đỡ hơn anh coi tôi như một cái bao tải mà kẹp dưới cánh tay thế này. Ôm, chứng tỏ sự dịu dàng của một hiệp khách. Cõng, ít nhất cũng chứng tỏ trong sáng. Còn kẹp? Haiz, chỉ có thể chứng tỏ tôi rất mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.