Dưỡng Quỷ

Chương 39: Ngoại truyện: người phụ nữ điên




- Đại trưởng lão, chính là bọn họ.

Tên tu sĩ bậc cao kia xoay người, ngón tay chỉ về phía ba người Dương Phàm, trong mắt lộ ra một tia âm lãnh, giả dối.

Lời này vừa ra, ánh mắt của đại quân mấy vạn yêu tộc, đa số tu sĩ Thiên Khung Thành đều nhìn về phía ba người Dương Phàm.

Đại trưởng lão Tào gia cũng đưa mắt nhìn qua ba người Dương Phàm, vẻ mặt lộ ra một tia kinh dị.

Ba người trước mắt dưới ánh nhìn chăm chú của mấy vạn cường giả mà không có chút kinh hoảng nào, đủ biết không phải là thường nhân.

Dương Phàm nho nhã tuấn lãng, lạnh nhạt bình tĩnh nhìn như bình thường nhưng chân chính khiến người ta không thể nhìn thấu.

Hồ Phi một thân hầu mao, vô cùng cổ quái, khí tức trên người cuồngbạo đáng sợ, hóa ra là cường giả đã người Nguyên Anh trung kỳ.

Vân Vũ Tịch siêu trần thoát tục, tuyệt mỹ tự nhiên, khí tức cũng khiến người ta nhìn không thấu, đa số nam tu sĩ khi nhìn thấy nàng thì ánh mắt bỗng sáng ngời, không thể dời mắt được.

- Điện hạ, chính là bọn họđã giết chết Tả hộ pháp và mấy chục vị đại nhân. Lúc ấy chúng ta ở cạnh hải vực đó cho nên chính mắt nhìn thấy!

Đúng lúc này, một con hải xà nhỏ nhắn, dài hai trượng hướng về phía Thanh Giao Long bẩm báo.

Thanh Giao Long nghe thế, con ngươi vốn băng hàn đột nhiên lộ ra sát khí, lấy giọng điệu lạnh lùng, ngạo mạn nói:

- Thủ phạm quả nhiên ở Thiên Khung Thành của các ngươi! Nếu hôm nay không giao hung thủ ra thì đừng trách ta dẫn ngàn vạn yêu tu huyết tẩy tòa thành này!

Đại trưởng lão Tào gia nghe thế thì sắc mặt âm trầm, quét mắt nhìn qua mấy tên Nguyên Anh bậc cao của Quan gia, cuối cùng nhìn về phía Quan Tùng.

- Quan trưởng lão, đây chính là những tu sĩ bất minh mà ngươi thu nhận sao?

Trong giọng nói của hắn tràn đầy vẻ chất vấn.

Sắc mặt Quan Tùng khẽ biến, đáp lại:

- Bọn họ chính là bằng hữu của ta trong nội hải, ở lại động phủ làm khách thì có gì là không thể?

Chợt hắn cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ ta đường đường là một trong bốn đại thành của Nội Hải mà còn phải sợ hãi bầy yêu tu này sao?

Nội tình của bốn đại thành Nội Hải quả không cần phải hoài nghi. Những Lĩnh chủ yêu tộc bình thường căn bản không dám trêu chọc, nếu không có cường giả cấp Yêu Tôn đích thân tới.

Dương Phàm xoa xoa cằm, lộ ra vẻ cổ quái. Việc này rõ ràng là một màn kịch, mà hắn và Quan Tùng cũng chỉ là người bị hại mà thôi.

Thấy dưới tình huống như thế mà Quan Tùng còn che chở cho đám người mình, Dương Phàm cũng có chút băn khoăn.

Dù sao lúc trước những con yêu thú kia quả thực bị Hồ Phi giết chết, Quan Tùng cũng vì thế mà bị liên lụy.

- Ha ha haQuan lão nhân, bằng hữu mà ngươi thu lưu đã dẫn tới tai họa cho Thiên Khung Thành này, không ít tu sĩ của thành này đã bị chết vào trong tay yêu tộc, ngươi chẳng lẽ còn không giao hung thủ ra, còn bao che cho bọn chúng sao?

Đại trưởng lão Tào gia cười dài một tiếng, trong lòng lại thêm mừng thầm.

- Các đại gia tộc trong Thiên Khung Thành, chư vị tu sĩ, Quan gia hành động như thế, chúng ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ được?

Trong phe Tào gia, một tên bậc cao xấu xí huy tay áo giận dữ hét lớn.

