Dương Thần

Chương 37: Sự cô độc của anh




Sự tình phát triển hoàn toàn không có ở trong lòng bàn tay mình, vốn định buông bỏ, sau khi hiểu lầm được giải trừ thì Tống Đại Mãnh biết lòng mình lại rơi vào tay giặc.

Nàng biết rất rõ thân phận của mình là Vương phi, nên không thể ở chung một chỗ với Trầm Ngạo. Nhưng vì yêu quá tha thiết nên nàng cũng không để ý những chuyện khác. Chỉ hi vọng có thể hảo hảo ở cùng một chỗ với Trầm Ngạo, coi như không thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, nàng cũng can tâm tình nguyện.

Bên trong Thần Y Cư, hắn ôm nàng ở trong ngực rất lâu. Cảnh tưởng như vậy nàng đã mong đợi từ lâu. Hiện giờ cũng đã thực hiện được, trong lòng nàng rất là vui, sớm đã quên đi việc mình tiến cung không còn một mống.

Rất lâu, rốt cuộc Trầm Ngạo cũng buông lỏng nàng ra, nhìn nàng với một vẻ mặt cưng chiều, "Được rồi, về sau không nên suy nghĩ lung tung khi chưa làm rõ tình hình. Ta dọn dẹp một chút rồi dẫn nàng đi một nơi."

"Ừ, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Nàng hốt hoảng ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn ý cười ôn nhu mà mông lung của hắn, từng cơn từng cơn hạnh phúc tràn tới, giờ phút này nàng cảm thấy mình là một nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ.

Nàng có thể không cần lo lắng chuyện phụ tá Nhàn Vương đăng cơ có được hay không? Hiện tại người yêu đang ở bên cạnh, vậy có cần phải trở về với cái mối quan hệ ấy hay không?

"Xuất cung, tìm người làm chứng." Trầm Ngạo cười nói, rồi sau đó trở lại trong phòng thu dọn một phen rồi mới dẫn nàng đi ra ngoài, một bên hơi ủy khuất nói: "Nàng vẫn không tin ta, ta sẽ đi tìm Lạc Xuyến làm chứng cho ta, khỏi phải để cho nàng ở ngoài thì tin mà ở trong lòng thì vẫn còn nghi ngờ."

"Ta tin ngươi, Trầm ngự y..." Tống Đại Mãnh nghe vậy liền vội vàng nói, "Trước là do ta tự mình hiểu lầm, nhưng hiện tại ta thực sự tin tưởng ngươi rồi."

"Gọi ta là Trầm Ngạo." Trầm Ngạo nghiêng mặt sang một bên rồi ôn nhu kêu nàng sửa lại tên gọi. Mặt Tống Đại Mãnh ửng đỏ lên, cúi đầu hơi khó xử, "Trầm, Trầm... Ngạo."

Mặc dù, trong trí nhớ của nàng đây không phải là lần đầu tiên đối diện với cái cầm tay, ôm nhau thắm thiết như vậy, đúng là hiện tại toàn bộ đều giống như một mối tình đầu tốt đẹp. Làm cho người ta nhịn không được liền đỏ mặt xấu hổ.

"Không được." Lúc này đột nhiên Trầm Ngạo nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một phen, xong rồi chuyển đề tài khác nói chuyện. Tống Đại Mãnh ngẩng đầu lên với một vẻ mặt kinh ngạc, "Sao?"

"Trên dưới hòang cung ai cũng biết nàng, nếu như hiện tại nàng theo ta ra ngoài như vậy, nhất định sẽ rước lấy không ít phiền phức." Trầm Ngạo dừng lại rồi kéo nàng vào trong nhà, "Lạc Xuyến thường xuyên đến nơi này ở, ở đây có mấy bộ xiêm y của nàng ấy, tạm thời nàng mặc xiêm y này ra ngoài, để cho người khác khỏi phải nhận ra nàng là ai."

