Đương Niên Ly Tao

Chương 39: Anh muốn bảo vệ hạ hạ của anh




Vân sở không có trực tiếp đi đến bang Huyễn Dạ, mà là để cho Vân Hàn đưa cô đi tới bệnh viện Thanh Ngôn. Yêu hiển thuần cừ*(K hỉu lắm. ai pít giúp mình với ạ)

Vân Sở để Vân Hàn cùng Mộc Ngân ở trên xe đợi cô, cô chạy thật nhanh tới phòng làm việc của Thanh Ngôn.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, bởi vì bên ngoài thời tiết rét lạnh, cửa lớn đóng chặt, xuyên thấu qua thủy tinh trong suốt, có thể thấy Thanh Ngôn đang mặc một bộ áo blue màu trắng ngồi ở trước bàn làm việc, nghiêm túc xử lý thứ gì đó.

Vân Sở không có gõ cửa, mà là nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của hắn ra, định lặng lẽ đi vào, xem thử Thanh Ngôn đang làm gì. Không ngờ cô vừa đẩy cửa ra, sau lưng liền truyền đến một âm thanh bất mãn.

"Vị tiểu thư này, bây giờ viện trưởng đang bận, xin hỏi cô có hẹn trước không? Nếu như có hẹn trước, phiền đến bên kia đăng ký một chút, lát sau sẽ có y tá dẫn cô tới đây."

Vân Sở mở to hai mắt, cửa mở ra một nửa, liền nghiêng đầu, nhìn người đang ở phía sau.

Chỉ thấy người nọ cũng giống như Thanh Ngôn mặc một bộ áo blue màu trắng, tóc dài buộc lên thật cao, trên khuôn mặt trái xoan, đôi mắt nhỏ kia mang theo tức giận, đang lườm Vân Sở.

Biết người nọ là bác sĩ trong bệnh viện này, Vân Sở lễ phép cười cười: "Xin lỗi, tôi là bạn của viện trưởng, tới tìm anh ấy có chút việc." Dứt lời, đẩy cửa tiếp tục đi vào bên trong.

Sau lưng người nọ cũng không chịu bỏ qua cho cô, tiếp tục lạnh lùng nói: "Tôi nói, viện trưởng đang bận, người không có chuyện gì quan trọng không nên đi vào quấy rầy, hi vọng vị tiểu thư này phối hợp một chút, có cần gì có thể đợi viện trưởng tan tầm, hoặc là qua bên kia fđăng kí hẹn trước."

Vân Sở cũng đã nói nhẹ nhàng với cô ta rồi, người này còn không cảm kích, Vân Sở liền không nhịn được.

Choáng, hôm nay cô ở trong trường học đè nén cơn tức do Dương Tinh Tinh cùng Lam Băng Tuyền gây ra thì cũng coi như xong, đi tới nơi này còn phải chịu một bác sĩ chọc tức, nếu lại tiếp tục như vậy, có phải là ngay cả chó và mèo cũng có thể ức hiếp đến trên đầu của cô luôn không? Lại còn tưởng Vân đại tiểu thư như cô là người dễ bị ức hiếp à?

Vân Sở nghiêng đầu, vốn là đang cười chúm chím nhưng hai mắt lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, thẳng tắp rơi vào trên người nữ bác sĩ kia. Nữ bác sĩ kia bị dọa sợ đến mặt cũng biến sắc, không khỏi lui về phía sau môt bước.

Nhưng không đợi Vân Sở lên tiếng, liền có một giọng nói càng thêm lạnh lẽo, còn có lực uy hiếp truyền ra.

"Bác sĩ Hà, công việc của cô đã xong rồi sao? Chuyện của tôi khi nào thì đến phiên cô tới quản." Âm thanh lạnh lẽo, không có một chút độ ấm, ở nơi này thời tiết đang rét lạnh, càng làm cho người khác không nhịn được run rẩy.

Bác sĩ Hà nghe được giọng nói này, ngẩng đầu lên, có chút uất ức nhìn chủ nhân của giọng nói kia.

Liên Thanh Ngôn ngay cả nhìn cũng không có nhìn bác sĩ Hà một cái, mà là cúi đầu nhìn Vân Sở cười nói: "Sở Sở như thế nào lại rãnh rỗi tới bệnh viện, không cần lên lớp sao? Lại bị thương à?"

Mười lăm phút trước giọng nói giống như mũi băng nhọn, thế nhưng lúc này lạ cực kỳ nhu hòa, mặc dù vẫn còn có chút lạnh nhạt, lại làm cho người khác có một loại cảm giác ngày xuân ấm áp (tương tự tắm gió xuân ý).

Thấy Thanh Ngôn đi ra, Vân Sở cũng lười nói cùng cô ta làm mình bực bội, ngẩng đầu lên, đối với Liên Thanh Ngôn bên cạnh cười ngọt ngào: "Liên ca ca, người ta nhớ anh nha, hì hì."

