Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 284: Nguy hiểm trong bóng tối




- Trên người ngươi có pháp khí?

Lão già cảnh giới Thần Kiều kinh hảm, không kìm nổi phải lui lại. Ơt thời đại này, hắn không biết có ai có thể dùng một cái vẫy tay cũng đủ đập nát một pháp trận cường đại như vậy.

Nháy mắt, huyết khí hoàng kim của Diệp Phàm hóa thành thần mang màu vàng, dường như có cầm một kiện thần khí thượng cổ khiến những người này lầm tưởng. Bởi vì trong mắt bọn họ, đương thời gần như không thể có được đại thần thông giả như vậy, hoặc là nói dù có cũng sẽ không tới gia tộc bọn họ.

- Thật không hổ là thế lực truyền thửa thượng cổ, khẩu khí cũng thật lớn, muốn chém ta nữa chứ?

Diệp Phàm khoát tay, hút lấy người bị cố định trên vách tương về phía mình.

- Đạo huynh…Chuyện gì cũng từ từ nói. Trước đây chúng ta hiểu lầm, ta nguyện bồi thường.

Hắn vừa rồi nghĩ rằng đang ở trong gia tộc, không lo đối phương gây ra được chút sóng gió này, giờ lại vô cùng sợ hãi.

- Tiểu Tùng hảo tâm cứu ngươi mà ngươi lại muốn giết nó, ngươi lòng lang dạ sói sao?

Diệp Phàm tát xuống một cái, đương trường khiến trên người hắn vang lên âm thnah xương vỡ, nhoáng cái đã vỡ mấy chục căn.

đây cũng chỉ là một cái phách tay nhẹ nhàng của hắn, bằng không, thân là Thánh thể, một chưởng của hắn không nói là 1 người, dù cả Cửu Giang này cũng háo thành bột phấn.

- Ahhh…..

Thanh niên yêu dị này kêu lớn, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Diệp Phàm cảm thấy có chút kinh ngạc, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Diệp Phàm cảm thấy có chút kinh ngạc. Trong cơ thể người này có một đạo tử huyểt, yêu khí nồng đậm, tuy tuổi tác không lớn nhưng đã ở cảnh giới Mệnh tuyền, cũng tính là phi phàm ở địa cầu này.

Khó trách gia tộc này lại bảo vệ hắn như vậy, ban cho hắn cả thần trùy cấp Giáo chủ để hắn hộ thân. Ở thời đại này mà có thiên tư như vậy thật hiếm có, đáng giá tiêu phí lực tài bồi.

- Vị đạo hữu này xin dừng tay, hết thảy đều có thể thương lượng từ từ!

Lão nhân Đạo Cung Bí Cảnh tiến lên, lộ ra vẻ lo lắng. Tới bây giờ hắn còn chưa nhìn rõ trong tay Diệp phàm pháp khí gì.

Vừa rồi, pháp trận bọn họ bày ra bao vây lấy Diệp Phàm ở giữa, nghĩ rằng có thể diệt sát hắn nhưng không ngờ lại vô dụng.

- Còn có gì để nói sao?! Cửu Giang địa bàn của gia tộc các ngươi, không phải ai cũng có thể giương oai! Ta đắc tội với bọn ngươi rồi đó!

Diệp phàm lạnh lùng nói.

Hắn ra tay không hề dung tinh, lại điểm tay ra, Luân Hải người thanh niên kia lập tức tiêu tan. Hắn điểm thêm một cái, Tiên Thai tan rã, không thể tiếp tục tu luyện được nữa.

Hai chỉ của Diệp Phàm phế đi một thân đạo hạnh đối phương, khiến hắn không thể tiếp tụcu con đường tu luyện nữa. Sau đó, Diệp Phàm nghĩ nghĩ, phất tay một cái, yêu huyết từ trong cơ thể hắn bị rút ra, đương trường bị luyện hóa sạch sẽ.

- Ngươi….Khinh người quá đáng!

Lão già cảnh giới Thần Kiều vô cùng tức giận. Một nhân tài hiếm có của gia tộc không ngờ bị người này trực tiếp phế đi, đây chính là trực tiếp cho gia tộc hắn một cái tát!

