Dưỡng Thành

Chương 418: Độ kiếp




Đậu Trạch ở lại phòng bệnh biểu tình có chút mơ hồ. 

Hút hết một điếu thuốc, Hoắc Tư Minh từ bên ngoài bước vào, nói: "Đừng lo lắng, nghỉ ngơi sớm một chút."

Đậu Trạch nhìn hắn, hỏi: "Anh làm sao vậy?"

"Không có gì, chợt nhớ đến công ty có việc quan trọng vẫn chưa xử lý." Hắn mượn cớ rất qua loa, vốn định vỗ vai Đậu Trạch, tay vừa giơ lên lại chợt nhớ đến cái gì đó, bỏ xuống.

Hành lang bệnh viện yên tĩnh.

Đậu Trạch không phải là người suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này nhìn thấy thần thái Hoắc Tư Minh có chút khác thường. Hắn nằm ở trên giường nghĩ một hồi, trong đầu dần dần suy nghĩ về những điều đã qua, đang lúc mơ hồ đột nhiên cảm thấy giữa hai chân ẩm ướt, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện thấy vũng máu còn mang theo bào thai nhỏ bé.

Đậu Trạch bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, mới phát hiện chỉ là giấc mộng, sau đó hắn lại trằn trọc trở mình khó ngủ. Hắn chợt nhớ đến chuyện phản ứng của Hoắc Tư Minh lúc tối,  trong đầu nhất thời có một linh cảm mãnh liệt, bệnh viện trước xét nghiệm kết quả rõ ràng là mang thai, nhưng tới đây đã trở thành khối u. Có phải là khối u?

Hoắc Tư Minh đã nói, hắn không muốn có hài tử, không lẽ căn nguyên chân tướng là như thế?

Đậu Trạch sờ sờ bụng mình, nơi ấy một mảnh bằng phẳng, nếu như giả sử đúng là thai nghén thì cũng đã hơn 2 tháng, hơn 2 tháng... Ngay tuần trước, hắn còn mắng hai vị bác sĩ kia là đồ lang băm, lúc này lại muốn tin sao? Nếu nhưng đúng là vậy, rốt cuộc là muốn hay không muốn?

Hắn lấy điện thoại ra nhìn thời gian, 3h42 phút, do dự một chút lại tắt máy, hắn dự định chờ trời sáng lại gọi cho Hoắc Tư Minh.

Đậu Trạch không biết là, Hoắc Tư Minh giờ này đang nằm ngay đơ bên giường bệnh sát bên vách phòng hắn, đôi mắt thâm sâu thẳng tấp nhìn trần nhà.

Hai người cứ thế nằm trong phòng của mình tới hừng đông, Đậu Trạch nhìn thấy mặt trời bắt đầu ló dạng, chấm từng điểm sáng bay lên, lại không đủ dũng khí gọi điện thoại. Hắn liếc nhìn đồng hồ, 5h30 phút, chắc có lẽ Hoắc Tư Minh vẫn còn đang ngủ; vừa liếc nhìn, 6h05 phút, hay là hắn vừa tỉnh lại vẫn chưa rời giường; mãi cho tận đến 7h, Đậu Trạch không thể né tránh, chính là đang suy nghĩ có nên gọi hay không thì điện thoại hắn vang lên...

Hoắc Tư Minh mang theo âm thanh cả đêm không ngủ, hỏi: "Em thức rồi a?"

"...". Đậu Trạch đứng bên cửa sổ cạnh giường, cầm điện thoại có chút run, một lát sau mới đáp: "Tỉnh rồi, vẫn chưa rời giường."

