Dương Thần

Chương 29: Mèo vờn chuột




Ngày hôm sau, khi Lục Ý hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, đột nhiên nói: “Tối ngày hôm qua, Ninh Vương phủ đi lấy nước.”

Tay Quý Du Nhiên đang cầm hộp phấn khựng lại, “Em nói ở đâu?”

“Ninh Vương phủ.” Lục Ý nói, lúc đó sớm đoán được Vương phi sẽ có phản ứng như vậy, tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hộp phấn.

“Chỗ nào bị cháy rồi?” Tối hôm qua trong mơ mơ màng màng nghe được một chút tin tức, buổi sáng nàng đã quên. Bây giờ nghe nàng ấy nhắc đến, nàng còn cảm thấy giống như nằm mơ.

“Phòng ngủ của Ninh Vương phi.”

Trời ơi!

Trái tim Quý Du Nhiên thoáng chốc nhảy lên tận cổ họng rồi. Vội vàng nắm chặt tay Lục Ý: “Tại sao có thể như vậy? Ninh Vương phi đâu rồi, nàng ấy như thế nào? Còn có Ninh Vương gia, bọn họ không sao chứ?”

Đôi môi Lục Ý giật giật, lại hạ rèm mắt xuống không trả lời.

Thải Bình liền nói: “Ninh Vương phi không có chuyện gì, nhưng mà Ninh Vương gia, ngài ấy... Bị cháy sạch sắp không còn hình người rồi.”

Quý Du Nhiên sửng sốt lần nữa: “Tại sao có thể như vậy?”

Bây giờ vẫn là cuối hè đầu thu, trong phòng vừa không đặt chậu than, cho dù bên trong thắp vài cây nến, nhưng cũng di@en*dyan(lee^qu.donnn) đều có nha hoàn đặc biệt trông nom đốt đèn tắt đèn mỗi ngày, bọn họ vốn không thể gây ra cháy!

“Ngày hôm qua trở lại Vương phủ, sau khi nghe nói Ninh Vương phi mang thai, Ninh Vương gia hết sức kích động, đêm đó quyết định tới canh chừng Ninh Vương phi. Nhưng thân thể ngài ấy vốn không tốt, buổi tối không ngủ được, nên gọi nha đầu thắp cây nến đọc sách. Có lẽ không cẩn thận ngủ gà ngủ gật, nên làm đổ cây nến đốt quyển sách, sau đó...” Đốt luôn cả gian phòng.

Lòng Quý Du Nhiên đau đến khó chịu giống như bị một bàn tay túm lấy. Hít sâu một hơi, nàng trầm giọng phân phó: “Nhanh chóng chải đầu cho ta, không cần mang những thứ vàng ngọc... kia, mộc mạc chút là tốt nhất. Quần áo cũng không cần mặc đồ mới làm, chúng ta lập tức tới Ninh Vương phủ hỏi thăm.”

“Vâng.”

Đám người Lục Ý vội vàng hành động. 

Chỉ trong thời gian một chén trà, nàng và Phượng Dục Minh đã thu thập thỏa đáng, hai người vội vã chạy tới Ninh Vương phủ.

Chắc hẳn chuyện hỏa hoạn tối qua đã truyền vào trong Hoàng cung rồi, khi Quý Du Nhiên chạy đến, đám người Hoàng đế Hoàng hậu Thái hậu tất cả đều đã ở đây rồi.

Thái y đang chẩn bệnh cho Ninh Vương gia, Hoàng đế Thái tử canh giữ bên đó.

Ninh Vương phi vốn một đường lắc lư trở về, thân thể hết sức yếu ớt, tối hôm qua lại bị kinh sợ, bây giờ càng thêm nằm trên giường không dậy nổi. Hoàng hậu Thái hậu còn có Thái tử phi canh giữ bên cạnh nàng.

