Đương Niên Ly Tao

Chương 10: Ta gặp nhau




Mối hôn sự này của Tấn vương cùng Đại tiểu thư Bàng gia này cũng không phải có ai muốn chúc mừng Bàng Lạc Vũ, chẳng qua là chuyện phiếm để tán ngẫu sau khi ăn xong ở Đông Tần quốc lại tăng thêm một mà thôi. Bàng Lạc Vũ nằm trên giường biết rằng danh tiếng của mình sẽ không được tốt, lại không nghĩ tới tiếng xấu lại lan xa như vậy, cả Đông Tần quốc đều biết Đại tiểu thư Bàng Quốc công phủ vì vị trí Tấn vương phi, chưa lấy chồng đã mang thai, có thể là do ông trời không phù hộ, đứa bé này lại bị sảy mấy như vậy.

Những chuyện nhảm đồn đãi như vậy cứ bay đầy trời, trên mặt Bàng Quốc công cũng giống như cái nồi đen kịt, cả ngày cũng không cho Nhị phu nhân sắc mặt tốt, chớ nói chi đến Bàng Lạc Vũ, kể từ khi Bàng Lạc Vũ ngã bệnh, thăm cũng không đi thăm một lần, Nhị phu nhân dù gấp gáp cũng không có một chút biện pháp.

Nhất là Hầu phu nhân của Vương gia cũng chính là mẫu thân của Nhị phu nhân, càng gọi Nhị phu nhân đến mà giận dữ mắng cho một trận. Theo ý của bà, Bàng Lạc Vũ tốt nhất là nên gả cho Nam Cung tướng quân, không nghĩ tới giờ lại gả cho Tấn vương, lại dùng cách để lại tiếng xấu này, khiến cho bà ta lúc nói chuyện trước mặt Hầu gia lại cảm thấy không có phân lượng.

Chuyện này ván đã đóng thuyền, cứ như vậy, yên tĩnh mấy ngày, tú nương đến Bàng Quốc công phủ thêu giá y cho Bàng Lạc Vũ, Tam phu nhân bên kia lấy đi một nửa vải vóc, may quần áo cho Bàng Lạc Băng.

Cả Đông Tần quốc, rỗi rãnh nhất chính là Bàng Lạc Tuyết, lúc này nàng mang theo Liên Diệc cùng Liên Ngẫu, ngồi trên thuyền hoa riêng của Thúy Vi Lâu, thanh thản dạo chơi trong hồ, tay cầm một cây quạt tròn, biếng nhác nằm trên lan can thuyền hoa nhìn sóng biếc nhộn nhạo.

Tứ hoàng tử, à, không, Tiểu Tứ tử nằm bên cạnh nàng. Thân thể nhỏ bé bưng một chén anh đào màu hồng, đi tới bên người Bàng Lạc Tuyết yếu ớt nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ăn anh đào đi."

Bàng Lạc Tuyết hồi thần, ôm tiểu tử lên trên đầu gối của nàng, hôn mạnh một cái, khuôn mặt mập mạp của Tiểu Tứ tử ngay lập tức chữa khỏi tâm tình âm u của Bàng Lạc Tuyết.

Dưới sự yêu thương của mọi người. Tên tiểu tử này rốt cuộc cũng đã chịu mở miệng nói chuyện. Nhất là Thích Dao đặc biệt chìu chuộng hắn, Liên Diệc cùng Liên Ngẫu quản lý quán ăn chỉ cần có thứ gì tốt đều nghĩ đến tiểu tử này đầu tiên, vốn là một tiểu tử rất mập mạp giờ lại càng tròn thêm.

Bàng Lạc Tuyết há miệng ăn quả anh đào mà cánh tay ngắn ngủn của hắn đút tới. Qủa nhiên là vừa chua vừa ngọt ngon miệng, Bàng Lạc Tuyết ngửi mùi sữa trên người của hắn, nhìn hai người Liên DIệc cùng Liên Ngẫu bận rộn làm sổ sách, lại thấy hai người cực kì nghiêm túc.