"Vậy là cũng có ngủ, không cần lo lắng, hôm nay công ty có chút việc, có thể sẽ đến trễ tí." Hoắc Tư Minh nói. Hắn có chút sợ chính mình không nhịn được sẽ đem chân tướng nói ra, ngón trỏ cùng ngón cái ma sát một lúc, không ngừng xoa bóp, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

Đậu Trạch há miệng, qua một lát hỏi: "Hoắc Tư Minh, tôi có phải đang mang thai?" Tiếng nói của hắn gần như bình tĩnh, nhưng hàm răng lại run rẩy vang vọng. Bên kia không hề trả lời, hắn chỉ nghe được một tiếng rầm, đồ vật rơi xuống đất, hắn gọi một tiếng Hoắc Tư Minh, bên kia không hề trả lời, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập, nghe tiếng cửa phòng mở, cuối cùng hắn nghe được cửa phòng của mình vang lên.

Trong nháy mắt Đậu Trạch đã hiểu ra mọi chuyện, hắn cúp điện thoại, đi đến cửa phòng, ngoài cửa là Hoắc Tư Minh đang đứng, vẻ mặt tiều tụy, râu ria xồm xàm. Hắn nhìn, hỏi: "Tôi thực sự mang thai?"

Hoắc Tư Minh hạ mi mắt gật đầu, định mở miệng, lại bị Đậu Trạch một quyền đánh vào mặt. Hắn bị đánh đến nổi nghiêng đầu qua một bên, tóc rải rác ở thái dương, liền đứng lên, cũng không phòng thủ, tiếp theo lại bị đạp một cước.

Chân dài của Đậu Trạch rất mạnh mẽ, sau khi dùng sức đạp lại không dễ chịu, hắn ngồi sập xuống đất ôm bụng, khắc chế rên rỉ một tiếng. Sau đó Hoắc Tư Minh không sợ chết đuổi theo hắn hỏi: "Hôm nay có muốn làm phẫu thuật?"

Đậu Trạch cắn răng phát ra âm thanh, hắn bỏ về phòng bệnh, cũng không biết là phải làm gì? Thu dọn đồ đạc bỏ đi à? Khối thịt trong bụng kia nên làm thế nào? Có nên sinh ra hay không?

Hoắc Tư Minh từ bên ngoài hành lang bò lên, đi theo hắn vào phòng bệnh, nói: "Tôi muốn giữ đứa bé này, nhưng nếu sinh ra, em sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Lần này, Đậu Trạch ngay cả ngón tay cũng bắt đầu run, hắn đứng đó nửa ngày, không biết là nên tiếp tục đánh Hoắc Tư Minh một trận nữa hay nhổ nước miếng vào mặt hắn.

Bất ngờ chuông điện thoại vang lên đánh vỡ không khí căng thẳng trầm mặc, Đậu Trạch bình phục tâm tình, một hồi lâu mới nhấc máy, bên kia truyền đến âm thanh khắc chế nghẹn ngào của Đậu Nguyên: " Tiểu Trạch...cha...Ung thư tái phát..."

Đậu Trạch cảm giác đầu mình có chút trống rỗng, hắn luôn cảm tạ trời cao có đức hiếu sinh, giờ khắc này không nhịn được muốn nói một câu- thiên đạo bất công.

Đậu Nguyên đợi suốt nhưng không nghe hắn trả lời, sốt ruột gọi tên của hắn: Tiểu Trạch! Tiểu Trạch!...

Hoắc Tư Minh nhìn thấy vẻ mặt của hắn không đúng, tiến đến muốn đỡ một cái, Đậu Trạch liền vứt tay hắn sang một bên hét lớn: "Đừng động vào tôi!"

Hắn không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên làm ra động tác đầu hàng, nói: "Được, tôi không động vào em, em đừng kích động."

Đậu Trạch tắt máy, sau đó trừng mắt gom hành lý, Hoắc Tư Minh đứng ở đằng kia, nhìn hắn nói: "Nếu như em không muốn, có thể xem như không có việc gì xảy ra, vậy thì xem là một khối u mà thôi, cắt đứt là được rồi..."

