Dưỡng Thành

Chương 427: Khai Nghĩa Thời Thần.




Tiêu Hành đi đến trước mặt hai người, không thèm liếc mắt nhìn A Hạo một cái mà chỉ dùng gương mặt lạnh lùng nhìn Kỳ Tuyển.

Kỳ Tuyển là người thông minh, sao có thể không biết trong lòng nam nhân trước mặt đang nghĩ gì? hắn hiểu được Tiêu Hành này thân phận tôn quý, lại có dung mạo hơn người, hơn nữa còn là đệ tử của họa sư nổi tiếng nhất Đại Tề Hàn Minh Uyên, mỗi một điểm này đều khiến các vị cô nương động tâm, huống chi hắn còn sở hữu tận ba điểm. Kỳ Tuyển thất thần cười cười, mặt mày sáng lạng giống như đang đắm chìm trong gió xuân lại tựa như ánh mặt trời giữa mùa đông giá rét.

Tuy dung mạo của Kỳ Tuyển không thể so bì với Tiêu Hành nhưng cũng là một nam tử anh tuấn, huống chi giờ phút này mỉm cười lại càng khiến người lân cận khó mà nhịn được.

Kỳ Tuyển vẫy tay với A Vũ: 

""Lại đây, chúng ta đi tìm nhị tỷ của đệ.’’

A Vũ cũng là một hài tử thông minh, thấy tình hình không ổn tất nhiên là đi theo Kỳ Tuyển tìm nhị tỷ.

A Hạo hiểu được lúc này thế tử tâm tình không vui, lại cảm thấy có chút kỳ quái. Vừa rồi thế tử và A Vũ ở chung một chỗ, nhìn bộ dáng này khônggiống như A Vũ chọc giận hắn, đang yên đang làg lành vì sao lại tức giận?

A Hạo thật sự không hiểu, chỉ thoáng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: 

""Thế tử có chuyện gì vậy?’’

hắn có chuyện gì?

Tiêu Hành trong lòng thầm cười, sau đó phất tay áo xoay người đi tới phía trong Mai Lâm.

Theo bản năng, A Hạo liền đi theo. Lúc này nàng cũng cảm nhận được, tâm tình của thế tử không vui là bởi vì nàng---nhưng nàng rõ ràng là không có làm gì chọc giận hắn mà.

A Hạo cảm thấy rất oan uổng.

Cứ như vậy, Tiêu Hành đi tới phía trước, A Hạo lại đi theo ở phía sau.

Người đi trước không nói lời nào, người đi sau cũng không dám hé răng.

Tiêu Hành thực rất tức giận, hắn hiểu được hai người không xảy ra chuyện gì mà cái hắn tức giận là bản thân mình. hắn xưa nay luôn xem thường những chuyện ghen tuông này nhưng cứ đến lượt hắn thì chuyện này phát tác so với người khác còn nặng hơn---mặt của một cô nương có thể cho một nam tử xa lạ tùy ý sờ sao?

Lúc này Tiêu Hành đã hoàn toàn quên, chính mình đối với tiểu cô nương nhà người ta thế nào trộm hương trộm ngọc, thế nào hạ lưu vô sỉ.

Hàn tiên sinh từng chỉ cho hắn cách kìm chế, lại không nói cho hắn biết khi đã phát tác thì làm cách nào để xử lí. Hàn tiên sinh là tiền bối, ở phương diện này so với hắn cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể tự mình cân nhắc, một bước này phải đi từ từ vậy.

Nhưng trong lòng hắn lại kìm nén không được.

hắn muốn thấy là ánh mắt ái mộ của nàng chứ không phải ánh mắt cung kính như hiện nay, lúc nào cũng xem hắn là chủ nhân. Thậm chí một thanh mai trúc mã nhiều năm không gặp cũng còn thân mật hơn so với hắn.

Tiêu Hành nắm tay áo thật chặt, giận muốn sôi máu.