"Uhm, vậy cũng được." Ở trong phòng Trầm Ngạo đưa cho nàng một bộ quần áo mỏng có màu xanh thẳm, còn hắn quay lưng ra ngoài để cho nàng thay đồ, Tống Đại Mãnh chợt cười ngớ ngẩn. Nàng cởi cái áo trắng trên người hai ba lần, xong rồi lại quay đầu nhìn ra cửa, thì thấy Trầm Ngạo vẫn quay lưng như cũ, không có chút nhúc nhích nào, nàng vội cầm lấy bộ quần áo lụa mỏng màu xanh thẳm mặc vào.

Có thể thấy là thân hình của nàng và Lạc Xuyến cũng không có khác biệt lắm, nàng mặc bộ quần áo này lên người rất là vừa vặn. Từ trong phòng nàng đi ra, Trầm Ngạo ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, rồi mở miệng nói: "Nàng mặc cái gì cũng đẹp."

Nghe được lời nói đó khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền ửng đỏ, vừa cúi đầu vừa xấu hổ.

"Chúng ta nhanh đi đi, lúc này trên đường xuất cung cũng không có nhiều người." Nghĩ đến triều thần quan lại giờ Tý mới hạ triều thì toàn bộ mọi người đều tách ra, Trầm Ngạo nghĩ rằng lúc này có đi cũng không có người nhìn thấy, sau đó liền dẫn nàng đi ra ngoài.

Ngoài cửa, có một bóng dáng thần bí đứng ngoài nhìn bọn họ đi ra, đợi cho bóng dáng của bọn họ đi ra khỏi cửa Thần Y Cư, thì khóe môi người đó hơi giương lên, giương lên với một độ cong rất là quỷ dị.

Tay bị Trầm Ngạo cầm chặt ở trong lòng bàn tay, lâu lâu Tống Đại Mãnh liền đưa mắt lên nhìn hắn, trong lòng nàng tràn đầy kích động. Sau khi hai người ra khỏi Thần Y Cư liền gia tăng bước chân của mình lên để nhanh chóng xuất cung, dọc đường đi có gặp một số cung nữ thái giám chào hỏi nhưng bọn họ cũng không dừng lại, sợ đi chậm sẽ bị người khác phát hiện ra nữ tử đi bên cạnh Trầm ngự y là Tân vương phi.

Dọc đường đi Tống Đại Mãnh đều nghe theo lời dặn dò của Trầm Ngạo, cứ cúi đầu đi theo hắn. Mặc kệ gặp người nào cũng tuyệt đối không ngẩng đầu lên. Có lẽ là nàng mặc y phục của Ngụy Lạc Xuyến, dọc đường đi cũng không ngẩng đầu lên nhìn người, không ít người nói đây là "Ngụy tiểu thư thật", mà không phải là "Tân vương phi".

Suốt đường đi bọn họ rất cẩn thận, mắt thấy đã gần đến cửa cung, nhưng mà chuyện vẫn xảy ra ngoài ý muốn. Cùng lúc này thì Tả thừa tướng Ngụy Hòe cũng vào tiến cung, đi hướng ngược với hai người bọn họ. Mà không phải Tả thừa tướng một mình tiến cung mà còn có Thái tử phi Ngụy Tuyết Oánh đi cùng.

Ngụy Tuyết Oánh là ai? Là tỷ tỷ ruột của Ngụy Lạc Xuyến. Lúc này phụ thân hai người bọn họ vội vàng vào tiến cung, nên cũng không chú ý đến Trầm Ngạo và Tống Đại Mãnh. Trầm Ngạo lôi kéo Tống Đại Mãnh tăng nhanh bước chân của mình, rồi nhỏ giọng nói: "Không cần ngẩng đầu, đây là phụ thân và tỷ tỷ của Lạc Xuyến, tuyệt đối không được ngẩng đầu."

