Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 274: Buông tay giết chóc




- Làm như vậy vẫn còn có chút liều lĩnh, vạn nhất xảy ra sai lệch gì đó, hậu quả khó mà lường được!

Người còn lại nói.

- Các ngươi có biết vì sao ta cố ý tàn nhẫn ra tay không? Bởi vì hắn là một người mà hai mươi mấy năm trước đã đi theo chín con rồng kéo quan tài, sau đó lại kỳ tích mà trở lại. lúc này mới hai mươi mấy năm mà thôi, năm đó hắn chỉ là một cái tên phàm nhân nho nhỏ mà thôi, nhưng hôm nay lại đạt tới cảnh giới Bí Cảnh tuyệt điệu này, nếu là ta có thể sưu hồn hắn, biết được tất cả ngọn nguồn, tộc của chúng ta chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh vinh quang!

Bá Dật lạnh lùng nói:

- Chỉ bằng một phàm nhân nhỏ bé như hắn lại có đại tạo hóa như vậy, lần này hắn trở về, chỉ vì hoàn thành sứ mệnh là thành toàn chúng ta mà thôi, chính là may áo cho người!

- Ngươi tin chắc rằng hắn là người biến mất trên đỉnh Thái Sơn năm đó?

Đám người trong rừng tùng đều kinh ngạc tới cực điểm.

Bá Dật gật đầu, nói tên của Diệp Phàm ra, sau đó sai người mang tư liệu điều tra năm đó tới, hai cùng đối chiếu, kết quả khiến cho mọi người đều ngây dại.

- Thật sự là một người mất tích năm đó!

Một đám Đại Yêu trong lòng rung động, đây chính là đại sự nghịch thiên, chín con rồng kéo quan tài mang một nhóm người tiến vào vòm trời, trở thành một mê hoặc giải thích, không ngờ được người này quay về, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?

- Các ngươi hiện tại nên minh bạch, những việc ta làm đều tuyệt đối có giá trị, hắn là một Thần Tàng sống, chỉ hai mươi mấy năm mà thôi, nhưng lại tạo nên ra một đại thần thông giả, chúng ta rút ta thần hồn của hắn, biết được bí mật, thành tựu của chúng ta sẽ trở nên không thể tưởng tượng được, hơn xa một tên phàm nhân nho nhỏ như hắn!

Bá Dật lạnh lùng nói.

Ở chỗ sâu trong vùng núi rừng nguyên thủy, Diệp Phàm vẫn rất trấn định, cũng không nóng lòng thoát vây, mang theo Quách Chân và Tiểu Tùng đi trong sát trận thượng cổ để tìm kiếm tung tích của tổ sâm.

Dọc theo đường đi, bọn họ lại thấy thêm mấy hố sâm, gốc tổ sâm tại Trường Bạch này có tinh khí rất dồi dào, linh tính mười phần, có bản năng tránh nguy hiểm, tìm bình an, nếu không thì cũng không thể trường tồn từ xưa tới nay được.

- Có chút phiền toái, nó có thể khống chế địa khí mà đi, chỉ cần không rời khỏi mặt đất, cho dù có lật tung cả Trường Bạch Sơn lên thì cũng vô dụng mà thôi.

Diệp Phàm nhíu mày nói.

Quách Chân líu lưỡi, thân đang ở bên trong sát trận thượng cổ, vậy mà Diệp Phàm vẫn không chút gấp gáp nào cả,,lại còn đánh chủ ý tới tổ sâm, quả thật khiến hắn vô cùng bội phục.

- Để ta thử xem thế nào!

Diệp Phàm khẽ quát lên một tiếng, thi triển thần thuật Nguyên Thiên Câu Cấm, tinh khí trong lòng đất lập tức trở nên sôi trào, khắp dãy núi đều rung động.

Long mạch đã chết tại Trường Bạch Sơn bị hắn làm cho sống lại, nghe hắn ra lệnh, xoay người trong lòng đất, từng tòa núi tuyết trên mặt đất lay động, rất nhiều nơi phát sinh tuyết lở, ầm ầm gào thét đổ xuống, thanh thế làm cho người ta phải sợ hãi.

Diệp Phàm đứng trên mặt đất, đôi chân kết nối với lòng đất, hai mắt nhắm chặt, cảm ứng tất cả sinh cơ và sức sống trong lòng đất, tìm kiếm tổ sâm.

Bỗng dưng, hắn mở mắt, cảm ứng được một luồng sáng kinh người, ẩn chứa vô lượng tinh khí, đó là một luồng thần quang bất tử, sắp so được với nửa gốc Bất tử Thần Dược.

- Tổ sâm, thật sự là nửa thần dược!

Diệp Phàm mở mắt, dặn Quách Chân và Tiểu Tùng không nên lộn xộn, chờ trên mặt đất.

Sau đó, Diệp Phàm từ trên mặt đất đột nhiên biến mất. Nguyên Thuật của hắn tăng tiến vùn vụt, hiện nay chỉ kém một đường là có thể sánh được với Nguyên Thiên Sư, ở trong địa mạch như Chân Long về với biển.

