Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 268: Theo ta trở về (2)




Lão hạc xuất quan, sắc mặt hồng nhuận, sợi tóc trắng tuyết, tinh thần quắc thước, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào chín mươi chín Long Sơn, nói nó có tồn tại trên đời.

Diệp Phàm chấn động trong lòng, chẳng lẽ thật sắp tìm được Địa Tiên rồi sao, đây là địa phương Xích Tùng Tử truy tìm cả đời, có cơ hội thành tiên và hiểu rõ bí ẩn sao?

Lão hạc nói:

- Địa thế thượng cổ so sánh với ngày nay tuy rằng biến hóa rất lớn, nhưng cùng một ít địa phương đương thời có chỗ tương tự, có thể tới ngay hiện trường tìm manh mối.

Lão từng nghe được một ít bí tân thượng cổ, chín mươi chín Long Sơn khẳng định là có, đều không phải là vô căn cứ, bản đồ này không có giả, chính là còn cần phải cẩn thận so sánh với địa thế sông núi thực tế để tìm ra.

- Các ngươi xem, trong đó một chỗ có hơi giống Hoàng Hà hay không, địa thế như rồng, chen chúc lao xuống biển, chín khúc lượn quanh, hào hùng bàng bạc!

Diệp Phàm cùng tam Cốc chủ nghe nói đều là ngẩn ra, Long Sơn thượng cổ có liên hệ cùng Hoàng Hà hay sao? Điều này không khỏi có hơi xa xôi.

Lão hạc vẽ ra trên mặt đất dòng Hoàng Hà thượng cổ, không giống với hiện tại, bởi vì ngàn vạn năm qua, không biết bao nhiêu lần nó đã thay đổi tuyến đường.

- Tương truyền, thời thượng cổ, trên mặt đất vốn không có dòng sông Hoàng Hà, có đại pháp lực giả mạnh mẽ từ trên mặt đất rút đi một cái đại long mạch, di dời Long Sơn mới tạo ra dòng Hoàng Hà cổ, để cho lũ lụt cuồn cuộn một đường chảy xuống biển đông!

Diệp Phàm ngẩn người, dòng Hoàng Hà cổ là bị người sáng lập ra, nơi đó từng có một long mạch đứng sững, bị người rút đi? Điều này thật kinh người.

Hắn cúi mình xuống, cẩn thận so sánh dòng Hoàng Hà cổ cùng chín mươi chín long mạch, thật đúng là rất giống với một cái long mạch trong đó. Thật khiến cho người ta giật mình kinh sợ, thậm chí cảm thấy có chút hoang đường.

- Đây chỉ là một Long Sơn mà thôi, trên bản đồ địa hình biểu hiện, có chín mươi chín Long Sơn thượng cổ bao la hùng vĩ, uốn quanh tập kết cùng một chỗ, còn thiếu rất nhiều!

Diệp Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại vẫn là có điểm không tin, nhiều Long Sơn như vậy tụ cùng một chỗ, tất cả đều là đại long chân chính, ngay cả Bắc Đẩu Tinh Vực cũng không có.

Vả lại, sau này hắn từng nghe Linh Bảo Giáo chủ cùng với tam Cốc chủ nói qua, ở thời thượng cổ, đại địa bao la hùng vĩ khôn cùng, rộng lớn không biết bao nhiêu so với hiện tại, nhưng không biết vì sao ngày nay càng ngày càng nhỏ đi.

Nếu là sự thật, chỉ riêng Long Sơn chỗ dòng Hoàng Hà cổ này không biết phải dài tới bao nhiêu vạn dặm. Nếu thực dựa theo như lời nói của bọn họ, động một cái có thể chính là mấy chục vạn dặm.

- Không chỉ địa cầu thay đổi, ngay cả thái dương hệ đều nhỏ đi, không phải cái dạng này.

Lão hạc nói.

Diệp Phàm cân nhắc, chín mươi chín Long Sơn cùng tồn tại, uốn quanh tụ cùng một chỗ thật sự có điểm không thực tế, điều đó kinh người biết bao! Không nói gì khác, chỉ riêng bản thân loại địa thế này đã khó có thể tưởng tượng rồi.

Hơn nữa, tất nhiên là tồn tại vô thượng đó, ngay cả Đại đế cổ đều đã có địch thủ, mà hơn phân nửa còn không địch lại

- Đúng rồi! Chẳng lẽ chính vì chín mươi chín long Sơn này hợp cùng một chỗ mà nghịch thiên, vì vậy sinh ra một vị Địa Tiên?

