Đương Pháo Hôi Nữ Xứng Đoạt Nam Chủ Kịch Bản GL

Chương 7




Thẩm Lộ đẩy mẹ mình ra, không để ý tới lời khuyên mà đi thẳng tới chỗ Kiểu Tâm Duy: “Tôi chỉ muốn tìm cô dâu nói chuyện thôi mà, mọi người lo cái gì?”

Cô nàng lảo đảo tới cạnh Kiều Tâm Duy, đặt mông ngồi cạnh có.

Mà Giang Hạo lại đang ngồi ở bàn bên cạnh uống rượu với chiến hữu.

Kiều Tâm Duy không quen Thẩm Lộ, nhưng chỉ dùng đầu ngón chân thôi cũng biết đây là khách của nhà họ Giang.

Nếu là khách thì cô đành phải khách sáo một chút, cô vội vàng đỡ Thẩm Lộ ngồi xuống, nói với người đằng sau: “Không sao, để cô ấy ngồi đây cũng được, nào, ăn chút gì đi.”

Thẩm Lộ cầm lấy tay Kiều Tâm Duy: “Không cần, tôi không muốn ăn, tôi muốn uống với cô một ly..”

Nói rồi, cô nàng duỗi tay ra hiệu cho người phục vụ: “Rót rượu, đổ đầy...

Nào, cô Giang, tôi mới có một ly, chúc cô sớm đi vào tim của Thủ trưởng Giang? Kiều Tâm Duy cười nhạt, cô không biết cô gái này là ai, có quan hệ gì với Giang Hạo, cũng không biết rõ lời của cô gái này mang ý gì.

Nhưng trước mặt mọi người, cô chỉ có thể cười cười: “Được rồi, cảm ơn.”

Thẩm Lộ ngửa đầu, uống nguyên ly rượu đỏ vào bụng, cô nàng ợ một hơi, khóe miệng chảy chất lỏng màu đỏ ra.

Thiên kim Thị trường luôn đoan trang khéo léo lại không hề để ý hình tượng, làm mọi người mở rộng tầm mắt.

“Haha, cô Giang, cô Giang, cô xứng a?”

Thẩm Lộ đặt mạnh ly rượu xuống bàn, sắc mặt và giọng điệu trở nên khó chịu: “Một đứa con kế của công nhân viên về hưu mà xứng à?”

Kiều Tâm Duy hít một hơi, quả nhiên không phải chuyện tốt gì.

Thẩm Lộ cười khổ, lầm bầm lầu bầu nói: “Tôi không rõ Giang Hạo để ý có cái gì, trước khi gặp, tôi còn tưởng cổ đẹp lắm cơ, hôm nay thấy thì cũng bình thường mà.

Thẩm Lộ tôi vốn là con gái Thị trường, nói về vẻ ngoài, nói về vóc dáng, nói về bằng cấp hay khí chất hoặc gia thế, chọn cái nào cũng mạnh hơn cô nhiều, mạnh hơn trăm ngàn lần cơ”

Kiểu Tâm Duy không biết làm sao, cô nghe rõ, cô gái Thẩm Lộ con Thị trưởng này đang ghen.

Nói thật, ngoài lúng túng ra, cô còn bội phục Thẩm Lộ, dám gây sự ở tiệc cưới của nhà họ Giang.

Thẩm Lộ cười xong thì bật khóc: “Kiều Tâm Duy, cô đã sử dụng thủ đoạn gì với Giang Hạo vậy? Cô dạy tôi được không?”

Cô nàng vừa nói nước mắt vừa chảy, mascara cao cấp thật, không hề bị nhem: “Tại sao? Tại sao? Tại sao? Anh ấy xem trọng có chỗ nào? Cô còn chẳng bằng chỉ Tiêu, sao anh ấy lại chọn cô vậy chứ?”

Chị Tiêu? Là người theo đuổi khác của Giang Hạo à? Kiều Tâm Duy nhìn Thẩm Lộ vừa khóc vừa cười, cô cảm thấy vừa giận vừa buồn cười.

Bên này ồn ào lớn như vậy, đương nhiên Giang Hạo cũng biết, anh vội đến cản lại: “Thẩm Lộ, cô làm cái gì đấy?”

Thẩm Lộ thấy Giang Hạo thì vội nhào tới như con cá: “A Hạo A Hạo, chúc hai người tân hôn hạnh phúc, sau đó mau ly hôn”

Cô nàng đưa hai tay ôm cổ Giang Hạo, chân giống như không có xương, treo người lên cơ thể anh, liên tục gọi “A Hạo, A Hạo”

“Cô tỉnh táo chút đi, Thẩm Lộ, đừng gây rối nữa.”

Giang Hạo cố nén giận, khuyên răn: “Thẩm Lộ, đừng nghịch nữa, mọi người đang nhìn cô kìa, cô không biết cô lúc này rất xấu hổ à?”

Mọi người đều nhìn, nhưng vì Thị trưởng Thẩm nên chẳng ai nói nhiều, nhưng lại họ ngầm bàn tán sau lưng.

Giang Chí Trung và Lâm Thái m cũng giận nhưng không nói được.

Thị trưởng Thẩm giận đến mức không muốn nhận con gái, nhưng ông biết không thể để cô ta phá phách vậy được.

Ông tức giận nói với vợ mình: “Bà còn không đi kéo con gái về? Mất mặt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.