đi đã gần nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy người phía trước dừng lại. A Hạo chợt cảm thấy có chút buồn cười, thế tử hai mươi sáu tuổi rồi mà tình tính còn giống trẻ con như vậy. Nàng theo bản năng cong cong môi, bước đi cũng không xong, thất tha thất thểu té ngã ra trên mặt đất.

thật sự là vui quá hóa buồn.

Người phía trước rốt cuộc cũng dừng lại.

A Hạo chật vật quỳ rạp trên mặt đất, áo khoác trên người dính đầy bông tuyết. Nàng hiểu được lúc này trong mình rất khó coi, mắt cá chân có chút đau, chắc chắn là bị trẹo rồi. Nàng không vội đứng dậy, chỉ ngẩng đầu mấp máy môi nói: 

""Thế tử?’’

Tiêu Hành thấy nàng ngã trên đất thì đau lòng không thôi, lúc này mới quan tâm đi xem chân nàng. cô nương xưa nay đều hơi mảnh mai, mới ngã một cái liền không cẩn thận mà bị thương chân. Mày Tiêu Hành nhăn lại, nhỏ giọng ôn nhu nói: 

""Có đau không?’’

A Hạo lắc lắc đầu nói: 

""Thế tử, chúng ta trở về đi.’’ nói xong, nàng liền chuẩn bị đứng lên. Chỉ là vừa mới đứng dậy lại thấy nam nhân bên cạnh dùng sức cầm cánh tay nàng đỡ nàng lên. A Hạo cúi đầu nhìn bàn tay to đẹp, không còn cảm thấy đau ở mắt cá chân nữa. Lúc nàng đang suy nghĩ lại nhìn thấy thế tử cởi áo choàng ra rồi khoác lên người nàng.

Áo choàng mang theo nhiệt độ cơ thể của nam nhân, còn có mùi hương nhàn nhạt, thoáng chốc cổ mùi hương đó tràn ngập toàn thân. A Hạo tùy ý nhìn người trước mặt đeo thắt lưng cho nàng, một lát sau mới hoàn hồn, nói: 

""Thế tử, ta không lạnh.’’

Tiêu Hành không nói gì. Lạnh hay không, đều phải mặc.

Làm xong, liền quay lại hạ người xuống.

Nhìn tư thế này, A Hạo có chút ngơ ngẩn…Thế tử đây là muốn cõng nàng sao?

Tiêu Hành lại nói: 

""Tuyết rất lớn, mau lên đi.’’

Ở trong mắt A Hạo, thế tử lúc nào cũng là người cao quý. Ở phủ Tĩnh Quốc Công, cũng không người nào dám xem thường hắn. Nhưng người cao quý như vậy sao có thể cõng nàng đây? Nghe giọng thế tử có vẻ không kiên nhẫn, A Hạo suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là leo lên.

Lưng nam nhân rất rộng lớn và rắn chắc, A Hạo do dự một chút, đem tay mình quàng qua vai thế tử.

Tuyết càng lúc càng lớn, nàng nhìn bông tuyết dừng ở trên đầu hắn, liền duỗi tay nhẹ nhàng phủi giúp. Ở trong lòng A Hạo, người như thế tử khôngnên dính một hạt bụi nào.

Tiêu Hành cong cong môi, có chút hưởng thụ, cảm giác như chủ nhân đang âu yếm đại cẩu.

hắn đi rất ổn định, chẳng giống như là đang cõng thêm một người. A Hạo có chút không được tự nhiên, cảm thấy chính mình lúc này phải nói cái gì mới tốt: 

""Thế tử, ta có phải rất nặng không?’’

Giờ phút này tâm tình của Tiêu Hành thực tốt thế nên hoàn toàn quên mất vừa rồi mình giận đến tím mặt. Tiểu cô nương trên lưng vóc người nhỏxinh, cõng lên cũng không quá nặng. Chắc là mấy tháng nay nàng vẫn luôn ở cạnh hắn nên hắn cũng biết nàng béo lên một chút. hiện giờ cõng nàng, thật ra một chút cũng không nặng. Nàng vẫn còn chưa đủ béo đâu.

