Đương Niên Ly Tao

Chương 48: Anh có đẹp trai không?




Vây săn tiến hành ba ngày, Dận Hữu trong xương thân là đàn ông có chiến cũng phải mòn, rồi được Khang Hi thưởng da thú và một cây cung tên, vì vậy ở trên đường hồi cung, y cũng không có thời gian mà kích động.

Vây săn có một ít cách cách, tần phi, phúc tấn hoàng tử đi kèm, chỉ là Dận Hữu rất ít khi nhìn thấy những nữ tử này, đại khái có thể bởi vì nam nữ khác biệt. Khang Hi mấy năm này, nam nữ đại phòng* thấy đã tương đối gắt.

* Giữa nam và nữ phải có phòng bị kỹ lưỡng.

Chúng a ca phần lớn cưỡi ngựa đi về phía trước, Dận Hữu hâm mộ nhìn con ngựa cao to phía dưới Dận Chân, hoàng a mã ban thưởng ngựa cho Tứ ca cùng con ngựa trước đây của mình hoàn toàn không cùng một cấp bậc, Tứ a ca chính là lương câu, mình là mã câu.

Đời sau có người nói, Khang Hi không sủng ái Tứ a ca, Dận Hữu đến nơi này mới biết đó chỉ là lời đồn. Khang Hi thật ra từ trước đến nay đối với Tứ a ca tương đối coi trọng, tuy nói không bằng Thái tử, nhưng khẳng định không phải thái độ giống mình cùng Ngũ a ca. Y nhớ mấy năm trước, có lần Khang Hi chuẩn bị xuất cung làm việc, nghe nói Tứ a ca bệnh nặng, Khang Hi nửa đường trở lại chờ Tứ a ca chuyển biến tốt sau đó mới lại tiếp tục xuất cung .

Chuyện như vậy nếu đặt ở trên người mình, cũng chỉ là chờ một hai thái y tới.

“Thất ca đang nghĩ gì?” Theo thứ tự huynh đệ, Bát a ca và Dận Hữu sóng vai đi về phía trước, thấy Dận Hữu không yên lòng, lên tiếng nhắc nhở, “Trên lưng ngựa phải cẩn thận hơn.”

Dận Hữu lấy lại tinh thần, nghiêng đầu cười với Dận Tự, “A, khí trời tốt, có lẽ hơi buồn ngủ đó mà.”

“Ra vậy,” Dận Tự ngẩng đầu híp mắt nhìn nhìn mặt trời phía xa, nghe Dận Hữu miễn cưỡng không có bao nhiêu tiêu chuẩn, mặt không đổi sắc nói, “Thất ca tim thật đúng là khỏe.” Có thể ở trên lưng ngựa buồn ngủ, trừ tim ra, còn phải có can đảm.

Dận Hữu vừa khống chế tốc độ ngựa, vừa nói, “Đại khái con sâu lười đã nhập vào trong xương rồi.” Loại chuyện như vậy cùng với tim có quan hệ sao?

Dận Tự loan loan khóe miệng, Dận Hữu có thói quen không thích ra ngoài, không thích đi dạo hắn cũng có nghe thấy, chẳng qua không biết vị Thất ca này của hắn là thật sự lười biếng, hay không muốn ra ngoài gặp trúng người không muốn gặp. Cúi đầu thở dài một tiếng, “Cũng là thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn*.”

(*): nguyên văn ‘Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn’, trích từ một bài thơĐường, tác giả Lý Thiệp, nôm na chính là trong cuộc sống bận rộn hoặc mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên trộm chút thời gian để nhàn rỗi, làm chuyện mình muốn làm, nhân sinh như thế mới thú vị.

Nếu như Dận Hữu không biết lịch sử được ghi lại về Dận Tự, thấy Dận Tự bộ dáng này, y còn thật sự nghĩ Dận Tự là một a ca không tranh sự đời. Dận Hữu gật đầu nói, “Thì ra Bát đệ cũng là người thích chây lười.”

“Chẳng lẽ ngày thường ở trong mắt Thất ca đệ đệ là người phi thường cố gắng vươn lên à?” Gần hai năm nay hắn đã học cách giấu tài, ở trong mắt những a ca khác, cũng chỉ là một người ôn hòa có thanh danh tốt.