- Ta khinh người quá đáng? Các ngươi thiếu chút nữa giết chết Tiểu Tùng, ta đến đòi lại công đạo mà cả ta cũng muốn giết luôn, thật là có khí thế quần lâm thiên hạ a!

Diệp Phàm ném người trẻ tuổi kia đi.

- Gia gia, giúp ta giết hắn, đời này của ta xong rồi! Phải nghiền xương hắn thành tro!

Thanh niên yêu dị vô cùng oán độc, hai mắt như phun lửa, căm hận nguyền rủa.

Diệp Phàm thấy thế khẽ cười một tiếng, lại nâng tay điểm ra. Một đạo kim quang bắn tới, xuyên thủng trán người này, biểu tình dữ tợn lập tức đọng lại.

- Ta thu đi đạo hạnh làm hại nhân thế của ngươi, vốn định lưu cho ngươi một mạng nhưng ngươi lại không biết hối cải. Loại tâm tính này, không lưu làm gì cả!

Mọi người nơi này đều biến sắc, ai cũng muốn rút lui. Nhất là lão nhân Đạo Cung Bi Cảnh kia cảm thấy đại sự không ổn, người thanh niên này rất giống với đại thần thông giả trong truyền thuyểt!

- Bất kể ngươi là ai, hôm nay cũng phải chết, không còn mạng mà ra khỏi đây đâu! Cửu Giang này bao nhiêu năm rồi mà không có ai dám khiêu khích Long Tước nhất mạch chúng ta!

Lão già cảnh giới Thần Kiều hét lớn.

Kẻ vừa chết đi chính là cháu ruột của hắn, từ nhỏ được hắn yêu quý. Kết quả này khiến hắn không thể chấp nhận, hắn lập tức hạ mệnh lệnh.

Diệp Phàm không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, nhẹ nhàng hươ tay. Lão nhân kia chưa kịp ra lệnh gì đã lập tức bị rút ra thần hồn, thiêu đốt thành tro tàn. Thân thể hoàn hảo vô khuyết ngã sập xuống mặt đất.

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, ai ai cũng há hốc mồm miệng. Ở giờ khắc này, bọn họ rốt cục hiểu được hơn phân nửa đã gặm phải một khối đát, có thể chọc phải một lão tổ tong còn sống rồi.

- Đến tột cùng là tiểu tử không biết trời cao đất rộng nào dám chạy tới gia tộc ta giương oai?!

Một lão bà chống Long Tước trượng xuất hiện, mái tóc trắng xóa, mỗi sợi tóc tinh oánh, sắc mặt hồng hào, cũng không biết đã sỗng bao nhiêu năm tháng.

- Lão tổ!

Một đám người vội vàng tiến lên nghênh đón, nhất là lão nhân Đạo Cung Bí Cảnh kia lại bước nhanh tới, nhẹ giọng nói:

- Cô tổ, đại sư không ổn, người này có thể có đại thần thông thượng cổ.

Diệp Phàm ngồi trong sảnh, cũng chưa đi ra ngoài, nhìn tháy lão bà này thì chân mày hơi nhíu. Lão nhân này có tu vi Bí Cảnh thứ ba – Tứ Cực! Hắn thật có chút kinh dị. Ở thời đại này không ngờ còn có ngươi tu luyện tới trình độ này.

- Từ thượng cổ tới nay bộ tộc Long Tước ta vẫn sừng sững không ngã, còn chưa có ai dám tới Cửu Giang làm nhục. Hôm nay, ta mặc kẹ ngươi là thần ma gì, nếu đã tới đây cũng đừng hòng chạy thoát!

Lão bà này vung quai trượng, đại sảnh lập tức nổi lên một mảnh thụy khí, một mảnh quang hoa trắng toát nổi lên. Một pháp trận cực kỳ lợi hại xuất hiện, muốn luyện hóa Diệp Phàm.

Bố cục của đại sảnh này thật đặc biệt, Diệp Phàm vừa tiến vào đã để ý tới. Trên mặt đất được lát Yêu Huyết Thạch, có cả dấu vết của năm tháng. Đây là một pháp trận thượng cổ hoàn chỉnh được dời tới nơi này tu kiến, tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh bi lọt vào đây cũng có thể luyện hóa.

