Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 57




Dù sao hoàng thượng đã nói, tôi mà không đi xem múa hát cũng hơi quá đáng, cho nên đành theo thánh chỉ đi xem các ca phi biểu diễn. Tâm trí có phần vui vẻ, miễn phí xem biểu diễn, tội gì không đi? Đợi các ca phi tập trung ở đại điện, tôi ngẩn người ra. Đây mới thực sự gọi là mĩ nữ, không phải do người tạo ra, cũng không phải do trang điểm vẽ ra, người người như hoa sen trong nước, như những cọng hành tươi. Không nhiều không ít vừa xinh ba mươi sáu người. Tôi ngay lập tức hiểu vì sao hoàng thuợng cho người như tôi đi cầu hôn mà không hề lo lắng. Công chúa tuy bình thường nhưng những người gả cùng thì vô cùng xinh đẹp, chỉ cần gặp được hoàng đế Ngõa Lặc bọn họ lại chẳng ăn sống hoàng đế đến cái xương cũng không còn.

Nhìn ba mươi sáu mĩ nhân tươi đẹp làm động lòng người tôi nghĩ: ba mươi sáu phi cái gì chứ, rõ ràng là ba mươi sáu kế mà.

"Tham kiến công chúa.", ba mươi sáu người ngay ngắn quỳ, giọng nói như oanh như yến thật dễ nghe.

"Đều đứng dậy đi.". Tôi vẫn nửa nằm ở sập, nghiêm dáng vẻ công chúa hỏi: "Tên gì? Từng người báo cho ta nghe.".

Đám ca phi này hình như đều thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, không cao không thấp đứng ở đó, từng tiếng nói như chim oanh trong đêm truyền lại: "Thủy Tiên", "Đỗ Quyên", "Hải Đường"...

Mới nghe vài cái tên tôi đã không thể nghe tiếp được nữa. Người lanh lợi mà sao lại có cái tên tầm thường như thế? May mà không có ai tên là "Phù Dung".

Tôi có thế lực, có quyền thì tội gì không dùng nhỉ? Quá hạn sẽ phải vất đi mất. Thế là tôi từ từ nói: "Mcái tên này ta không ưng. Ta đổi tên cho các ngươi được không?"

Mĩ nữ ngay lập tức nói được. Tôi mừng quá. Xem ra bọn họ cũng chẳng thích tên của mình. Gọi là gì mới hay đây? Không tầm thường mà lại có cá tính. Đột nhiên một ý tưởng vụt sáng trong đầu tôi.

"Tính từ đầu trở đi." Tôi chỉ vào người xếp đầu hàng nói, "Mạn Thiên, Vi Nguy, Tiệp Đao, Dịch Dịch, Thần Hỏa, Sênh Đông, Vũ Chủng, Am Độ...Liên Hoàn, Vi Thượng.", liền lúc nói ba mươi sáu cái tên, ha ha, là ba mươi sáu kế tóm tắt lại. May mà nơi này không phải lịch sử của chúng ta cho nên vẫn chưa có ai tổng kết lại ba mươi sáu kế sách.     

Mấy mĩ nữ xếp hàng trước mặt có phần hoang mang, ước chừng vẫn chưa hiểu tại sao công chúa lại chọn cho mình cái tên kì quái này nhưng nét mặt vẫn rất cung kính. 

"Đã nhớ chưa?", tôi hỏi. Nói nhanh như thế, sợ rằng mọi người vẫn chưa kịp nhớ tên mới của mình là gì.

"Nô tì ghi nhớ rồi.", phía dưới đồng thanh đáp. Tôi ngạc nhiên. Mấy cô gái này hật đúng là không hổ thẹn khi được chọn ra: ai cũng thông minh, không hề hỏi tại sao lại lấy tên này, cũng không hỏi là những chữ nào đã đồng ý rồi. 

Cô gái bị tôi gọi là Mạn Thiên đứng ra ngoài, quỳ gối thi lễ, giọng mê hoặc nói: "Công chúa, mời chọn vũ.".

Một tiểu cung nữ bên cạnh nhanh chóng đưa lên một cái khay, bên trong bày mười mấy trang thiệp hoa, bên trên có viết mấy hàng chữ. Tôi chú ý nhìn, một chữ cũng không thấy quen, cũng không biết là cái kiểu văn tự ma quái nào, cái nào cũng nhiều nét vẽ, xem ra không khác nhau nhiều mấy.

Công chúa không thể mù chữ được nhỉ? Kể cả mất kí ức thì cũng không thể mất đến mức không biết chữ, hơn nữa nghe Tố nhi nói cô công chúa này là tài nữ có tiếng cho nên mới bị hoàng đế Ngõa Lặc chọn để cầ thân.

Sự việc đến mức này đành có thể lừa thì lừa, có thể che đậy thì che đậy vậy. Xem qua mấy đề mục, giả vờ như không hề để ý, tôi tùy tiện chỉ vào một cái rồi nói: "Chọn cái này trước đi.".

Tố Nhi đem đề mục chuyển xuống. Mạn Thiên dùng hai tay đón lấy, quay người lui ra. "ba mươi lăm kế" còn lại cũng lui theo.

"Tố Nhi.". Tôi dựa vào sập gọi. Tố Nhi ngay lâp tức đáp lại.

"Ngươi xem ba mươi sáu mĩ nữ đẹp mê hồn mà cứ thế đem tặng cho hoàng đế Ngõa Lặc thì có đáng tiếc không? Lão già ấy đất đã chôn đến cổ rồi lại đem nhiều mĩ nữ thế này cho hắn dùng, không biết hoàng thượng nghĩ thế nào nữa?". Tôi khẽ hỏi. Mấy mĩ nữ này cũng thật đáng tiếc. Nếu như có thể thành lập "công ty điện ảnh thanh lâu", bà cô đây làm ông chủ thì có mà đếm bạc đếm đến mức tay nổi cơ bắp. Ha ha.