Thái tử phi là tỷ tỷ ruột của Ngụy Lạc Xuyến? Tống Đại Mãnh hơi ngẩn ra, còn chưa có tỉnh táo lại thì đã bị Trầm Ngạo vội kéo đi về phía trước. 

Nhưng mà đang tính đi lướt qua nhau thì Ngụy Tuyết Oánh đột nhiên chạy tới bên cạnh nàng lên tiếng, "Đây không phải là tam muội sao?" Nàng đột nhiên dừng lại, định hơi liếc mắt lên nhìn.

Tống Đại Mãnh cuối thấp đầu, nàng còn chưa tỉnh lại từ chuyện Ngụy Lạc Xuyến là muội muội ruột của Ngụy Tuyết Oánh. Một bên Trầm Ngạo liền kéo nàng lại gần mình một chút, một bên vừa lên tiếng trả lời Ngụy Tuyết Oánh, "Lạc Xuyến vộ kéo thần đi chơi, nên xin phép Thái tử phi để thần và Lạc Xuyến đi trước một bước."

Dứt lời, Tống Đại Mãnh liền nhanh chóng rời đi. Mặc kệ Ngụy Tuyết Oánh đang ở sau gọi thầm, nàng cũng làm bộ không nghe thấy gì cả. Mà từ đầu đến cuối cho đến khi xuất cung nàng cũng chưa có nói cái gì quá mức.

"Tam muội làm sao vậy? Thấy tỷ tỷ cũng không có lên tiếng chào hỏi, một cô nương mỗi ngày đều đi theo rồi ở cùng một chỗ với Trầm ngự y thì còn ra thể thống gì nữa." Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Ngụy Tuyết Oánh cũng không có hờn giận, ngược lại còn bất mãn nói với Ngụy Hòe: "Phụ thân, hiện tại tam muội cũng đã 16 tuổi rồi, cả ngày đều ở cùng một chỗ với một nam nhân như vậy thì còn ra thể thống gì, hey muội ấy nên sớm xuất giá rồi."

"Muội muội con thích đi chơi thì ra ngoài đi chơi, ngày đó quay về xuất giá cũng đã khẳng định được vị trí của mình. Chỉ là..." Ngụy Hòe hơi nghi ngờ, "Không phải Lạc Xuyến đang ở Bắc Nhạc Hiên tập vẽ tranh sao? Sao lại từ trong cung đi ra ngoài?"

Vừa nghe phụ thân mình nói những lời này, ánh mắt Ngụy Tuyết Oánh hơi ngưng tụ lại, "Vừa rồi tam muội có chút kỳ lạ, thấy chúng ta cũng không có chào hỏi, thường ngày tam muội không có như vậy."

Đội nhiên Ngụy Tuyết Oánh nghĩ đến cái gì đó chợt hô to lên: "Chẳng lẽ người đó không phải tam muội..."

"Có khả năng là như vậy!" Ngụy Hòe híp mắt lại rồi ra hiệu với Ngụy Tuyết Oánh, "Vi phụ đi trước gặp cô cô con, con mau phái người đuổi kịp bắt họ lại."

"Được, phụ thân." Ngụy Tuyết Oánh nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, "Ngược lại ta muốn xem, nữ nhân kia mặc xiêm y của tam muội là ai."

"Vì cái gì mà ngươi không sớm nói rõ cho ta biết, Ngụy Lạc Xuyến thân là muội muội của Thái tử phi!" Sau khi ra khỏi cung, Tống Đại Mãnh tránh thoát khỏi Trầm Ngạo. Ngụy Tuyết Oánh và Hoàng Hậu là châu chấu trên một sợi thừng, mà trong miệng hắn nói hắn chỉ xem Lạc Xuyến là muội muội nhưng ở ngoài lại là muội muội ruột của Ngụy Tuyết Oánh, vậy kêu nàng làm sao tiếp nhận được chuyện này? Càng không tin nổi chính là, hắn còn muốn dẫn nàng di gặp một trong những kẻ địch của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.