Long Tước tộc khi mời hắn tiến vào đây cũng đã sớm tính kế hắn, một khi trở mặt, nếu không địch lại thì ở thời điểm cuối cùng có thể dùng cổ trận luyện hóa hắn.

Đáng tiếc, bọn họ gặp được Thánh thể Nhân tộc, căn bản không biết được sự đáng sợ về đạo hạn và sự khủng bố về thân thể. Sát trận này dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ là vô dụng!

Ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt, quang hoa hừng hực bay múa. Một con Long Tước kêu lớn, dục hỏa mà sinh, bao phủ lấy Diệp Phàm, Tiểu Tùng rất sợ hãi, nắm chặt lấy vai áo của Diệp Phàm, ánh mắt kinh hoàng.

Thần quang lượn lờ quanh thân Diệp Phàm, căn bản không làm gì cả, cứ thong thả bước tới bước lui trong đại sảnh, suy tính đây là cổ trận từ thời nào. Điều này khiến những người bên ngoài trợn mắt há hốc mồm.

- Hắn là…một đại thần thông giả!

Có người nuốt một ngụm nước miếng nói.

- Ở thời đại này….Còn có người mạnh như vậy sao?! Không phải là đều hóa thành tro tàn hoặc rời đi hết rồi sao?!

Bọn họ cực kỳ rung động.

- Xong rồi, đây đúng là một hồi đại kiếp nạn, không ngờ gặp phải một vị cấp tổ tong như vậy. Hắn nhất định là người còn sống sót từ thời thượng cổ!

Mọi người nơi này đều biến sắc, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Phàm điểm chỉ ra, pháp trận hoàn toàn bị phế bỏ. Hắn ung dung bước ra, cả người không nhiễm chút bụi bặm, khiến ai ai cũng không kìm nổi run rẩy.

Mọi người đều sợ run lên. Một người cường đại như vậy đối với những tu sĩ ngày nay mà nói thì gần như có thể xưng là thần minh, phóng mắt khắp thiên hạ cũng không được mấy người.

Diệp Phàm tiến lên, những người này không ngừng rút lui về sau. Hiện tại nói gì cũng đều vô cụng. Chút đạo hạnh của bọn họ mà nói thì căn bản không tính là gì với người trước mặt này.

- Bộ tộc các ngươi có phải hay không có chút hiêu trương thái quá. Ở thời đại này mà còn muốn coi Cửu Giang là địa hàn của các ngươi sao?

Diệp phàm vung tay, một phiến thanh quang hạ xuống, trực tiếp tước đoạt sạch sẽ đạo hạnh của lão bà tóc bạc kia, sắc mặt của bà ta nháy mắt đã không còn chút máu nào.

- Không hỏi rõ trắng đen, vừa mới gặp đã muốn luyện chết ta! Một thân pháp lực của ngươi thật vô dụng, làm một phàm nhân là tốt nhất.

Đây là lão tổ cường đại nhất trong tộc bọn họ, chỉ nâng tay lên cũng đủ cướp đi một thân đạo hạnh, biến thành phàm thể. Điều này khiến ai ai nơi này đều khiếp sợ vô cùng, dù thở mạnh cũng không dám.

Thân thể lão già Đạo Cung Bí Cảnh kia khẽ run lên, khom người thi lễ về phía trước:

- Mong tiền bối khoan thứ, thứ cho chúng ta không biết!

Diệp Phàm liếc nhìn hắn một cái. Đây chính là người ban đầu hô lên Cửu Giang không ai có thể xâm phạm, nói hắn không biết trời cao đất dày, không đi ra khỏi được nơi này.

- Niệm ngươi thức thời, chém đi trăm năm đạo hạnh của ngươi!

Một đại quang lóe lên, thân thể lão già này nhoáng lên một cái, ngã lăn ra đất. Thần sắc hắn thảm thiết biến, tu vi mất đi trăm năm.

- Ta hôm nay không muốn đại khai sát giới. Nếu các ngươi sớm giao ra kẻ thù ác, mọi chuyện đã không có vấn đề gìm dùng lời lẽ nói chuyện được rồi!

Diệp Phàm nói.

Những người này ai cũng nơm nớp lo sợ, không ai dám mạnh miệng lên tiếng cãi lại. Một nhân vật thế này đủ có thể quét khắp thiên hạ, trên đời khó có địch thủ.