"Con mẹ nó anh im cho tôi!" Đậu Trạch lớn tiếng tức giận mắng, hắn đi tới trước Hoắc Tư Minh, dùng tay chỉ vào mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi chính là cầm thú! Không bằng cầm thú! Ngươi là ra dáng vẻ như thế để kết bạn nhiều năm với tôi như vậy, liền buổi tối hôm đó có phải là?! Bây giờ được rồi, tôi mang thai con anh! Tôi là cái gì? Tôi tính là gì?" Càng nói âm lượng càng yếu dần, khóc nức nở: "Đồ tạp chủng, khốn kiếp...."

Hoắc Tư Minh đưa tay đem hắn vào lồng ngực, Đậu Trạch một chưởng càng làm hắn lảo đảo.

Từ bệnh viện đi ra là 10h, cũng sớm đến thời gian phẫu thuật. Hoắc Tư Minh đưa hắn đến bệnh viện của Đậu Ái Quốc, trước khi đi nói: "Tôi với viện trưởng đây có giao tình, nếu như cần, có thể đem bá phụ đến đây hoặc là..."

Hắn còn chưa nói hết, Đậu Trạch rầm một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó chạy thẳng đến bệnh viện.

Trong bệnh viện bầu không khí cũng không khác tưởng tượng của hắn, Đậu Ái Quốc nằm trên giường bệnh đang truyền dịch, một bên nhìn Đậu Nguyên bận bịu bới cơm vừa nói: "Con đi chăm sóc cho con bé đi, không cần phải chú ý đến ta, ở đây có mẹ con rồi." Ông cùng Tạ Tiểu Nam cùng ở một bệnh viện, cũng cho tiện chăm sóc hai người bọn họ.

Đậu Trạch sáng sớm mặt cũng chưa rửa, trực tiếp chạy tới, người nhà đều cho rằng hắn đi công tác, giờ khắc này xuất hiện, làm mọi người có phần giật mình.

Đậu Nguyên hỏi: "Em về lúc nào?"

Đậu Trạch hơi phản ứng, nói: "Sáng sớm hôm nay mới vừa xuống xe lửa."

"Hoang mang hoảng loạn chạy đến đây làm gì? Cha ở đây cũng không có chuyện gì." Đậu Ái Quốc trong miệng nói như vậy, trong lòng lại nghĩ rằng hắn rất hiếu thảo.

Đậu Trạch nghe ông nói vậy, liền đã hiểu, Lưu Thanh cùng Đậu Nguyên không đem chuyện chuẩn bệnh thật sự nói cho ông. "Cha không có chuyện gì, ngược lại vừa đi công tác về chỉ nghỉ một ngày, nên về nghỉ ngơi."

Lưu Thanh nhìn hắn có chút đau lòng, nói: "Nhanh vào phòng vệ sinh rửa mặt đi, căn tin có bán điểm tâm, con ăn gì? Mẹ đi mua."

Đậu Trạch đi về phía phòng vệ sinh để rửa mặt nói: "Không cần, con ăn ở trạm xe lửa rồi."

Giường bệnh kế bên cũng có một người vừa mới đi kiểm tra về, lúc trở lại nhìn thấy cả nhà bọn họ, cảm khái nói: "Thật sự là tốt, con cháu đều hiếu thuận."

Đậu Ái Quốc trên mặt cười xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, ngoài miệng khiêm tốn: "Vâng, mấy đứa không có tài cán gì, chỉ có được là biết chăm sóc cho lão già này..."

Đậu Nguyên đi ra ngoài vứt rác, lại đứng ở hành lang chờ Đậu Trạch, chị em hai người ngầm hiểu ý đi tới nơi khác mới nói: "Cha vừa đến kiểm tra mới trả 1 vạn tệ nằm bệnh, hai ngày trước kiểm tra cũng mất hết không ít.... Em cũng biết, lúc trước vì cháu nó bệnh, trong nhà bán không còn gì, chỗ chị tiền dư lại không nhiều, em xem một chút, nếu được nên mượn bằng hữu một ít tiền..."