Liên Thanh Ngôn bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu của cô, mặc dù biết những lời này của cô chỉ qua loa có lễ với mình, lại như cũ khiến cho hắn cảm thấy rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.

"Cái cô nhóc này, miệng cũng càng ngày càng ngọt rồi."

"Đó là tất nhiên, miệng trẻ con không ngọt là không có kẹo mà ăn." Vân Sở nói, như có như không nhìn nét mặt không dám tin của bác sĩ Hà nhhìn vẻ mặt ôn hòa của Liên Thanh Ngôn.

Liên Thanh Ngôn nhìn theo ánh mắt của Vân Sở, phát hiện bác sĩ Hà kia còn đứng ở nơi đó nhìn mình ngẩn người, nhất thời liền nổi giận, vẻ mặt ôn hòa cũng biến mất, thay vào đó là lạnh lùng rét lạnh thấu xương, môi mỏng khẽ mở, lại mang đến dầy trời Phong Tuyết*: “Bác sĩ Hà, không nghe thấy lời của tôi sao? Nếu là cô thật không có việc gì có thể làm, liền thu thập đồ đi về nhà đi." (*gió tuyết á đại loại là không khí giá rét ý)

Nghe được câu này, bác sĩ Hà biết Liên Thanh Ngôn thật sự tức giận, mặc dù đầy bụng uất ức, cổ họng lại không dám nói một tiếng, chỉ là cúi đầu, cắn môi nói một câu: "Xin lỗi, viện trưởng, tôi lập tức đi xử lý công việc."

Thấy người cản trở* rời đi, Liên Thanh Ngôn mới khôi phục lại vẻ dịu dàng, lôi kéo Vân Sở đi vào phòng làm việc. (* ý của anh là người làm cái bóng đèn cản trở á)

"Không có chuyện gì không đi gặp Phật, em đến tìm anh, nhất định là không có chuyện tốt, nói đi, tìm anh có chuyện gì?" Liên Thanh Ngôn rót cho Vân Sở một chén nước, đặt vào trong tay cô, làm cho lòng bàn tay cô ấm áp lên, sau đó nhàn nhạt hỏi.

Vân Sở vốn cũng không muốn cùng Liên Thanh Ngôn nói vòng vèo, liền cười đùa, cầm cái ly ấm áp, nói: "Chỉ có Liên ca ca hiểu rõ Sở Sở nhất, hì hì. Người ta mấy ngày trước không phải là bị người khác ức hiếp sao? Cho nên, nghĩ đến muốn nhờ Liên ca ca chút chuyện."

Nghe được lời nói cô bị người khác ức hiếp, Liên Thanh Ngôn liền chau mày: "Ai ức hiếp em? Có bị thương không?"

Vân Sở vội vàng lắc đầu: "Không có bị thương á..., chỉ là thiếu chút nữa thôi."

Vân Sở thêm dầu thêm mỡ nói chuyện trên ngã tư đường đêm Giáng sinh ngày đó cùng Thượng Quan Triệt.

Kể lại tình huống lúc đó cho Liên Thanh Ngôn, mới tức giận nói: "Người kia cư nhiên lại hắt bột thuốc vè phía em, thiếu chút nữa em liền bị hủy khuôn mặt, anh nói, người nọ có phải là khinh người quá đáng rồi không?"

Nghe Vân Sở nói xong, tay Liên Thanh Ngôn đã nắm thật chặt thành nắm đấm, nhìn khuôn mặt của Vân Sở vẫn xinh đẹp như ngày nào, trong lòng lại sợ, ngộ nhỡ, cô không có tránh kịp, ngộ nhỡ động tác của cô không đủ nhanh, vậy. . . . . .

Nghĩ tới đây, hắn một tay kéo Vân Sở vào trong ngực mình, trong giọng nói lộ ra vẻ đau lòng: "Cô nhóc ngốc, anh ta tai sao lại không bảo vệ cho em thật tốt chứ?"

Nghe được lời nói của Liên Thanh Ngôn, Vân Sở lại sửng sốt một chút, cô căn bản không nói là cùng đi ra ngoài với ai, thế nhưng anh ta lại biết người bên người cô là ai?

Trong lòng đối với quan tâm tỉ mỉ của Liên Thanh Ngôn cảm thấy hết sức cảm động, Vân Sở ở trong ngực Liên Thanh Ngôn cọ cọ, nói: “Không liên quan gì đến anh ấy, là do những người xấu kia quá ghê tởm rồi."

Liên Thanh Ngôn thở dài, Vân Sở đều đã nói không phải lỗi của Thượng Quan Triệt, hắn nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, liền không có nói tiếp chuyện Thượng Quan Triệt sai, chỉ buông cô ra, cười hỏi: "Nói đi, em nghĩ muốn anh làm thuốc gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.