Dưỡng Muội Thành Hậu

Chương 3




Lý Gia Thành ở văn phòng đợi khoảng hơn một giờ thì có người gõ cửa. Anh đột ngột ngồi thẳng người dậy, đưa tay chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn, sau đó mới trầm giọng lên tiếng: “Vào đi.”

Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Viện ló đầu vào nhìn. Trông thấy Lý Gia Thành cô liền cười tươi rói giơ hai hộp cơm trong tay lên ngụ ý khoe khoang. Lý Gia Thành nhìn biểu hiện đáng yêu của cô, dù trên gương mặt không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt lại là một mãnh ôn nhu tràn ngập.

“Anh xong việc chưa?” Trần Viện tiến vào, đặt hai hộp cơm lên bàn rồi hỏi.

“Tương đối, cũng không có việc gì gấp.”

“Anh đói chưa, chúng ta ăn trưa nhé.”

Lý Gia Thành gật đầu. Đứng dậy cầm hai hộp cơm đến phía sô pha. Trần Viện cũng lửng thửng đi theo phía sau.

Sau khi cơm được đặt lên bàn, Trần Viện cẩn thận mở ra, mùi hương ngào ngạt phiêu đãng trong không khí. Cơm trắng bên trong còn bốc khói nghi ngút, bên cạnh còn có sườn sốt chua ngọt, mực xào thập cẩm, salad trộn, trứng cuộn, cùng một phần canh nóng. Không quá nhiều món, vừa đủ hai người ăn.

Lý Gia Thành nhìn hộp cơm được trang trí tinh xảo, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Cuối cùng sự phấn đấu của anh đã gặt hái được thành công rồi, còn nhanh hơn cả mong đợi.

Trần Viện thấy Lý Gia Thành đăm chiêu nhìn cơm trong hộp, không có xu hướng động đũa, liền chủ động gắp một một cọng sườn để vào hộp của anh: “Anh ăn thử đi, có hợp khẩu vị không.”

Lý Gia Thành híp híp mắt, có vẻ rất hài lòng vì sự phục vụ chu đáo của Trần Viện.

Nhanh chóng thưởng thức mỹ vị: “Ừm, rất ngon. Là em làm sao?” Hóa ra vợ anh còn có tài nấu nướng như vậy, người anh nhìn trúng quả nhiên không tầm thường.

Trần Viện đưa tay lên sờ sờ mũi: “A…cái này…là dì giúp việc nấu.” Cô vừa nói vừa chăm chú quan sát vẻ mặt Lý Gia Thành. Thấy trong mắt anh thoáng qua một tia thất vọng, liền cười hì hì lấy lòng: “Tại sáng nay tôi có việc nên về nhà hơi trễ, nhưng mà anh xem, thức ăn là do tôi xếp vào hộp, còn nữa, anh nhìn trứng cuộn này, là tôi đích thân cắt đấy.” Trần Viện có chút chột dạ. Nếu muốn thể hiện lòng thành thì phải đích thân xuống bếp mới đúng chứ, là cô suy nghĩ không chu đáo, lần sau nhất định phải bù đắp lại cho Lý Gia Thành, bằng không cô sẽ có cảm giác tội lỗi.

Lý Gia Thành nhìn lát trứng Trần Viện gắp cho mình, vết cắt rất sắc bén và dứt khoát, không làm ảnh hưởng tạo hình của miếng trứng, lát cắt trơn phẳng, hiện ra từng miếng đậu cô ve cùng cà rốt vô cùng đẹp mắt, hẳn là Trần Viện tốn không ít tâm tư khi cắt trứng cuộn cho anh. Anh chậm rãi bỏ lát trứng vào miệng trứng, ừm, mùi vị rất tuyệt, hẳn là nhờ một phần vào người cắt có kỹ thuật tốt.

Thấy vẻ mặt hài lòng của Lý Gia Thành, tâm trạng thấp thỏm mới buông xuống, nhanh chóng bỏ một miếng trứng vào miệng, nhìn thái độ của Lý Gia Thành, nó có vẻ rất ngon. Kỳ quái, tại sao lúc ở nhà cô có ăn thử, cũng chỉ tương đối chứ đâu đến mức mỹ vị.