Thích Dao phe phẩy quạt. Cầm một quả anh đào trong tay của tên tiểu gia hỏa, nhéo thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mà nói: "Được lắm tên tiểu bại hoại nhà ngươi. Ta vừa mới rửa anh đào xong, quay mặt đi một lát liền bị ngươi ôm đi mất."

Tiểu Tứ tử vừa cầm một quả anh đào đút vào miệng Thích Dao, vừa cười khanh khách.

Có thể thấy được tình cảm giữa hai người thật sự rất tốt.

Thích Dao ôm lấy Tiểu Tứ tử giang tay ra với nang. Theo thói quen vỗ vỗ cái mông nhỏ của hắn, nói với Bàng Lạc Tuyết: "Không biết Trường Nhạc công chúa bảo chúng ta tới đây làm cái gì."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Nhìn tình hình hẳn là chuyện săn bắn của tứ quốc đây."

Thích Dao nhíu mày, Tiểu Tứ tử chờ đúng thời cơ lại bỏ một quả vào trong miệng nàng. Bàng Lạc Tuyết cầm cái chén trong ngực của hắn ra, sự chú ý của Tiểu Tứ tử lập tức bị Bàng Lạc Tuyết thu hút, mở to hai mắt dùng vẻ mặt khẩn cầu nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết cũng bị nhìn đến tan chảy, Thích Dao nói: "Ngươi xem ngươi kìa, thật vất vả mới có thể khiến Tiểu Tứ tử trở lại như thường, ngươi còn giành anh đào của chúng ta, phải biết, đây đều là do Liên Diệc cùng Liên Ngẫu tự mình hái cho hắn đấy."

Bàng Lạc Tuyết nghe được vậy nhìn Liên Diệc cùng Liên Ngẫu bên cạnh. Đột nhiên có một chút áy náy dâng lên, rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình lại nhàn nhã như vậy, hai nha đầu này đều bận rộn không nghỉ, mình lại thường xuyên trộm được nửa ngày sống kiếp phù du nhàn nhạ.

Tiểu Tứ tử bò xuống từ trên người Thích Dao, thừa dịp Bàng Lạc Tuyết ngẩn người chộp lấy cái chén anh đào dùng bắp chân ngắn ngủn chạy đến chỗ hai người hô: "Liên Diệp tỷ tỷ, Liên Ngẫu tỷ tỷ, các ngươi cũng ăn anh đào đi, rất ngọt."

Liên Diệp cùng Liên ngẫu là song sinh, dáng dấp giống nhau như đúc, nhìn kỹ cũng không thể phân biệt được, bất quá nơi mi tâm của Liên Diệc lại có một nốt ruồi chu sa màu đỏ, Tiểu Tứ tử ngay cả nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái liền có thể phân biệt được, có thể thấy được khả năng quan sát của đứa nhỏ này rất nhạy bén.

Liên Diệc cùng Liên Ngẫu cười híp mắt nhận lấy anh đào trong tay Tiểu Tứ tử, bỏ vào miệng, ngọt như ăn mật.

Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Dao liếc mắt nhìn nhau, đi tới trước mặt hai người nói: "Hôm nay không phải là đi du hồ sao, phong cảnh tốt như vậy, tội gì phải làm khó mình, các ngươi cũng không cần phải xem sổ sách ở đây. Cũng nghỉ ngơi thật tốt vào."

Liên Diệc ngẩng đầu lên cười nói: "Tỷ tỷ, chúng ta không mệt, huonsg chi những thứ này đều là sản nghiệp của tỷ tỷ, chúng ta đương nhiên sẽ chú ý, huống chi, sản nghiệp của Thúy Vi lâu càng ngày càng nhiều, gần đây có không ít người đến tìm phiền toái, chẳng qua là có Trường Nhạc công chúa, Lâm công tử cùng Tô công tử ở đó, bọn họ cũng không dám cãn rỡ quá mức thôi, gần đây lương nghiệp nhà chúng ta đúng là trời cho còn khiến cho người khác ghen tỵ đỏ mắt đấy."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Ồ? Hiện tại aii lại liều mạng dám đắc tội với Thúy Vi Lâu của chúng ta vậy?"

Thích Dao nói: "Tất nhiên là tên luôn đối đầu với chúng ta."

