Đương Niên Ly Tao

Chương 9: Anh có phải là bác sĩ không?




Edit : Sóc Là Ta – diễn đàn Lê Quý Đôn

Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt Tam phu nhân thì biết, nhất định Bàng Lạc Băng đang động lòng .

Bàng Lạc Tuyết xe chỉ luồn kim, cầm kim tuyến châm một đường, chỉ chốc lát màu hồng được đính phía trên màu vàng kim lấp lánh rực rỡ.

Truyện chỉ có trên "die%nda$nLq&D"

Tam phu nhân nói: "Tuyết nhi thêu cho ai?"

Bàng Lạc Tuyết nói: "Cái này Tuyết nhi thêu cho chính mình , cái này vốn là tặng cho tỷ tỷ xuất giá còn dư lại , di nương cũng biết, đây là phượng hoàng rất đắt tiền , cho nên, Tuyết nhi muốn lợi dụng cơ hội này, nhân lúc tỷ tỷ thành thân, lấy phượng hoàng hỏa, thêu lên một chút kim tuyến, làm thành một cái váy mới, cũng là để tham dự hôn lễ của tỷ tỷ."

Tam phu nhân nói: "Di nương có một cuộn vải Vân Nam, ta cảm thấy màu tím nhạt đó thích hợp với Tuyết nhi hơn, cái này đẹp không thua gì với các đại tiểu thư danh tiếng ."

Bàng Lạc Tuyết để cây châm xuống và nói: "Vậy để đó đi, dù gì di nương nói cũng đúng."

Tam phu nhân cau mày nói: "Băng nhi cũng muốn có một bộ váy hồng như vậy, ngươi cũng biết lão phu nhân không muốn để thứ xuất nữ nhi mặc váy sắc hồng như vậy, cho nên" tam di nương vẻ mặt khó xử

Bàng Lạc Tuyết đem vải xếp lại đẩy tới tam phu nhân trước mặt nói: "Chẳng qua chỉ là một cuộn vải phượng hoàng, di nương cảm thấy nếu Băng nhi thích thì cứ lấy về cho Băng nhi đi, tiện thể cũng giải quyết mâu thuẫn với Tuyết nhi, đây cũng là việc tốt, lão phu nhân chẳng qua là có ý kết đôi mà thôi, ngày đại hỉ mặc cái này, chắc hẳn lão phu nhân cũng sẽ không chú ý ."

Tam phu nhân không ngờ, nhị tiểu thư lại ăn nói có tình có lý đến vậy, liền nói ngay: "Nhị tiểu thư thực sự rất ngay thẳng, di nương cũng không thể lấy không đồ của con, chi bằng ta sẽ sai Tiểu Ngọc đem vải Vân Nam tới cho nhị tiểu thư. Cái đó để ở chỗ ta thật là lãng phí."

Nhị phu nhân sai Tử Quyên đến, nói: "Nhị tiểu thư, Tấn vương phủ phái người qua đây . Lão gia nói tiểu thư đi tiếp đãi khách."

Bàng Lạc Tuyết biết, Bàng Lạc Vũ và Bàng Lạc Băng bị cấm túc (ý là không được ra khỏi phòng ý), nên giờ chỉ có mình nàng tiếp khách , nghĩ vận mệnh của hắn đã bị đính trong thánh chỉ: "Tam phu nhân, Tấn vương đến cùng phụ thân làm mai mối , Tuyết nhi cũng nên đi xem."

Tam phu nhân nói: "Ta ra ngoài cũng khá lâu, cũng tới lúc uống thuốc rồi. Vậy ta không quấy rầy các con nữa."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Di nương đi thong thả."

Tam phu nhân nhìn Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc biết ý đưa vải giao cho nha đầu bên cạnh, xa xa chạy phía sau Bàng Lạc Tuyết.

Tử Quyên nói: "Tiểu thư. Có người theo dõi ."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Ta biết rồi, ngươi xem chừng nàng ta."

Trong đại sảnh

Bàng quốc công ngồi nghiêm chỉnh, nhị phu nhân đứng bên cạnh, mặt mày tươi cười hớn hở, Tấn vương mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu đứng ở một bên.

Bàng Lạc Tuyết đi vào hành lễ nói: "Bái kiến phụ thân. Tấn vương điện hạ."

Bàng quốc công nói: "Tuyết nhi. Con đã đến rồi."

