Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 258: Đối chiến Linh Sư




Lúc Diệp Phàm nói những lời này rất trấn định, như đang nói một chuyện bình thường, giống như không hề ý thức được sẽ có một trận bão tố.

Một mình hắn khai chiến với Thập Tự Quân chinh đông.

Khí phách lớn cỡ nào mới dám làm vậy, rõ ràng sẽ có một trận sóng gió, ở trong mắt các chưởng giáo rõ ràng là chọc thủng cả bầu trời.

Thời cổ, vì tranh giành Thánh thành Jerusalem, Thập Tự Quân chinh đông từng làm cho sinh linh đồ thán. Khi đó cao thủ xuất hiện lớp lớp, cường giả như mây, mỗi một lần đều đánh trời sụp đất lở.

Diệp Phàm không có cảm xúc sôi trào, tất cả chỉ là vì người đạo thống phương tây sẽ ra tay với hắn, hắn chi là phản kích mà thôi, cũng không lấy cớ quá mạnh.

- Ta mặc kệ hắn là ai nếu muốn thẩm tận thế với ta, tiến hành chấp pháp, vậy xin lỗi, mặc kệ là Thập Tự Quân hay Thần Kỵ Sĩ, chỉ phải chết thôi.

Hôm nay ở thời đại mạt pháp, hắn không muốn bóp chết giáo phái, nhưng cũng sẽ không chịu người khác khi dễ tới mình. Mấy đọa lạc thiên sứ đi sang đông, đến Trung thổ phán xét lấy mạng hắn, không thể nào nhịn được.

Đại hội người tu đạo xảy ra cơn sóng gió như thế, mọi người đã không còn lòng quan tâm trận đấu nữa, bởi vì ngay cả những tuyệt đỉnh cao thủ trẻ tuổi cũng đi vào Cửu Tiêu Vạn Phúc cung.

- Đạo hữu chớ nên hiểụ lầm, tộc ta không muốn trả thù.

Đại Hạ Long Tước nhất mạch tộc chủ lên tiếng, thấy được đạo hạnh của Diệp Phàm, sợ hắn ghi hận trách tội.

- Không sao.

Diệp Phàm mim cười, không cần so đo chuyện nhỏ này.

Người ở đây có thân phận rất cao, đều là các chưởng giáo đại môn phái, chỉ có Long Tiểu Tước, Hoàng thiên nữ, Côn Lôn Song Ngư là hậu bối.

Làm Diệp Phàm không ngờ là mấy cao thủ trẻ tuổi này đều muốn xin hắn luận bàn, tiếp tục chiến đấu trước đó, kỳ thật là biến tướng nhờ hắn truyền pháp.

Xẹt!

Kiếm quang chọc trời, một thanh phi kiếm bắn tung tóe trong Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, chấn ra một mảnh ánh sáng hỗn độn, phát ra sát khí lành lạnh thẳng lên trời cao.

Đây là đạo của Xích Tùng Tử, một hạt bụi hóa kiếm xẻ biển, một cọng cỏ hóa kiếm chém trăng sao, Diệp Phàm không đạt đến cảnh giới đó, nhưng bày ra kiếm ý thì không thành vấn đề.

Không chi nói Chiêm Nhất Phàm, dù là Tiên Kiếm Môn chủ cùng với các đại chưởng giáo cũng ngây người hóa đá, thủ đoạn nghịch thế thông thiên triệt địa.

Lúc này Diệp Phàm không che giấu tu vi, thi triển tất cả áo nghĩa.

Tiếp đó hắn bắt đầu diễn hóa Dao Trì pháp, so chiêu với Côn Lôn Song Ngư, cả người phiêu dật như tiên giáng trần.

Cuối cùng, hắn lại hiển hóa Phi Tiên Quyết của Độc Nhân, giống như tiên linh có thể chém phá trời cao, hắn không được truyền thừa chính thống, nhưng mà nhiều lần quyết đấu sinh tử với Hoa Vân Phi, cũng thăm dò được một ít. Bằng đạo hạnh trước mắt của hắn có thể phục hồi được một phần, siêu phàm thoát tục.