Bàng Lạc Tuyết cau mày: "Ngươi nói là Tấn vương?"

Thích Dao gật đầu một cái: "Ngươi nên biết, lương nghiệp, muối vẫn luôn được hoàng thất nắm trong tay, Tấn vương vẫn tự mình mở lương điếm riêng."

"Từ đâu mà ngươi biết được?" Bàng Lạc Tuyết dĩ nhiên là biết, nhưng không biết Thích Dao biết được từ nơi nào.

Thích Dao nói: "Nguyệt Như là tình nhân của lão quản gia Tấn vương phủ, bất quá mấy ngày nay Tấn vương không được như ý, tính khỉ trở nên rất nóng nảy, quản gia kia chịu không ít khổ cực, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi thê tử của lão quản gia kia hẳng ngày đều dùng Tấn vương uy hiếp hắn, Nguyệt Như lại càng làm ít công to, lúc hắn uống rượu say liền đêm tất cả sản nghiệp lương thực cùng tên cửa hiệu của hắn nói hết."

Bàng Lạc Tuyết: "Nơi này gọi là Lương Nguyên phải không?"

Thích Dao gật đầu nói: "Đúng, đúng, đúng, chính là nơi đó."

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu nói: "Lương Nguyên này là lương điếm lớn nhất Đông Tần quốc của chúng ta, lão bản phía sau này chính là một thủ hạ của Tấn vương, bất quá là hắn chỉ giăng sương mờ mà thôi, sở dĩ ta mở Thực Vi Thiên, chính là vì muốn chặt đứt đường tài chính của hắn, mấy ngày này phải thu thật nhiều lương thực, bất kể là giá cao đến thế nào."

Thích Dao nói: "Vì sao vậy? Hiện tại giá cả lương thực vẫn đang ổn định, huống chi lương thực năm nay lại được mùa, vì sao phải thu mua số lượng lớn đây."

Bàng Lạc Tuyết nắn một quả anh đào nói: "Ngươi chỉ cần để ý đến việc thu mua, tự nhiên sẽ có nhiều chỗ tốt."

Bên này mấy người ăn anh đào, đột nhiên Thương Dực từ trên trời nhảy xuống. Một thân trang phục màu đen, trên mặt lại nhiều thêm mấy phần cương nghị.

Tiểu Tứ tử vui vẻ chạy tới kêu lên: "Cữu cữu, cữu cữu."

Trên mặt Thương Dực lộ ra nụ cười, ôm lấy Tiểu Tứ tử vòng qua cổ của mình, Tiểu Tứ tử cao hứng huơ tay múa chân, hai người chơi đùa một lát, mấy nha hoàn bên cạnh Thích Dạo lôi kéo hắn đi làm bánh ngọt. Hỏi hắn có muốn thử một chút hay không. Tiểu Tứ tử dĩ nhiên là cao hứng, khoan khoái đi theo.

"Thương Dực yết kiến tiểu thư." Thương Dực hành lễ nói.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi... không cần phải hành lễ. Ta thấy cũng mệt." Thích Dao nói.

"Vâng." Thương Dực lại hành lễ một cái.

Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết liếc nhau một cái. Cũng thấy được bất đắc dĩ trong mắt nhau.

"Hôm nay ngươi tới là có chuyện gì?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Thương Dực gật đầu một cái nói: "Thuộc hạ nghe theo phân phó của tiểu thư, huấn luyện một nhóm người, bọn họ cũng vô cùng dụng tâm. Hơn nữa ta cũng đã truyền ra tin tức của Huyết Minh, cũng nhận một vài nhiệm vụ."

Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói: "Rất tốt, cứ từ từ tạo danh tiếng. Phải biết Minh Sát là một tổ chức sát thủ đã lâu năm, muốn giành phần sống trong tay bọn hắn cũng không phải là dễ dàng, bất quá ta có lòng tin có thể khiến cho bọn họ hoàn toàn biến mất, thời cơ này cần phải chờ đợi. Ngươi chỉ cần huấn luyện cho bọn họ thật tốt là được."

"Vâng, tiểu thư, còn có chuyện này..." Thương Dực khó khăn nói.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Có chuyện gì cứ nói đừng ngại."