- Đúng thế, gia tộc như thế phải trục xuất khỏi Thiên Khung Thành.

Không ít tu sĩ phụ họa vào nói. Những tu sĩ bên phe Tào gia đều hùa theo.

Ở Thiên Khung Thành, Quan gia và Tào gia là hai đại gia tộc, đều có Nguyên Anh đại tu sĩ tọa trấn, cùng chia quyền to, còn lại là những thế lực, gia tộc nhỏ yếu hơn.

Mà hiện tại, vị Nguyên Anh đại tu sĩ của Quan gia nghe nói đã không rõ tung tích, đồn đại rằng bị một Ma đầu bất minh nào đó tập kích, chưa biết sinh tử.

Nếu không, dưới tình huốngbình thường, Tào gia cũng không dám làm ra việc này.

Đúng lúc này, Thanh Giao Long đứng trên cổ sắc điều Long Xa mở miệng nói:

- Tào Đại trưởng lão, ngươi không cần ngăn cản, tốt nhất là phối hợp bản điện hạ, diệt sát tu sĩ Quan gia, cùng tróc nã tu sĩ. Sau khi thành công, bản điện sẽ có hậu lễ đáp tạ!

Lời này vừa ra, trong Thiên Khung Thành nổi lên một mảnh hỗn loạn.

Tới lúc này rồi, không ít người đã nhìn ra Thanh Giao Long và Tào gia đã liên thủ, nội ứng ngoại hợp, chỉ vì diệt trừ Quan gia.

Mà truy nã đám người Dương Phàm cũng chỉ là cái cớ để khai chiến mà thôi.

- Dừng tay, Quan gia chúng ta có thể giao hung thủ ra, Quan Tùng trưởng lão mặc dù bao che hung thủ nhưng cũng chỉ là hành vi cá nhân, không thể đại biểu toàn bộ gia tộc.

Một bà lão đầu bạc của Quan gia run run hô lên.

- Đại tỷ, ngươi

Sắc mặt của Quan Tùng cực kỳ khó coi.

- Câm miệng cho ta. Hiện giờ ngay cả gia tộc đều khó có thể bảo toàn, còn sức mà che chở cho những người này sao?

Bà lão đầu bạc này quát lạnh.

Rất nhanh, mấy vị Nguyên Anh bậc cao cao tầng của Quan gia cũng tỏ vẻ đồng ý.

Ánh mắt Quan Tùng ảm đạm, cũng hiểu được hiện trạng của gia tộc. Hắn nhìn Dương Phàm một cái với ánh mắt xin lỗi, như muốn nói rằng mình đã cố gắng hết sức rồi!

- Quan đạo hữu không cần tự trách, vốn là do Dương mỗ mang phiền toái tới cho các ngươi. Tiếp theo ngươi không cần xen vào, hết thảy cứ để Dương mỗ xử lý.

Dương Phàm cười với Quan Tùng, cũng truyền âm nói.

- Ngươi

Quan Tùng ngưng mắt nhìn nam tử mà hắn nhìn không thấu này, trong mắt tràn đầy phức tạp, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng nổi lên vài phần chờ mong. Trong Nội Hải, có thể có được Truyền thừa bảo châu thì không ai không phải là cường giả chí tôn, đứng trên đầu hàng tỉ sinh linh.

- Ha ha haChậm rồi! Các ngươi bao che hung thủ, hơn phân nửa cũng một lòng với chúng. Bản điện hạ cũng phải diệt tộc Quan gia các ngươi, báo thù cho những đồng bào yêu tộc đã ngả xuống của chúng ta.

Thanh Giao Long cười điên loạn một hồi, chậm rãi nâng tay lên, ra lệnh:

- Mọi người nghe lệnh, chuẩn bị giết tới Thiên Khung Thành, tiêu diệt Quan gia.

Chỉ một thoáng, toàn bộ bầu trời Thiên Khung Thành là một mảnh tĩnh mịch, sát khí ngưng kết.

Luận thực lực, Quan gia giờ phút này căn bản không cần úy kỵ phe yêu tộc của Thanh Giao Long, nhưng vấn đề là Tào gia khẳng định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

- NgươiCác ngươi đây là dẫn sói vào nhà!

Vị lão bà đầu bạc này run run nói.

- Dừng tay!