Dận Hữu nghiêng đầu nhìn Dận Tự, ôn hòa cười một tiếng. “Ta nhìn người từ trước đến nay không đúng.” Cho nên, ngươi có cố gắng cũng tốt, lười biếng cũng được, trong lòng tự bản thân rõ ràng thôi, cần gì phải bắt ta nói đáp án ra ngoài?

Dận Tự nghe vậy chỉ cười một tiếng, đổi đề tài, bắt đầu nói về chủ đề khác, tỷ như sách, chuyện xưa, thậm chí thảo luận đến nội dung cuốn du ký Dận Chân đưa cho Dận Hữu.

Dận Hữu cũng rất phối hợp cùng hắn hàn huyên, nếu Tứ ca dưới mí mắt nhiều người tặng quyển sách kia, y làm sao sẽ không xem, luôn có người rỗi rãnh muốn tới dò xét . Hôm qua Thái tử thử dò xét một lần, Tam a ca thử dò xét một lần, Bát a ca đã coi như trễ.

Làm một đại thúc, y rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.

“Thất ca đối với quyển sách này rất quen thuộc nhỉ,” Bát a ca gương mặt ôn nhu, ngay cả khóe mắt cũng dính vào hai phần vui vẻ.

“Mấy ngày trước Tứ ca sợ ta ban đêm nhàm chán, cho nên vừa vặn đưa quyển sách này cho ta, cũng may phía trên có Tứ ca chú giải, ta xem cũng không phí sức,” Dận Hữu thiện lương mà lại ngây thơ kể cả quá trình, phảng phất như không chút nào phát giác ý dò xét của đối phương.

“Tứ ca xưa nay đối với Thất ca đều rất tốt, ” Bát a ca vui vẻ không giảm, thanh âm thấp hai phần, làm như hâm mộ, vừa tựa như phiền muộn.

Dận Hữu gật đầu, “Ừ, Tứ ca đối với ta rất tốt, còn có Thái tử ca ca, Tam ca, Ngũ Ca cũng đưa qua cho ta không ít sách, ngươi nếu cảm thấy hứng thú, ta sai nô tài tới dẫn ngươi đi xem một chút cũng không sao”. Người huynh đệ, ngươi vậy là không đúng nha, ta đây ngây thơ thiện lương với ngươi, ngươi cần gì phải bẫy ta vào lúc này? Y tuy nói không muốn lập bang kết đảng với Tứ ca, nhưng cũng không muốn kéo lại chân sau của Tứ ca, tội này rất lớn.

Bát a ca ngừng nói, dĩ nhiên không dám nói, những huynh trưởng khác đối với Thất ca đều rất tốt, lời này chỉ cần vừa nói ra, có thể trở thành Bát a ca bất mãn huynh trưởng, hắn nào dám đi trêu Thái tử. Sau một lúc lâu, Bát a ca không thể làm gì khác hơn là thở dài dằng dặc, “Thất ca xưa nay cũng rất tốt.”

Được coi là người tốt, Dận Hữu nay không tính là cao hứng, y không biết Bát a ca vì sao đem nhiều tinh lực thả vào trên người một a ca không quyền không thế như y, chẳng lẽ thấy mình cùng Tứ ca thân thiết, lôi kéo mình làm gián điệp? Đây cũng quá coi trọng mình rồi, Tứ ca làm chuyện gì mình nửa điểm cũng không biết.

Sau khi hồi cung, Dận Hữu gọi nô tài đem không ít thịt thỏ thịt hoẵng và da thú cho Thành tần, nhân tiện cũng trình chút cho Đức phi, còn lại thì theo như quy củ tặng chút cho các cung phi . Bản thân gọi nô tài mang nước nóng, tắm rửa sau mới đi thỉnh an Thành tần.

Thay xong y phục, đã là bữa trưa, Dận Hữu chuẩn bị đi tới chỗ Thành tần dùng bữa.

Đến Vĩnh Hòa cung, Thành tần quả thật còn chưa bắt đầu dùng bữa, Dận Hữu nghĩ thầm ngạch nương có thể là chờ mình tới. Quả nhiên, sau khi Thành tần nhìn thấy Dận Hữu, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, “Tiểu Thất đã trưởng thành.” Hốc mắt nàng hơi hồng

Dận Hữu trong lòng cũng không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là cười nói, “Ngạch nương, nhi tử hôm nay tới chực ngài một bữa cơm.”

