Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 248: Không gian thú nang




Jerusalem là Thánh thành của ba tôn giáo lớn, hàng năm cũng không biết có bao nhiêu tín đồ của Do Thái Giáo, Hồi Giáo, Cơ Đốc Giáo đến hành hương. Từ xưa chính là trung tâm hoạt động tôn giáo.

Mà Diệp Phàm nhìn thấy lại là cổ thành nguyên thủy, đứng sừng sững từ thượng cổ đến nay không hiện ra ở thế gian, ở trong nhiều lần chiến loạn đều chưa từng bị phá hủy.

Tường thành màu đen lóe ra kim chúc sáng bóng lạnh như băng, cổ xưa mà tang thương, khí tức thần thánh tràn ngập khắp nơi, đây là một tòa thành của Thần, cũng là nơi cư ngụ của Thánh giả.

Tòa thành to lớn hùng vĩ vượt qua tưởng tượng, phàm nhân căn bản không xây dựng được. Tường thành cùng sơn lĩnh màu đen cao chọc trời. Tường kéo dài có hơn trăm dặm, nó vây quanh cũng không chỉ một tòa thành đơn giản như vậy, mà còn như là một đám động phủ trống trải, là tam giáo cùng dùng chung.

Thông qua cửa thành thật lớn rộng mở có thể nhìn thấy trong thành có Thần Miếu cổ xưa, có núi cao hùng vĩ, có cổ thụ che trời, là một khu đàn tràng thượng cổ thuần túy, là nơi dùng để tu luyện.

Khu vực ngoài thành cũng rất rộng rãi, khí tức hoang dã nguyên thủy ập vào mặt, núi rừng sông suối mênh mông bát ngát, lão dược sinh trưởng gốc cây to như thùng nước, vượn hú hổ gầm.

Nơi này có rất nhiều người tu đạo thường lui tới, bất kể là trong thành hay ngoài thành mỗi người đều không phải là phàm tục, bằng không cũng căn bản không có khả năng tiến vào đây.

Diệp Phàm vừa xuất hiện tự nhiên dẫn tới người chú ý. Nhiều ngày nay, Trung Thổ ra Ma ồn ào huyên náo bị truyền đi khắp nơi, danh chấn phương Tây, một ít tán tu đi đón đánh, tất cả đều thất bại diệt vong.

Ma Trung Thổ đi về phương Tây, sắp sửa khinh nhờn quang huy của Thần, đối với con dân hắn tiến hành giết chóc sớm đã truyền lưu, một số người đang chờ đợi, chờ mong đồ Ma, trở thành anh hùng trong sử thi.

- Đến rồi! Người này rốt cục xuất hiện rồi! Chính là hắn với lực bản thân đánh bại Thập Tự đại quân?

Có người đang bàn luận.

Trên tường thành đứng đầy người, các tộc đều có, có rất nhiều người trong núi rừng nguyên thủy ngoài thành, một số kỵ sĩ cưỡi man thú xuất hiên. Trong đó, không ít người cũng không có ý ra tay, đây là Thánh thành của ba tôn giáo lớn, mà trước mắt Diệp Phàm chỉ đắc tội với một giáo mà thôi.

- Sư phụ vào thành không?

Hoàng thiên nữ hỏi.

Một đêm kia, nàng to gan lớn mật dám trêu chọc cùng đùa giỡn Diệp Phàm, lại một chút cũng không có cảm thấy điều gì khác thường, thường ngày vẫn như cũ thực sinh động, giống như không hề có phát sinh chuyện gì.

- Không vội!

Diệp Phàm lắc đầu, đối mặt với tòa thành thượng cổ này, hắn quan sát thực cẩn thận, đang đánh giá xem có nên dùng Hắc Tiễn bắn phá hay không.

Nếu làm như vậy, khẳng định người của ba tôn giáo lớn sẽ phẫn nộ liều mạng cùng hắn. Đương nhiên, hắn cũng không muốn mãnh liệt phá hư, chính là đang dự tính đánh giá các loại hậu quả có thể xảy ra. Vạn nhất có bố trí pháp trận thông thiên, có nên phá vỡ hay không?

- Các vị! Ta đến đây không có ý gì khác, chỉ là muốn nghênh đón tổ khí trở vể Trung Thổ mà thôi, không muôn đắc tội với ai.

Diệp Phàm nói, nếu không cần thiết hắn cũng không muốn đại khai sát giới, huyết chiến với phương Tây.