Diệp Phàm ngày nay chỉ kém một đường là thành Nguyên Thiên Sư, bất kể là thực lực hay là kinh nghiệm đều độc nhất vô nhị, đương thời không ai có thể so sánh cùng hắn, nhưng càng là hiểu biết những điều này hắn càng khiếp sợ.

Lão hạc một mực khẳng định, dòng Hoàng Hà cổ là một Long Sơn trong đó, bởi vì luận theo hình thế rất giống một cái long mạch trên bản đồ địa hình.

- Cái này có lẽ phải nhìn tận nơi, chín mươi chín Long Sơn thượng cổ nếu thật sự là tồn tại, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Bọn họ quyết định lập tức lên đường đi tới dòng Hoàng Hà cổ, từ hạ du một đường thẳng lên thượng du, thẩm tra theo hình thế cũ, dò tìm chín mươi tám Long Sơn khác.

- Ngài là nói nó ẩn trong một cổ trận rộng lớn, không ở giới phàm tục, nhưng có thể dựa vào hình thế sông núi hiện tại tìm được?

Diệp Phàm hỏi.

Lão hạc gật đầu, thần sắc thực trịnh trọng, lão gần cả trăm năm nay cũng không xuất quan một lần, chỉ vì tu luyện, ngày nay tự mình đi tới bờ sông Hoàng Hà cổ.

Bọn họ muốn tìm ra địa vực chưa biết, tìm được dãy núi thượng cổ bị phong ấn, dọc theo đường đi, ven đường kiếm tra núi thăm dò sông sâu, tìm ra rất nhiều di tích cổ, từ dưới đáy bùn Hoàng Hà moi lên không ít tàn bi, cũng có được thu hoạch.

Nhưng mà, thủy chung không lớn lắm, hai bờ sông Hoàng Hà cũng không có gì, hoàn toàn không có Long Sơn thượng cổ bị phong ấn.

- Thổ địa ra đây!

Khi đi vào một khu không người, ở một chỗ nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, Tôn Ngộ Không miệng đọc chú ngữ, kêu gọi ra tới một lão già nhỏ con.

Diệp Phàm ánh mắt nhìn đăm đăm, bị kinh ngạc đến sửng sốt, thực sự có một loại ảo giác, hay là mình đã đi tới thời đại thần thoại rồi sao?

Lão hạc giải thích, dòng Hoàng Hà cổ vốn là một Long Sơn thượng cổ, có vô tận long khí còn sót lại, một ít người và yêu có đạo hạnh sẽ phụ thuộc vào nơi này.

Tam Cốc chủ kêu gọi thổ địa, kỳ thật chính là một con Xuyên Sơn Giáp có một chút đạo hạnh mà thôi, hóa thân là thổ địa ở chỗ này tu luyện.

Con khỉ cẩn thận thẩm vấn, vị thổ địa gia này thể nhược run rẩy, đầu đuôi gốc ngọn nói rất cẩn thận. Từ tổ tông ở đây, quả thật có nghe qua về chín mươi chín Long Sơn, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

Sau đó, bọn họ một đường đi tới phía trước, theo đường nhỏ Cam Túc, men theo bờ sông Hoàng Hà cổ mà vào, qua rất nhiều địa phương đều đã mấy ngàn năm dòng Hoàng Hà sớm đã thay đổi tuyến đường không có chảy qua.

Ở trên đường, bọn họ vài lần ở vùng đất không người kêu gọi sơn thần, thổ địa đến thẩm tra về Long Sơn thượng cổ bao la hùng vĩ, nhưng trước sau không có thu hoạch gì lớn.

Diệp Phàm không thể không lắc đầu, loại địa thế này thật sự không chắc có thể tồn tại, bằng không thật sự quá nghịch thiên, hắn đều có chút không thể tưởng tượng, không thể biết trước có thể phát sinh ra chuyện gì.

Nhưng mà, ngay lúc hắn vô cùng dao động, lão hạc có phát hiện: một đoạn thủy vực Hoàng Hà trùng hợp với cổ đạo, lão nói:

- Bên trong có Đại Yêu, nói không chừng có thể có thu hoạch!

Tam Cốc chủ lao xuống nước, kết quả cùng người đánh đi lên, yêu khí cuồn cuộn, lại khiến cho hắn thiếu chút nữa bị thiệt thòi lớn.

Lão hạc ra tay. Ngày nay lão đã là tu sĩ Hóa Long đại viên mãn, đạo hạnh cao thâm, trong số Giáo chủ đương thời cũng là số một số hai, ở đại thần thông giả lánh đời không ra, không người nào có thể tranh phong cùng lão.