Đậu Trạch còn chưa kịp nói chuyện, liền bị nàng trách móc, lúc này một câu cũng nói không được.

Đậu Nguyên nói tiếp: "Chị đang cùng Tạ tuấn đang tranh chấp, nói là con bé đang đợi xin thận, nên có thể tranh thủ một ít tiền."

"Cha bệnh như thế nào?"

"Phải làm giải phẫu, mới khống chế được, có thể sống được mấy năm, còn nếu không, chắc chỉ kéo dài được vài tháng...". Đại khái là mức sống của nàng khốn khổ trăm điều, đã làm cho Đậu Nguyên mất cảm giác, sáng sớm nàng vừa nghe tin dữ có chút kích động, giờ khắc này trở nên bình tĩnh lạ thường.

Hắn lại hỏi: "Con bé bên đó thế nào?"

"Vốn là bác sĩ nói đã lo chuyện xin thận được tám chín phần, sau đó lại không thấy đề cập đến nữa. Có điều không đề cập đến cũng được, cha bên này cần dùng tiền hơn, con bé bên kia có thể kéo dài được..." Đậu Nguyên nói: "Bên chị đã hết cách, chị mượn đồng nghiệp khắp nơi, bây giờ không ai cho mượn cả."

Đậu Trạch hiểu ý nàng, nói: "Em đây còn 10 ngàn, chờ một chút em sẽ chuyển sang thẻ của ba, chị hãy lấy nộp phí."

Đậu Trạch đứng bên ngoài một lúc, cả sáng không ăn cơm, lại gặp phải đả kích, hiện tại có phần hạ đường huyết. Người nhà đều cho rằng hắn ở trên xe lửa cả đêm không ngủ, trở về phòng liền bị Đậu Ái Quốc đuổi về ký túc xá: "Nơi này không có chuyện gì, con ở lại chăm sóc cũng không nhanh khỏi hơn đâu, đi về nghỉ ngơi đi."

Hắn cũng thật sự muốn về, tiền bạc cần xoay sở, ở lại cũng không phải là cách.

Buổi trưa Hoắc Tư Minh gọi điện, hắn không bắt máy, một lát sau nhận được tin nhắn, viết: "Mặc kệ em quyết định thế nào, tôi đều tôn trọng em, nhưng chuyện sinh con cần phải nhanh chóng quyết định. Còn chuyện bá phụ, nếu cần hỗ trợ thì nói cho tôi."

Đậu Trạch một giây cũng không do dự, liền xóa tin nhắn.

Lúc trở về ký túc xá, Lưu Dương không có trong phòng, hắn đi làm, trải qua việc mâu thuẫn kia, hai người đã rất lâu không nói chuyện. Đậu Trạch suy tính có nên hay không mượn tiền hắn, lại nghĩ không bằng đi bán thận, lại nghĩ trong bụng có đứa bé, bán bào thai à? Nam nhân mang thai hay không mang thai? Hắn rối loạn nghĩ một hồi, đã nhắn tin cho Khâu Hiểu Lâm nói chuyện mượn tiền. Trong công ty quan hệ cũng không ít, nhưng không tốt đến nỗi có thể mở miệng vay tiền được.

Một lát sau, Khâu Hiểu Lâm trực tiếp gọi điện thoại lại, hỏi hắn xảy ra chuyện gì.

"Cha anh nằm viện, cần tiền gấp."

"Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Khâu Hiểu Lâm hỏi.

"Ung thu dạ dày."

Nàng trầm mặc một hồi, nói: "Chỗ em có 3 ngàn đồng dư, anh gửi số tài khoản cho em, xế chiều hôm nay em đến ngân hàng chuyển tiền qua."