Tiêu Hành trả lời đúng sự thật: 

""không nặng.’’

A Hạo nghe xong, trong lòng vô cùng khó hiểu. Nàng biết rằng đa số nam nhân đều thích thể hiện, nàng tuy vóc dáng có nhỏ một ít nhưng cũng là một cô nương làm sao lại không nặng được? Chỉ là nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày thế tử sẽ bỏ qua thân phận cao quý của mình mà cõng nàng.

Nàng biết rõ, lần này thế tử đến nhà nàng thật không hợp lẽ thường, nhưng khi đó nàng chỉ sợ thế tử sẽ tức giận không cho nàng ra phủ thăm người thân nên cũng chẳng để tâm. Nàng cũng hiểu tính tình của nương mình, thấy thân phận của thế tử, sao có thể bỏ qua?

---nhưng nàng sẽ không để những việc này phát sinh.

Nghĩ tới cái gì, A Hạo hỏi: 

""Thế tử tính khi nào trở về?’’

Lời này nghe như muốn đuổi khách. Tiêu Hành nhăn mày nhưng thật ra hắn cũng không tính ở lâu. Người nhà nàng hắn đa phần đều không thích, Lục Viễn Nhữ và Tiết thị là cha mẹ nàng, hắn mới cố chịu đựng; muội muội của nàng tham hư vinh nhưng hắn hiểu được đối với người thân cũng là thậttình; chỉ có một đệ đệ là hợp ý hắn.

""Ngày mai đi.’’ Tiêu Hành trả lời.

Tuy trong lòng đã dự kiến nhưng A Hạo vẫn có chút mất mát. A Hạo rũ mắt xuống, thầm nghĩ: Nàng còn nghĩ sẽ ở cùng với đệ đệ thêm mấy ngày nữa.

Thấy người trên lưng không nói, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được biểu tình của nàng, Tiêu Hành nói: 

""Còn hai ngày nữa là Tết Thượng Nguyên, ta đã đồng ý với A Vũ sẽ dẫn hắn đi Yến Thành xem pháo hoa. Ngày mai người dẫn theo A Vũ và muội muội đi đến biệt viện của ta ở hai ngày, chờ xem xong pháo hoa ta sẽ bảo Trúc Sanh đưa họ trở về.’’

A Hạo tức khắc lộ ra vẻ vui mừng, không nghĩ thế tử sẽ chu đáo như vậy. Khóe miệng nàng giơ lên, ngữ khí kích động nói: 

""Cảm ơn thế tử.’’

Tiêu Hành khóe miệng cười cười, nhàn nhạt ""Ừ’’ một tiếng, trong lòng có chút đắc ý.

A Hạo an tĩnh dựa vào lưng của nam nhân, nghe thấy mùi hương trên người hắn, nhất thời cảm thấy mê mẩn.

Nàng lẳng lặng nhìn cái ót hắn, có chút ngây ngốc.

Nàng chỉ là tiểu cô nương mới đến tuổi cập kê, chưa bao giờ cùng nam tử thân cận như vậy. Thế tử là nam nhân, nếu nói nàng một chút cũng khôngđộng tâm là giả. Nhưng là nàng hiểu được, thế tử là người cao quý, hơn nữa đến Giang nhị cô nương tài mạo song toàn còn bị coi thường, càng đừng nói là nàng.

Lúc này, trong lòng của Tiêu Hành lại không nghĩ giống vậy.

Người trên lưng nói chuyện, thở ra hơi nóng phả vào cổ hắn giống như lông vũ chậm rãi lướt qua.