Chính vào lúc này, một thanh âm già dặn hữu lực truyền khắp toàn trường. Đồng thời một cỗ uy áp cường đại buông xuống, khiến chúng Nguyên Anh, Biến Hoá kỳ đều biến sắc mặt.

Mọi người đưa mắt nhìn sang chỉ thấy ở từ xa xa có một lão già mặc hắc bào bay tới, cả người hắn hắc quang lưu chuyển, khí thế mạnh mẽ. Bên cạnh hắn cũng có hai vị Nguyên Anh trưởng lão hộ giá.

- Đại Trưởng lão!

Chúng tu sĩ Quan gia ngạc nhiên rồi trở nên vô cùng vui mừng!

Khi Quan Đại trưởng lão hạ xuống, sĩ khí phe Quan gia đại chấn, trên mặt mọi người đều tràn đầy hy vọng.

Thanh Giao Long vừa thấy Quan Đại trưởng lão hiện thân thì sắc bặt đại biến. Đối phương chung quy vẫn là Nguyên Anh đại tu sĩ, sợ rằng không có yêu tu Biến Hoá kỳ nào bên phe mình có thể chống lại được.

Chỉ là khi ánh mắt Dương Phàm nhìn qua Đại trưởng lão mặc hắc bào kia thì hơi lộ ra dị sắc.

- Dương lão đại, chúng ta bị người ta giết tới tận cửa, đứng không thế này thật sự không có ý nghĩa! Khôngbằng để ta đuổi bọn họ cút đi!

Hồ Phi chà xát hai tay, bộ dáng rục rịch muốn xuất thủ.

Thanh âm lớn của hắn bị rất nhiều người nghe được, đều đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt rất cổ quái. Con quái vật như khỉ vượn này không ngờ lại kiêu ngạo tự đại như thế, dám nói những lời xằng bậy như thế!

Quan Đại trưởng lão hiện thân, vẻ kiêu căng bên phe yêu tu lập tức thu liễm, câm như hến.

Ngay khi tình thế Quan gia nghịch chuyển thì.

Phốc-

Từ dưới hải vực có một đạo huyễn quang màu bạc bay ra, lộ ra một nam tử mặc huyền giáp với dáng người cường tráng.

Người này hiện thân trên Thiên Khung Thành, yêu khí cường đại mạnh mẽ tản ra, đứng ngang hàng với vị Quan Đại trưởng lão.

- Ngân Thiên Yêu Hoàng?

Vị Đại trưởng lão quan gia lộ ra vẻ hoảng sợ.

Vị nam tử mặc huyền giáp trước mặt này hiển nhiên là một vị yêu tu Biến Hóa hậu kỳ hiếm thấy, thực lực và địa vị đã gần ngang hàng với bảy đại Yêu Tôn.

- Yêu Hoàng tiền bối, ngài rốt cuộc cũng đã ra tay!

Vẻ mặt Thanh Giao Long mừng rỡ, bộ dáng như trút được gánh nặng trong lòng,

Khó trách hắn dám dẫn đại quân yêu tộc giết tới Thiên Khung Thành, hóa ra sau lưng có đại yêu tu hậu kỳ tọa trấn.

Nếu không, cho dù hắn có mười lá gan cũng không dám can thiệp vào nội loạn của một trong bốn đại thành - Thiên Khung Thành!

- Quan Trường THiên, hai trăm năm không thấy, hôm nay để ta thử xem pháp lực của ngươi có tăng tiến hay không!

Trong mắt Ngân Thiên Yêu Hoàng lóe ra hàn quang, hóa thành một đạo ánh sáng màu bạc, chớp cái đã bay lên không trung, giao đấu với Quan Đại trưởng lão.

Ầm ầm

Chỉ một lần hô hấp mà hai người đã giao kích mười mấy lần ở giữa không trung, thần thông pháp bảo va chạm gây ra những âm thanh ầm ầm!

Theo hai người chiến đấu, bên ngoài Thiên Khung Thành bốc lên một cột sóng cao tới mười mấy trượng, thanh thế kinh thiên.

Những đám người còn lại cũng hết sức chăm chú xem trận chiến.

Ầm ầm ầm

Được một lúc, Ngân Thiên Yêu Hoàng và Quan Trường Thiên liên tiếp đánh đỡ ba chưởng, Quan Trường Thiên từ từ bay ra sau mấy trượng, phun ra một búng máu, sắc mặt lúc trắng lúc tối.