- Nơi này không có thứ ngươi muốn, ngươi khinh người quá đáng!

Trong thành có người lên tiếng giọng lạnh như băng.

- Tổ cốt Thần khí các thứ của Viêm Hoàng trưng bày ở Tây Thổ, bị triển lãm cho người xem, điều này đối với hậu nhân chúng ta mà nói là một loại sỉ nhục, ngày nay thu hồi lại là khinh người quá đáng sao, đây là ăn nói kiểu gì vây?

Trên bầu trời thanh hà lóe sáng, sương trắng tràn ngập, một con ngựa trắng thần tuấn đạp mây mà đến, mang trên lưng một cô gái bay trên không tới, trông thần thánh xuất trần nói không nên lời.

Đây là một con Độc Giác Thú gần như thuần huyết, toàn thân trắng sáng như tuyết không có một cọng lông tạp, trên đầu có một cái sừng hình xoắn ốc lượn lờ hào quang tím.

Cô gái trên lưng nó mặc giáp trụ màu bạc, thân thể thon dài uyển chuyển, một đôi con ngươi xanh lam cùng màu nước biển, trong tay nàng ta cầm một tòa tháp nhỏ màu bạc, vừa tới liền bắt đầu công kích.

“Ông!”

Cái tháp rất nhanh phóng lớn, trong nháy mắt liền cao tới hơn trăm trượng, “ầm” một tiếng giáng xuống, buông xuống một mảng khí lãng trắng xoá, giống như một thác nước lớn bao phủ mấy người Diệp Phàm ở phía dưới.

- Muốn cho chúng ta một cái hạ mã uy sao, đây là pháp khí cấp Giáo chủ thượng cổ.

Chiêm Nhất Phàm nói.

Diệp Phàm đứng tại chỗ vươn tay điểm một cái, bắn ra một đạo hào quang rực rỡ, đương trường liền cố định cái tháp bạc kia. Hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái khiến cho nó ngay lập tức nhỏ đi, bay tới dừng trong lòng bàn tay.

Hắn tiện tay ném cho đệ tử. Nhìn thấy pháp khí như vậy hắn cũng không ngạc nhiên lắm, tuy rằng tới thời đại mạt pháp, nhưng binh khí của cường giả thượng cổ để lại cũng không ít. Ngay cả một chi nhánh của Đại Hạ Long Tước Cửu Giang đều có loại binh khí này, thì càng đừng nói đại tộc cùng với loại địa phương Thánh thành này, khẳng định có không ít.

- Trả lại ta Bảo khí!

Cô gái quát nhẹ một tiếng, Độc Giác Thú phóng vọt tới phía trước, chiếc sừng hình xoắn ốc kia trong nháy mắt phát ra một đạo điện xà màu tím thô to, đánh loạn trong hư không.

Diệp Phàm dùng tay quét ngang, tất cả điện quang đều hóa thành hư ảo. Rồi hắn nhẹ nhàng bắn ra một chỉ, sừng của Độc Giác Thú lập tức hóa thành bột mịn, hắn vẫn chưa hạ sát thủ. Thực hiển nhiên đây là một cô gái không rành thế sự, xem trọng chuyện xưa muốn làm anh hùng của sử thi.

Nhưng mà, đúng lúc này dị biến phát sinh, con ngươi cô gái đột nhiên sâu sắc lên, rồi sau đó bắn ra tia sáng chói mắt, vả lại quần áo sau lưng nàng ta bị nứt ra, mọc ra mấy đôi cánh hào quang hừng hực, tản ra một năng lượng mãnh liệt mênh mông rất cường đại.

- Này! Xem ra trong thành thực sự có cường giả, đáng tiếc lại dấu đầu lộ đuôi, nhập chủ trong thân thể một cô gái đơn thuần đến thử ta, một khi đã như vậy, ta liền đánh cho ngươi khiếp vía luôn!

Diệp Phàm khẽ nói, hóa thành một đạo điện quang tiến lên, bàn tay to chụp xuống, bao phủ toàn thân cô gái phía dưới, từ trong thiên linh cái nàng ta kéo ra một đạo thần quang hình người.

Nàng có dạng như một Đấu Thần, đôi cánh thần xé trời, quang hoa vạn trượng, kịch liệt rít gào giãy giụa, muốn chấn vỡ cánh tay Diệp Phàm, nhưng mà chỉ là phí công.