Tuyết Trần chưởng giáo than thở, tu vi của Diệp Phàm vượt xa bọn họ dự đoán, tuyệt đối cùng cấp bậc với Giáo chủ thời kỳ Thượng cổ, thậm chí còn mạnh hơn.

- Đại Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi, hai con có muốn bái Diệp đạo huynh là thầy.

Hắn nói như vậy, chỉ riêng Phi Tiên Quyết đã đủ kinh diễm, tuyệt đối đáng bái sư.

Độc Nhân tài ba xuyên suốt cổ kim, người thường không thể với tới, bằng phàm thể chứng đạo, khai sáng đạo cùng bí thuật các giáo, chư thiên tôn sùng.

Phàm là người có ánh mắt đều nhìn ra được một chút, ánh mắt chưởng giáo không phải chơi, tự nhiên rung động muốn trải con đường sáng chói cho đệ tử.

Bọn họ có lý do, thực lực Diệp Phàm mạnh mẽ như thế không phải không có quan hệ với bí thuật vô thượng, có lẽ có cổ kinh mạnh nhất, có thể độc chiến thiên hạ.

- Tiểu sư phụ, Hoàng nhi làm lễ.

Ở bên cạnh, Hoàng thiên nữ rất thông minh, nàng quốc sắc thiên hương, vì mặc trang phục người hiện đại nhưng có thần vận cổ điển, ngày thường ngạo khí, lúc này cười khẽ, có một loại tuyệt mỹ khác lạ.

Hừu Vi Ngư anh tài phấn chấn, Ngạn Tiểu Ngư thanh lệ động lòng người, bọn họ là Song bích Côn Lôn. đứng ở một bên hơi run, nhìn chằm chằm Côn Lôn chưởng giáo.

Nào ngờ Hoàng thiên nữ linh động như vậy, giành bái sư trước. Nàng ta không cần phản bội sư môn, bởi vì tộc trưởng chính là thúc tổ của nàng, không ai cho rằng như thế.

- Cho các ngươi bái Diệp đạo huynh là thầy, cũng không phải bảo các ngươi phản khôi sư môn, còn do dự cái gì, không mau thinh cầu.

Tuyết Trần chưởng giáo nói.

Những người khác thấy vậy cũng lên tiếng, hôm nay muốn tìm một người có thể sánh với chưởng giáo năm thượng cổ, thậm chí còn mạnh hơn đúng là quá xa vời, bây giờ lại có một người ngay trước mắt. Nếu để cho đệ tử cùng theo tu đạo, không nói đạt được truyền thừa, chỉ là thân phận địa vị cũng khác, sau này ai dám đụng tới?

Tạo quan hệ với Diệp Phàm, vô tình cũng là một loại chấn nhiếp.

Cuối cùng, Long Hổ Sơn chưởng giáo cũng gọi hậu nhân tới, tên Trương Thanh Dương, được gọi tiểu chân nhân đạo giáo, cũng có danh xưng tiểu Thiên Sư.

Hoàng thiên nữ, Chiêm Nhất Phàm, Long Tiểu Tước, Côn Lôn Song Ngư, Trương Thanh Dương, sáu người này gần như là sáu kỳ tài trẻ tuổi nhất, tiềm lực cực lớn, đều nghe sư trưởng cầu Diệp Phàm thu bọn họ.

Trong đó, Hoàng thiên nữ sôi động nhất, hoàn toàn khác bộ dạng ngạo khí ngày thường, mắt to thành hình trăng khuyết, mặt dày mày dạn ôm tay Diệp Phàm không buông, muốn chơi vô lại.

Long Tiểu Tước lạnh nhạt nhất, tính tình hắn là vậy, thẳng lòng thẳng dạ, chỉ nói một câu xin Diệp Phàm truyền pháp, sau đó đứng đó như khối đầu gỗ.

Nhiều người khẩn cầu như thế, Diệp Phàm vẫn lắc đầu, không tính thu đồ, chỉ điểm một chút cũng thôi, hôm nay giữ tiểu tử màu tím bên người chỉ dạy là đủ rồi.

