Dưỡng Thê Bảy Năm Suýt Thất Bại

Chương 21: Em rất yêu, rất yêu anh




Đại chiến Hung Nô chính thức khởi động, ngày này cuối cùng cũng tới. Thị huyết minh cùng đám người Thiên hạ hội, mỗi ngày đều ngóng trông một ngày này. Từ một tháng trước ngày nào bọn họ cũng đều theo Thiên hạ du nhiên tập huấn, phối hợp với phương thức tác chiến, đặt không ít tâm tư vào tập luyện. Hiện tại cũng có thể nghiệm chứng một chút thành quả của bọn họ rồi.

Dựa theo lệ thường, đúng 8 giờ tối, bất luận là Thị huyết minh hay là game thủ Thiên hạ hội, đều bị Thiên hạ du nhiên chia ra phân thành vài đoàn đội bất đồng. Kỳ thật mọi người cũng hiểu được tâm ý của anh ta, hẳn anh ta vẫn lo nếu dựa theo hình thức chiến đấu lúc trước nếu nổi lên xung đột gì, không giải quyết tốt có khi còn dẫn đến hai bang phái nội đấu. Vậy thì kết minh còn có ý nghĩa gì nữa.

Cô Dạ Hàn Tinh đối với hành động của anh ta cũng rất tán đồng, đem hai nhóm người tán ra rồi lại phân chia một lần nữa, như vậy cả hai phe sẽ không như trước ôm tâm lý bài xích lẫn nhau. Hơn nữa suốt một tháng luyện tập, ân oán giữa Thị huyết minh cùng Thiên hạ hội chẳng những bị hóa giải mà game thủ hai nhà thậm chí còn có người trở thành bạn tốt.

Thiên hạ du nhiên sớm đã đưa ra chỉ thị. Trận đầu, anh ta không định cùng đối phương cứng chọi cứng. Hiện tại, anh ta đối với thực lực Hung nô còn chưa rõ ràng, tuy lúc huấn luyện từng đánh qua nhưng đó chỉ là chút ít binh lực lẻ nhỏ. Anh ta dù sao cũng xuất thân quân nhân, yêu cầu đối với bản thân hay đối với thủ hạ đều nghiêm khắc vô cùng, càng hiểu rõ sĩ khí đối với chiếu đấu có bao nhiêu trọng yếu. Cho nên, trận đầu, chỉ có thể thắng không thể bại.

Thiên hạ du nhiên cùng vài người bên Cô Dạ Hàn Tinh ở ngọn núi nhỏ bên rừng lẳng lặng chờ. Thảo nguyên mênh mông dài tận chân trời, chẳng mấy chốc liền hiện ra luồng bụi gió đen ngòm, hơn nữa tốc độ hướng tới đây càng lúc càng nhanh. Vạn mã lao tới cát như nổi bão, đem trời đất đều trộn thành một mảnh.

Đám người bọn họ vẫn bất động, kiên nhẫn chờ đối phương tới gần. Một màn này nhìn vào quỷ dị vô thường, một bên là thiên quân vạn mã, giống nhau muốn đem tất thẩy đều ăn tươi nuốt sống, một bên thì tịch mịch đứng trên đỉnh núi, bốn người bốn ngựa, yên lặng trông ra xa ngóng nhìn. Giống như bọn họ đã đứng đó từ ngàn năm, đối mặt với sự ồ ạt của địch nhân vẫn thong dong bình tĩnh không chút thay đổi.

Mắt thấy song phương lập tức sẽ giáp mặt, bốn người chẳng mấy chốc sẽ bị nhấn chìm bên trong đại quân của giặc. Đột nhiên xảy ra đột biến, đám khoái kỵ Hung nô đang xông lên phía trước, từng người từng người bổ nhào xuống hố sâu, phía sau không kịp giảm tốc cũng chung số phận chen chút một chổ, một đám rồi một đám nối đuôi. Còn chưa chính thức giáp mặt, đối phương đã tổn thất không ít binh lực.

“Thật quá hoành tráng!” Yếu nhĩ mệnh tam thiên đứng bên cạnh Cô Dạ Hàn Tinh thản nhiên nói, Cô Dạ Hàn Tinh nhìn hắn một cái không phát biểu ý kiến. Thiên hạ vô địch xoay sang liếc hai người họ, “Hừ” một tiếng khinh thường. Thiên hạ du nhiên đối với hành vi không lễ phép kia có chút bất mãn, cau mày nhìn hắn một cái, Thiên hạ vô địch lập tức cúi cầu giả vô tội.