- Thật rất cường đại, tuy nhiên ở cự ly gần ta bất kể ngươi là tồn tại gì cũng đều yếu ớt giống như gà đất chó sành!

Diệp Phàm hợp lại chưởng chỉ, mạnh mẽ đập cho khối thần quang hình người này vỡ vụn, nhưng cũng có một chút máu chảy xuống giống như là Thần huyết.

- Ta chờ ngươi vào thành!

Trong thành Jerusalem truyền ra một giọng nữ lạnh như băng, tràn ngập tức giận. Đây đúng là một tồn tại cường đại.

“Ầm!”

Độc Giác Thú cùng cô gái giáp trụ màu bạc rơi xuống trên mặt đất, tất cả đều ngất đi, Diệp Phàm vẫn không ra tay, đối với hắn mà nói bực này chẳng khác nào là phàm nhân.

- Đích xác rất cường đại, khó trách dám đánh tới Thánh thành. Nhưng mà, mặc dù ngươi dũng mãnh nhiếp thế phi thường, cũng không nên khinh nhờn quang huy của Thần.

Một lão nhân mặc pháp bào màu vàng đi ra, cầm trong tay một cây thần trượng, cả người đều bao phủ trong thánh quang.

Ở phía sau lão có hơn mười kỵ sĩ cường đại, tất cả đều thân mặc áo giáp, cưỡi trên lưng man thú, cùng thủ hộ lão già này.

- Đó là A Thác đại sư, pháp thuật cao thâm, thông hiểu cổ Thần ngữ, là một đại thần thông giả rất khủng bố!

Trên tường thành có người nhẹ giọng bàn luận.

Đám người Diệp Phàm tự nhiên có thể nghe được, tuy rằng ngôn ngữ bất đồng, nhưng thần thức của tu sĩ là chung, theo như lời nói tự nhiên đều có thể hiểu được.

- Ta cũng không muốn nói lời vô nghĩa, đưa tổ khí của Trung Thổ ra, ta xoay người bước đi ngay, bằng không ta xóa sạch nơi này!

Diệp Phàm nói.

- Chuyện tổ khí ta không biết, ta chỉ nghe nói là ngươi đã tàn sát năm trăm vị dũng giả chinh đông, ta muốn tại đây thẩm lí và phán quyết đối với ngươi, đưa ngươi lên cái giá chịu hình phạt treo cổ!

A Thác đại sư quát.

- Vậy không còn gì để nói! Hay là để ta tiến hành thẩm lí và phán quyết với các ngươi đi!

Diệp Phàm lười nhiều lời, người này là một đại thần thông giả rất mạnh, nhưng không có khả năng so sánh với hắn.

- Thần không gì làm không được, thỉnh trừng phạt tội nhân trước mắt này.

Lão già miệng tụng chú ngữ, một cỗ dao động mênh mông mãnh liệt cuốn tới, trong thiên địa có từng điều quy tắc hiện ra. Thần trượng trong tay lão phát ra hào quang vô cùng tận, thêm vào trên những quy tắc này, làm cho uy lực của nó lập tức tăng mạnh lên không chỉ mấy lần, đây là một kiện cấm khí.

Diệp Phàm lẳng lặng nhìn, hắn muốn nhìn thử xem rốt cuộc đạo chính thống phương Tây có chỗ gì kỳ lạ, đợi đến khi thi triển ra hết uy lực hắn mới từ từ ra tay, trực tiếp búng ra một chỉ.

“Xoạt!”

Một đạo kim quang bắn ra, xuyên thấu màn lưới ánh sáng quy tắc, dập nát cây pháp trượng màu vàng kia, xuyên thùng mi tâm lão, khiến cho hết thảy đương trường ngưng lại, rồi sau đó đại thần thông giả này ngà xuống ngửa mặt lên trời, chết oan chết uổng.

- Trời ạ! A Thác đại sư đã chết! Chỉ một chiêu đã bị Ma của Trung thổ đánh chết!

Trong thành ngoài thành phàm là người nhìn thấy một màn này đều vô cùng cả kinh kêu lên. Rất nhiều người sắc mặt trắng bệch, khó tin nhìn hết thảy, cảm thấy quá mức chấn động.

Bởi vì, A Thác đại sư đã sống hơn chín trăm tuổi, một thân đạo hạnh bí hiểm, lão sinh ra vào niên đại các nơi địa cầu đều miễn cưỡng còn có thể tu luyện.