"Lần này tứ quốc tham gia săn bắn. Mấy vị quân chủ cũng sẽ đến, nhất là gần đây ta nghe được có người ở Bắc Yến quốc hỏi thăm tin tức của hoàng tử..." Thương Dực nói.

Bàng Lạc Tuyết cười cười nói: "Việc này ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ bảo vệ tốt cho hắn, ta cũng chuẩn bị một thứ đồ cho ngươi, mặc dù là lần đầu tiên làm, nhưng cũng rất tốt, ngươi nhìn thử một chút."

Vừa nói Bàng Lạc Tuyết vừa nhìn Thích Dao một cái, Thích Dao lấy một cái hộp từ trên giường trong phòng ra, bên trong thế nhưng lại là một cái mặt nạ da người.

"Tiểu thư, đây là?" Thương Dực không chắc chắn hỏi.

"Đây là mặt nạ da người, ta tự mình làm. Ngươi thử một chút, mỗi ngày buổi tối gỡ xuống thì ngâm trong nước này là được, không phải ngại." Bàng Lạc Tuyết nói.

Thương Dực lấy từ trong hộp ra đeo lên mặt, phát hiện nó lại rất vừa vặn, Thích Dao lấy gương ra, phát hiện người trong gương hiện lên lại vô cùng xa lạ, so với Thương Dực trước kia lại nhiều thêm mấy phần nhu hòa, da càng thêm trắng trẻo, mặt mày hòa thuận, không có sự góc cạnh như gương mặt của Thương Dực, cũng thật sự không nhìn ra bản gốc.

Bàng Lạc Tuyết tựa như đang nhìn một món tuyệt tác nghệ thuật nói: "Thế nào, được không?"

Thương Dực gật đầu nói: "Vậy liền đa tạ tiểu thư."

"Đây là chuyện nhỏ, ngươi cần phải sắp xếp tốt cho người của ngươi, đừng để cho bọn họ nảy sinh xung đột với Minh Sát."

"Tiểu thư yên tâm."

"Ngươi đi chơi với Tiểu Tứ tử một lát đi." Thích Dao nói.

Thương Dực gật đầu một cái đi vào khoang thuyền.

Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Tay nghề của ngươi thật sự là không tệ, lúc nào thì làm cho ta một cái, những lúc ta cải nam trang cũng dễ dàng hơn một chút."

"Sao ngươi lại nghĩ ta không làm cho ngươi chứ?" Bàng Lạc Tuyết nói.

Thích Dao mừng rỡ, Liễn Diệp lấy từ trong ngực ra: "Dao tỷ tỷ, tỷ tỷ đã sớm làm cho ngươi rồi, chỉ là vẫn không hài lòng, lại làm lại mấy lần, mới tạo ra cái này."

Thích Dao vui vẻ nhận lấy từ tay Liên Diệp rồi mở hộp ra, quả nhiên bên trong có một cái mặt nạ da người được làm khéo léo, chẳng qua là cái mặt nạ này lại khiến cho ánh mắt của Thích Dao ê ẩm, gương mặt này nàng quen thuộc dến mức não, rõ ràng là phụ thân đã bị sát hại của nàng, chẳng qua đây là dáng vẻ của hắn lúc còn trẻ mà thôi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn bộ dạng của Thích Dao: "Tuy ta chưa bao giờ thấy mặt tướng quân, bất quá hôm qua Dự vương đưa bức họa chân dung của hắn cho ta xem, ta nghĩ rồi sửa lại, hi vọng Dao nhi tỷ sẽ thích."

Thích Dao ôm Bàng Lạc Tuyết nghẹn ngào nói: "Tuyết nhi, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi." Bàng Lạc Tuyết vỗ vỗ lưng Thích Dao.

Bàng Lạc Tuyết biết Thích tướng quân vẫn là tâm bệnh trong lòng Thích Dao, bất quá bệnh nếu để quá lâu sẽ lưu lại di chứng, đây là điều Bàng Lạc Tuyết không muốn thấy, vì thế Bàng Lạc Tuyết quyết định muốn giúp Thích Dao tiễn Tấn vương lên đường trước thời hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.