Hai người anh một miếng tôi một miếng, nhanh chóng giải quyết hết bữa trưa. Trần Viện lúc này liền bật dậy chạy đến rót cho Lý Gia Thành một ly nước lọc. Lý Gia Thành không biểu tình đón lấy, trong lòng cao hứng đến nở hoa. Trần Viện của anh thật là săn sóc và chu đáo, không cần anh mở miệng cũng biết anh đang khát nước. Lẽ nào khi yêu nhau, người ta đều tâm linh tương thông như vậy?

Lý Gia Thành một hơi uống cạn ly nước, không phụ lòng Trần Viện, một giọt cũng không chừa. Trần Viện sau đó lại đón lấy ly, đặt lên bàn. Cô nhìn anh, cảm thấy có chút ngại ngùng không biết mở miệng thế nào. Chẳng lẽ vừa ăn xong liền lên tiếng nhờ vả người khác, như vậy không tốt chút nào, sẽ khiến Lý Gia Thành hiểu lầm rằng cô có việc cần giúp đỡ nên mới trở nên nhiệt tình, nhưng sự thật cũng không khác như vậy là mấy.

Trần Viện bối rối nhìn Lý Gia Thành, sau đó nhìn xuống ngón tay mình, rồi lại nhìn Lý Gia Thành, mấp máy miệng nhưng lại không lên tiếng. Lý Gia Thành là cáo già đã tu luyện thành tinh, làm sao không nhìn ra Trần Viện có chuyện muốn nói. Trần Viện đây là bị làm sao? Biểu hiện hôm nay của cô ấy vô cùng kỳ quặc, chủ động liên lạc với anh, đem cơm trưa đến cho anh, lại vô cùng săn sóc anh, bây giờ cô ấy mang bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là như anh nghĩ sao?

Lý Gia Thành trong lòng âm thầm kinh hỉ, lẽ nào Trần Viện muốn tỏ tình với anh? Đây là chuyện tốt ngoài mong đợi, sự việc tiến triển nhanh gấp mấy lần kế hoạch ban đầu, có lẽ sự chân thành của anh đã khiến Trần Viện cảm động. Tuy vậy, nếu để Trần Viện tỏ tình có tốt không đây? Việc này đáng ra nên để anh chủ động mới thích hợp chứ, anh cũng đã chuẩn bị sẵn một vài màn tỏ tình vô cùng lãng mạn, đúng kiểu yêu thích của nữ sinh thời đại này. Vậy cuối cùng là có nên giành lại quyền chủ động hay không? Lý Gia Thành đấu tranh nội tâm một hồi, sau cùng quyết định không làm gì cả, cứ để Trần Viện tỏ tình với mình. Dù sao trên đời này có mấy người đàn ông có diễm phúc như anh, nhận được lời tỏ tình từ cô gái mình yêu.

Lý Gia Thành đè nén nội tâm kích động, cố gắng thể hiện vẻ mặt bản thân cho là phong độ nhất – mặt than. Anh có chút trịnh trọng chỉnh lại cà vạt, cuối cùng ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Em có chuyện gì muốn nói sao?”

Trần Viện đang cúi đầu nhìn móng tay, nghe thấy lời của Lý Gia Thành liền ngẩng lên, trên mặt thoáng chút rối rắm: “Cái này… ngượng ngùng quá, không biết phải nói sao nữa.”

Ừm, nữ sinh đối với chuyện chủ động tỏ tình này đương nhiên không tránh khỏi xấu hổ, Lý Gia Thành vô cùng thấu hiểu, trong lòng cũng không khỏi thêm mấy phần yêu thương và trông đợi: “Đừng ngại, em cứ nói đi.”

“Chuyện là… ừm… công ty anh có định đầu tư vào điện ảnh không?” Trần Viện do dự một lát, vẫn là lên tiếng.

Hửm, đầu tư điện ảnh? Cùng chuyện tỏ tình có liên quan gì nhau sao? Trần Viện là đang vòng vo cái gì? Chẳng lẽ cô ấy đang dùng phương pháp ẩn dụ để thể hiện tình yêu của mình.

Thật ra, với đầu óc của Lý Gia Thành, đã có thể sớm đoán ra mục đích của Trần Viện. Chuyện cô viết kịch bản anh cũng biết được đôi chút, hiện tại cô ấy lại đến đây ân cần, đương nhiên là kiếm nhà đầu tư rồi. Chẳng qua là do anh là quan tâm quá hóa loạn, bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, những chuyện có liên quan đến Trần Viện đều khiến anh cảm thấy bối rối.

“Là như vầy, chuyện tôi viết kịch bản anh cũng biết rồi đó… công ty anh có muốn đầu tư không?”