Tam di nương cũng nói: "Nhị tiểu thư tới, hôm nay Tấn vương đến để đặt sính lễ."

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt một cái, mỉm cười nhìn Tấn vương nói: "Vương gia, sính lễ thực sự không nhỏ"

Tấn vương hành lễ nói: "Nhị tiểu thư đừng khách khí, đây là việc bản vương phải làm , dù sao ta đã làm tổn thương đại tiểu thư nhiều, trong lòng bản vương cũng cảm thấy áy náy, đây chỉ là tâm ý của bản vương."

Sao Tấn vương không muốn giết chết Bàng Lạc Vũ chứ, chỉ là mọi người đều biết chuyện ngày hôm qua, hoàng đế cho gọi hắn tiến cung khiển trách một trận. Cuối cùng hoàng hậu và Nghi quý phi ra mặt, hắn mới bị trừng phạt nhẹ.

Nghi quý phi cũng chán ghét Bàng Lạc Vũ. Một tiểu thư bình thường, vậy mà lại làm ra loại chuyện này, Nghi quý phi cho rằng nhất định là Bàng Lạc Vũ không cam lòng quyến rũ con trai của bà, mới làm hại Tấn vương, khiến nó đem sính lễ tới hỏi cưới nàng, chỉ nói tới cái lợi trước mắt, hạng thứ nữ này làm thế nào có thể sánh bằng một người có địa vị cao như Bàng Lạc Tuyết, , chứ chưa nói tới việc được Bàng quốc công ủng hộ . Nhất là khi tiện nhân Ngọc quý phi chết đi , chưa nói tới việc được Vương gia ủng hộ, vương gia chỉ còn có đại nữ nhi và một người thiếp Bàng quốc công, nhưng thiếp thì có ảnh hưởng gì đâu. Chỉ là phóng lao phải theo lao, Tấn vương còn muốn lấy Bàng Lạc Vũ. Thực sự làm bà tức chết.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương kinh ngạc, trong lòng thật cao hứng, đi tới bên cạnh Bàng quốc công đối diện Tấn vương nói: "Tâm ý Vương gia, tỷ tỷ ta nhất định có thể cảm thụ được."

Mặc dù Bàng quốc công không hài lòng với cách làm của Bàng Lạc Vũ, nhưng hắn cũng không coi trọng Tấn vương, một hoàng tử có dã tâm quá lớn, đối với Đông Tần quốc thật sự là không tốt cho lắm. Nhưng Bàng quốc công vẫn nói: "Chuyện này lão phu đã biết, dù gì gạo cũng đã nấu thành cơm, lão phu cũng không có gì để nói , Bàng Lạc Vũ dù sao cũng là người Bàng gia, mà nàng cũng chưa có thụ hình phạt trước, cho nên các ngươi không được gặp nhau."

Tấn vương cũng không muốn gặp Bàng Lạc Vũ, vội vàng nói: "Tất cả đều nghe quốc công gia ."

Bàng Lạc Tuyết xinh đẹp nhìn Tấn vương nói: "Vương gia nên thay đổi cách xưng hô , nên gọi là phụ thân quốc công,."

Tấn vương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bàng Lạc Tuyết tươi cười, đột nhiên trong nháy mắt có tia dao động, giống như hôm nay người hắn cầu hôn chính là Bàng Lạc Tuyết.

Tấn vương cười với Bàng quốc công, hành lễ nói: "Bái kiến nhạc phụ đại nhân."

Bàng quốc công gật gật đầu, nhìn sắc mặt Tấn vương khá hơn một chút .

Nhị phu nhân đang cảm thấy hứng khởi, chuyện này như một kết cục đã định, con gái của bà sẽ trở thành vương phi .

Nhị phu nhân hỏi: "Không biết Nghi quý phi đã chọn ngày chưa? Việc này không thể qua loa được."

Tấn vương nói: "Tháng tới là ngày tứ quốc săn bắn, phụ vương muốn chờ tứ quốc săn bắn xong sẽ cử hành hôn lễ, cũng là để đại tiểu thư điều dưỡng thân thể nhiều hơn, dù sao Vũ nhi cũng đang sinh non, bản vương cũng rất lo lắng, mẫu phi cho người mang nhân sâm ngàn năm và Thiên Sơn tuyết liên ban cho Vũ nhi, mong đợi nàng sớm ngày hồi phục."