3 vạn tệ có điều như muối bỏ biển, nhưng Khâu Hiểu Lâm không chút do dự đưa ra, cũng thật là bằng hữu tốt. Đậu Trạch cảm tạ. Khâu Hiểu Lâm hỏi: "Số tiền này em sợ không đủ? Nếu được thì vào công ty quyên chút tiền?"

Đậu Trạch do dự trong nháy mắt, nói: "Quên đi, chuyện đó cũng không dễ dàng gì."

Buổi chiều hắn liên hệ được với mấy bạn học đại học, cùng trang lứa cũng như hắn mới vào xã hội, tiền dư nhiều nhất cũng hai, ba ngàn, hơn nữa tiền này nói mượn cũng không phải là mượn được. Đậu Trạch da mặt mỏng, người khác nói gặp chuyện khó xử, hắn nhân tiện nói: "Vậy tôi nghĩ thêm cách khác" Cuối cùng một buổi chiều cũng gần mới có 3 ngàn tệ.

Hắn gấp đến độ khóe miệng bốc lửa, lại cả ngày không ăn. Vào lúc này, Hoắc Tư Minh như ma danh ẩn tích, một buổi chiều không liên hệ với hắn.

Cho đến chạng vạng, Lưu Dương tan tầm trở về, trong tay còn cầm ổ bánh mì trứng gà, nhìn thấy hắn nên hỏi thăm: "Tôi còn tưởng cậu đi chỗ nào sang trọng, mấy ngày nay không gặp cậu, sao bây giờ lại về?" Hai người khập khiễng bắt đầu nói chuyện từ khi mâu thuẫn đến giờ, lúc này Đậu Trạch cũng không đi làm, trong lòng Lưu Dương gần như cân bằng được chút, nói chuyện cũng không nói kiểu châm chọc nữa.

Đậu Trạch đứng dưới mái hiên, không biết Lưu Dương đang đến, lấy lòng hắn, chạy theo hắn xuống bậc thang, nói: "Đi thăm một người bạn ở hai ngày. Lưu Dương, em  có chút việc muốn nói với anh."

"Cái gì? Lưu Dương một bên gặm bánh mì trứng gà hỏi.

"Anh có thể cho em mượn tiền à?"

"Bao nhiêu?" Hắn từ trong túi móc ví ra.

"Anh...Có bao nhiêu?" Đậu Trạch nói có chút khốn khổ.

Lưu Dương lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Làm sao? Cậu hai ngày nay là đi Macao đánh bạc ghi nợ lớn à?"

"Cha em mắc bệnh ung thư dạ dày..."

"..." Lưu Dương trầm mặc một hồi lâu, khả năng là rất hối hận với lời hắn vừa mới nói. "Đậu Trạch, cậu cũng biết, tôi đang chuẩn bị chuyện kết hôn, phòng cưới còn chưa chuẩn bị được, trong tay không có nhiều tiền dư, 2 ngàn có được hay không? Tháng này tôi chuẩn bị chuyển vào ngân hàng, vừa vặn còn để đây."

"..." Đậu Trạch nhìn hắn một lúc, trong lòng không biết là tư vị gì, cuối cùng nói: "Được, đa tạ anh, tháng sau có tiền lương em sẽ trả lại."

Ban đêm bỗng dưng mưa xối xả, tiếng mưa rơi gấp gáp đánh vào của sổ thủy tinh, Đậu Trạch hững hờ một giây sau liền bị phá vỡ cảm giác.

Hắn cả ngày không ăn, trong bụng hài tử không thể không ăn, tiểu quỷ lại náo lên, trong dạ dày khó chịu đến mức muốn bùng cháy. Hắn mò đến phòng bếp, lấy ra một gói mì ăn liền, luộc trứng gà, vừa mới đem tô mì nóng hổi bưng đến bên bàn, còn chưa kịp bỏ vào miệng, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Đậu Nguyên ở đầu kia khàn giọng gọi hắn: " Đậu Trạch! Mau tới đây, chị của ngươi bị người đánh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.