Diệp Phàm cũng không làm khó những người khác, kết chỉ thành đao bổ xuống, mở ra mặt đất. Phía trước xuất hiện một tòa địa cung.

Lư Sơn tử khí dũng lai, chìm sâu trong địa cung này, ở giữa có một tòa trận thai thượng cổ, khắc đạo đạo lạc văn, có thể khiến tinh khí địa mạch hóa thành khí trời, tụ lại trong phạm vi mười trượng.

- Khó trách có được tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh.

Diệp Phàm hoàn toàn hiểu rõ thân phận bọn người này. Thủy tổ của họ là một con Long Tước, lập giáo ở Đại Hạ, những người này trong cơ thể cũng có máu huyết Yêu Thần.

- Đại Hạ Long Tước….

Hắn cảm giác có chút khác thường, nhớ tới Đại Hạ Long Tước đao trong truyền thuyết, chẳng lã có liên quang tới tộc này.

Hơn nữa, cẩn thận hỏi lại, hắn biến đại tộc này chỉ là một trong bốn đại chi, cũng không phải là chủ chi của Long Tước tộc. Về phần huyết mạch chính thống của Yêu Thần Đại Hạ Long ở nơi này, bọn họ cũng không biết.

- Tu vi của Yêu Thần Long Tước tu vi tới cảnh giới nào/

Diệp Phàm hỏi tu vi thủy tổ bọn họ.

- Ở thời thượng cổ đã đạt tới Đại Thánh.

Lão bà bị phế đáp.

Cường đại như vậy khiến cho Diệp Phàm vô cùng kinh hãi. Nghĩ tới chủ mạch của Đại Thánh Yêu tộc khẳng định sea rất phi phàm, đáng giá để hắn tìm tới một chuyến.

- Hắn cuối cùng đi tới nơi nào?

Diệp Phàm lại hỏi.

- Năm đó, tổ tiên và Cát Hồng đánh một trận…

Diệp Phàm nghe được lời này thì vô cùng kinh ngạc. Cát Hồng chính là một trong nhân vậ thiên tư trác tuyệt thời thượng cổ, là thủ lĩnh đại giáo thời Đông Tấn, có lưu một kinh thư Bão Phác Tử.

Bão Phác Tử khi rơi xuống phàm nhân có nhắc tới một số Cửu Bí như Lâm, Binh, Đấu, Giả, thường nhân coi chín chữ này có thể trừ tà.

Địa động này rất sau, tiến nhập thẳng một mảnh đại cung rất lớn,tới cuối cùng nơi nơi đều là lối rẽ, nơi nơi đều là cổ động. Người thường xuống đây chỉ sợ sẽ rất dễ bị lạc.

Hơn nữa, sát khí lành lạnh càng lúc càng mạnh, Diệp Phàm dự đoán dù là tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh xuống đây cũng khóc có thể chịu nổi, nếu ở lâu có thể bị ảnh hướng tới bản thân nữa.

- Không có dị tộc thượng cổ nào ẩn tu ở Lư Sơn hơn phân nửa có liên quan tới nơi này. Đây rõ ràng là nơi tuyệt diệt,, nếu ở lâu có thể hóa điệu đạo hạnh, phá bỏ pháp lực, với người bình thường lại là vô hại.

Diệp Phàm lại xuống sâu vài dặm, địa cung càng lúc càng lớn, yên lặng vô cùng, nền đất càng cứng rắn, cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi không có người nào tới đây.

Cuối cùng, Diệp Phàm đi tới sâu trong địa cung. Đây chính là tâm của Lư Sơn, hỏa diễm hừng hực, không khí trầm lặng, phía trước có một tế đàn thật lớn, bị thiết liên khóa chặt.

Tới nơi này rồi, sát khí như hóa thành thực chất, như một thanh sát kiếm đang boong boong, dù là nhân vật cấp Giáo chủ cũng không chịu nôit, không thể tiếp cận. Hơn nữa, hóa diễm nóng chảy đánh tới, dĩ nhiên là hỏa tinh, chỉ tiếp xúc cũng hóa thành tro tàn. Diệp Phàm nếu không có Bồ Đề Tử trong người, dù là Thánh thể cũng khó có thể ở lâu.