Quý Du Nhiên tới, theo lý phải cùng Phượng Dục Minh mỗi người chia ra một ngả của mình, thăm đối tượng mình cần thăm. Nhưng mà, sau khi xuống kiệu, Phượng Dục Minh chính là dính vào bên người nàng, cho dù nàng đẩy qua bên Ninh Vương gia như thế nào cũng không chịu đi, trong miệng chỉ la hét kêu ‘Bổn Vương muốn đi cùng ái phi, đã sớm nói sẽ không bao giờ rời khỏi bên cạnh nàng nửa bước’...

Quý Du Nhiên vô lực lại buồn cười, nên chỉ đành cùng hắn cùng nhau đến bên chỗ Ninh Vương gia trước.

Nhìn thấy hai người bọn họ đi lại đây, Hoàng đế Thái tử cũng lấy làm kinh hãi, sắc mặt đều rất không đẹp. Quý Du Nhiên bất đắc dĩ nói: “Nhi thần và Vương gia nghe tin dữ bất ngờ, cũng vô cùng lo lắng cho bệnh tình của đại Hoàng huynh, cho nên muốn đi lại đây thăm huynh ấy.”

“Bây giờ nó còn hôn mê bất tỉnh, Thái y vẫn đang ở đây bó thuốc, các ngươi cũng không cần đi vào quấy rầy.” Giọng Hoàng đế lạnh nhạt. Chỉ có điều suốt cả đêm qua, chắc Hoàng đế bị tin tức của con lớn nhất đả kích, cho nên lập tức già đi rất nhiều, nói chuyện cũng ỉu xìu buồn bã.

“Dạ, vậy nhi thần và Vương gia die ennd kdan/le eequhyd onnn đi chỗ đại Hoàng tẩu.” Quý Du Nhiên hành lễ, lại cong người hành lễ với Thái tử bên kia. Thái tử vội vàng hoàn lễ.

Thi lễ xong, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người lập tức chạm vào nhau.

Sau khi từ biệt ở Đông cung Ly Sơn lần trước, bọn họ đã một hai tháng không gặp mặt rồi. Lại nhìn thấy hắn lần nữa, Thái tử cũng đã khôi phục lại diện mạo nhã nhặn của hắn, một bộ trang phục hoa lệ làm nổi bật lên khí chất cao nhã, ngọc thụ lâm phong, đau đớn từng gia tăng trên người hắn cũng giống như hoàn toàn biến mất.

Chỉ có điều, khi trao đổi ánh mắt với nàng, Quý Du Nhiên rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của hắn lóe lóe, cái chân bị thương cũng co rúm lại một chút theo bản năng, lập tức cúi đầu: “Nhị Hoàng huynh nhị Hoàng tẩu đi thong thả.”

Quý Du Nhiên liền cùng Phượng Dục Minh tay cầm tay xoay người rời đi, mặc kệ hai tầm mắt lạnh lẽo và nóng rực đan vào rơi lên sau lưng nàng, khiến cho nàng có cảm giác vừa lạnh vừa nóng rất quỷ dị.

“Ái phi.” Đi ra khỏi viện ở tạm của Ninh Vương gia, Phượng Dục Minh lặng lẽ kéo nàng.

Quý Du Nhiên dựa sát vào hắn một chút, “Sao vậy?”

“Mới vừa rồi, Thái tử Hoàng đệ trừng bổn Vương! Lúc đi Hoàng đệ còn nhìn chòng chọc sau lưng bổn Vương, như muốn xé bổn Vương thành mảnh nhỏ vậy!”

Lòng hoảng hốt! Quý Du Nhiên vội vàng nắm chặt tay của hắn: “Làm sao có thể! Vương gia chàng nhìn lầm rồi hả?”

“Không có đâu!” Phượng Dục Minh mở to hai mắt rất nghiêm túc nói, “Bổn Vương thấy rất rõ ràng, ánh mắt Thái tử Hoàng đệ giống như hai cây đao, khóe khiến trên người bổn Vương đau quá!”