Trong lòng Tiêu Hành có chút dao động, hắn cảm thấy tại nơi này, nếu mình khi dễ nàng cũng không ai biết được. Nàng thành thật như vậy, sẽ khôngdây dưa cùng nam nhân khác nữa. Bất quá cái này chỉ là suy nghĩ của hắn thôi. Hôm nay hắn thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.

Chính là----

Cơ thể của tiểu cô nương dính sát vào hắn, chỗ đẩy đà mềm mai kia đè ở trên lưng hắn, mỗi bước đi liền cọ xát một chút…Tiêu Hành nhớ tới ngày xưa hai người ở trên giường thân mật, nhất thời trong lòng có chút ngứa. hắn là một nam nhân bình thường, lúc trước cho rằng cả đời này cũng sẽ khônggặp lại nàng, nên luôn giữ tâm không dục niệm, nhưng khi gặp lại nàng hắn liền không điều khiển được mình mà nhớ đến chuyện kia.

Nếu nàng biết được trong lòng mình tràn đầy ý nghĩ xấu xa, nàng có lẽ sẽ bị dọa mà chạy mất.

Nhưng cùng cô nương mà mình thích vui vẻ cũng là chuyện bình thường mà. Tiêu Hành nghĩ như thế.

Tiêu Hành tiếp tục cõng A Hạo, lúc này cũng không để ý tới cảnh trí ở Mai Lâm chỉ mang theo người trở về Lục gia. May là chân của nàng cũng khôngquá nghiêm trọng, nhờ lão bà bà ở đầu thôn xoa một chút liền khỏi, chẳng qua mấy ngày nữa không nên đi lại quá nhiều.

Trong nhà, A Vũ nhìn Tiêu Hành bên cạnh, há miệng thở dốc, một lúc lâu vẫn chưa nói gì.

A Vũ tuổi còn nhỏ, bộ dáng muốn nói lại thôi có chút buồn cười.

Tiêu Hành tâm tình tốt, liền xoa đầu cậu bé, nói: 

""Ngươi muốn nói cái gì thì nói đi.’’

A Vũ nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn Tiêu Hành nói: 

""Tiêu đại ca, huynh có phải thích đại tỷ của đệ không?’’

Nghe vậy, Tiêu Hành ngẩn người, hiển nhiên hắn chưa nghĩ tới A Vũ sẽ hỏi cái này.

A Vũ lẩm bẩm nói: 

""Kỳ thật đệ rất thích Tiêu đại ca làm đại tỷ phu nhưng đệ nghe nhị tỷ nói, đại tỷ của đệ chỉ có thể làm di nương của Tiêu đại ca…’’ Cậu bé cúi đầu: 

""Đệ không muốn để đại tỷ làm di nương, như vậy sẽ bị khi dễ. Cho nên Tiêu đại ca…Huynh đừng để đại tỷ của đệ làm di nương có được không?’’

Tiêu Hành bị đứa trẻ chín tuổi làm cho nói không nên lời.

Tiê Hành nghĩ nghĩ, nói: 

""Nhưng nếu đại tỷ ngươi chấp nhận thì sao?’’

A Vũ lắc lắc đầu, ngữ khí kiên định nói: 

""Đệ khẳng định đại tỷ không muốn.’’

Tiêu Hành không hỏi nữa, hắn cũng hiểu là nàng không muốn. Từ khi gặp lại nàng, trong lòng hắn đã sớm có tính toán. hắn căn bản không muốn nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất.

Mà lúc này, A Hạo đang ở trong phòng sửa sang lại đồ đạc.

Thanh Thanh nghe tỷ tỷ mình nói xong, vui mừng đến chịu không được, chạy nhanh đi thu xếp đồ đạc, đem xiêm y đẹp nhất của mình mặc lên. Nàng ngồi bên cửa sổ, lấy một cây châu thoa cài lên tóc, đây là sáng nay A Hạo đưa cho nàng. Nàng kích động nói: 

""Tỷ, Tiêu thế tử đối với chúng ta thật tốt.’’ Nam nhân tốt như vậy, làm tỷ phu của nàng thì tốt biết bao.