Tố Nhi chắc không nghĩ đến chủ nhân của mình đang tính toán mấy mĩ nữ này. Nếu cô ta mà biết công chúa cao quý của mình đang muốn làm kẻ hư hỏng, mang mấy vũ phi này đi bán chắc chắn chỉ có nước thổ huyết mà chết. Cho nên khi nghe tôi hỏi, thông minh lanh lợi như Tố Nhi cũng không biết nên trả lời thế nào. Những lời nói thô tục như thế là do công chúa của mình nói ra hay sao? Sao mà từ khi đâm đầu vào cột tính cách của công chúa lại thay đổi lớn thế?

Xem Tố Nhi không đáp lại, tôi cũng không hỏi. Thực chất cũng không định chờ cô ta trả lời, trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là màu trắng của bạc. Muốn đi ra ngoài du lịch không có bạc không được. Chỉ tiếc tôi không có cách mang ba mươi sáu mĩ nữ này đi, nếu không chác chắn sẽ bán được giá cao. Vừa nghĩ vừa mắng bản thân ngốc nghếch, trong cung có bao nhiêu là nhiều đồ tốt, tùy tiện lấy vài thứ là đủ ăn uống mấy năm rồi, sao tôi lại có thể nghĩ ra chuyện bán người đây? Nghĩ vậy tôi không kìm được cười.

Tố Nhi thấy tôi tự nhiên cười ta tiếng càng thấy kinh ngạc nhưng lại không dám nói nhiều, có phần ngây người ra nhìn tôi.

Sau đó Mạn Thiên lại lĩnh mấy vũ nữ đi vào, có người đã ôm nhạc khí đủ các hình thù. Bọn họ hướng về tôi, hơi quỳ gối rồi tự động phân thành hai nhóm: một nhóm ôm nhạc cụ ngồi ở mé điện; nhóm còn lại đứng ở ở trung tâm điện. Mạn Thiên vừa gật đầu thì tiếng nhạc vui tai đã cất lên.

Đám mĩ nữ bên dưới miệt mài vừa ca vừa hát cả ngày, tôi lại ngồi ngáp. Ca múa của cổ đại thật là vô vị, tôi nhủ thầm. Đến khi không thể ngồi xem tiếp được nữa, đang muốn gọi Tố Nhi về tổ thì thấy một tiểu thái giám vội vàng đi vào, khẽ bẩm: "Công chúa, Thẩm đại về cầu kiến.".

Thẩm đại vệ? Ở đâu ra một Thẩm đại vệ? Tôi lén nhìn Tố Nhi đứng bên cạnh, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên. Xem ra cô Phú Vinh công chúa này với Thẩm dại vệ ngày trước thường xuyên gặp mặt. Hậu cung không phải là nghiêm cấm đại vệ đi lung tung sao? Cũng có vài bộ phim trong đó các đại vệ tùy tiện đi lại trong cung như thể đi trong vườn. Nhưng nếu như thế thật thì đám oán nữ trong cung còn gọi là oán nữ không? Còn hoàng thượng sẽ phải làm bố của bao nhiêu đứa trẻ đây?

Trong lòng chất đầy nghi hoặc lại không thể hỏi. Cũng giống như việc không thể hỏi Tố Nhi tại sao tôi thấy quan hệ của hoàng đế anh trai với công chúa tôi có vẻ rất thân mật. Đành tự đoán mò vậy!

"Mời ông ta vào.", tôi lạnh lùng nói. Đến hoàng cung hơn một tháng, bà cô đây cũng học được cái gì gọi là lạnh lùng rồi.

"Ba mươi sáu kế" cũng rất biết ý, từ từ lui ra, đi không hề có một động tĩnh, làm tôi nghi ngờ bọn họ biết võ công. Tiểu thái dám dẫn một người đan ông đi vào. Tôi tuy làm mặt thản nhiên nhưng trong lòng rất tò mò, không biết người đại vệ này có quan hệ gì với cô công chúa kia.

Người đàn ông đó tiến vào điện, không thi lễ mà tùy tiện ngồi lên bậc thềm. Tôi vừa nhìn đã thất vọng: không hề đẹp trai gì cả mà kể cả có qua cửa hình thức thì dáng vẻ cũng chẳng trẻ trung gì; có vẻ gần năm mươi tuổi, nhìn lương thiện, đôi mắt nhỏ, dài lúc nào cũng có vẻ như híp lại.

Thẩm đại vệ quay sang vẫy bọn Tỗ Nhi. Tố Nhi liền tự động dẫn đám cung nữ lui ra, không thèm hỏi ý kiến của "chủ nhân". Tôi ngạc nhiên, không biết thận phận của người mặc đồ đại vệ rất thông thường này là gì mà sao đến chỗ này lại như thể là chủ nhân, không những thế còn làm bọn Tố Nhi rất nghe lời.

Thẩm đại vệ ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên thở dài, lại cúi đầu xuống không nói câu nào, làm tôi nhất thời không biết nên nói gì, đem dáng vẻ công chúa ra dạy dỗ mấy câu hay cứ ngồi thế này. Ông ta đã to gan như thế thì chắc chắn phải có cái gì đó đặc biệt, tôi mà nói, nhỡ đâu lại lộ ra cái gì thì sao, tốt nhất là cứ ngồi chờ cho rồi.

"Tối hôm qua ta mới quay về, nghe nói việc cầu thân, nha đầu ngốc nghếch, sao lại ngốc như thế? Nhỡ đâm chết thì làm thế nào? Không biết đợi ta quay lại rồi tính cách hay sao?", ông già Thẩm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.