“Suỵt!” Vội vàng che cái miệng của hắn, Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói, “Lời này chàng đừng nói lung tung ở bên ngoài. Một lát nữa chúng ta trở về rồi, chàng mới nói tử tế lại cho cho ta, nha?”

“Oh.” Phượng Dục Minh không cam tâm tình nguyện gật gật đầu, lấy tay xoa xoa cánh tay, thân thể lại cọ xát lên người nàng.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Bởi vì thân thể Ninh Vương gia không tốt, Thái y nói vẫn cần tĩnh dưỡng, hơn nữa vì cần thường xuyên uống thuốc, cho nên kể từ sau khi thành thân một tháng, hắn và Ninh Vương phi chính thức chia phòng ngủ.

Mà hôm qua sau khi biết Ninh Vương phi mang thai, tâm tình của Ninh Vương gia thật tốt, nên chủ động tới viện Ninh Vương phi ở qua đêm. Cho nên, tối hôm qua bị cháy sạch chính là phòng ngủ của Ninh Vương phi.

Sau khi gặp chuyện không may, Ninh Vương gia tất nhiên được khiêng trở về chính viện của mình, Ninh Vương phi thì được đưa đến phòng ở nam sương.

Dọc đường đi, đi ngang qua tây sương Ninh Vương phi đã từng ở, mặc dù tường rào viện kia vẫn còn, nhưng cửa chính rộng mở, rất nhiều tôi tớ ra vào khuân đồ, Quý Du Nhiên có thể thấy rõ ràng dfienddn lieqiudoon mấy căn phòng bên trong đều bị cháy sạch, chỉ còn dư lại mấy cây cột đen như hạt châu đen. Như vậy có thể thấy được thế lửa mãnh liệt cỡ nào, nhất thời lại bắt đầu lo lắng: Lửa lớn như vậy, khó trách Ninh Vương gia bị thiêu thành như thế. Nhưng... Nếu như vậy, tại sao Ninh Vương phi khi ấy đã ngủ lại tránh được một kiếp, bản thân chỉ bị chút kinh sợ?

Mang theo nghi vấn này, nàng và Phượng Dục Minh bước vào nam sương.

Lúc này, vừa lúc gặp phải ba người Hoàng hậu, Thái hậu và Thái tử phi vừa nói dứt lời ra ngoài.

Nhìn thấy hai người bọn họ cầm tay đứng chung một chỗ, Thái hậu tất nhiên cười đầy mặt vui mừng, Hoàng hậu nương nương tỏ vẻ bình tĩnh, trong mắt Thái tử phi rõ ràng nhuốm lên vẻ ghen tỵ.

Gặp phải người bên trên, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh không tránh được khom người hành lễ: “Nhi thần ra mắt Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, ra mắt Thái tử phi.”

“Miễn lễ.” Tối hôm qua hai đứa có bị hù sợ không?” Thân là người có địa vị tối cao nhất ở đây, Thái hậu nương nương mở miệng trước.

Quý Du Nhiên lắc đầu: “Không có. Ngày hôm qua nhi thần và Vương gia cũng quá mệt mỏi, cho nên ngủ say như chết, hình như nửa đêm nghe được chút động tĩnh, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ai ngờ...”

“Haizzz, đó cũng chính là số mạng của Ninh Vương nó!” Thái hậu lắc đầu thở dài, “Chỉ có điều cũng may, vô cùng may mắn thai nhi trong bụng Ninh Vương phi không có việc gì. Hai đứa cũng mau vào đi thăm con bé một chút đi, con bé còn vừa mới lẩm bẩm sao hai đứa còn chưa tới!”

“Dạ, nhi thần qua liền.” Quý Du Nhiên vội nói, cùng Phượng Dục Minh nghiêng người nhường đường đi cho bọn họ.

“Ái phi, ánh mắt Thái tử phi nhìn nàng càng ngày càng bén nhọn rồi, gần như giống ánh mắt Thái tử nhìn bổn Vương như đúc.” Chờ sau khi bọn họ đi, Phượng Dục Minh bất thình lình thốt ra một câu.