Sau khi màn ám toán xuất hiện, càng đem không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Đại quân Hung nô không chỉ không mất sĩ khí, ngược lại càng bùng cháy sự phẫn nộ vô cùng cường đại. Chẳng phải có câu chọc chó điên cũng sẽ nhảy tường, chọc thỏ giận cũng sẽ cắn người sao, càng huống chi đám lính này không phải thỏ chó mà là sài lang a. Hiện tại bọn chúng hừng hực khí thế thấy chết không sợ, chẳng những không giảm tốc mà ngược lại còn tăng nhanh tốc độ muốn nhảy qua hố sâu.

Hiển nhiên đám Thiên hạ du nhiên sớm đã tính đến chuyện này, tất cả hố sâu đều được đào vô cùng rộng, không ít kỵ binh không phóng qua được mà rơi xuống hố, bị trúc chông đâm chết. Ngẫu nhiên có vài tên may mắn qua được nhưng vì hố quá rộng khiến đám ngựa xoay sở khó khăn, bộ vó bị tổn thương khiến tốc độ cũng giảm hẳn đi.

Bốn người thấy tình huống cũng không sai biệt lắm, lập tức vung roi chạy vào trong rừng. Việc bọn họ rời đi khiến đám Hung nô phẫn nộ vô cùng, đã không biết có bao nhiêu lính bị mất mạng bên trong hố sâu, cứ thế nhồi nhét đem hố sâu chẳng mấy chốc lấp đầy. Đám quân còn lại cũng không đoái hoài gì đến tính mạng đồng bạn, nhanh như chớp liền giẫm trên thi thể của đồng bào mình mà qua, nhắm thẳng hướng mà tiến.

Khi tới gần rừng rậm, sâu bên trong đột nhiên tuôn ra một rừng mưa tên, khiến đám Hung nô tránh không kịp, lại có hơn phân nửa chết thảm ở bìa rừng. Bọn chúng tựa hồ cũng hiểu cứ ở bên ngoài thế này càng dễ dàng bại lộ thân hình, chạy vào trong rừng mới mong tránh được tên bay đạn lạc. Cứ thế toàn bộ đại quân đều nhắm thẳng rừng rậm mà lao tới.

Không biết ai ở trong rừng nhóm lửa, vừa mới tiến vào không xa đám Hung nô đã bị khói đen nồng đậm khiến cho mất hết phương hướng. Đại quân thiết kỵ Hung nô tựa hồ không đoán được tình huống này, cũng có không ít gã cứ nhắm mắt xông bừa trong đám sương mù dày đặc. Đến khi chủ lực của chúng đều bị đánh cho tan tác, muốn hổ trợ cho nhau một chút cũng không thể.

Một số game thủ sớm đã lẫn trốn xung quanh lặng lẽ mò ra, đem dây thừng được lá cây tinh tế giấu dưới đất kéo lên, cột thật chặt trên thân cây. Chờ bọn họ chuẩn bị xong, nhóm kỵ binh chờ sẳn nãy giờ liền giơ roi giục ngựa, ở quanh khu rừng chạy loạn lên, tạo nên tiếng vó ngựa dày đặc làm đội Hung nô bị nhốt trong rừng vừa sợ vừa hoảng.

Khói đặc che khuất tầm mắt chúng, khiến mắt không thấy gì, bên tai lại truyền đến tiếng vó ngựa, làm cho đám Hung nô bị vây trong rừng đều lo lắng không thôi.

Bọn họ bắt đầu không phân biệt được phương hướng, một lòng chỉ muốn thoát khỏi cánh rừng chết tiệt này nhưng đi chưa được mấy bước đã bị thứ gì đó kéo ngã, những con ngựa bị lộn nhào hí vang thảm thiết, làm những con ngựa khác cũng theo đó hoảng loạn, đội hình cứ thế đã rối lại thêm rối, càng ngày lại càng có thêm nhiều con ngựa bị kéo ngã.

Cơ hồ chỉ khoảng mười phút, đội quân Hung nô trong rừng đã muốn toàn quân tan rã. Lại thêm bị nhóm cung thủ giương tên bắt đầu nhắm bên trong rừng bắn giết, đem đám Hung nô vô phương phòng bị, không chút sức đề kháng hành hạ cho đến chết. Trận đầu, hai đội liên minh toàn thắng, một chút tổn thất đều không có.

Chấm dứt chiến đấu khi bắt tay vào dọn dẹp chiến trường, Bóng đêm bộ dạng cổ quái kéo Lưu Nguyệt còn có Yên Vũ ra một góc lén lút nói thầm, “Ta vẫn nghĩ Thiên hạ du nhiên là một tên quân nhân cứng ngắc cổ hủ, không nghĩ tới lại nhìn lầm người, hắn thế mà lại có thể nghĩ ra được chiêu này, ta còn nghĩ trên đời này chỉ có mỗi Cô Dạ Hàn Tinh mới có thể tính toán ra loại biện pháp này thôi.”