“Ngươi đứa nhỏ này, ” vừa nói vừa để người bưng thức ăn vào, Vĩnh Hòa cung có tiểu trù phòng, Thành tần liền để cho cung nữ làm chút thịt thỏ, thịt hoẵng bưng lên, mới nhịn xuống chua xót trong lòng nói. “Nay ngươi cũng lớn, ngạch nương hi vọng ngươi kiện kiện khang khang, những thứ khác, cũng không cần.”

Thành tần nói mập mờ những lời này, Dận Hữu trong lòng cũng hiểu được, y gật đầu một cái, nhìn mấy con mồi kia đã biến thành thức ăn trên bàn, đột nhiên nghĩ đến cha mẹ mình kiếp trước, lúc cha mẹ còn chưa mất, cũng là có chút đồ tốt liền nhớ tới mình. Mà nữ tử này, tuy nói không thể đem mình nuôi ở bên người, nhưng tâm đối với mình cũng như nhau.

Một bữa cơm ăn rất thỏa mãn, Dận Hữu cùng Thành tần nói một lát, liền nghe thái giám tới tuyên chỉ, ra là Khang Hi đem con mồi ban thưởng cho người trong hậu cung, không nghĩ tới Thành tần cũng được da bạch hồ, hai chân thỏ cùng một cân thịt lộc.

Nhét ngân lượng cho thái giám tuyên chỉ sau, Thành tần mới từ từ trở lại bình thường, đưa tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của Dận Hữu, không nói thêm gì. Đã qua nhiều năm nàng chỉ có thể được chút phân lệ, cũng không được ban thưởng đặc biệt gì, phần này vạn tuế gia nhớ kỹ nàng, chỉ sợ cũng là nhờ nhìn mặt Dận Hữu.

Vui mừng có, lo lắng có, nổi giận hay ân huệ, đều là quân ân, ý định vạn tuế gia, ai có thể đoán được?

Dận Hữu thấy Thành tần bộ dáng này, chỉ ngồi nói chút chuyện thú vị, mặt khác cũng không dám nhiều lời, ai ngờ Phúc Đa vội vàng báo lại, nói Khang Hi muốn triệu kiến y.

Ra khỏi Vĩnh Hòa cung, Dận Hữu vội vàng đi tới Càn Thanh cung, đến Càn Thanh cung mới phát hiện, mấy vị a ca đi vây săn đều ở đây. Khang Hi sắc mặt không nhìn ra hỉ giận, y thỉnh an xong, liền an tĩnh đứng ở một bên.

“Huynh đệ các ngươi biểu hiện ở bãi săn trẫm rất hài lòng, ” Khang Hi cho mấy vị a ca ngồi, mới từ từ mở miệng nói, “Bất quá trẫm muốn nghe các ngươi nói một chút những chỗ mình thiếu sót.”

Dận Hữu nhất thời hiểu, ra là hội tổng kết. Nghe xong các huynh trưởng khiêm tốn kiểm điểm, Dận Hữu đứng dậy, “Hoàng a mã, nhi thần lần vây săn này biết được không ít thứ nhưng cũng không đủ nhiều. Săn thú, con mồi ít. Nướng thịt, ngay cả chút thịt ngon đều bị cháy sém.” Sau đó, không nói tiếp, y nói chưa đủ, thật đúng là vây săn chưa đủ. Hoàn toàn không có từ mức độ vật chất thăng cấp đến tinh thần, thẳng đến trình độ nhất định.

Khang Hi nâng mi nhìn Dận Hữu, “Còn có?”

Dận Hữu sắc mặt trắng bệch, “Còn có. . . nhi thần đem chân thỏ giấu một chút.” Ánh mắt lộ ra một tia ý sùng bái ‘hoàng a mã thậm chí ngay cả điều này cũng biết’ và khủng hoảng sợ bị phạt.

“Hửm?” Khang Hi vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng đáy mắt lại có một tia vui vẻ hàm xúc, “Ngươi sao không đem nó phân cho các huynh đệ?”