‘Xoảng’ Đây là âm thanh trái tim vỡ vụn của Lý Gia Thành. Hóa ra là như thế. Khiến anh cao hứng cả buổi, cuối cùng là vì cô ấy có chuyện cần anh giúp đỡ. Lý Gia Thành cảm thấy vô cùng thất vọng. Anh dành nhiều tình cảm cho Trần Viện như vậy, cuối cùng vẫn không đổi lại được cái ngoáy nhìn của cô ấy. Cô đối với anh vẫn vô tâm, chưa bao giờ chủ động liên lạc cho anh. Mỗi lần gặp mặt nhau, luôn là anh chủ động hẹn trước. Lý Gia Thành đột nhiên cảm thấy tâm tình bản thân đang ở trạng thái rơi tự do, không khỏi có chút bi thương, cảm giác chán nản và hụt hẫng trào dâng trong lòng. Liệu những cố gắng của anh là đúng hay sai? Tại sao đến tận bây giờ Trần Viện đối với anh vẫn một mực vô tình. Anh rốt cuộc nên tiếp tục cố gắng, hay là dừng lại trước khi rơi vào hố sâu vạn trượng.

Trần Viện thấy Lý Gia Thành trầm mặc, ánh mắt lại có chút phức tạp, không hiểu sao lại cảm thấy hơi lo lắng. Cô chụp lấy cánh tay anh, lay nhẹ: “Gia Thành, anh sao vậy?”

Lý Gia Thành bị Trần Viện đánh thức trong muôn vàn bi thương, ngẩng đầu lên nhìn. Trông thấy đôi chứa đựng lo âu của cô, một đôi mắt hắc bạch phân minh, trong veo, sạch sẽ, tựa như chưa từng bị vấy bẩn, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười. Anh ngồi đây bi thương là bi thương cái gì, chẳng phải kế hoạch ban đầu vạch ra, phải tốn hết mấy năm mới có thể có được Trần Viện, hiện tại đã mới bao lâu mà anh lại cảm thấy thất vọng chứ. Hơn nữa bây giờ anh nói muốn dừng lại là dừng được sao, anh vốn đã hãm vào quá sâu rồi, có lẽ ngoài Trần Viện ra, trái tim anh không còn có thể chứa được bất kỳ ai khác. Như thế thì anh còn do dự, còn đau khổ để làm gì, trước kia làm thế nào thì bây giờ vẫn tiếp tục làm thế đó thôi.

Còn chuyện kịch bản điện ảnh của Trần Viện, cô ấy tìm đến anh giúp đỡ là vì xem anh là người thân cận, anh cao hứng còn không kịp, còn bi thương làm cái quái gì chứ. Hơn nữa, nếu Trần Viện không nhờ đến anh, anh vốn còn định chủ động đề nghị đầu tư cho cô ấy nữa mà.

Kết quả là Lý Gia Thành chìm trong đau thương chưa đầy năm phút, ngay sau đó lại dũng khí bừng bừng, tiếp tục hành trình truy vợ.

“Tôi không có gì, ừm, chuyện kịch bản của em, tôi sẽ đầu tư.” Nếu đã quyết định thì anh cũng không có gì do dự, huống chi đây là cơ hội tốt để anh thân cận với Trần Viện.

Trần Viện nghe thấy đáp án của Lý Gia Thành cũng ngây ngẩn một phen. Chỉ đơn giản vậy thôi á? Cô vẫn chưa thi triển hết năng lực vuốt mông ngựa của mình mà. Vốn nghĩ lần này Lý Gia Thành sẽ nhanh chóng đáp ứng đầu tư, nhưng không nghĩ nhanh đến mức cô vẫn chưa mở miệng thuyết phục thì anh đã gật đầu rồi.

“Thật… thật không? Anh đồng ý? Anh vẫn chưa xem kịch bản mà.”

“Đương nhiên.” Lý Gia Thành vẻ mặt không cho là đúng, lời nói của anh chẳng lẽ không đáng tin như vậy.

Nhận được câu nói khẳng định của Lý Gia Thành, hai mắt Trần Viện cũng trở nên sáng lấp lánh: “Tốt quá, cám ơn anh.” Cơ dường như chợt nhớ ra điều gì, liền mở ba lô lấy ra một tập hồ sơ: “Công ty anh định đầu tư mấy phần, để tôi cho anh xem dự toán kinh phí.”