Quý Du Nhiên ngẩn ra: “Thật sao?”

Phượng Dục Minh gật đầu.

Quý Du Nhiên không nhịn được cười.

Phượng Dục Minh không hiểu, “Ái phi, nàng cười cái gì vậy?”

“Ta cười hai chúng ta thật sự là phu thê! Có người đối xử với chàng như vậy, lập tức có người đối xử với ta như thế, hai chúng ta hợp thành một, huề nhau!”

“Vậy cũng được đó!” Phượng Dục Minh vỗ vỗ đầu, rồi cũng cười theo.

Đợi khi đi đến cửa phòng Ninh Vương phi, hai người vội vàng thu nụ cười lại, thay vẻ mặt đau thương.

“Nhị Hoàng đệ, nhị Hoàng muội, tưởng hai người không tới!” Ninh Vương phi đã sớm chờ bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ đi vào, nàng vội vã giãy giụa bò dậy, chủ động nắm tay Quý Du Nhiên, “Ngày hôm qua may mà die,n; da.nlze.qu;ydo/nn có muội sớm cho người đưa ta về. Nếu không, ta còn không biết mình có tin vui đâu!”

Bởi vì ngày hôm qua vừa mừng vừa lo, bây giờ sắc mặt nàng tái nhợt như cũ. Trên người lại mặc đồ ngủ màu trắng, trên trán buộc một băng đai màu trắng, cả người xem ra hết sức yếu ớt, khiến trong lòng Quý Du Nhiên không nhịn được chính là đau nhói.

Vội vàng đỡ nàng ấy nằm xuống: “Bây giờ thân thể tẩu không tiện, nằm xuống nói chuyện với muội là được.”

“Không có việc gì, ta nghỉ ngơi một đêm, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Ninh Vương gia cười cười, phân phó Tú nhi lấy gối dựa ra để cho mình nửa nằm, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay Quý Du Nhiên, “Chỉ có điều Vương gia chàng ấy... Haizzz!” Quay đầu ra, một giọt nước mắt trong suốt đột nhiên lăn xuống từ khóe mắt.

Quý Du Nhiên vội vàng móc khăn ra lau cho nàng ấy, “Tẩu trước thoải mái, thả lỏng tinh thần dưỡng tốt thân thể đi! Tụi muội mới vừa đi bên chỗ đại Hoàng huynh rồi, Thái y đang bôi thuốc cho huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.”

“Chỉ hy vọng là như thế!” Ninh Vương phi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Vương gia chàng ấy cũng thật là mệnh khổ. Từ nhỏ thân thể không tốt, trải qua nhiều năm điều dưỡng như vậy, khó khăn lắm mới có mấy phần khởi sắc, không ngờ tối hôm qua lại... Nếu như tối hôm qua chàng ấy không vội vã đẩy ta ra ngoài, chàng ấy cũng sẽ không bị xà nhà trên nóc nhà rớt xuống nện vào, cũng sẽ không biến thành dáng vẻ như bây giờ. Tất cả đều là lỗi của ta, nếu như tối hôm qua ta không để cho chàng ấy qua đêm ở phòng của ta, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện này.” Nói xong, giọng lại nghẹn ngào, vội vàng cầm khăn lên lau nước mắt.

Thì ra là như vậy. Quý Du Nhiên sáng tỏ: Khi ở Ly Sơn, Ninh Vương phi đã từng đề cập với nàng chuyện thân thể Ninh Vương gia có chuyển biến tốt, mà nàng ấy mang thai hai tháng... Thời gian cũng hợp lý. Mà Ninh Vương gia vì cứu Vương phi và hài tử trong bụng Vương phi hy sinh thân mình, điều này đích xác là hành vi của đại trượng phu. Trong lòng nàng không khỏi sinh ra mấy phần kính sợ vị đại bá từng thấy mặt mấy lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.