Tiểu Tùng kéo áo Diệp Phàm, khẩn trương vô cùng, một đôi mắt lớn liên tục chớp động, bộ dáng sợ hãi.

Diệp Phàm không dừng lại, tiếp tục bước tới, rốt cục thảy rõ thứ có trên tế đàn cuối địa cung này, thần sắc lập tức biến đổi.

Những thiết liên không biết được tọa thành từ tài liệu gì, dù là hỏa tinh cũng không thể nung chảy, khóa chặt một người trên tế đàn màu máu. Loại khí tức năm tháng đánh tới, như đã tồn tại cả ngàn vạn năm.

Không biết là do ánh mắt chiếu lên hay mái tóc người này vốn như vậy, đỏ tươi, lộn xộn như cỏ dại, toàn thân gần như không còn huyết nhục, chỉ còn lại bộ xương khô.

Tinh quang lóe ra trong mắt Diệp Phàm, đứng yên quan sát. Đây là nhân vật cường đại cỡ nào, bị giam ở nơi này. Loại sát khí nơi đây thì dù là Giáo chủ cũng không thể tới gần.

Đáng tiếc, sau năm tháng vô tận, người này không thể còn sống, bị hỏa tinh đốt cho gầy như quy củi, nhìn kỷ còn thấy được thân thể và đầu của hắn đều đã bí chặt đứt.

Năm đó, địch thủ của hắn sợ hắn sống lại mới khóa tại nơi này, duy trì tra tấn vạn năm, khóa trên tế đàn để ma diệt thần hồn đối phương.

Diệp Phàm không tới gần hơn, vì đối phương đã chết, vì trên tế đàn có khắc sát trận, dù là Thánh nhân cũng không muốn tiếp cận.

- Ồ!

Đột nhiên Diệp Phàm kinh hãi, liền lãng không mà đứng, từ giữa không trung quan sát. Trên tế đàn này có khắc một bức thạch đồ, có thể thấy được rất rõ ràng.

- Đây là….

Hắn mở Thiên Nhãn, đây là một góc bản đồi địa hình, địa thế núi rừng rất phức tạp, không biết để chỉ tới nơi nào. Mà khiến hắn kinh hãi nhất chính là bức khắc đồ này được hình thành hơn trăm năm trước, không thể sánh bằng được với tế đàn và những thiết liên đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng.

Diệp Phàm chăm chú nhìn kỹ, càng nhình càng kinh dị. Đây là do người mà thân thể với tứ chi, đầu lìa khỏi thân kia lưu lại, do cánh tay bị thiết liên khóa chặt mạnh mẽ khắc thành.

- Đây rốt cục là ai, ít nhất đã vây khốn nơi này từ thời thượng cổ mà vẫn còn sống tới được hơn trăm năm trước.

Diệp Phàm tin tưởng lúc này đối phưog đã chết, hoàn toàn không có một tia sinh cơ, hơn phân nửa sau khi khắc xong thạch đồ, hoàn thành tâm nguyện mới chết đi.

- Năm đó, hắn bị khóa như vậy, không phải là vì có người muốn buộc hắn giao ra bí mật này chứ?

Hắn cũng không ở lâu, đay là tuyệt địa được hình thành từ thời thượng cổ, biết đâu con có nguy hiểm khác. Một lát sau, hắn đã về tới mặt đất rồi liền rời đi.

Diệp Phàm đang ở Cửu Giang, thuộc tỉnh Giang Tây. Hắn không vội vã, muốn đi tới một nơi khác của nơi này, Long Hổ Sơn.

Long Hổ Sơn chính là Tổ đình của Chính Nhất đạo, ở lịch sử đạo giáo có kế thừa cái cũ, sáng tạo mới, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, có lực ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng mà, đúng lúc này Diệp Phàm bị ảnh hưởng, phá vỡ hành trình của hắn, không thể không thẻ không về thành thị B.

Thân sắc Hứa Quỳnh bất an, mời hắn hỗ trợ vì Dương Hiểu sắp Nam hạ, tái nhập Bát Lĩnh Sơn để khai quật đại mộ từ thời Chiến Quốc.

- Nói cho hắn không cần đi là được rồi.