Lý Gia Thành lên tiếng cắt ngang: “Không cần thiết, tôi sẽ đầu tư toàn bộ, dự toán kinh phí em cứ gửi lại trợ lý của tôi.”

Trần Viện lúc này cũng muốn choáng váng. Biết rằng công ty của các người rất nhiều tiền, nhưng cũng không cần khoa trương như vậy chứ. Nhắm mắt một cái liền quăng mười ra làm phim, ngay cả dự toán kinh phí cũng không thèm liếc một cái. Lỡ đâu kinh phí bộ phim này không phải là vài tỷ mà là vài trăm tỷ thì sao. Trần Viện trong lòng thầm hít hà một phen. Xem ra ba Trần cần phải cố gắng cày thêm mới mong bằng chị bằng em được. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tâm Trần Viện cũng không tránh khỏi một trận vui vẻ, kinh phí cả bộ phim chỉ chớp mắt một cái liền lo liệu xong, cái này có thể xem là khởi đầu thuận lợi không nhỉ.

Trần Viện cao hứng cười híp mắt, móng vuốt vươn tới chộp lấy một bàn tay của Lý Gia Thành: “Cám ơn anh nha, cám ơn nhiều.”

Lý Gia Thành khiêu mi, cúi đầu nhìn xuống hành động của Trần Viện. Bàn tay còn lại lặng lẽ đặt lên bàn tay nhỏ nhắn của Trần Viện, nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mịn của cô. Thời điểm thích hợp mà không ăn đậu hũ thì chính là kẻ ngu đần, mà Lý Gia Thành lại là người cực kỳ thông minh, nên anh càng thấu triệt đạo lý này. Chỉ tội nghiệp Trần Viện đáng thương, bị người ta chiếm tiện nghi mà vẫn cười tít mắt.

“Không cần cám ơn, chúng ta không phải người ngoài.” Lý Gia Thành nói, khóe miệng vô thức câu lên một nụ cười.

‘Thịch thịch.’ Trần Viện hoảng hốt đặt một tay lên ngực mình, bên trong tựa như có một con nai đang nhảy nhót, vô cùng hỗn loạn. Lực sát thương của nụ cười kia quá mãnh liệt đi, đây chẳng lẽ là ‘nhất tiếu khuynh thành’ trong truyền thuyết.

“Lý Gia Thành, anh vừa mới cười. Chúa ơi, đẹp trai chết người luôn. Nghe này, về sau không được gặp ai cũng cười loạn như vậy nghe chưa.” Trần Viện không hiểu sao đột nhiên lại thốt ra những lời như thế, cô cảm thấy anh chỉ nên cười trước mặt một mình cô. Lý Gia Thành mà trút bỏ bộ mặt than của mình, không biết sẽ khiến bao nhiêu thiếu nữ bị bắt làm tù binh, cô làm vậy là vì cứu vớt cuộc đời của những cô gái kia, ừm, nhất định là như vậy.

Lý Gia Thành nghe được lời này của Trần Viện, không khỏi cảm thấy cao hứng. Anh biết mình rất đẹp trai, Trần Viện bị anh mê hoặc cũng là chuyện đương nhiên, nếu cô ấy thích nhìn anh cười, sau này anh sẽ cười với cô nhiều hơn. Nhưng trước mắt, anh phải nhanh chóng rút ngắn thời gian thực hiện kế hoạch truy vợ của mình mới được, chứ cứ theo cái đà này, Trần Viện chờ được nhưng anh thì chờ không được rồi. Phải chuyển sang giai đoạn hai thôi.

“Chuyện đầu tư, tôi sẽ cho trợ lý bàn bạc với em, thời gian tới tôi có việc rời khỏi đây.”

Trần Viện không biết tại sao lại cảm thấy có chút mất hứng: “Anh có việc gì, đi đâu, bao giờ mới về?”

Lý Gia Thành cảm nhận được giọng điệu của Trần Viện không khác gì một cô vợ đang thẩm vấn chồng mình, liền vui vẻ trả lời từng câu một: “Tôi đi công tác, ở Mỹ, khoảng nửa tháng rồi về.” Thật ra anh chỉ sang tổng bộ ở bên Mỹ dự một cuộc họp, khoảng một tuần là xong việc. Nhưng một tuần thì quá ngắn, có lẽ không đủ để Trần Viện chủ động nhớ nhung anh, nên anh không do dự ở lại thêm một tuần nữa. Đây chính là bước thứ hai trong kế hoạch của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.