Những năm tháng sau này lão với niệm lực tín ngưỡng tinh thuần tu đạo thân, ở phương Tây có uy danh hiển hách, là một trong số ít đại thần thông giả, nhưng lại bị một đầu ngón tay của người ta búng chết, điều này hỏi sao không rúng động!

Tai nghe là hư mắt thấy là thực, mấy ngày nay mọi người đều bàn tán về Trung Thổ ra Ma, hung ác điên cuồng cùng cường đại như thế nào, rất nhiều người đều còn không tin, lúc này chính mắt thấy một vị đại thần thông giả ngà xuống, hơi lạnh mới toát ra ướt đẫm lưng.

Phía sau, đám người Hoàng thiên nữ, Ngạn Tiểu Ngư mặc dù không biết cảnh giới của lão nhân này, nhưng từ phản ứng của mọi người cũng có thể đoán ra, tuyệt đối là uy chấn một phương, ai cũng líu lưỡi kinh sợ.

- Sư phụ quá cường đại! Đại thần thông giả phương Tây cũng chỉ trong nháy mắt bị hủy diệt nát tan thành bụi, trên đời này phòng chừng không ai có thể địch nổi sư phụ.

Đây là vị đại thần thông giả thứ tư kế sau ba đại thống lĩnh ky sĩ, bị Diệp Phàm giết chết, đáng sợ nhất chính là hắn diệt địch chỉ là nhấc tay giơ chân, không cố sức chút nào.

- Trung Thổ ra Ma...

Rất nhiều người run giọng nói khe khẽ.

Diệp Phàm đi tới phía trước, mọi người đều tránh lui, không ai dám ngăn cản, mấy đệ tử đi theo phía sau, tất cả đều tiến vào thành nội Jerusalem Thánh thành.

- Thánh kỵ sĩ của chúng ta đâu? Thánh ky sĩ cổ xưa từ thời đại Hắc Ầm sống đến bây giờ ở đâu, chỗ nào, mời các người sống lại đi, mau tịnh hóa Ma đến từ Trung Thổ này, dùng Thánh hỏa đốt cháy hắn!

Một ít người đang cầu nguyện.

- Không thể để cho Ma tiến vào Thánh địa, quang huy của Thần không thể bị vấy bẩn!

Mặc dù có người đang hô quát, nhưng cũng không có ai dám tiến lên trước.

Trong thành linh khí dồi dào, cổ mộc che trời, có ngọn núi lớn đứng sừng sững, có Cổ Miếu tọa lạc, có dược điền đang khai khẩn, là một chỗ đàn tràng thượng cổ khó có được, rất thích hợp cho tu luyện.

- Ngay cả thành trì của Thần cư ngụ cũng dám xông vào!

Một giọng nói vô tình lạnh như băng truyền đến, có được một loại thiên uy làm cho rất nhiều người đều run lên.

- Thần tộc! Là Thần tộc còn sống!

Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, Jerusalem sôi trào lên, rất nhiều người đều gào lên, vô cùng khiếp sợ và hưng phấn.

Đây là một tin tức long trời lở đất, làm cho rất nhiều tín đồ thành kính đều gần như rơi lệ đầy mặt, lớn tiếng kêu gào thỉnh mời Thần buông xuống, diệt trừ Ma của Trung Thổ.

- Thật sự còn có Thần tộc thượng cổ còn sống!

Ngay cả một ít người tu đạo cao tuổi đều rung động, không kìm nổi tự nói.

- Thần tộc...

Diệp Phàm mặt không chút đổi sắc, không vui không buồn, nói:

- Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu cản đường ta nghênh tổ khí về Trung Thổ, như vậy ta không ngại hai tay nhuộm đầy thần huyết!

- Hào quang của Thần chiếu rọi khắp đại địa, không gì làm không được. Kẻ ruồng bỏ Thần chỉ có hoả hình, đốt cháy linh hồn cùng thân thể không sạch sẽ của ngươi, tẩy sạch tội ác của ngươi!

Một đoàn thần quang vọt lên, bao phủ vòm trời, chiếu xuống hào quang vạn trượng, chiếu sáng tới khắp mọi ngõ ngách.

- Kẻ xúc phạm hèn mọn kia mau quỳ xuống dưới chân Thần sám hối đi!

Truyền đến một thanh âm khác thật lớn, chấn động cả tòa Thánh thành.

- Đây là đang ép ta đồ thần hay sao?

Diệp Phàm khẽ nói, lại giống như là một sấm nổ vang động rung chuyển cả tòa Thần Thành Jerusalem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.