“Ầm!”

Sóng biển dâng lên tận trời, một con cổ giao vọt lên, nhưng lại thực lực tương xứng cùng lão, tức giận quát lớn, chất vấn vì sao kinh động Thủy Phủ, quấy nhiễu việc tu luyện của hắn.

Đây là một lão giao ở Hoàng Hà, tu đạo đã hơn bảy trăm năm, từ thời đại thượng cổ tổ tông của hắn vẫn luôn cư trú ở nơi này, ẩn ở dưới Thủy Phủ tu luyện.

Đại Cốc chủ một phen giải thích, rốt cục thì lão giao này bình ổn thu hồi lửa giận, gợn sóng Hoàng Hà bình tĩnh lại, hắn mời mấy người xuống Thủy Phủ đàm đạo.

Theo một đầm nước đi vào, đây là một vùng Thủy Cung hết thảy đều làm bằng đá, xây ở trên một vũng nước bùn, không có trang trí hoa lệ, trông rất đơn giản giản dị.

Trong lòng đất có từng tia từng đợt long khí tụ đến, lão giao nhất mạch đúng là dựa vào thứ này tu luyện, rất ít xuất hiện trên đời, đều không phải giống như tưởng tượng của thế nhân, là yêu tất phải gây sóng gió như vậy.

Hắn mời ba người ngồi xuống, nói một ít chuyện cũ về thượng cổ, tuy rằng biết không nhiều lắm, nhưng đều là tổ tông truyền xuống, rốt cục cho ba người biết một cái manh mối trọng yếu.

Lão giao nói:

- Từ trước thời thượng cổ, đích xác có nói đến chín mươi chín Long Sơn, vả lại ở trong này đã từng có một cái long mạch uốn quanh cùng dòng Hoàng Hà cổ, bao la hùng vĩ khôn cùng, sau lại bị người với đại pháp lực cái thế dời đi.

Mấy người nghe mà trợn mắt há hốc mồm, thật là có thuyết pháp này, lão giao chứng thật có một tòa ngày nay còn tồn tại, lại nói ra tên: là dãy núi Thái Hành.

- Điều này có phải có điểm thái quá hay không?

Ngay cả con khi đều có chút phát ngốc.

Lão hạc nghe vậy, lộ ra vẻ suy tư, rồi sau đó lên tiếng:

- Thái Hành đích thật là một Long Sơn, dưới long khí phun ra nuốt vào, dựng sinh ra cố đô sáu triều đình phương bắc kia.

- Ta từng nghe nói, long mạch trên Thái Hành ở thời thượng cổ, so với hiện nay lớn hơn cả vạn lần, các ngươi có thể tưởng tượng đây là một Long Sơn dài đến cỡ nào?

Con khỉ nói.

- Ngay cả dòng Hoàng Hà cổ đều là bị rút đi một Long Sơn mà hình thành, dãy núi Thái Hành đều bị dời đi, điều này thật kinh người!

Lão hạc thực bình tĩnh nói.

Diệp Phàm sờ sờ cằm, cái này thật đúng là rất kinh người, ngay cả long mạch Thái Hành đều là một trong chín mươi chín Long Sơn thượng cổ, nếu là toàn cảnh quần long chân chính bay lượn sẽ có bao la hùng vĩ cỡ nào?

Lão giao chi biết một tòa Long Sơn thượng cổ trong đó, không biết những chỗ khác, dựa theo như lời hắn, có liên quan đến vấn đề cấm kỵ thượng cổ, không được dò tra, bằng không sẽ có đại họa.

Đây là một trong những điều tổ tông hắn truyền xuống, trước khi đi hắn lặp lại cảnh báo cho ba người, nên có chừng có mực, ngàn vạn lần đừng truy tra. Ngay cả Thánh hiền cổ cũng không dám đụng vào, nếu không tất có tai họa bất ngờ.

Chuyện này thật đúng là khiến người ta khiếp sợ, lại có bí tân thượng cổ, có liên quan đến cấm kỵ như vậy?

Có phải là nguyên nhân Xích Tùng Tử đã truy tìm mà chết hay không?

Diệp Phàm bọn họ dọc theo cổ đạo mà đi, từ Cam Túc tiến vào cảnh nội Xuyên Thục, sắp vào Thanh Hải, tới điểm cuối là ngọn nguồn của Hoàng Hà.