- Ta đã nói rồi nhưng con mọt sách này ngày thường chất phác mà đã hạ quyết định thì dù đập nát đầu cũng phải làm. Hắn nói không cần xâm nhập vào lòng đất mà chỉ khảo chững những văn vật bên ngoài mà thôi.

Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, bảo nàng hãy yên tâm, sẽ cùng đội các nhà khảo cổ học này một đường Nam hạ, đi tới Giang Lăng Huyền.

Nghe nói, thời gian gần đây tòa cổ mộ này xuất hiện một ít chuyện rất thần quái, khiến nơi đó lâm vào khủng hoảng. Trên đó hạ tử lệnh, làm cho bọn họ lần này muốn tìm hiểu rõ ràng, không tiêc vận dụng quân đội hỗ trợ khai quật, về mặt nhân thủ cũng đủ dùng.

Bát Lĩnh Sơn được tạo thành từ tám dãy núi, có hình thái như quần long, ở thời cổ gọi là Long Sơn, xây dựng rất nhiều vương mộ.

Diệp Phàm vừa tới nơi này lập tức cảm giác được không tầm thường, Bát Long còn tồn tại, trạng thái như muốn thăng tiến, lôi kép một táng tiến vào cửu thiên. Đối với cổ nhân, đây tuyệt đối là một táng huyệt bậc nhất.

Bát Lĩnh Sơn hùng vĩ, tiếng thông reo rì rào, mây khói xanh ngắt, sơn thế bất phàm, có đằng long khí bốc lên.

Diệp Phàm cẩn thận quan sát, đại mộ nơi này rất quỷ dị, địa thế như đạo nhân ngủ say, có thể vũ hóa thành tiên, bát long dẫn đường, có kỳ thế đăng tiên.

Đại mộ đã được mở ra, đào lên rất nhiều đất đá, chất thành núi nhỏ ở xa xa, xung quanh một mảnh um tìm, có đầy cổ thụ che trời.

Chính như lời Dương Hiều, nơi này nhân thủ cũng đủ, đều là những công cụ rất hiện đại, nhất là có xe ben lớn vận chuyển đất đá đi. Cổ mộ ở nơi này thật có nhiều ảnh hưởng không tốt, phải giải quyết thật nhanh.

Ngoại trừ những người đào móc và chuyên gia khảo cổ, còn có quân đội với súng vác vai, đạn đã lên nòng đề phòng, lặng lẽ chờ đợi toàn bộ cổ mộ được mở ra.

- Không ổn. Cũng như lần trước, lại có người chết rất khó hiểu.

Có người kinh hãi.

Lối vào một huyệt tối om, sâu thẳng lòng đất, như một vực sâu không đáy. Càng được đưa xuống, nhanh chóng có mấy cỗ thi thể đen tím được mang lên.

Diệp Phàm nhìn thấy vậy liền thở dài một hơi. Hắn tới chậm một bước, không kịp ra tay tương trợ.

Mọi người gặp một chiếc cửa đá thật lớn trong lòng đất nhưng không mở ra được, cón khiến mấy người bỏ mạng, cuối cùng quân đội đi vào.

Ầm!

Một tiếng nổ truyền lên, với thuốc nổ mạnh mẽ mở tung cánh cửa đá, lập tức có khí tức âm lãnh vọt tới, khiến mọi người không tự chủ được phải rút lui.

Diệp Phàm ở trong bóng tối rat ay, dùng pháp lực ngăn cản cổ khí cơ kia. Trong lòng đất đang truyền ra từng trận âm thanh khó hiểu, tất cả đám khảo cổ học đều rút lui, cảm giác kinh sợ vô cùng.

Không bao lâu sau, tiên nhạc vang lên, như từ địa phủ mà tới khiến người ta cảm giác không thể tưởng tượng được. Lúc này, một lão đạo và mấy người khác thừa dịp loạn mà chìm vào lòng đất, tiến nhập trong đại mộ.

- Chiến Quốc đại mộ, có liên quan tới Luyện Khí Sĩ thượng cổ….

Diệp Phàm lóe lên mà vào, nhìn thấy trên phiến cửa đá bị nổ tung có khắc mấy chữ lớn Trường Sinh Tiên Phủ, đều là đại triện của Tiên Tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.