A Hạo hiểu được muội muội thích nhất là xem náo nhiệt, trước mắt có thể vào thành thưởng thức cảnh đẹp của Tết Thượng Nguyên, tất nhiên là vui mừng không thôi. Nàng nói: 

""Nhưng mà muội cần phải nhớ rõ, thế tử là chủ tử, đừng nên quá hồ nháo.’’

Thanh Thanh gật đầu liên tục nói: 

""Tỷ, muội biết giữ chừng mực mà, sẽ không gây chuyện đâu.’’ Trong lòng lại nói, Tiêu thế tử đối với A Vũ khẳng định là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Ngày kế Tiết thị tỉnh dậy, liền thấy trưởng nữ đang làm việc ở phòng bếp.

Hai ngày nay nàng cũng không cùng con gái nói chuyện nhiều nhưng bây giờ lại phải đi rồi. Tiết thị nhìn con gái đang xoa mặt, nghĩ nghĩ mở miệng nói: 

""A Hạo, con xem …Con hôm nay liền đi rồi. Cha con cả ngày không làm việc, nhà chúng ta ở đây không có ai thân thích, trước mắt chỉ có thể dựa vào con.’’

A Hạo làm sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tiết thị?

Nàng cũng không phải là không biết suy nghĩ. Hôm nay mình phải đi nhưng người mẹ này của nàng lại không lộ ra nửa điểm luyến tiếc mà lại đi nói tới chuyện này. Động tác xoa mặt của A Hạo dừng lại, không có nhìn Tiết thị, chỉ nói đúng sự thật: 

""một trăm lượng bạc kia là tiền con tích góp. trên người con không có tiền. Hơn nữa…Con đã tính hai mươi tuổi liền có thể ra phủ gả chồng. Nương, con cũng không cần của hồi môn, tất cả bạc con tích góp được đều đã đem cho người, về sau…Về sau con muốn tự mình quyết định.’’

Tiết thị ngẩn người, không nghĩ tới nữ nhi luôn luôn ngoan ngoãn sẽ nói ra những lời này.

Trong lòng nàng nhất thời tức giận. Tiêu thế tử kia tuy tới nhà bọn họ nhưng ngoài lễ gặp mặt ra thì cũng không cho nàng cái gì cả. Tiết thị ninh mi, cười lạnh nói: 

""Như thế nào? Bây giờ trèo cao rồi liền quên cha mẹ?’’

Trái tim A Hạo hoàn toàn đóng bang, bắt đắc dĩ cong cong môi, nghiêng đầu nói với Tiết thị: ""Nương nếu nghĩ như vậy, nữ nhi cũng không còn gì để nói. Lần này nữ nhi có thể trở về, trong lòng thực vui mừng, có thể thấy được người thân của mình thì tất cả oán niệm cha mẹ trước đây của con đều không để trong lòng. Hôm nay rời đi vốn dĩ trong lòng con cũng không muốn, nhưng là…’’ A Hạo dừng một chút, tiếp tục nói: 

""Trước mắt nghe những lời này của nương thì con đã không còn gì luyến tiếc.’’

Tiết thị tức khắc liền sửng sốt.

Ba năm qua, trưởng nữ này vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn nhưng trong lòng thì đã thay đổi rất nhiều.

Hơn nữa---

Trước mắt nàng thật là không thể chọc vào.

Tiết thị một bụng tức giận, xoay người đi ra ngoài. Hôm nay hai đứa con nhỏ của nàng đều phải theo trưởng nữ cùng Tiêu thế tử đi vào thành ở mấy ngày, nàng sao có thể không lợi dụng cơ hội tốt như thế này? Nàng hiểu được Tiêu thế tử thích nhi tử, liền vào nhà sửa sang lại đồ đạc cho nhi tử, dặn dò nói: 

""A Vũ, trước mặt Tiêu thế tử, con nên biểu hiện cho tốt…Con muốn cái gì, đều nói Tiêu thế tử mua cho con, có hiểu không?’’