Nhị phu nhân gật gật đầu, tứ quốc săn bắn, bốn năm cử hành một lần, mặc dù mang tiếng đi săn bắn, nhưng thực chất là tứ quốc giao lưu để tìm nhân tài, tứ quốc vừa săn bắn vừa tìm anh tài, nhưng trọng yếu hơn là thắng lợi quốc gia trong cuộc tứ quốc săn bắn là nhận được tam quốc mậu dịch thông quan mặt thu nhập từ thuế chính sách Kim Phượng, có thể có trong tay tín vật hộp ngự long, là biểu tượng cho tam quốc khác, đây là khối thịt béo bở mà quốc gia nào cũng muốn có.

Nhị phu nhân cười nói: Đây là lẽ dĩ nhiên, quốc gia đại sự quan trọng, quốc gia đại sự quan trọng."

"Nghi quý phi nói nếu quốc công gia có đề nghị gì. Tiểu tế nhất định phải tuân theo ý của nhạc phụ đại nhân." Tấn vương nói.

Bàng quốc công nói: "Hôn sự này đã được bệ hạ cho phép, hoàng hậu nương nương cũng rất quan tâm. Hôm qua hoàng hậu phái người truyền nếu là chuyện tốt thì hãy sớm định ngày, tháng sau là tứ quốc săn bắn, săn bắn cũng chậm mất một tháng. Ngày mai các quốc gia sứ thần sẽ kéo tới Đông Tần, chắc hẳn vương gia cũng bận rộn, kết thúc cuộc tứ quốc săn bắn chính là ngày lành, nhân lúc tứ quốc sứ thần còn ở lại, sẽ tổ chức hôn sự cho Tấn vương và tiểu nữ, cho nên ta định sẽ tổ chức ngày đó, ý các ngươi như thế nào?"

Tấn vương không biết hoàng hậu vì sao lại quan tâm đến việc này, thánh chỉ thì phải tuân theo. Hắn đang tìm cách, khiến Bàng Lạc Vũ trong cuộc săn bắn chết đi, như vậy hắn mới có cơ hội. Nhếch miệng một nụ cười lạnh, ngẩng đầu lên lại thay đổi thành một khuôn mặt tươi cười nói: "Mẫu hậu suy nghĩ thật thấu đáo, ngày ấy nhất định là ngày tốt, vậy mẫu hậu đã nói như thế. Vậy định ngày đó đi."

Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ. Quả nhiên hoàng hậu sẽ không ngồi yên, hiện tại hoàng hậu có thai, hoàng thượng lại không chịu nghe bà. Tấn vương và Nghi quý phi đang có chủ ý gì, nàng cũng không rõ lắm, hoàng hậu nương nương này cũng không đơn giản để cho người ta lừa gạt đâu.

Bên này vài người trò chuyện với nhau thật vui, cũng cảm thấy chuyện hôn sự này làm cho mọi người hài lòng.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt Tấn vương có ý cười trong đáy mắt, sợ là hắn hiện tại cũng kh6ng để tâm đến Bàng Lạc Vũ.

Bàng quốc công nói mấy câu, thì muốn đi xử lý công vụ . Hôn sự này vốn do đại phu nhân chuẩn bị, nhưng đại phu nhân đi lễ Phật . Sợ là mấy ngày nữa mới đến. Nhị phu nhân liền muốn giúp đem đồ vào kho.

Tự nhiên Bàng Lạc Tuyết chỉ còn cách ngồi tiếp chuyện với Tấn vương điện hạ.

Dọc theo đường đi ai cũng không nói gì, lúc đi tới hoa viên, Tấn vương xoay người nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: " Nhị tiểu thư, tiểu vương có một chuyện không rõ, mong rằng nhị tiểu thư có thể giải thích nghi hoặc này cho tại hạ."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Ừm? Không biết Tấn vương điện hạ có gì nghi hoặc cần Tuyết nhi giúp?"

Xem truyện*truyencuaDd&LQd^*

Tấn vương nói: "Việc này cũng chỉ có nhị tiểu thư giải được."

"Tấn vương điện hạ cứ nói, thần thiếp biết thì nhất định sẽ nói, nói hết." Bàng Lạc Tuyết nhìn tiểu nha hoàn ở phía sau bụi hoa.