Ở chỗ sâu trong địa mạch, luồng thần quang bất tử kia di chuyển quá nhanh, ngay khoảnh khắc long khí chấn động thì nó đã trốn xa tận tít ngoài, biết trước hung hiểm để trốn chạy. 

- Gốc sâm già này đích thực có chút khó đối phó, muốn bắt được nó thì hơn phân nửa cần phải tốn tới mấy tháng!

Diệp Phàm sờ sờ cằm, đây còn là do hắn thân là Nguyên Thiên Sư, mới có thể truy kích trong địa mạch, người thường thì căn bản không có nửa điểm hy vọng nào. 

Hắn một đường đuổi theo, dùng long khí làm vật dẫn, một đường tìm tung tích, muốn thăm dò phạm vi hoạt động của lão sâm này, chuẩn bị cho lần sau khắc nguyên trận bắt lấy nó.

Bỗng nhiên, trong địa mạch hắn tìm thấy một khối xương thú, dài tận mấy thước, bề mặt có hắc có dấu hình chim chóc, chữ giống như gà bới, hắn liền dừng lại nghiêm túc đọc.

Ý tứ đại khái của những chữ này là, khi tinh khí trời đất khô cạn, địa mạch sẽ khô kiệt, mà tổ sâm đã thông linh, có thể sống trong tổ căn dưới lòng đất, sinh ra long khí, khiến cho phiến núi rừng địa mạch tại đây mãi mãi xanh tươi, hy vọng các Thánh giả đời sau hạ thủ lưu tình, đừng làm nó bị thương.

Phía xa có ánh sáng lóe lên một cái, một luồng thần quang bất hủ xuất hiện, thơm nức mũi, một gốc nhân sâm cao bằng nửa người hiện ra, trên thân có luồng sáng đang lưu chuyển.

Diệp Phàm kinh ngạc, thiếu chút nữa tưởng lầm là có một tiểu lão đầu nào đó xuất hiện tại đây, cây lão sâm này tự mình hiện thân, hình thể không khác người bình thường là bao, thậm chí còn có một số ngũ quan lờ mờ.

Nó là một gốc nửa thần dược, sớm đã thông linh, dự cảm được rằng người trước mặt này có thể bắt được nó, cũng có thể nắm cả địa mạch này vào tay, nên mới hiện ra cầu xin tha thứ.

Bởi vì nó có bản năng tìm chỗ bình an, cảm thấy xuất hiện vào giờ phút này là thích hợp nhất, nó vung cánh tay lên, hai mươi chất lỏng năm màu bay ra đi về phía Diệp Phàm.

Sau đó, nó quỳ xuống, làm ra bộ dáng tuổi già sức yếu rất là đáng thương, tuy rằng nó đã sớm thông linh, nhưng cũng giống như Bất Tử Thần Dược, nó không thể tu đạo tiến thêm một bước được.

Diệp Phàm dùng một bình ngọc trắng trong suốt, đựng những giọt chất lỏng này, thở dài một hơi, nói:

- Ngươi không cần làm như thế, ta đã thấy những gì mà khối xương trắng này ghi lại, ngươi cứ yên tâm rời đi thôi!

Lão sâm phía xa cúi đầu, nhoáng lên một cái, biến mất vào chỗ sâu trong địa mạch, từ đó không thấy nữa. 

Diệp Phàm nhìn kỹ những giọt chất lỏng này, nó có ánh sáng năm màu đang lưu chuyển, phát ra mùi thơm ngào ngạt, thấm tận xương tủy, đích thật là thần dịch, hắn phỏng đoán chỉ cẩn gốc lão sâm này thì có thể sánh được với một gốc Bất Tử Thần Dược rồi.

Hắn ở trong địa mạch nhổ đi một vài trận kỳ, đây là cấm chế do Thiên Lân tộc bày ra, là để cho sau này bắt giữ lão sâm mà dùng, rất nhiều pháp khí đều là tài liệu thời thượng cổ, một khi phá hư thì sau này sẽ rất khó tu bổ lại được.

Cuối cùng, hắn lên trên mặt đất, Tiểu Tùng lập tức nhảy lên, khẩn trương nhìn hắn, vừa rồi nó thực sự vì hắn mà lo lắng.

- Không có việc gì, cổ trận nơi này còn không giết chết được ta đâu, hiện tại chúng ta phải đi tìm bọn họ tính sổ.

Quách Chân nghe được câu này, cảm xúc rất mênh mông, vị Diệp huynh này cũng thật là hung mãnh, cổ trận có thể giết cả Vương giả đã trảm đạo mà cũng không làm gì được hắn, đây là loại thần thông cỡ nào a!

Diệp Phàm cũng không có chút sơ suất nào, loại sát trận thời thượng cổ này rất phức tạp khó hiểu, từng bước đều có sát khí, nếu không cẩn thận thì rất có thể sẽ phải nuốt hận tại đây. Hắn một đường phá trận, rút ra tất cả pháp kỳ, hoàn toàn nhổ sạch.

