Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 45




Hai đứa bạn nhìn nó. Nó cười. rồi đi xuống tầng.

Nó bẽn lẽn:

- Anh về rồi!

Hắn cười, tiến lại gần nó, ôm lấy nó:

- Anh nhớ em.

Nó mắng yêu:

- ĐI học mà cũng nhớ, thế thì học kiểu gì? Hôm nay, anh có cần em làm cô giáo không ha?

- Chẳng cần. Em có thể kiểm tra kiến thức của anh.

- Anh tự tin lắm. Được. Khi nào rảnh, em sẽ thử anh.

- Ừ…

Nó ôm hắn:

- Anh ơi,, bạn em tới rồi!

- Anh biết. Nhìn “cái đống” trên ghế sô pha là anh biết rồi.

Nó chợt nhận ra mình bừa bộn, liền buông hắn ra, chạy đến ôm ba cái cặp trên cái ghế cười:

- Em quên mất, để em mang lên tầng.

Hắn cầm hộ nó ba cái cặp sách, nói:

- Để anh mang lên.

- Không cần mà…

- Em không được ngại. Những chuyện này, người con trai hay làm vì người con gái mình yêu. Em phải thích nghi. ANh sẽ không để em làm việc nặng nhọc, anh sẽ làm, nếu không thì ông Lam!

Nó đưa cặp sách cho hắn, nhìn hắn:

- Anh không được bắt nạt bác em cơ mà.

- Sẽ không.

Hắn mang ba cái cặp sách lên phòng nó. Nó đi sau.

Hắn mở cửa phòng, thấy hai đứa bạn nó đang nằm trên giường đọc sách. Biết có người vào, hai đứa nó bật dậy, cười với hắn:

- Minh Vũ!

Hắn cười nhẹ, nói dịu dàng:

- Cặp sách của hai bạn!

Chúng nó chạy ra đỡ. Hắn lại cười:

- Không cần khách sáo. Bạn của Nhược Hi thì cũng là bạn tôi. Cứ thoải mái.

Chúng nó cười. Gật đầu. Nó tự hào về hắn.^^

Hắn rời khỏi phòng nó, không quên ôm lấy nó, thì thầm vào tai:

- Laptop ở phòng anh. Đêm xuống, anh sẽ đưa cho em.

Rồi mới xuống tầng. Nó cười khanh khách. Hai đứa bạn nhìn nó đầy hàm ý.

Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!

Đến tối…

Chúng nó tụ tập hết ở dưới tầng xem ti vi.

Còn hắn với anh Hoàng Minh thì ngồi ở bàn buôn chuyện với ông Lam.

Đến khi chuông cửa vang lên…

Cô hầu mở cửa…

Người ở nhà hàng đem đồ ăn tới… Ba đứa nhanh chóng di chuyển tới bàn ăn, ngồi yên trên bàn ăn đợi thức ăn nóng hổi bày ra bàn ăn.

Bày xong, nó kéo ông Lam ngồi xuống ăn chung. Nó mời cả mấy cô người hầu vào ăn, vừa nói xong thì hắn ngăn cản. Ý hắn là phải chia theo giai cấp… tên đáng gét này… ngày vui mà không cho họ ngồi chung… đúng là cái tên cổ hủ, tập niên 80…

Nhưng thức ăn khuyến rũ nó… cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn. Có lẽ, đây là lần đầu tiên nhà hắn trở nên vui vẻ, ấm cúng như thế này. Ở đây, những người mà hắn yêu quý nhất, những người bạn đáng quý.

Sắp xong bữa cơm… Một anh vệ sĩ to khỏe chạy vào thì thầm bên tai ông Lam. Ông giật mình đứng dậy, làm tất cả con mắt hướng về phía ông. Ông nhìn hắn:

- Thiếu gia… Không hay rồi… tất cả thiết bị theo dõi đã bị ngắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.