Yên Vũ có chút mờ mịt nói, “Ta cũng có chút buồn bực, theo Thiên hạ du nhiên huấn luyện vài lần, hắn không giống loại người thích dùng kế a. Hơn nữa…. chủ ý hoàn mỹ không chút sơ hổ thế này không có khả năng do hắn nghĩ ra được.” Trong lòng Yên Vũ nghi hoặc so với Bóng đêm không ít hơn. Trong mắt các nàng Thiên hạ du nhiên hoàn toàn là một gã thô nhân, là hình tượng quân nhân điển hình, người như vậy sao có thể nghĩ được loại liên hoàn kế hoàn mỹ như vậy chứ?

Lưu Nguyệt cũng có chút mờ mịt, đành tùy tiện phát biểu một câu, “Hẳn đã cùng những người khác bàn bạc qua đi?” Ba người lặng lẽ trốn một góc nói chuyện vừa lúc bị Tam thiên phát hiện. Xem nội dung tán gẫu của họ, hắn nhịn không được bật cười. Ba cô nàng này bình thường nhìn tùy tiện không nghĩ tới tâm tư lại thận trọng như vậy.

Vì thế Yếu nhĩ mệnh tam thiên chen vào một câu: “Được rồi, các em không cần đoán đâu, liên hoàn kế này đúng là do người mà các em đang nghĩ đưa ra đó.” Hắn vừa nói sau, ba người đồng loạt giật mình, Bóng đêm không rõ hỏi, “Thiên hạ du nhiên không phải nói hắn sẽ toàn quyền chỉ huy ư, sao lại như vậy?”

Yếu nhĩ mệnh tam thiên nhịn không được nhếch mép cười, “Anh ta vẫn là chỉ huy, Hàn tinh là quân sự. Lại nói, cách này vừa không lãng phí người nào mà còn đoạt được thắng lợi, ai là cự tuyệt được chứ?” Sau đó ba người tỉnh ngộ. Yên Vũ cuối cùng chốt một câu, “Quả nhiên, liên hoàn kế hoàn mỹ như vậy chỉ có lão đại mới nghĩ ra được a!”

Nàng vừa nói xong, liền bị Yếu nhĩ mệnh tam thiên ăn phải dấm chua lôi đi. Để lại Bóng đêm cùng Lưu Nguyệt hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu không cần phải nói gian tà cười ầm cả lên.

Ngày kế tiếp, cơ hồ tạo thành quy luật, tựa hồ mỗi tám giờ tối. Mọi người chỉ cần không có chuyện trọng yếu gì, đều sẽ login tập trung trước tám giờ, sau đó chỉnh đội hình cùng nhau đối mặt với đám Hung nô hung mãnh như lang như sói kia. Bọn chúng quả thật không biết mệt mỏi thấy chết không sờn một mực cứ lao tới, mặc kệ là trận đầu hay là những trận sau, vẫn cứ hùng hổ nháo nhào một bước cũng không lùi.

Lúc mới bắt đầu, mọi người còn có chút hưng phấn, dù sao đại chiến quy mô như vậy so với PK, đánh quái bình thường có ý tứ hơn nhiều. Nhưng về sau cứ mãi như thế mọi người bắt đầu thấy chán. Cũng có người vẫn ôm hi vọng trong đầu, rằng Hung nô đã chết rất nhiều cố thêm một chút, chiến tranh sẽ kết thúc thôi.

Nhưng hơn nửa tháng trôi qua, đối phương chẳng những không có kiệt lực, mà còn có khuynh hướng hung hãn hơn, bày bộ dạng quyết đột phá phòng tuyến, có chết không sờn. Điều này làm cho đám liên quân vẫn kiên trì phòng thủ chán nản không thôi. Tuy rằng mỗi lần chiến đấu, dưới sự chỉ huy quyết đoán của Thiên hạ du nhiên, dù có thương vong nhưng vẫn duy trì chiến thắng. Cho dù có xảy ra chút sai lầm, cũng có Cô Dạ Hàn Tinh nhìn ra, lập tức thế cục lại được khống chế.

Nhưng người cùng NPC dù sao cũng bất đồng, bọn họ không thể cứ vĩnh viễn đánh giết thế mãi, ai cũng bắt đầu mệt mỏi xuống tinh thần. Mọi người đã không còn nhiệt tình muốn thử sức như trước nữa, ngược lại còn có chút lực bất tòng tâm. Nói thẳng ra là, hiện tại mọi người còn cầm cự được là nhờ vào nghị lực.