A Vũ còn buồn ngủ, đối với Tiết thị lắc đầu, nói: 

""Con chỉ nghe lời của đại tỷ. Nếu muốn cái gì cũng sẽ hỏi ý đại tỷ, Tiêu đại ca dù sao cũng là người ngoài.’’

Tiết thị mở to hai mắt, không nghĩ tới nhi tử sẽ nói ra lời này. Nàng thật đúng là lo lắng nhi tử bảo bối sẽ giống như trưởng nữ, ngữ khí ôn hòa vội nói: 

""Con nhìn xem, Tiêu đại ca coi con như đệ đệ ruột, đối tốt với con một chút cũng đúng thôi.’’

A Vũ lại không cảm thấy như vậy, ninh mày quật cường nói: 

""không được, con chỉ nghe lời đại tỷ.’’ nói xong, liền mang giày vào đi xuống giường.

Tiết thị nhìn bóng dáng nhi tử đi ra ngoài, tức giận đến dậm chân.

Hai tỷ đệ này, sao tính tình lại giống nhau như vậy?

Hôm nay tuy phải đi nhưng vẫn dắt theo đệ đệ và muội muội vào thành ở mấy ngày cho nên trong lòng A Hạo cũng không có gì luyến tiếc. Trước lúc đi, nàng đối với Tiết thị khách sáo nói mấy câu, sau đó lại dặn dò Lục Viễn Nhữ uống ít rượu.

Lục Viễn Nhữ thật ra không muốn nữ nhi đi, hốc đều ước đẫm.

Tiết thị vốn đang tức giận, thấy Tiêu Hành đang nhìn, liền làm ra bộ dáng luyến tiếc, ôm trưởng nữ. Tiêu Hành chỉ nhìn thoáng qua liền nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, mặt lạnh băng.

Hôm nay thời tiết tốt, không có tiết rơi.

Tiêu Hành muốn để cho ba tỷ đệ cùng nhau ngồi trên một xe ngựa nên bản thân mới chuẩn bị một con ngựa.

A Hạo không hiểu được con ngựa này từ đâu ra, nhưng nàng biết thế tử rất có bản lĩnh, liền đỡ muội muội lên xe.

A Vũ lại hét lên: 

""Đại tỷ, đệ cũng muốn cưỡi ngựa.’’

A Hạo cong lưng nhìn đệ đệ, nói: 

""Đừng hồ nháo, đi lên đi.’’

A Vũ có chút không vui, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Hành.

Tiêu Hành hiểu ý, đi tới nói với A Hạo: 

""Ta dẫn A Vũ đi cưỡii ngựa một chút, chờ lát nữa thấy lạnh sẽ đưa nó lên xe ngựa.’’

Thế tử đã lên tiếng, nàng còn có thể nói gì đây? A Hạo gật gật đầu, để đệ đệ đi theo phía sau thế tử.

""Chỉ ngồi một chút, lát nữa là phải lên ngựa.’’ A Hạo dặn dò đệ đệ, sợ hắn bị cảm lạnh.

A Vũ nói: 

""Đệ biết rồi.’’ Sau đó liền tủm tỉm cười bị Tiêu Hành bế lên xe ngựa.

Có thế tử ở đó, A Hạo cũng yên tâm. Nàng đang định xoay người lên xe ngựa, lại nhìn thấy lúc thế tử leo lên ngựa trong lòng ngực có đồ rơi xuống.

Nàng theo bản năng khom lưng xuống ngặt dùm hắn, thấy túi tiền trên mặt đất liền ngừng động tác.

Này…

Này không phải là túi tiền lần trước nàng làm mất sao?

A Hạo sửng sốt, thầm nghĩ: Thế tử không chịu nhận túi tiền của Giang nhị cô nương, lại…Lại trộm lấy túi tiền của nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.