Nhưng mà, ngay tại cảnh nội Xuyên Thục, bọn họ lại có manh mối mang tính đột phá. Ở trong Hoàng Hà cổ gặp được một lão quy, tuy rằng đạo hạnh không phải dọa người lắm, mới vừa tiến vào Hóa Long Bí Cảnh không lâu, nhưng thọ nguyên rất cao, sống đã hơn chín trăm năm.

Rõ ràng là ưu thế của chủng tộc.

Bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, từ trong miệng lão quy biết được một chuyện kinh người khác, bộ tộc của lão cũng dựa vào long khí của Hoàng Hà cổ mà tu luyện, cũng biết một ít giai thoại thượng cổ.

Lần này nhưng lại liên quan đến dãy núi Kỳ Liên, là từ địa phương này dời đi, đó là một con đại long thượng cổ.

Diệp Phàm bọn họ còn thật sự cẩn thận đối chiếu, không khôi thầm công nhận, thật sự rất giống một cái trong chín mươi chín Long Sơn thượng cổ, điều này có chút dọa người.

- Ở thời thượng cổ, long mạch Kỳ Liên Sơn dài tới mấy trăm vạn dặm, điều này thật đúng là nghe mà rợn cả người!

Lão quy nói ra một bí tân, làm cho bọn họ không thể không động dung, nói chín mươi chín Long Sơn trước thời thượng cổ đã là đề tài cấm kỵ, không thể nhắc tới, không thể bàn luận, càng không có người nào dám truy tra.

Diệp Phàm bọn họ từ biệt lão quy, một đường tiến vào tỉnh Thanh Hải, cuối cùng đi tới ngọn nguồn Hoàng Hà, đứng dưới chân một ngọn núi tuyết, suy nghĩ đến xuất thần, cũng không cảm ứng được chút gì.

- Ta có cảm giác, chúng ta không nên chạm vào, không nên truy tra...

Lão hạc lẩm bẩm.

Diệp Phàm sớm có dự cảm, dường như thật sự chạm tới thiên bí cấm kỵ, nếu là long mạch Thái Hành Sơn, long mạch Kỳ Liên Sơn đều dài hơn mấy trăm vạn dặm, như vậy chín mươi chín Long Sơn uốn quanh giao nhau cùng một chỗ, chuyện đó quả thực là nghịch thiên!

Đản sinh ra một vị Địa Tiên, đều có chút nói dè chừng ít đi!

- Chúng ta cẩn thận đối chiếu lại một phen, nhìn kỹ lần nữa xem sao!

Bọn họ lấy ra chín miếng ngọc thượng cổ ráp vào cùng một chỗ, rồi sau đó lại vẽ ra tất cả Long Sơn nổi tiếng thiên hạ, từng cái từng cái đối chiếu, kết quả càng xem càng kinh hãi.

- Đây là long mạch Hoành Đoạn Sơn.

- Đây là long mạch Thiên Sơn...

Mấy người đều cảm thấy lưng phát lạnh, địa thế của các long mạch nổi danh thiên hạ này đúng là ở trong phạm vi tìm kiếm chín mươi chín Long Sơn thượng cổ, có thể đối chiếu ra từng cái một rõ ràng.

Trên tấm cổ ngọc, trong chín mươi chín Long Sơn có một cái lớn nhất, mênh mông nhất ở ngay trung tâm, chiếm gần một phần tư khu vực.

Diệp Phàm bọn họ còn thật sự cẩn thận đối chiếu, một đoạn cuối của nó có xu thế giống như dãy núi Côn Lôn hiện nay, gần như có thể nói là trùng khớp.

- Côn Lôn có một phần lớn địa vực ẩn ở trong Pháp trận thượng cổ. Vả lại, ngày nay thế gian hiển hóa chư sơn cùng thần nhạc đều rút nhỏ lại rất nhiều lần!

Lão hạc nói.

Mấy người đều rúng động không sao hiểu được, ở thời thượng cổ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chín mươi chín Long Sơn vốn cũng cùng một chỗ, quấn quanh giằng co lẫn nhau, địa thế phức tạp, là ai tách chúng ra?

Đây là hành động lớn lao biết bao!

Có thể nói chấn khiếp cổ kim tương lai, đây quả là thủ đoạn nghịch thiên.

Bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, núi rừng đất đai thiên hạ này gần như bị cho rằng được bày biện ra, vốn từ đầu các long mạch không phải theo chiều hướng như thế!

- Thật khủng bố, đây là hành vi nghịch thiên chấn động cổ kim tương lai, chúng ta thật sự không nên động tới cấm kỵ..

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.