- Xin Diệp đạo huynh cân nhắc một chút, mấy đứa nhỏ này đều là hạt mầm tốt, đáng tiếc sinh không đúng thời, còn ở lại trong môn sẽ phế bỏ.

Bọn họ không ngừng cầu khẩn.

Kỳ tài hiếm thấy như vậy, các giáo vì bồi dưỡng bọn họ đã dốc hết tâm huyết, dùng linh nhãn tốt nhất cho bọn họ đả tọa, cho bọn họ dùng thánh dược tổ truyền, cố gắng xây dựng hoàn cảnh xấp xi thượng cổ.

Nhưng mà cũng chỉ có thể bồi dưỡng tới mức này, tiêu hao cũng gần hết, sau khi đi vào Hóa Long sẽ cần càng nhiều hơn, đã không còn cách nào diễn hóa hoàn cảnh thượng cổ.

Bọn họ thấy được đạo hạnh của Diệp Phàm, cảm thấy có lẽ sẽ có biện pháp khác, muốn nhờ hỗ trợ, để những khối ngọc tốt này có thể đi xa hơn, tiếp tục đi tới.

- Diệp đạo huynh, bằng đạo hạnh của huynh đây thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày lựa chọn rời đi. Linh khí Địa cầu khô cạn, đạo huynh đây cũng sẽ theo Thánh hiền thượng cổ rời đi, nhưng đạo huynh đi rồi, những vướng bận ở Địa cầu thì sao? Dù cho đạo huynh siêu phàm thoát tục, nhưng cũng luôn có người khó quên, để lại mấy môn đồ truyền đại đạo, bảo hộ vướng bận hồng trần, có gì không tốt.

Côn Lôn chưởng giáo Tuyết Trần nói một phen làm Diệp Phàm ngẩn ra, đúng vậy, có lẽ mấy chục mấy trăm năm sau, hắn cuối cùng bước lên tinh không, dù khó có thể trở về Bắc Đẩu, cũng phải cố sức thử một phen, đi về gặp cố nhân.

Sau khi rời đi, ai có thể thay hắn chăm sóc mồ mả cha mẹ, ai có thể thay hắn chăm sóc những người khó quên, ai sẽ bảo vệ những người vướng bận hồng trần?

Cuối cùng, Diệp Phàm đồng ý thu mấy người làm đệ tử ký danh.

Đồng thời, hắn cũng muốn thông qua các môn phái tìm hiểu Thánh hiền cổ đại đi nơi nào, rốt cuộc bước lên cổ lộ nào, có lẽ để lại chút manh mối.

Đại hội người tu đạo kết thúc, chấm dứt viên mãn, mọi người rất vừa lòng, cảm thấy chuyến đi này không tệ. Có thể nhìn thấy một vị sánh với tồn tại đại thần thông thượng cổ ra tay, đó là thu hoạch lớn nhất.

Tục truyền hắn là cường giả Hóa Long đại viên mãn, một trận chiến với các đọa lạc thiên sứ đã thể hiện rõ, mấy vị chưởng giáo phán đoán có lẽ hắn sắp bước lên Tiên Thai.

Tình huống thật sự thế nào, mấy người Tuyết Trần chưởng giáo sẽ không nói, bởi vì bọn họ biết Diệp Phàm sắp một mình chiến đấu với Thập Tự Quân chinh đông.

Không lộ ra thực lực sẽ là con bài tẩy lớn nhất, bởi vì Diệp Phàm muốn thu lấy những cổ vật mà đạo thống phương tây cướp từ Trung thổ, không muốn đánh rắn động cỏ.

- Các nhà bảo tàng thì không nói, nhưng các nơi lerusalem, Vatican có một số tổ khí phải lấy.

Nói đến việc này, các vị chưởng giáo đều có chút khó chịu, tổ khí Trung thổ cũng sẽ không bị cướp đi, đây là sỉ nhục, bị trưng bày ở phương tây đến nay không thể lấy về.