Thiên hạ du nhiên tuy rằng tinh thông đánh trận, nhưng vẫn rất coi trọng sĩ khí, thấy mọi người càng ngày càng không có tinh thần, anh ta không khỏi lo lắng. Vì thế, anh ta lặng lẽ gọi Cô Dạ Hàn Tinh. Ở trước mặt y, người đã sáng tạo ra vô số huyền thoại trong bộ game này, lúc đầu anh ta cũng không cho là đúng nhưng trong suốt quá trình chiến đấu cùng anh ta càng hiểu được, cảm thấy rất thưởng thức cùng kính trọng y.

Cô Dạ Hàn Tinh nghe Thiên hạ du nhiên gọi y, vì thế đứng trên sườn núi không đi quay đầu bình thản ngó người đang tiến tới. Thiên hạ du nhiên nhìn y, đột nhiên trong lòng chợt động. Người này vẫn cứ bình thản thong dong như vậy, tựa hồ không có việc gì có thể khiến tâm tư y xao động.

Bao nhiêu lần chiến cuộc bất ổn, ở thời điểm ai cũng thất kinh, y luôn bình thản đứng ở trước mặt, dùng giọng nói lạnh lẽo bình thản phân phó biện pháp ứng biến, cuối cùng chuyển bại thành thắng. Làm cho mọi người không kìm được vui mừng, ở lúc mọi người ăn mừng, y lại bình thản lui về phía sau, an tĩnh nhìn mọi người náo nhiệt.

Có đôi khi Thiên hạ du nhiên cảm thấy y giống thượng đế trong trò chơi này, bất cứ phát sinh gì trong game y đều có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay. Tuy cách làm việc của y đều rất nguyên tắc nhưng mọi người ai cũng hiểu được, kỳ thật y rất khiêm tốn, không thích rêu rao. Không phải có câu nói là vàng thì ở đâu cũng sáng sao? Cô Dạ Hàn Tinh dù có khiêm tốn, vẫn khiến cho người chú ý, chỉ cần y xuất hiện ở đâu là ở đó sẽ có người bị y hấp dẫn.

Thiên hạ du nhiên hoàn hồn lại, không khỏi phiền nảo hướng Cô Dạ Hàn Tinh xin giúp đở, “Hàn tinh, ngày nào cũng đánh như vầy, cũng không biết tới lúc nào mới xong. Ngươi có chủ ý gì không?” Cô Dạ Hàn Tinh chậm rãi đảo mắt, nhìn về phí thảo nguyên xa xa, bình thản nói, “Tiếp tục kiên trì vài ngày, sắp có biện pháp.”

Tuy không biết y có biện pháp gì, nhưng Thiên hạ du nhiên tin tưởng thực lực của Cô Dạ Hàn Tinh, người này sẽ không khiến cho người khác phải thất vọng. Chỉ cần y nói sắp có biện pháp, vậy trong lòng y nhất định đã có chủ ý, chính là thời cơ chưa tới mà thôi. Thiên hạ du nhiên thấy y cam đoan như thế, lập tức không khỏi vui mừng.

Anh ta muốn mau chóng đem tin tức này thông báo, động viên tinh thần mọi người một chút. Chẳng mấy chốc, Cô Dạ Hàn Tinh đã trở thành linh hồn của khối liên minh này, một lời y nói còn hơn trăm ngàn câu cam đoan của người khác. Thậm chí đến thành viên của Thiên hạ hội, cũng trở thành fan cuồng của y, thề sống chết cũng trung thành với y.

Quả nhiên, có lời nói của Cô Dạ Hàn Tinh. Sĩ khí mọi người tăng mạnh, chỉ nghĩ tới việc cuộc chiến kéo dài cả tháng này cuối cùng cũng chấm dứt, trong lòng ai cũng nhịn không được mong chờ. Càng khiến cho bọn họ tò mò là, không biết Cô Dạ Hàn Tinh tột cùng là dùng biện pháp gì để khiến đám Hung nô như lang như sói kia bị dập cho một trận đến không thể đứng dậy nổi? Tuy suốt một tháng nay, đủ loại thứ chuyện, vừa kinh ngạc vừa cổ quái đều xảy ra, bọn họ sớm đã quen với những ý tưởng bất chợt của Cô Dạ Hàn Tinh.

Nhưng muốn hoàn toàn chấm dứt trận chiến này, đây là chuyện dễ dàng sao. Tuy mọi người đều có chút khó hiểu, nhưng ai cũng không có hoài nghi lời y nói. Có một số người chính là như vậy, lời họ nói ra so với thánh chỉ còn có giá trị hơn, chẳng khác nào chân lý từ xưa tới nay cả. Y nói có thể chấm dứt, mọi người sẽ không tưởng tượng được nhưng vẫn kiên trì tin tưởng, không chút nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.