Dận Hữu sắc mặt đỏ lại trắng, trắng lại đỏ, ánh mắt phiêu qua Thái tử lại phiêu qua Tứ a ca, thấy hai người cũng không có ý giúp mình, mới sắc mặt trắng bệch quỳ xuống nói, “Nhi thần lần sau không dám.”

“Thôi, là nam nhi nhà Ái Tân Giác La ta, không thể bụng dạ hẹp hòi, ngày sau trẫm nếu phát hiện ngươi có mấy thứ này mà lại nhỏ mọn, nhất định cho ngươi nếm thử vài hèo,” Khang Hi sắc mặt nghiêm lại, nói xong lời này, thấy mặt người quỳ trên mặt đất còn trắng hơn, vẻ mặt mới từ từ hòa hoãn, nói với Lý Đức Toàn, “đem chân thỏ của trẫm phân cho tiểu Thất, tránh cho ngày sau lại lén giấu chân thỏ, dù sao trước mặt cũng là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện.” Đế vương nói một câu, có thể khiến ngươi là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, cũng cũng có thể khiến ngươi thành kẻ nhỏ mọn ích kỷ không thương anh em.

Dận Hữu rất thức thời dập đầu, “Nhi thần tạ ơn hoàng a mã.”

Khang Hi khoát khoát tay, rất có kiểu cách ngươi mau tránh qua một bên, đừng nữa kích thích trẫm, “Thái tử cùng lão Tứ sau này quản Tiểu Thất một tí, phải tập làm quen không thể hẹp hòi.”

Thái tử miễn cưỡng đè xuống vui vẻ nói, “Hoàng a mã, nhi thần cảm thấy Thất đệ không phải là người hẹp hòi, chẳng qua là lần đầu tiên săn thú, khó tránh khỏi yêu thích, Thất đệ còn bé, hi vọng hoàng a mã đừng so đo với y.” Bất quá thật may là Thất đệ này quấy rối một trận, làm sắc mặt hoàng a mã cũng khá không ít. Hơn nữa lời nói hoàng a mã lộ ra ý tín nhiệm mình cùng lão Tứ, cũng may lão Tứ là người của mình, mình cũng không cần lại phải tính toán đối thủ .

Khang Hi cũng nhìn ra tư tưởng giác ngộ của Dận Hữu không đủ cao, bây giờ chưa nghe ra tầng sâu trong lời mình, không thể làm gì khác hơn là khô cằn nói, “Thôi, ta cũng biết rõ a ca các ngươi xưa nay mến yêu Tiểu Thất. Tiểu Bát, ngươi tới nói một chút.”

Thái tử nghe vậy cười một tiếng, quét mắt nhìn Dận Hữu chôn đầu, xem ra, hoàng a mã một số việc là nhìn ở trong mắt , đây coi như là khẳng định huynh trưởng mình?

Dận Hữu ngồi trở lại trên đôn, cúi đầu, một bộ sám hối, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, Khang Hi lúc này gọi chúng a ca tới báo lại thiếu sót của mình, mình không cẩn thận, chỉ sợ cũng mắc tội như những a ca khác. Còn không bằng bỏ một lần người, phạm một lần ngu.

Dù sao y trước mặt Khang Hi từ trước đến nay chính là hình tượng tính khí ngay thẳng, đầu óc không tính là linh hoạt, thỉnh thoảng còn ngớ ngẩn.

Tóm lại, từ khi còn bé viết chữ, sau này trong học đường vẽ hình em bé, rồi đến bây giờ giấu thịt thỏ, Khang Hi cũng đều có thể đón nhận, dù sao trong hậu cung còn có một Thập a ca so với mình hơn lỗ mãng hơn đầu óc đơn giản hơn, cho nên năng lực tiếp nhận đủ loại thiếu sót của Khang Hi đối với mình cũng sẽ không quá thấp.

Nguồn :

Cho nên, có người để lót cảm giác thật đúng là không tệ, Dận Hữu không chút nào cảm thấy mất thể diện nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói: hoàng thượng, ngài tại sao muốn ban thưởng Tứ Tứ ngựa, Tiểu Thất cung, Bát Bát da lông?

Trẫm tự có thâm ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.