- Ta sẽ đi dạo một vòng, thu hồi tất cả tổ khí.

Diệp Phàm nói, nhìn về phía tây xa xôi.

Tiếp đó, hắn dẫn mấy đệ tử ký danh xuống núi, rời khỏi Thượng Thanh Phái, từ chối các chưởng giáo giữ lại, bởi vì đã nấn ná ở đây nhiều ngày.

Đoàn người Diệp Phàm rời mật thổ, tiến vào khu Mao Sơn phàm giới, vừa đi ra không xa đột nhiên cảnh vật đại biến, những đạo kiếm khí tuyệt thế đánh xuống, từng kiện cổ binh chớp sáng.

- Xảy ra chuyện gì?

Đám người Côn Lôn Song Ngư, Hoàng thiên nữ kinh hô, đều chuẩn bị sẵn chiến đấu, canh giữ một hướng, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm chờ nghe lệnh hắn.

- Thượng cổ sát trận, có người muốn diệt trừ ta!

Thần sắc của hắn không dễ nhìn, vừa bày ra uy thế ở Mao Sơn, đã có người không sợ hãi bày ra đại trận này, muốn luyện hóa hồn phách của hắn.

Mảnh sát trận siêu lớn này phải mất tâm huyết cực lớn, Diệp Phàm nhìn ra là một lại tuyệt trận thượng cổ, bị người ta dùng đại pháp lực giấu ở đây nhiều ngày.

Nơi này là một mảnh thiên địa thượng cổ, cổ mộc che trời, dây leo như núi, những tòa núi non chọc vào mây, sát khí lượn lờ vô tận.

Ầm!

Một cái đại ấn trấn áp xuống, bên trên khắc chín con rồng, nặng khủng bố, đại ấn đúc bằng đồng xanh, sáng màu xanh đồng.

- Binh khí Vương giả!

Ánh mắt Diệp Phàm lóe ánh sáng lạnh, lần này kẻ tới không thiện, lấy ra cổ binh này, người trong bóng tối nhất định rất mạnh.

Thần sắc hắn không đổi, gọi mấy người tới đứng sau lưng, một mình hắn ra tay, ngón tay như kiếm chém về phía Cửu Đầu Long đồng ấn.

Một tiếng nổ kinh thiên phát ra, ngón tay hắn chấn ra một mảnh sóng kiếm, từng đợt như sóng biến đánh lên trời cao.

Đám người Long Tiểu Tước, Côn Lôn Song Ngư rung động, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Diệp Phàm ra tay toàn lực, huyết khí hoàng kim tản mát ra làm hai tai bọn họ vang oong oong.

Máu màu vàng trong cơ thể Diệp Phàm sôi trào, hét to như sấm nổ, truyền ra âm thanh khiến mấy người muốn ngã quỵ.

- Đây mới là chiến lực chân chính của sư phụ?

Ngay cả Long Tiểu Tước vốn trong lòng còn mâu thuẫn cũng ngây dại, cả người rung động, đại thần thông thượng cổ cũng không thể so sánh.

Keng!

Huyết khí Diệp Phàm ngập trời, chém ra sóng kiếm vàng hơn ngàn vạn đạo, chém xuống một góc Cửu Đầu Long đồng ấn.

- Binh khí Vương giả trảm đạo cũng bị hủy diệt!

Chiêm Nhất Phàm kinh hô.

Một tiếng rồng ngâm chấn động chín tầng trời, đại ấn chín đầu rồng thượng cổ bong ra những mảng xanh đồng, phát ra ánh sáng vạn trượng hóa thành một ngọn núi đè xuống.

Vào lúc này, khí tức khủng bố đánh tan thiên địa, vạn dặm núi non bùng nổ, cả mảnh sát trận Đại đế thượng cổ tan vỡ, núi non ở xa sụp đổ, cảnh tượng làm người ta hoảng sợ.

- Đó là... Cửu Long Thánh đồng ấn, là Pháp khí thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy, có thể tự động phát uy trấn giết Vương trảm đạo!

Long Tiểu Tước nói.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.