- Ha ha haQuan Trường Thiên, ngươi bị thương không nhẹ, mặc dù dùng bí thuật áp chế nhưng cũng không kiên trì được lâu đâu!

Ngân Thiên Yêu Hoàng đắc ý cười lớn.

Nhưng đúng lúc này, trên người Quan Trường Thiên đột nhiên dâng lên một cỗ ma khí khiến người ta đáy lòng lạnh ngắt.

Đồng tử Dương Phàm đột nhiên co rút lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

- Mọi người mau ra tay tiêu diệt Quan gia, gia tộc như thế không xứng sống yên ổn ở Thiên Khung Thành!

Tào Đại trưởng lão đột nhiên ra lệnh, chúng tu sĩ bậc cao đều giết tới Quan gia.

- Mau nghênh chiến.

Sắc mặt Quan Tùng kịch biến, hô lớn lên, cùng vài vị Nguyên Anh trưởng lão dẫn dắt các thành viên của gia tộc phản kháng.

Mà vẻ mặt của tên Tào Đại trưởng lão lại âm lãnh, chợt từ phía sau, lao lên giáp công Quan Trường Thiên.

- Ngươi đi thả lỏng một chút! Dương Phàm tùy ý nói.

- Được rồi!

Hồ Phi cười lên hưng phấn, hóa thành một mảnh lôi ánh màu tím, lập tức lao vào trận doanh của Tào gia. Một mảnh lôi quang quét qua, lập tức diệt sát một loạt tu sĩ.

Trong đó cũng có một gã cường giả Nguyên Anh của Tào gia bị cháy đen một mảng, thân mình tê dại. Mấy tên Kim Đan bậc cao cạnh hắn đều bị cháy xém, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Quan gia từ khi nào lại có một cường giả như thế?

Chúng tu sĩ bậc cao Tào gia kinh hãi không thôi. Khi Hồ Phi giết vào như hổ nhập bầy dê, lập tức đại loạn.

Đám người Quan gia sửng sốt một lúc, sắc mặt mừng rỡ, lập tức phát động đại phản kích.

Nhất thời, thế cục nghịch chuyền, chúng cường giả cao tầng Quan gia lập tức chiếm được ưu thế.

Mặt khác, Tào Đại trưởng lão từ phía sau tập kích Quan Trường Thiên, ngón tay bắn ra một đạo quang khí màu xám nhanh như điện xẹt.

Kỳ lạ chính là Quan Trường Thiên dường như cũng không có phản ứng, ma khí quanh thân càng thêm mạnh mẽ, sắc mặt biến đổi không ngừng, liên tục giãy dụa.

Phốc

Đại trưởng lão Tào gia tập kích thành công, thân mình Quan Trường Thiên đột nhiên nhoáng lên, phun ra một búng máu, khuông mặt bỗng nhiên tuyệt lãnh, âm u.

Ngô

Quan Trường Thiên với một thân hắc bào đột nhiên rống lên một tiếng sờn tóc gáy, thân mình liên tục vặn vẹo.

Ba

Quan Trường Thiên lại phải đối mặt với công kích của hai đại cường giả, thân thể nhoáng lên một cái. Mà khi ngoài thân hắn đột nhiên bành trướng, hình thành một khối cầu, đẩy lui cả Tào Đại trưởng lão và Ngân Thiên Yêu Hoàng.

- Cái gì?

Quan Trường Thiên và Ngân Thiên Yêu Hoàng nhất tề biến sắc, bộ dáng có vẻ khó có thể tin nổi.

Hai người nhìn chằm chằm ma khí xung quanh Quan Trường Thiên, trong mắt là một mảnh kinh hãi:

- Không ổn, Ma ảnh phụ thân!

- Khặc khặc khặcLại là một tên cường giả ma đạo hậu kìchậc chậc

Trong miệng Quan Trường Thiên phát ra một trận cười tà âm lãnh:

- Hôm nay để bản ma chủ gạt bỏ toàn bộ các ngươi, lấy phương pháp huyết tế, nhanh chóng luyện chế ra một Ảnh Ma khôi lỗi mới!

Một cỗ ma uy cường đại kinh thế che phủ phạm vi hai trăm dặm, tất cả mọi người đều sởn tóc gáy, không rét mà run.

- Dĩ nhiên là hắn

Dương Phàm vừa nghe được thanh âm này thì không khỏi hô khẽ một tiếng, nhận ra lai lịch của ma đầu này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.