Tấn vương nói: "Nhị tiểu thư có thể nói cho ta biết không, bản vương đã đắc tội với nhị tiểu thư khi nào mà nhị tiểu thư ghét bản vương như thế?"

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Tấn vương thản nhiên nói: "Vương gia nghĩ quá nhiều , Tuyết nhi chưa bao giờ ghét Tấn vương điện hạ."

"Nàng nói dối, ánh mắt của nàng nói cho ta biết, nàng rất ghét ta." Tấn vương nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết nói.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Ta biết Tấn vương điện hạ thích tỷ tỷ, ngươi cũng đã trở thành tỷ phu của ta, Tuyết nhi cũng chưa từng có ý nghĩ không an phận như thế."

"Ngươi cũng biết, ta không yêu Bàng Lạc Vũ, tất cả đều là nàng ấy hạ dược ta mà tạo ra cớ sự này, ngươi có biết tâm ý của ta không?" vẻ mặt Tấn vương vô cùng đau đớn.

Bàng Lạc Tuyết ngắt lời nói: "Tấn vương điện hạ, Tuyết nhi biết tâm ý của ngươi, ngươi thích muội muội của ta Bàng Lạc Băng, Băng nhi hồn nhiên, ngây thơ, Tấn vương thấy nàng mà động lòng." Bàng Lạc Tuyết cố ý nói lớn tiếng.

Tử Quyên nghe thấy, nhìn ánh mắt Bàng Lạc Tuyết, chạy về phía Tiểu Ngọc trong rừng, nàng đã nghe thấy điểm chính yếu , quả nhiên Tấn vương điện hạ thích tam tiểu thư , đúng là đại tiểu thư hạ dược với Tấn vương điện hạ.

Tấn vương nắm được vai Bàng Lạc Tuyết, ánh mắt của hắn nói: "Không, không phải, không phải vậy Tuyết nhi, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã bắt đầu yêu nàng. Nàng không biết, ở bên hồ nhìn thấy nàng lần đầu tiên, ta liền để ý đến nàng, trong lòng ta, mỗi khi nàng cười, làm trái tim ta rung động."

Bàng Lạc Tuyết nhàn nhạt nhìn bộ dáng điên cuồng của Tấn vương, đẩy hắn ra, nói: "Vương gia nói những lời này còn có ý nghĩa sao? Giờ Ngài muốn nhanh chóng kết hôn cùng tỷ tỷ của ta ."

Tấn vương vội vàng nói: "Chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ hưu nàng ta kết hôn với nàng, hoặc là làm cho nàng ta chết trong âm thầm, sẽ không ai hoài nghi ."

Bàng Lạc Tuyết chỉ cảm thấy trái tim băng giá, đây chính là nam nhân của nàng kiếp trước, một người máu lạnh như vậy, Bàng Lạc Tuyết cười lạnh nói: "Sao? Chết trong âm thầm?”

Tấn vương nói: "Tháng sau chính là ngày tứ quốc săn thú, ta có thể "

"Đủ rồi! Vương gia, tỷ tỷ vì ngươi cam nguyện trao thân cho ngươi, ngươi chính là làm như vậy với nàng , lại đối xử với ta giống như vậy sao?" Bàng Lạc Tuyết cười nói

Tấn vương nhíu mày, vừa định biện giải đôi câu

Bàng Lạc Tuyết không cho hắn cơ hội, đến gần hắn nói: "Bất quá vương gia có một việc nói không sai, ta chính là ghét ngươi, từ lần đầu tiên ta thấy ngươi, ta vô cùng ghét ngươi, cho nên, ngươi cách ta xa một chút, đừng để cho ta thấy ngươi, Tấn vương điện hạ, cửa lộ ở phía trước, vương gia, ta rất bận, thứ cho không tiễn xa được!" Nói xong xoay người rời đi

Tấn vương nhìn bóng lưng của Bàng Lạc Tuyết, hung hăng đánh vào nhánh cây bên cạnh, cành cây bị gãy nghe “rắc” một tiếng, tốt lắm, rất tốt, Bàng Lạc Tuyết, ta cứ như vậy để cho nàng ghê tởm ta sao, ta cho nàng biết, ta nhất định sẽ lấy được nàng . Trong lòng Tấn vương nghĩ xong liền xoay người rời khỏi phủ Bàng quốc công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.