Hơn mười dặm bên ngoài, Bá Dật nói:

- Vừa rồi tuyết lở, các ngọn núi cũng đều rung động, hiển nhiên là sát trận đã khởi động, hắn sẽ không còn đường sống nữa, nguyên thần sẽ tự động bị hút vào trong chủ kỳ. tuy nhiên, để đảm bảo thì chúng ta cứ chờ đã, ba ngày sau sẽ lại đến đây nhặt xác hắn.

Những người khác đều gật đầu, sợ vào trận quá sớm thì sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, liền quay lại Nguyên Thủy Long Động.

Diệp Phàm hủy diệt xong sát trận thượng cổ, cũng không nóng lòng chạy đi, mà thỉ thoảng, lại nhìn xung quanh, quan sát vùng rừng rậm nguyên thủy này, hắn gặp được mấy tòa Thần Miếu, có cả văn hiến tế do Thanh triều Thánh tổ tự tay viết.

Bọn họ thấy có không ít tấm bia đá, khen ngợi công đức, phong Trường Bạch Sơn là Thánh sơn, bao trùm phía trên của Ngũ nhạc.

Sau đó, đi ra ngoài không lâu, bọn họ lại thấy một vài tổ miếu của Kim triều,rộng rãi nguy nga, mặc dù đã sắp sửa sụp xuống rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong thái huy hoàng khi xưa.

- Năm đó, phàm nhân cũng có thể đi vào khu vực này.

Quách Chân nói.

Diệp Phàm cũng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, giữa một dãy núi lớn lại thấy có từng khối long bi, đây đều là do tiên dân thời viễn cổ lưu lại, trên bề mặt có khắc chim chóc hoa lá, cũng không giống như là chữ viết.

- Đây là cúng bái vào thời nguyên thủy, Thiên Lân nhất tộc tồn tại đã rất lâu rồi, vì lợi ích bản thân, đã từng hỗ trợ cả những người không cùng thời đại

Quách Chân kinh ngạc, đám người Diệp Phàm đi tới những dãy tuyết phong phía trước, dưới chân ngọn núi cao nhất nằm giữa nơi này, có Nguyên Thủy Long Động đang phát ra luồng khí dập dềnh, lượn lờ thành hình rồng, phát ra ánh sáng mờ ảo thần thánh.

- Ngươi…. còn sống đi ra sao?

Mười mấy nam nhân mặc Thiên Lân chiến y, có mái tóc dài rối tung, trên thân có yêu khí lượn lờ, tất cả đều cực kỳ sợ hãi, nhanh chóng ra tay trước.

Diệp Phàm cũng không nói gì, ngón tay như một thanh đao, chém về phía trước, tiếng “phốc phốc” không ngừng vang lên bên tai, mười mấy người toàn bộ bị chặt ngang lưng, tiên huyết phun ta bốn phía, mặt đất biến thành màu đỏ tươi.

- Xảy ra chuyện gì?

Một người to lớn vạm vỡ xuất hiện, rất xứng với cái tên yêu ma, sinh ra đầy đủ thân người, toàn thân phủ bởi lân giáp, đây chính là một vị Yêu Tướng.

- Không tốt, người kia còn sống, đang giết về đây!

Có một yêu quái quát to.

- Các hạ xinh dừng tay, chuyện gì cũng từ từ nói đã!

Vị Yêu Tướng này hô to, muốn trước hết ổn định thế cục.

Phốc….!

Diệp Phàm trầm mặc đi về phía trước, ngón tay như một thanh kiếm, cách không chém xuống phía dưới, một màn mưa máu rơi xuống, tên Yêu Tướng này ngay tại chỗ bị chém thành hai nửa, từ thiên linh cái xuống tận chân đều tách ra, ngay cả một tiếng rên cũng không kịp thốt, đã trở thành hai mảnh thi thể.

- Không tốt, đại sư không hay rồi!

Tất cả yêu binh đều luống cuống, có tên vọt vào trong động phủ bẩm báo.

- Hoảng hốt cái gì?

Có Đại Yêu quát to.

- Người tên là Diệp Phàm kia đã lao ra khỏi thượng cổ Pháp trận, đang giết tới đây, đang ở bên ngoài đại khai sát giới!

Yêu binh sợ hãi bẩm báo.

- Cái gì?

Bá Dật ngây ra, toàn thân lạnh lẽo, sau đó toát mồ hôi lạnh.

Các Đại Yêu khác cũng sởn tóc gáy, tòa thượng cỏ sát trận kia đáng sợ tới mức nào a, mấy trăm năm đã từng giết chết cả hai vị đại thần thông giả, vậy mà bây giờ lại bị một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh phá ra hay sao?

- Đi, đi ra ngoài nhìn một cái!

Một đám Đại Yêu đều mang thần sắc rất khó coi.

Đám người Bá Dật lao ra động phủ, nhìn về phía trước, chỉ thấy Diệp Phàm lông tóc không tổn hao gì, như đi vào chỗ không người, tất cả những kẻ cả gan ngăn cản thì đều bị hắn giết chết, tiên quyết bắn ra, khiến cho các tảng tuyết trắng tan chảy, mặt đất bị nhuộm thành màu đỏ tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.